Tinh Thần Châu

Chương 385: Xa xỉ một lần (2)




Đây không phải là Dược Thiên Sầu sao, nguyên lai là người điên, trách không được lại tạo rối loạn như thế. Dược Thiên Sầu vốn đang khó chịu cũng không nói một lời, trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh đại hắc khảm đao đưa ra, mũi đao chỉ tới, mọi người vội vã lui về phía sau.
 
"Ai sống chán rồi, nói thêm hai câu cho ta nghe thử? Ta bảo đảm cho ngươi đủ sảng!" Dược Thiên Sầu cầm đao gương mặt không chút biểu tình nói.
 
Không ai nói, quả nhiên đao lớn liền có lực uy hiếp!
 
Trong tiệm có một tiểu nhị cũ, nhận thức được Dược Thiên Sầu, liền nhanh chóng ghé tai chưởng quỹ nói nhỏ vài câu. Bất quá ra vẻ chưởng quỹ đã sớm nghe được lời nói trong miệng mọi người, nhất là thanh đại đao đặc sắc, tu chân giới có một không hai a! Muốn không biết người trước mắt là ai cũng khó.
 
Đại đao của Dược Thiên Sầu dạo qua một vòng, chỉ về hướng chưởng quỹ. Chưởng quỹ biến sắc, lập tức đổi dáng tươi cười nói: "Nguyên lai là Dược tiên sinh, hiểu lầm, hiểu lầm! Ngài có điều gì phân phó, cứ nói. Chỉ cần tiểu quán có thể làm được, nhất định cạn kiệt toàn lực."
 
Chưởng quỹ không chịu phục cũng không được! Người này có tiếng là người điên trong tu chân giới, có chuyện mà hắn không dám làm sao? Không có! Có người mà hắn không dám giết sao? Không có! Ngay cả đường đường chưởng môn Thanh Quang Tông đều bị hắn đem làm thịt. Người ta vẫn còn ở chỗ này vui vẻ, chỉ đập vỡ quầy hàng tính cái gì? Mặt mũi một chưởng quỹ như hắn lại tính là gì?
 
Mũi đao của đại hắc đao suýt chút đã đi tới đầu chưởng quỹ. Dược Thiên Sầu nhướng mày nói: "Mắt chó nhìn người thấp, không muốn lão tử hủy đi Bách Hoa Cư, cũng mau nhanh chuần bị nhã gian cho tốt."
 
Chơi trò này, Dược Thiên Sầu lão luyện nhất, có chút người không sợ người tốt chỉ sợ lưu manh, dù sao danh tiếng của hắn cũng đã không tốt. Thẳng thắn chơi trò vô lại thì đã làm sao, những người vây xem bên cạnh rốt cục khâm phục, người này quả nhiên là người điên không hơn không kém, chạy đến Bách Hoa Cốc đập đài của Bách Hoa Cung, phỏng chừng sẽ có náo nhiệt để nhìn. Tử Y ra vẻ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt tính tình này của Dược Thiên Sầu, thực sự có chút kinh ngạc!
 
"Không cần chuẩn bị, không cần chuẩn bị. Trên lầu có một nhã gian tốt nhất, ngài đi theo ta." Chưởng quỹ cần cần thận thận tách khỏi thanh đao, ở phía trước dẫn đường, hướng trên lầu đi đến. Trước khi Dược Thiên Sầu đi lên lầu, mắt lạnh liếc mắt nhìn mọi người, một đám người hình dạng như mặc kệ không phải chuyện của ta. Nhưng sau khi bọn hắn rời khỏi đây, đều chờ ở địa phương cách Bách Hoa Cư không xa, chuẩn bị chờ xem náo nhiệt. Quả nhiên, Dược Thiên Sầu vừa lên lầu, trong tiệm chạy ra một gã tiểu nhị, ngự kiếm bay về phương hướng Bách Hoa Cung, ánh mắt mọi người sáng lên, tiếp tục chờ!
 
Chưởng quỹ đưa hai người tới nhã gian cao nhất, thỉnh hai người chờ, xoay người bỏ chạy xuống lầu.
 
Trong phòng bài biện đẹp đẽ quý giá mà không mất trang nhã, xác thực tửu lâu bình thường không thể so sánh, bên trong còn có giường mềm thơm tho. Tử Y hiếu kỳ hỏi: "Đây thật là tưu lâu sao?"
 
Câu hỏi thật ngu ngốc! Dược Thiên Sầu trợn mắt, đi tới phía trước cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra hai bên đón lấy cơn gió mát mẻ thổi tới. Trong gió trộn lẫn hương hoa từ Bách Hoa Cốc, Tử Y cũng ngửi thấy hương thơm đi đến, hai người cùng đứng trước cửa sổ...
 
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa mới xuống núi, một mảnh ráng đỏ đem chân trời nhuộm thành đỏ như lửa, ngọn núi dưới ánh hoàng hôn đã trở nên mông lung, ngẫu nhiên có đàn chim bay qua bầu trời, hướng thật sâu trong núi rừng xa xăm. Dưới lầu chính là chợ Bách Hoa Cốc, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng vẫn rộn ràng nhốn nháo. Những tiểu nhân vật lăn lộn trong tu chân giới, khởi sáng ánh đèn huỳnh thạch, không muốn buông tha cơ hội kiếm thêm linh thạch vào ban đêm...
 
Tất cả những điều này, đối với Tử Y quanh năm ở trên Nam Hải Tử Trúc Lâm mà nói, vô cùng mới mẻ, mở to hai mắt nhìn, chỉ vào những người bên dưới hỏi: "Bọn họ đang làm gì?"
 
"Đương nhiên cũng đang kiếm tiền như chúng ta." Dược Thiên Sầu trả lời.
 
"Nhưng vậy có thể kiếm tiền sao?" Tử Y nghi hoặc hỏi, lập tức lại gật đầu nói: "Vậy chúng ta khoan hãy rời khỏi đây, trước tiên ở lại đây kiếm tiền. Cả ngày chạy tới chạy lui thực sự là lãng phí thời gian, chuyện phó thác của Tất lão tiền bối cũng không biết đến lúc nào mới có thể hoàn thành."
 
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn nàng, lần đầu tiên mới phát hiện nha đầu này cũng khả ái, cười nói: "Bọn họ là muốn có một cuộc sống bình an, cho nên chỉ kiếm đồng tiền trinh, mà chúng ta chính đang muốn kiếm đồng tiền lớn. Ngươi theo ta, đã định trước không cần kiếm loại tiền vặt vãnh này...
 
Bách Hoa Cung Bách Hoa tiên tử và nữ nhi Yến Tử Hà còn chưa kịp hết sầu vì chuyện Yến Bất Quy ở bay ngày dẫn người đến gây náo loạn, tuy rằng được tu chân liên mình ngăn cản, cuối cùng lại được đám người Cừu Vô Oán đúng lúc chạy tới khuyên rời đi. Nhưng Yến Bất Quy lại nói mỗi ngày đều sẽ tới, thẳng đến khi nào hai mẹ con nàng đáp ứng mới thôi.
 
Mẹ con hai người thật sự có chút mệt mỏi, nhưng cơn sóng này chưa hạ lại một cơn sóng khác nổi lên, một gã đệ tử Bách Hoa Cung bước nhanh đi vào bầm báo: "Cung chủ, Bách Hoa Cư có người báo lại, Dược Thiên Sầu vừa ở Bách Hoa Cư nháo sự, còn đập nát quầy hàng, hỏi nên xử lý như thế nào?"
 
"Dược Thiên Sầu?" Bách Hoa tiên tử có chút ngạc nhiên hỏi: "Là Dược Thiên Sầu đã mời tu chân giới dự đại hội rút đao?"
 
Đệ tử kia hành lễ nói: "Hẳn là hắn. Người phía dưới báo, hắn còn lấy ra một cây đại đao đe dọa mọi người, mười phần vô lại, nói vậy ngoại trừ hắn không còn ai khác."
 
Hai mẹ con nhất thời nhìn nhau, ít ngày trước còn nhận được tin tức do Ma Cửu Cô truyền đến, hai mẹ con sau này nếu đụng phải việc khó gì có thể tìm Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu sẽ không từ chối, tự có biện pháp giúp bọn họ giải quyết.
 
Hai mẹ con còn chưa kịp kỳ quái với việc này, với danh tiếng của Dược Thiên Sầu tại tu chân giới còn có thể giải quyết giúp hai người việc gì? Nhưng Ma Cửu Cô cũng không phải người thích nói chuyện lung tung, lần này được rồi, còn chưa tìm hắn nhờ giải quyết phiền phức, hắn lại trước tiên đi chế tạo thêm phiền phức.
 
"Ta đi nhìn." Yến Từ Hà nói.
 
Vừa định đi, chợt nghe mẫu thân kêu lên: "Tử Hà, không nên đi ra, vạn nhất đụng tới phụ thân con, lại bị dây dưa một phen." Bách Hoa tiên tử phất tay với tên đệ tử: "Xuống dưới đi! Chuyện của Dược Thiên Sầu không nên truy cứu nữa, hắn ở lại Bách Hoa Cư toàn bộ miễn phí."
 
Đệ tử kia ngần người, nhưng vẫn theo lời lui xuống. Ánh mắt Yến Tử Hà lóe ra nhìn ra ngoài, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Nhìn phong cảnh một hồi lâu, nhưng không gặp rượu và thức ăn đưa lên, Dược Thiên Sầu đang nghĩ kỳ quái, bỗng nhiên phát hiện dưới lầu có không ít người đang dùng ánh mắt nhìn náo nhiệt nhìn lên hai người, sắc mặt Dược Thiên Sầu bỗng biến đổi, chưởng quỹ kia rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian. Có lẽ đã chạy tới Bách Hoa Cung tìm cứu binh, lúc này huy chưởng nặng nề vỗ lên bệ cửa sổ, trầm giọng nói: "Lẽ nào thật cho rằng lão tử không dám hỏa thiêu Bách Hoa Cư?"
 
Tử Y đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ không chán, chợt ngần ra, không biết hắn làm sao lại muốn nổi giận. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của chưởng quỹ: "Tiên sinh chớ vội, rượu và thức ăn tới."
 
Chưởng quỹ vừa tiến đến, tiếp theo là vài tên tiểu nhị bưng khay thức ăn và rượu đi tới. Rất nhanh liền bày lên bàn, Dược Thiên Sầu theo dõi hắn hỏi: "Vì sao chậm như thế? Thế nhưng muốn giở trò gì?"
 
"Tiên sinh hiểu lầm." Chưởng quỹ thở dài cười nói: "Là vừa rồi mới nhận được tin tức do cung chủ truyền lệnh, cung chủ nói phải hảo hảo chiêu đãi ngài, chi tiêu nơi này toàn bộ miễn. Ngài xem, cung chủ đều đã hạ lệnh, chúng ta tự nhiên không dám chậm trễ, cho nên chuẩn bị thời gian lâu một chút."
 
.........-
 

Chưởng quỹ này sở dĩ có thể được chọn tới Bách Hoa Cư làm chưởng quỹ, cũng không phải kẻ ngu dốt, thật biết nói chuyện. Dược Thiên Sầu vừa nghe tới Bách Hoa cung chủ, lập tức nhớ tới lời giao phó của Ma Cửu Cô, nếU Minh còn tiếp tục nháo lớn thì có điểm quá đáng. Thấy rượu và thức ăn đã dọn xong, vì vậy phất tay nói: "Các ngươi đều xuống dưới đi, truyền lời ta cảm tạ ý tốt của cung chủ. Có cơ hội ta sẽ bái tạ trước mặt bà ấy."
 
"Tốt, vậy các vị từ từ dùng." Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng, dẫn đám tiểu nhị đi trở xuống dưới.
 
Dược Thiên Sầu đi dạo quanh bàn rượu và thức ăn, phát hiện thức ăn thật tinh xảo, quả nhiên hao tốn tâm tư. Sau đó hắn nhìn Tử Y phất tay nói: "Ản." Chính hắn dẫn đầu ngồi xuống, lập tức ăn uống, thứ không tốn tiền ngu gì không ăn cho khoan khoái.
 
"Chưởng quỹ vừa nói sẽ miễn phí, những thứ này không đòi tiền sao?" Tử Y trước khi ngồi xuống lại hỏi một câu.
 
Trong miệng Dược Thiên Sầu đang ngậm thức ăn, liên tục gật đầu nói: "Không cần tiền, ăn hết mình, nếu không thì lãng phí."
 
Nghe được không cần trả tiền, ánh mắt Tử Y sáng ngời, lập tức liền không khách khí, đây gọi là học theo vẻ không khách khí của Dược Thiên Sầu, ngàn vạn lần không nên khách khí, bằng không phải xin lỗi chính mình!
 
Sau khi ăn uống no đủ, Dược Thiên Sầu ợ lên một hơi, thấy Tử Y thu tay lại, nhất thời sửng sốt. Hiện tại hắn mới nhớ tới một việc, ra vẻ mỗi lần ăn gì, chỉ cần hắn còn ăn, nha đầu kia cũng ăn liên tục, nhưng chỉ cần hắn thu tay lại, nàng lập tức sẽ ngừng, xem ra lượng cơm ăn của nha đầu cũng không nhỏ! Đều có thể đuổi kịp được mình rồi.
 
Dược Thiên Sầu vui vẻ, ngày hôm nay vốn quyết định xa xỉ cho nha đầu này một lần, không nghĩ tới rượu và thức ăn miễn phí. Vậy bù đắp từ địa phương khác thôi! Hắn đứng dậy cười nói: "Đi, mang ngươi ra ngoài đi dạo." Tử Y liên tục gật đầu, theo đứng lên, nàng thích nhất đi dạo, rất tiếc trong khoảng thời gian này chỉ phi hành liên tục trên bầu trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Hai người mới ăn xong không lâu, phát hiện quầy hàng bị đập vỡ đã được đổi mới, quả nhiên thần tốc. Dược Thiên Sầu đi xuống gõ lên quầy hàng, nói: "Chưởng quỹ, lưu lại hai gian phòng tốt nhất cho ta, ta khả năng phải ở lại nơi này một đoạn thời gian."
 
"Tốt, tốt." Chưởng quỹ nhanh miệng đáp ứng, người này không thể trêu chọc, dù là cấp trên cũng không truy cứu, hắn còn có thể nói cái gì.
 
Hai người đi ra Bách Hoa Cư, những chưởng quỹ của tứ đại gia tộc sớm chờ bên ngoài lập tức bước lên hành lễ, Dược Thiên Sầu vẻ mặt ôn hòa khuyên mấy vị chưởng quỹ quay về, tiếp tục mang theo Tử Y đi dạo. Nguyên bản những người chuẩn bị xem náo nhiệt nhất thời hoàn toàn thất vọng tán đi, không nghĩ tới không ngờ Bách Hoa Cung lại không tìm Dược Thiên Sầu gây phiền phức. Hơn nữa chưởng quỹ của tứ đại gia tộc còn cung kính đối với Dược Thiên Sầu, xem ra lời đồn tứ đại gia tộc ở chung một chỗ với Dược Thiên Sầu xem ra không giả.
 
Ngoài chợ phồn hoa, lực mê hoặc đối với Tử Y tương đối lớn, thấy mỗi thứ mới mẻ, nàng luôn nhịn không được dừng lại sờ sờ, rất có điếm yêu thích không buông tay. Đêm nay Dược Thiên Sầu là chuẩn bị dùng tiền ở việc này, liền trực tiếp nói với lão bản: "Mua, bao nhiêu tiền?"
 
"Mười trung phẩm linh thạch." Lão bản trả lời.
 
"Giá này có phải hơi đắt hay không?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói.
 
"Dược tiên sinh, sao ngài lại nói lời này. Ta gạt ai cũng không gạt ngài đâu!" Lão bản kia nghĩ thầm, ngươi ngay cả Bách Hoa Cư còn dám đập, quầy hàng nhỏ của ta làm sao dám trêu chọc ngươi.
 
Lời vô ích cũng không nói nhiều, Dược Thiên Sầu cũng sẽ không tính toán với những tiểu lão bản chỉ kiếm bữa cơm ăn qua ngày này, trực tiếp trả tiền. Hầu như từng quầy hàng đều có kiểu nói chuyện cùng loại, Tử Y đột nhiên dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Thế nào hình như những người ở đây đều nhận thức ngươi?"
 
Dược Thiên Sầu cự tuyệt trả lời vấn đề này, đem tâm tư Tử Y lần nữa dẫn dắt trở lại chuyện mua sắm, đi theo phía sau nàng, trong tay lóe ra một túi trữ vật. Chỉ cần Tử Y nghỉ chân xem qua hoặc sờ qua, hắn chỉ có ba bước cần làm, hỏi giá, trả tiền, thu vật.
 
Ra vẻ nữ nhân trời sinh đều là người mua sắm điên cuồng. Nhất là khi có một nam nhân chịu bỏ tiền đi theo bên cạnh, cuống xong quầy hàng lại tới cửa hàng, linh thạch xài ra ngoài như nước chảy, trong cửa hàng càng đắt tiền hơn, có chút động tay đã là hơn trăm hơn ngàn, thậm chí có tới hơn vạn thượng phẩm linh thạch, Tử Y cũng không quan tâm dùng được hay không dùng được, chỉ cần thấy thích, liền nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu, nàng cũng không hề suy nghĩ về việc tiền bạc, dù sao đã có người trả tiền.
 
Dược Thiên Sầu cũng không nhớ rõ mình đã mua bao nhiêu đồ vật, dù sao hầu như đều mua hết một lần, dù túi trữ vật cũng đã đựng đầy ba túi, tới đêm khuya, đã không còn đi dạo được nữa, lúc này Tử Y mới nhớ tới hình nhU Minh đã mua không ít đồ vật, có chút ngại ngùng nhìn Dược Thiên Sầu nhược nhược hỏi: "Hình như dùng không ít tiền a!"
 
Ai! Hiện tại ngươi mới hỏi câu này, có phải quá muộn một chút hay không? Ánh mắt Dược Thiên Sầu đã trả lời câu hỏi của nàng. Tử Y càng có vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ta thật không phải cố ý."
 
"n, ta biết ngươi không phải cố ý." Dược Thiên Sầu đưa ba túi trữ vật cười nói: "Kỳ thực cũng không mua bao nhiêu, dù sao đã đựng đầy ba túi trữ vật!"
 
Tử Y tiếp nhận ba túi trữ vật, rót thần thức nhìn xem, giật nảy mình. Không nghĩ tới chỉ tùy tiện đi dạo đã có thể mua được nhiều thử như vậy, cầm theo ba túi trữ vật, thật không biết nên làm gì cho phải, lại nhược nhược hỏi: "Tổng cộng dùng bao nhiêu tiền?"
 
"Không quan hệ! Mấy thứ này ta tặng cho ngươi. Tiền tiêu hết thì kiếm, chỉ cần ngươi hài lòng là được rồi."
 
Thấy Dược Thiên Sầu không có ý trách cứ, Tử Y ôm túi trữ vật, dùng sức gật đầu nói: "Ừ, ta nhất định dốc sức giúp ngươi kiểm tiền." Nàng cao hứng bừng bừng thu lại ba túi trữ vật, ngày hôm nay có thể nói là được tận hứng.
 
Lời này nói xong làm Dược Thiên Sầu vui vẻ, hắn thích nhất là nghe được lời này, cảm giác số tiền hôm nay tiêu xài có giá trị. Đang muốn đưa Tử Y quay về Bách Hoa Cư nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy người quen cũ hồi trước ở Phù Tiên Đảo là Hùng Huy đi tới, người này trước đây cũng từng cũng hắn cùng ăn cùng uống, không khỏi gật đầu cười nói: "Đã lâu không gặp, khỏe chứ."
 
Tử Y hiếu kỳ nhìn lại, người quen của hắn cũng thật nhiều, lại vừa nhận thức.
 
Hùng Huy đi theo hắn hỗn vài ngày, được cho là lão bằng hữu. Không giống như những người khác kiêng kỵ hắn, chắp tay vui vẻ nói: "Cho dù tốt cũng không tốt bằng ngươi! Nghe nói ngươi mới đến liền náo loạn tại Bách Hoa Cư?"
 
"Ngươi không phải cố ý tới hỏi chuyện này đó chứ?" Dược Thiên Sầu hỏi.
 
Hùng Huy lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vừa rồi tu chân liên mình nhận được ngọc điệp khiêu chiến của Yến Bất Quy cho người đem tới, các phái đang ở tu chân liên mình đều nhận được thông tri. Toàn trưởng lão muốn chúng ta đi thông tri những tán tu đã gia nhấp tu chân liên mình đang ở tại Bách Hoa Cốc. Ngày mai đến tu chân liên mình hội hợp thương nghị việc này. Vừa lúc nghe nói ngươi đã đến, tông chủ Vọng Nguyệt Tông đã bảo đảm cho ngươi, hiện tại ngươi cũng là người của tu chân liên mình, bởi vì chúng ta quen thuộc nên ta cố ý tới tìm ngươi, báo cho ngươi biết chuyện này."
 
"Yến Bất Quy khiêu chiến tu chân liên mình?" Dược Thiên Sầu cau mày, lần thứ hai thử xác nhận: "Ngày mai đến tu chân liên mình hội họp sao?"
 
"Đúng vậy! Dược...Dược huynh, không nói nhiều nữa, ta còn phải đi thông tri những người khác, có chuyện ngày sau hãy nói." Hùng Huy chắp tay liền rời đi.
 
"Khiêu chiến tu chân liên mình thì liên quan gì ta." Dược Thiên Sầu nói thầm vài tiếng, quay đầu nhìn Tử Y nói: "Trở lại nghỉ ngơi!" Nói xong liền dẫn Tử Y đang giống như một đứa trẻ ngoan quay trở về Bách Hoa Cư.
 
■■■■■■■■■■