Tinh Thần Châu

Chương 478: Chuộc người (1+2)




Người nhận thức Dược Thiên Sầu kỳ thực đều hiểu, hắn đã tự mình kiếm cớ xuống đài, nhưng còn phải nhìn xem là Lộng Trúc suy nghĩ như thế nào mới được.
 
"Ta còn muốn ở tạm chỗ này thêm vài ngày, ngươi cùng Văn gia quan hệ không tệ, phiền phức ngươi lên tiếng dùm ta, miễn cho người ta nghĩ rằng ta đang lừa gạt bọn họ, mà canh cánh trong lòng." Dược Thiên Sầu cũng không khách khí với Lộng Trúc, trực tiếp phân phó.
 
Kỳ thực tính Lộng Trúc cũng hiền hòa, nên không lưu ý nhiều như vậy. Bất quá hắn cũng kỳ quái nói: "Ngươi vốn đã lừa người ta, vậy mà mặt mũi tiếp tục ở lại đây ăn không phải trả tiền hay sao?" Lập tức lại ra vẻ bừng tỉnh đã hiếu nói: "Ta hiểu rồi, ngươi còn chưa lấy được tiền chuộc tới tay, có phải chuần bị lấy được linh thạch thì mới chịu đi đúng không?"
 
"Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta lần thứ hai trịnh trọng thanh minh, nhân phẩm của Dược Thiên Sầu ta không kém như trong sự tưởng tượng của ngươi." Dược Thiên Sầu phất tay chỉ hướng Trương Bằng nói: "Hắn coi trọng công chúa Đại trơng quốc, muốn mượn nhờ thân phận của Bích Uyển quốc, tham gia luận võ kén phò mã lần này. Không biết là nguyên nhân gì, buổi luận võ vô cớ hoãn lại. Chờ sau khi luận võ kết thúc, chúng ta tự nhiên sẽ đi, hoàn toàn không giống như ngươi tưởng tượng."
 
Trương Bằng trầm mặc không hé răng thiếu chút nữa cũng tự cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, rõ ràng là do sư phụ an bài ta đi, hiện tại như thế nào biến thành ta xem trọng công chúa Đại trơng quốc vậy?
 
Lộng Trúc liếc mắt nhìn Trương Bằng, nói: "Phò mã có gì đáng làm.., di! Không ngờ lại là tiên thiên linh căn, không tu hành thực sự là lãng phí." Lộng Trúc đi vòng quanh Trương Bằng nhìn kỹ, nhưng bất quá hắn cũng chỉ là nhìn xem, bởi hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với chuyện thu nạp đồ đệ.
 
Ngay cả Lộng Trúc cũng nhìn không thấu tu vi của Trương Bằng, làm Dược Thiên Sầu đối với công hiệu của Liễm Tức Đan càng thêm tin tưởng. Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Cái này mỗi người có ý thích riêng của mình."
 
Ẩn ý trong câu nói này chính là ngươi quản được việc này sao?
 
"Nga! Nếu đụng phải, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt." Lộng Trúc nói, kỳ thực hắn hoài nghi Dược Thiên Sầu đang muốn làm trò gì đó, nên muốn đi theo nhìn xem thử.
 
"Tùy ngươi thôi!" Dược Thiên Sầu nói xong liền nằm xuống ghế xích đu chợp mắt.
 
Vẻ mặt Lộng Trúc cười xấu xa, xoay người liền đi. Trước khi đi, lại nhìn Phù Dung, phát hiện cũng chỉ là người phàm bình thường, thực sự không có gì đáng nói, xem ra người này có sở thích trà trộn với người phàm, thích xen lẫn cùng với người phàm bình thường. Bất quá điều này không liên quan gì tới hắn.
 
Lộng Trúc tìm được mấy người Văn Thụy, biết được xác thực có chuyện luận võ kén phò mã, lúc này quyết định lưu lại ở tạm vài ngày. Cũng không để cho họ thêm phiền phức, mà hạ quyết tâm dời vào ở chung một sân viện với Dược Thiên Sầu, hắn muốn tỉ mỉ quan sát, xem tiểu tử này rốt cục đang muốn làm cái trò quý gì.
 
Nhắc tới bên trong sứ quán, người phiền muộn nhất sợ rằng là Văn Sùng Chính, không nghĩ tới lại gặp phải một tên lừa gạt, tên lừa gạt này còn nói sẽ cho hắn làm hoàng đế, trong lòng phiền muộn, tâm tư của hắn lại rơi xuống trên người Lộng Trúc chân chính, hi vọng có thể tìm kiếm được cơ hội tiếp cận.
 
Văn Thanh hơi tốt hơn một chút, chỉ là có chút thất vọng. Tuy rằng vô duyên vô cớ bị Dược Thiên Sầu khi dễ, nhưng lại còn cho nàng một giấc mộng thanh xuân vĩnh trụ, nhưng nàng xác thực là đã thực sự thích Phù Dung. Nàng từ nhỏ địa vị cao thượng, căn
 
Bản cũng không có bằng hữu chân chính, có thể nói là nàng rất sợ tịch mịch, nhưng Phù Dung lại cho nàng hi vọng có thể cùng nhau kết làm bằng hữu thực sự...
 
Lộng Trúc trở lại tiểu viện, thấy Dược Thiên Sầu nằm trên xích đu nhàn nhã, lúc này đi qua tức giận nói: "Không biết tôn kính trưởng bối sao? Nhường chỗ!"
 
"Già mà không nên nết." Dược Thiên Sầu trợn mắt xem thường, nhảy xuống xích đu nhìn Trương Bằng nói: "Ờ đây không cần ngươi thủ vệ, về phòng nghỉ ngơi đi!" Nói xong trực tiếp kéo Phù Dung đi về phòng.
 
Lộng Trúc đắc ý nằm lên xích đu lắc lư, phát hiện xác thực tương đối thoải mái, trong lòng lập tức làm ra quyết định, quay về Nam Hải Tử Trúc Lâm cũng phải làm ra đồ vật này mới được.
 
Đừng xem như hắn đang nằm trên xích đu nhắm mắt vô sự, nhưng trên thực tế thần thức đã bao phủ toàn bộ tiểu viện.
 
Ngày mai là ngày giao tiền chuộc, hôm nay cho dù là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ muốn đi ra cũng không khả năng tránh được thần thức của hắn bao phủ. Hắn thật muốn nhìn xem tiểu tử này làm sao đi ra ngoài. Có đúng như lời hắn nói hay không, chuyện bắt cóc tôn tử Âm Bách Khang không có quan hệ gì tới hắn.
 
Nhưng mà quan sát tới lúc bầu trời tối đen, cũng không nhìn thấy ba người đi ra. Lộng Trúc hơi tỉnh ngủ, thần thức cấp tốc xâm nhấp vào phòng kiểm tra, khi nhìn thấy được kết quả làm nét mặt Lộng Trúc chợt đỏ lên, tên tiểu tử chết tiệt không ngờ đang cùng nữ nhân kia làm việc đó.
 
Thần thức cấp tốc thu trở về, đến trong phòng Trương Bằng nhìn một chút, phát hiện người vẫn đang ở đây, nên an tâm nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đem động tĩnh của toàn bộ sân viện nắm chặt trong tay.
 
Ngày kế, trên bầu trời Đại trơng thành vang lên tiếng phi hành liên tục, tất cả mục tiêu đều tập trung ở một địa phương ngoài thành. Toàn bộ bách tính bên trong thành cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có tu sĩ mới hiểu được đó chính là những người có tu vi cực cao đang phi hành trên bầu trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Lộng Trúc hí mắt nhìn bầu trời, rất muốn nhảy lên không đi xem náo nhiệt, nhưng hắn cắn răng quyết định xem chừng Dược Thiên Sầu thật kỹ, hắn không tin tưởng việc này không có quan hệ gì tới Dược Thiên Sầu.
 
Thần thức rất nhanh quét mắt nhìn bên trong phòng của Dược Thiên Sầu. Một nam một nữ còn đang ngủ say sưa trên giường, có điểm như đã miệt mài quá độ.
 
Thời gian trôi qua từng chút, trong lòng Lộng Trúc gấp gáp như kiến bò chảo nóng, náo nhiệt lớn như vậy ở địa phương cách ngoài thành không xa, nhưng hắn lại không thể đi xem. Đương nhiên đối với hắn không xa, nhưng đối với người thường mà nói thì cũng phải đi mất khoảng nửa ngày.
 
Lúc này, Văn Thụy vào sân, đi tới bên ghế xích đu, hơi hành lễ nói: "Tiên sinh, thời gian đã đến, chúng ta sao không cùng đi?"
 
"Không đi, không đi, ta muốn nhìn chừng tiểu tử này!" Lộng Trúc cố tình lớn tiếng hét lên. Hắn đang muốn rõ ràng nói cho Dược Thiên Sầu, ngày hôm nay chỉ cần ta còn ở chỗ này, ngươi không thành thật khai báo là không thể được, muốn len lén trốn cũng không có cửa đâu.
 
"Ách." Văn Thụy giật mình, có điểm không nghĩ ra, nếu từ xa xôi vạn lý chạy tới, không phải là vì muốn xem chuyện này rốt cục sẽ kết thúc như thế nào hay sao? Hà cớ gì lại không chịu đi?
 
Bối phận của Lộng Trúc cao hơn hắn, Văn Thụy cũng không tiện nói thêm gì nữa,
 
Lúc này chắp tay nói: "Vậy Văn Thụy đi trước nhìn qua, có kết quả liền trở về sẽ nói tiên sinh nghe." Nói xong, trên không trung lại vang lên thanh âm rít gió bay qua, hắn ngẳng đầu nhìn lên, liền bắn lên khoảng không bay đi.
 
Văn Thụy vừa đi, Lộng Trúc lại cấp tốc kiểm tra trong phòng. Nữ nhân kia đã rời giường ngồi trước bàn chuẩn bị trang điểm, mà Dược Thiên Sầu còn đang ngủ ngon lành trên giường. Lộng Trúc tức giận truyền âm nói: "Tiểu tử, đã ngủ cả ngày rồi, không muốn đi ra ngoài hoạt động sao?"
 
Ai biết Dược Thiên Sầu vừa mở hai mắt, ngẩng cổ quát: "Ồn cái gì mà ồn, ngươi là tên nhìn trộm cuồng. Chưa thấy qua nam nhân cùng nữ nhân ngủ a!" giọng hắn thật lớn, phỏng chừng toàn bộ mọi người trong sứ quán đều có thể nghe được.
 
"Hảo, không ngờ dám chọi cứng với ta. Ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay có ta ở đây, ngươi cũng đừng mơ tưởng rời khỏi sân viện này." Lộng Trúc cười lạnh truyền âm nói, thần thức khống chế toàn bộ sân viện kín đáo không còn kẽ hở.
 
Đại trơng thành, tại một hoang cốc sâu trong núi cách phía tây thành hơn mười dặm, nguyên bản là một địa phương hoang tàn vắng vẻ, nhưng hôm nay lại tập trung hơn một ngàn người, phân bố ở khắp nơi, còn có người đứng công khai mà nhìn, người đến càng lúc càng nhiều.
 
Thẳng thắn mà nói, thì tất cả mọi người đều quang mình chính đại đứng ra. Trên đỉnh núi, ngọn cây, tảng đá đều có người, quả thực là đứng tràn đầy. Có câu "pháp bất trách chúng", mọi người tin tưởng cho dù là Âm Bách Khang có kiêu ngạo đến cỡ nào, cũng không thể đối địch với nhiều người như thế này đi?
 
Hơn trăm tu sĩ Hóa Thần kỳ đứng trên cao, nhìn thấy tinh hình phía dưới, đều nhìn nhau không nói gì. Nhiều người thủ chỗ này như vậy, bọn cướp còn dám tới lấy tiền chuộc sao? Hơn nữa nhìn xem tình hình bốn phía, dường như còn có người đang không ngừng chạy tới.
 
Người khởi xướng, sáu người Hoắc Tông mình trao đổi ánh mắt, xem ra tin tức lan truyền thật nhanh, không nghĩ tới ngoại trừ tu sĩ Hóa Thần kỳ, còn có nhiều người dám đến nhìn náo nhiệt của Âm Bách Khang như vậy.
 
Đợi không bao lâu, một tiếng rít gió phá không cấp tốc truyền đến. Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì Âm Bách Khang trong bộ hắc bào, mái tóc bạc ứắng cũng đã xuất hiện ở ngay trước mắt mọi người. Tốc độ nhanh như vậy, xác thực cũng khiến cho mọi người chấn kinh một trận, đều thầm nghĩ, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên bất phàm, đích xác không phải cao thủ binh thường có thể so sánh.
 
Âm Bách Khang lạnh lùng đảo mắt nhìn bốn phía, sắc mặt thật khó xem, nhất là nhìn thấy một đống người đứng phía dưới, trên mặt liên tục co quặp. Quả thực là không biết sống chết, tu vi không tới đâu cũng dám đi tới giúp vui, lúc này hắc hắc âm hiểm cười nói: "Chư vị thật đúng là cho ta nhiều mặt mũi, mặt mũi này ta sẽ ghi nhớ."
 
Ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, quét xuống dưới khiến trên người mọi người đổ đầy mồ hôi. Người phía dưới không ai dám nhìn thẳng hắn, nghe trong ý tứ lời nói của hắn, rõ ràng là sẽ nhớ kỹ những ai đến giúp vui, tìm được cơ hội sẽ rửa mối nhục lần này...
 
Nhưng cho dù tu vi Âm Bách Khang cao tới đâu, cũng không khả năng nhớ hết toàn bộ mặt mũi của những người phía dưới, càng không khả năng tìm từng người để tính sổ. Dù sao không phải mỗi người đều là tán tu, đại đa số xem lại, cũng đều có chỗ dựa bối cảnh trong tu chân giới các quốc gia, không phải nói trả thù là có thể tùy tiện trả thù. Lời này của hắn xác thực có mùi vị đe dọa nhiều hơn.
 
Nhìn thấy đám người phía dưới bởi vì một câu nói của mình đều cúi đầu xuống, trong ngực Âm Bách Khang cuối cùng cũng thư thái hơn một chút, tìm được cảm giác duy ngã độc tôn, hắn nhìn quanh bốn phía chờ bọn cướp kia xuất hiện.
 

Nhưng hắn lập tức sửng sốt, hắn cũng có hoài nghi như mọi người, nhiều người tập hợp như vậy, bọn cướp thực dám đến sao? Vậy lá gan cũng lớn quá đi thôi!
 
Âm Bách Khang thậm chí còn hoài nghi tôn tử của mình đã chết, thuần túy bọn cướp chỉ muốn làm cho mình mất mặt, cố tình đem mình ra làm ứò cười với thiên hạ, sắc mặt hắn còn đang âm tình bất định, bên trong sơn cốc đột nhiên vang lên thanh âm ầm ầm rất lớn.
 
Mọi người hơi kinh hãi, nghe tiếng cấp tốc nhìn lại. Chỉ thấy bên dưới sơn cốc, vách núi đá nguyên bản còn đang hoàn chỉnh đột nhiên rơi xuống một khối phiến đá vuông vức hai thước, một sơn động đột ngột xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
 
"Di! Các ngươi xem, trên phiến đá kia hình như có chữ viết?" Một vị Hóa Thần kỳ trên không trung đột nhiên chỉ vào phiến đá nói. Mọi người ngưng thần nhìn xuống, quả nhiên phát hiện mặt trên tựa hồ có chữ viết, nhưng mọi người đứng quá cao, mà chữ viết lại rậm rạp một đống nhìn không thấy rõ lắm.
 
Trên không trung Âm Bách Khang trong nháy mắt đã không còn hình bóng, đảo mắt liền đứng trên cửa động ngay vách núi. Không chút do dự, thần thức cấp tốc rải vào bên trong động kiểm tra, biết rõ đây là mới đào ra, bên trong cũng không sâu, chỉ khoảng một hai mươi thước, bất quá ở giữa có khúc quanh một chút, làm cho người ta không thể liếc mắt thấy cuối động. Nhưng điều này đối với tu sĩ Hóa Thần kỳ mà nói, căn bản không phải là vấn đề gì, thần thức tùy tiện đảo qua, cũng đã nhìn thấy rõ tình huống bên trong hoàn toàn rõ ràng.
 
Âm Bách Khang nhướng mày, trong động không có thứ gì, trống rỗng. Ánh mắt cấp tốc rơi lên phiến đá bên cạnh, kiểm tra nội dung bên trên.
 
Một đám Hóa Thần kỳ cũng đã hạ thấp độ cao lăng không mà đứng, thẳng đến khi thấy rõ chữ viết mới dừng lại, không ít người nhẹ giọng thì thầm: "Âm Bách Khang, nếu như không muốn cố tình hại chết tôn tử của ngươi, đừng có xông vào trong động. Đứng yên ở ngoài động, ném linh thạch ta cần vào trong cuối động, bằng tu vi của ngươi, chuyện này cũng không phải là việc khó. Chỉ cần đủ số, ngươi lập tức liền có thể thấy tôn tử của ngươi vẫn vui vẻ không chút tổn hao gì."
 
Tu sĩ chung quanh không dám tới gần, cũng không biết bên trên viết cái gì. Đám Hóa Thần kỳ nhìn nhau, đều có vẻ dở khóc dở cười, bọn cướp này không chỉ lớn mật, còn rất thành thạo, hơn nữa rất chuyên nghiệp, dường như không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
 
Lại nhìn Âm Bách Khang chỉ lắc đầu không nói gì, người này ở tại tu chân giới có tiếng thích tính toán người, nghĩ không ra cũng có ngày hôm nay, Âm Bách Khang nhìn chữ trên phiến đá, không chỉ không tức giận, trái lại vùng lông mày còn nhăn lại thật sâu. Thầm nghĩ, bên trong sơn động rỗng tuếch, căn bản là không có ai, linh thạch ném vào cũng không ai lấy, lẽ nào thực sự là đùa giỡn ta, sai...
 
Thần thức Âm Bách Khang cấp tốc lưu một vòng quanh phiến đá, khối đá này ít nhất phải nặng mấy trăm cân, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ ngã xuống, vừa rồi cũng không hề phát hiện có khí lưu ba động, rất hiển nhiên là bị người từ bên trong đẩy xuống.
 
Bên trong vừa có người! Hai mắt Âm Bách Khang hơi khép hờ, thần thức cấp tốc sưa tầm bên trong động một lần. Nhưng tìm từng nơi từng góc bên trong động, lại phát hiện ra bên trong căn bản là không có khả năng giấu được người. Hắn thậm thí lợi dụng thần thức vô cùng mạnh mẽ ở mỗi vách động gõ qua một lần, nhưng cũng không hề phát hiện ra ám động (động trong động).
 
Trên đỉnh một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ không biết tình hình trong động, cho nên cũng không hiểu hắn đang do dự điều gì.
 
Kỳ lạ! Hai mắt Âm Bách Khang hầu như khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ xíu, thầm nghĩ, ta thật muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, có thể sử dụng biện pháp gì từ mí mắt của ta lấy đi linh thạch.
 
Đưa tay lấy ra hai túi trữ vật, nhẹ nhàng ném đi, hai túi giống như có bàn tay vô hình chậm rãi đẩy vào trong động, sau đó còn quẹo vào, đi tới tận cuối động mới chịu rơi xuống.
 
Vốn chỉ cần một túi trữ vật cũng đủ đựng hết, nhưng hắn lại cố tình chia làm hai túi, mục đích là muốn ở số lượng chia hơn kém một chút. Đừng xem chút hơn kém này, đối với người có tu vi cảnh giới như họ, một tia chênh lệch ở thời khắc mấu chốt chính
 
Là sự chênh lệch trí mạng.
 
Hắn tin tưởng, người dám đánh chủ ý với hắn nói vậy tu vi sẽ không thấp hơn hắn, cho nên hắn đã chuẩn bị làm ra chi tiết này.
 
"n?" Âm Bách Khang đột nhiên phát ra một tiếng hừ khó có thể tin, hai mắt trừng thật lớn. Thần thức hắn đi vào cùng túi trữ vật, vẫn luôn cản thận đề phòng bốn phía, nhưng trong nháy mắt túi trữ vật rơi trên mặt đất, hắn bỗng nhiên cảm giác được có thần thức ba động khác, còn chưa kịp phát giác là từ nơi nào truyền đến, thì hai túi trữ vật trên mặt đất đã biến mất thật kỳ lạ.
 
"Âm Bách Khang làm sao vậy? Hắn nhìn thấy vật gì? Thế nào lại kinh ngạc thành hình dạng như vậy?" Một đám Hóa Thần kỳ châu đầu ghé tai. Mọi người chỉ sợ vạn nhất phát hiện ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ bị Âm Bách Khang trách tội, nên đã sớm muốn đi xuống dưới tìm tòi.
 
Bọn hắn không thể thấy được rõ tình huống bên trong, nhưng có thể cảm nhận được lúc này Âm Bách Khang có bao nhiêu khiếp sợ, xác thực mà nói, Âm Bách Khang khiếp sợ đến mức nói không ra lời, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, có thể ở ngay trước mặt hắn lấy đi hai túi trữ vật, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
 
Tu vi của Tất Trường Xuân hắn xem như từng kiến thức qua, nhưng dù là Tất Trường Xuân đích thân tới, ở ngay tình huống có người ngăn chặn tại cửa động, Tất Trường Xuân cũng không thề, thần không biết quý không hay lấy đồ vật đi a!
 
Trời ạ! Lẽ nào trên đời này còn có người có tu vi cao hơn cả Tất Trường Xuân? Hoặc là thần tiên trên trời hạ phàm nhằm vào ta? Âm Bách Khang gian nan nuốt nước bọt.
 
Lúc này, bên trong ô Thác Châu trong sơn động giam giữ gia đình âm Vô Phong, Dược Thiên Sầu mặc hắc y che mặt, cấp tốc rót thần thức vào trong hai túi trữ vật kiểm tra, sau đó thỏa mãn gật đầu, quay nhìn âm Vô Phong vết thương đầy người cạc cạc cười nói: "Gia gia ngươi Âm Bách Khang quả nhiên thủ tín dụng, hai ức thượng phẩm linh thạch không thiếu một khối. Có tiền a! Không hổ là lão bản Thiên Hạ thương hội, ha ha!" Nói xong thu lại.
 
m Vô Phong nhìn mấy vết roi trên người tiểu nhi tử, đôi mắt oán độc căm giận nói: "Ngươi rốt cục là ai? Nếu biết gia gia ta là chủ nhân Thiên Hạ thương hội, còn dám tra tấn đối với gia đình ta? Lẽ nào không sợ gia gia ta tìm ngươi tính sổ?"
 
"Âm Bách Khang đối với lão tử mà nói tính là cái thí gì!" Dược Thiên Sầu cười nhạt một trận, nhìn thấy hình dạng như muốn cắn người của hắn, nhẹ vung tay nói: "Người này ngứa da rồi, trước khi đi cho hắn một hồi ức tốt đẹp, đánh cho ta!"
 
"Vụt, vụt." Cây roi tre trên tay một hắc y nhân bịt mặt nhất thời huy vũ lên, đánh cho âm Vô Phong ngao ngao kêu rên thảm thiết liên tục, lăn lộn trên mặt đất. Mấy nữ nhân cùng hài tử đều sợ đến khóc thành một đoàn.
 
"Dám mạnh miệng với lão tử, không có chút giác ngộ của một tù nhân." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay nói: "Bỏ đi, tùy tiện đánh vài roi là đủ rồi. Vạn nhất đánh chết thì không tốt, đến lúc đó Âm Bách Khang mắng lão tử nói không giữ lời thì không hay. Mẹ nó, ai kêu con người ta thích giảng tín dụng nhất."
 
m Vô Phong có thể nói là chết cũng không hối cải, ánh mắt vẫn tàn bạo nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Đừng nhìn ta, gia gia ngươi đã bỏ tiền chuộc ngươi, lập tức sẽ tống ngươi đi trở về. Nhưng phải xem lão bà và tiểu hài tử của ngươi đã! Vạn nhất gia gia ngươi không chịu bỏ tiền ra chuộc họ, vậy gia đình ngươi xem như phải vĩnh biệt rồi."
 
"Ngươi có ý tứ gì?" âm Vô Phong trợn trừng hai mắt, phẫn nộ quát.
 
"Không có ý tứ gì." Dược Thiên Sầu vui tươi hớn hở nói: "Gia gia ngươi chịu thanh toán tiền chuộc ngươi, ta tự nhiên phải trả ngươi trở về. Nhưng! Cũng chỉ là tiền chuộc một mình ngươi thôi, ý tứ ta ngươi hiểu rõ chưa?"
 
"Đê tiện, vô sỉ!" âm Vô Phong điên cuồng rít gào nói: "Ngươi đã nói lấy được tiền sẽ thả gia đình ta rời đi, ngươi nói không giữ lời...
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu băng lãnh, nhẹ nhàng phất tay.
 
"Vụt." Người bịt mặt đứng bên cạnh lại vung một roi, đem âm Vô Phong vừa mới
 
Giãy dụa bò lên liền đau đến hét thảm một tiếng, té trên mặt đất lăn lộn.
 
"Con người ta từ trước đến nay luôn giảng tín dụng. Nói một là một, hai là hai, cũng không hề nói lung tung." Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Đem cái đầu cao ngạo của ngươi ngẳng lên, hảo hảo ngẫm lại, ta vẫn luôn nói, lấy được tiền chuộc sẽ thả ngươi, lúc nào nói qua sẽ đem thả toàn bộ gia đình ngươi? Ta ghét nhất có người nói sau lưng xấu ta."
 
m Vô Phong tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tinh tế ngẫm lại lời đối phương nói, xác thực là như vậy, đối phương xác thực chưa nói qua lấy được tiền sẽ thả cả nhà hắn, chỉ đáp óng sẽ thả một mình hắn thôi. Có phải là do mình đã nghe nhìn lẫn lộn, đây rõ ràng một mực chỉ ám chỉ một mình hắn. "Ngươi" chính là đại biểu toàn gia của hắn, hôm nay đối phương lại chơi chữ, nhưng người nhà mình đang ở trong tay hắn, có thể làm gì bây giờ?
 
"Rốt cục ngươi muốn thế nào, mới chịu thả người nhà của ta?" âm Vô Phong tê thanh quát.
 
"Cái này sao.., ta giúp ngươi ngẫm lại." Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi vòng vo hai vòng, bỗng nhiên gật đầu dừng lại nói: "Ngươi xem như vậy được chưa? Ta đưa ngươi về trước, ngươi tìm gia gia ngươi xin thêm một ức thượng phẩm linh thạch làm tiền chuộc, vừa thu được tiền, ta lập tức thả cả nhà ngươi."
 
m Vô Phong hoàn toàn hết lời để nói, gắt gao nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cảm thán nói: "Ngươi đừng dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn ta, giá tiền này đã rất công đạo. Ngươi ngẫm lại, một mình ngươi trị giá hai ức tiền chuộc, lẽ nào ngươi có nhiều lão bà hài tử cộng lại cũng không giá trị một ức trong lòng ngươi sao?"
 
"Vậy đến lúc đó ngươi có tìm lý do đổi ý hay không?" âm Vô Phong nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
 
Dược Thiên Sầu liên tục xua tay nói: "Không có. Ngươi nghe cho rõ, chỉ cần lấy được một ức thượng phẩm linh thạch tiền chuộc, ta bảo chứng sẽ đem toàn gia ngươi không thiếu một người an toàn tống trả lại về cho ngươi, cho gia đình ngươi sớm ngày được đoàn tụ."
 
"Tốt, ta đáp ứng ngươi." âm Vô Phong cắn răng nói: "Nhưng ta cũng cầu ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta."
 
Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói ra trước thử xem, xem ta có thể làm được hay không, chuyện nói không giữ lời, ta sẽ không làm đâu."
 
"Đó là trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể lấy được một ức thượng phẩm linh thạch, nhưng ta sớm muộn sẽ mang tới." âm Vô Phong quay đầu lại nhìn vợ con phía sau, nói: "Ta cầu ngươi cho ta chút thời gian."
 
Dược Thiên Sầu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, trong lòng hơi thở dài một tiếng, người này coi như còn lương tâm, không giống như Âm Bách Khang. Nhưng ta cũng không xấu, chỉ là cho các ngươi nếm chút nỗi khổ da thịt, và bị một chút kinh hãi mà thôi. Không hạ độc thủ đối với các ngươi, đến nay cũng chưa từng muốn lấy tính mạng các ngươi.
 
Nhớ tới chuyện hắn đã dùng mấy tên tu sĩ chộp tới để hù dọa gia đình này, đã răng rắc mấy tu sĩ kia, Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, đi đến ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai âm Vô Phong nói: "Ngươi cũng đừng oán ta. Gia gia Âm Bách Khang của ngươi làm việc còn thiếu đạo đức hơn ta. Ta làm như vậy chỉ là vì mấy người đã chết đòi lại công đạo mà thôi. Thỉnh cầu của ngươi ta đáp ứng, nhưng ta chỉ cho ngươi thời gian mười ngày. Quá thời hạn không tính nữa đâu."
 
m Vô Phong yên lặng gật đầu. Dược Thiên Sầu lại cười dặn dò hắn vài việc giao tiền chuộc, lập tức điểm lên cổ hắn, trực tiếp đánh mê, sau đó ôm đồm hắn đi ra sơn động. Một đám nữ nhân cùng hài tử trong động liền kêu khóc ầm ĩ, làm như sinh ly tử biệt, thật không hề biết Dược Thiên Sầu đã sớm có quyết định, dù không lấy được tiền chuộc, không lấy được một khối linh thạch cũng sẽ thả bọn họ đi.
 
Bên kia, Âm Bách Khang thấy hai túi trữ vật biến mất lâu như vậy còn chưa thấy đối phương giao người, vô thức cho rằng mình đã bị đùa giỡn, tức giận đến run cả người, rồi lại không biết làm sao. Ai kêU Minh không hề phát hiện được đối phương, nói ra quả thực là mất mặt...