Tinh Thần Châu

Chương 490: Canh bạc đổ mệnh 2




Đinh Vị run lên như cầy sấy, trước nay hắn đều chưa từng thử qua tràng cảnh bị nhiều phi kiếm vây quanh người như thế này. Vừa mới triển khai tấn công, liền biến thành cái hình dạng này, còn đánh cái rắm gì nữa! Tám chuôi phi đao vội vàng theo những kẽ hở của tầng tầng phi kiếm lướt nhanh trở về, bay múa quanh thân, bảo hộ cho Đinh Vị.
 
Bất quá khả năng bao trùm của tám chuôi phi đao có hạn. Chẳng quản tốc độ nhanh như thế nào, chỉ sợ cũng không thể ngăn cản nổi trăm thanh phi kiếm nhất tề công kích. Vì thế Đinh Vị không nói hai lời, lập tức phóng xuất ra tầng cương khí hộ thể mờ ảo.
 
Dược Thiên Sầu thần tinh khinh thường quan sát hành động của Đinh Vị, phi kiếm trong tay vận sức chờ phát động. Dường như còn đang chờ Đinh Vị phòng ngự thật tốt, thì Dược Thiên Sầu mới chịu tấn công.
 
Hành động này rõ ràng là trong lòng đã có dự tính, chúng nhân đương trường than thầm, Đinh Vị sợ rằng lành ít dữ nhiều. Phù Dung nhẹ nhàng vỗ ngực, nàng cũng nhìn ra nam nhân của mình nhất định sẽ thắng rồi. Còn Lộng Trúc thì vô cảm, xuất hiện tình huống như thế này cũng là nằm trong dự tính của hắn. Nếu như ngay cả một gã Nguyên Anh kỳ còn không đánh thắng. Vậy Dược Thiên Sầu sẽ không xứng làm đệ tử của Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ nữa rồi.
 
"Ta không hiểu, tại đây có rất nhiều Độ Kiếp kỳ, người ta đều không bước lên. Nguyên Anh kỳ ngươi chạy lên đây là muốn làm cái gì? Phải chăng ngươi muốn đem táng mạng của mình ra đùa giỡn sao? Ngươi có thể nói cho ta biết lí do hay không?" Dược Thiên Sầu vẻ mặt khó hiểu nói.
 
Đinh Vị phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, đừng cố làm ra vẻ uy phong nữa. Hiện giờ ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."
 
"Ta muốn giết ngươi cũng chỉ dễ dàng như lấy đồ trong túi mà thôi. Mấy chuôi đao kia, há lại có thể ngăn cản được ta." Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Bất quá, ta vẫn cho ngươi một cơ hội giữ mạng, ngươi có cần hay không?"
 
Lúc này bầu không khí tại đương trường đã không còn náo nhiệt như lúc trước nữa. Chỉ còn lại vài thanh âm "hô hô" của phi đao phát ra. Tất cả mọi người đang ngưng thần lắng nghe câu trả lời của Đinh Vị. Bất quá Đinh Vị vẫn không muốn thừa nhận mình rơi xuống nhược thế, lúc này hung hăng quát: "Đừng có nhiều lời, mau động thủ đi."
 
"Động thủ sao?" Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Ngươi muốn chết cũng không thành vấn đề, đáng tiếc sau khi chết đi, còn lưu lại cho tông phái một khoản nợ linh thạch, may mắn cho ngươi chính là đại cung phụng người ta không thu tiền lợi tức của ngươi."
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi chết đi." Đinh Vị rốt cuộc cũng phát ra một tiếng gầm rú, tám chuôi phi đao mang theo duệ khí, nhanh như chớp phóng ra.
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày kháp thủ, trăm thanh phi kiếm lập tức phân ra cuốn lấy tám chuôi phi đao. Dược Thiên Sầu thần tình lạnh lùng nói: "Không thể phủ nhận, nếu ngươi gặp phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác. Tám chuôi phi đao này của ngươi quả thực là sẽ mang đến cho người khác uy hiếp cường đại. Đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta, tám chuôi phi đao này không thể phát sinh tác dụng nổi đâu."
 
Nói dứt lời, Dược Thiên Sầu liền vung tay áo lên, một luồng hắc ảnh bắn ra, hòa vào trong vòng vây tầng tầng phi kiếm. Chúng nhân còn đang chưa hiểu chuyện gì, thì
 
Đã nghe thấy một thanh âm thê lương đột nhiên vang lên. Tám chuôi phi đao liền vô lực rơi xuống, trước khi chạm đất cũng hợp lại thành một.
 
Chúng nhân kinh hãi, chỉ thấy Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng vung tay lên, đem luồng hắc ảnh kia thu về. Trăm phi kiếm bắt đầu xoay chuyển thành hình vòng tròn, một đoàn huyết vụ cũng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía chung quanh. Mùi máu tươi nồng đậm bất tri giác đã tràn ngập ở trong đại điện.
 
Đợi sau khi trăm thanh phi kiếm hợp thành dòng không ngừng trôi ngược trở vào trong tay áo của Dược Thiên Sầu, thì thân ảnh Đinh Vị cũng đã biến mất ở giữa đương trường. Nhất thời chúng nhân đã minh bạch rồi, Đinh Vị hẳn là bị phi kiếm chém nát thành bột phấn, cái mùi máu tươi nồng đậm kia chính là bằng chứng ah!
 
Dược Thiên Sầu cúi xuống nhặt chuôi phi đao nằm trên mặt đất, tiện tay ném vào trong túi trữ vật. Chúng nhân đưa mắt nhìn theo hắn, trong lòng đều có một chút cảm giác băng lạnh, Ngự Kiếm Thuật của Dược Thiên Sầu quả nhiên là lợi hại.
 
Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt Văn Thụy, cười nói: "Ta thắng rồi, số linh thạch này sẽ thuộc về ta."
 
Văn Thụy không nói gì, cũng không bày tỏ diễn cảm gì. Giống như người nào thắng cuộc, thì cứ việc bước tới mà lấy. Đường đường là cao thù Hóa Thần kỳ như hắn, làm sao có thể đứng ra giúp người khác, làm những loại chuyện như thế này. Bất quá khi túi đựng linh thạch còn nằm ở bên cạnh hắn, thì tin tưởng rằng, sẽ không có ai dám ngang nhiên làm càn.
 
Dược Thiên Sầu giờ hai chiếc túi trữ vật lên, nhìn đám người phía dưới nói: "Nếu ai chưa phục thì xin mời bước lên, trưng tiền ra, ta nhất định sẽ cung kính phục bồi."
 
Dược Thiên Sầu ngồi về chỗ của mình, sau đó còn nói thêm: "Không có tiền thì tìm đại cung phụng mượn, trên địa bàn của người ta, đừng nói một hai trăm vạn, mà ngay cả một hai ức cũng không thành vấn đề đâu."
 
"Nắm chắc thời gian, quá hạn sẽ không thể phụng bồi." Mễ Như Sơn ánh mắt hững hờ nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói.
 
Lúc này đám người không la hét nói Dược Thiên Sầu xuất khẩu cuồng ngôn nữa. Cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đem ánh măt quẳng ném về phía mấy vị cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ. Đáng tiếc không người nào muốn đứng lên xuất chiến giống như Đinh Vị.
 
Dược Thiên Sầu thu hồi túi trữ vật, hướng đám người nhìn lướt qua. Thầm nghĩ, chờ các ngươi lên tìm tạ, còn không bằng chính ta đến tìm các ngươi. Hôm nay lão tử sẽ phóng túng một lần, không thu được tiền của các ngươi, lão tử sẽ không còn tên là Dược Thiên Sầu nữa ah!
 
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu đứng lên, vươn tay chỉ xuống phía chúng nhân, trên mặt mang theo thần tình khinh miệt nói: "Nếu các ngươi không phục, ta cũng lười đơn đấu cùng các ngươi. Chỉ cần lấy ra được linh thạch, vài người cùng tiến lên cũng không sao, lão tử chấp hết."
 
Văn Thụy đưa mắt nhìn sang Lộng Trúc, có vẻ như đang muốn hỏi Lộng Trúc xem, tiểu tử này rốt cuộc là thần kinh có vấn đề gì không! Nơi này mỗi người đều là người đại diện cho thế lực nhất phương, đây không phải là muốn đắc tội với quần hùng sao? Ngày sau hắn còn muốn lăn lộn trong tu chân giới nữa hay không? Lộng Trúc thì chỉ biết cười khổ lắc đầu.
 
Phù Dung miệng há thành chữ o. Nàng tuy rằng không biết lai lịch của những người này, nhưng vẫn bị câu nói của Dược Thiên Sầu dọa cho hoảng sợ.
 
Dược Thiên Sầu vừa nói xong, liền thấy trong đám người có ba thân ảnh phóng ra. Ba người ngạc nhiên nhìn thoáng qua nhau, hiển nhiên đều không nghĩ sẽ trùng họp như thế. Trong lúc nhất thời, đều ngây ngốc ra, biểu cảm trên mặt dường như có điểm không xuống đài được.
 
"Không sao, không sao, ta là ngươi luôn luôn giảng giải chữ tín. Cả ba các ngươi cùng lên đi." Dược Thiên Sầu âm thầm tính toán số lượng linh thạch sẽ thu về lần này. Trong lúc nhất thời chiến ý ngang nhiên, đồng thời cũng muốn kiểm tra bổn sự mấy năm nay khổ tu của mình. Phải nói rằng, từ sau khi một mình hắn đánh qua hai tên Độ Kiếp hậu kỳ, hắn sớm đã không để các tu sĩ bình thường rơi vào trong mắt mình, những người giống như Đinh Vị, căn bản là Dược Thiên Sầu không tính vào đâu.
 
Bất quá hắn còn chưa đến mức hưng phấn quá độ, chỉ lên túi trữ vật trên bàn trà: "Đem một trăm vạn thượng phẩm linh thạch xuất ra đi, người nào không có linh thạch thì bước xuống."
 
Nếu Dược Thiên Sầu đã nói như thế, vậy thì ai sẽ còn khách khí với hắn đây? Ba người chóng kiến qua bổn sự của Dược Thiên Sầu, vốn không ai nắm chắc là sẽ đánh thắng hắn. Nhưng hiện giờ có thêm ba người liên thủ, ai thắng ai thua thì cũng chưa thể xác định được.
 
Một người thân mặc lam sắc trường bào đi tới, hai mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Tú Thủy Quốc, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ Ngôn Phong, lãnh giáo."
 
Theo sau nhìn hai cao thủ Hóa Thần kỳ khom lưng hành lễ, tiếp đó xuất ra một túi trữ vật, đặt ở bên người Văn Thụy.
 
"Đồ An Quốc, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, Ngô Nghiêm Khai, lãnh giáo." Người mặc hắc bào đồng dạng cũng bước tới, để túi trữ vật xuống.
 
"Tây Á Quốc, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, Viên Thông Hải, lãnh giáo." Người này mặc thân trường bào màu tro, cũng giống như hai người lúc trước, để túi trữ vật xuống.
 
"Xem ra cũng chỉ có mấy người là có tiền mà thôi." Dược Thiên Sầu tinh thần hưng phấn đứng lên, thầm nghĩ lần này có thể đánh thống khoái một trận rồi!
 
Đột nhiên Mễ Như Sơn phóng ra giữa mấy người, thần tình vồ cảm nói: "Trước xin tạm ngừng, nơi này gần hoang cung của Đại trơng Quốc, ta sợ không chịu nổi dư chấn của các ngươi. Mau đổi tới nơi khác, các ngươi mau đi theo ta." Nói xong thân hình bắn ra ngoài điện, lao vút lên không mà bay đi.
 
Mấy người nhìn nhau, thu hồi lại túi linh thạch của mình phóng đi theo. Dược Thiên Sầu trước khi đi nhìn Phù Dung nhắc nhở nàng hãy đi theo Lộng Trúc tiền bối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Một đám người ồn ào, sôi nổi kéo nhau bay ra ngoài điện. Chớp mắt bên trong đại điện, chỉ còn lại bốn người Lộng Trúc, Văn Thuy, Văn Phách cùng Phù Dung và hơn mười gã đệ tử Quang Chiếu Phong, lúc này đang không biết phải làm sao.
 
Trên lôi đài luận võ trong hoàng cung, đã triển khai tỉ thí, Trương Bằng vừa mới bước lên sử ra tam quyền lưỡng cước thì thắng trận, lúc này cũng nhìn ra có rất nhiều tu sĩ đang lăng không phi hành, hắn rất muốn đi theo, nhưng thầm nghĩ sư phụ không cho đi theo, nên đành phải kiềm chế hỗn trong đám phàm nhân mà tiếp tục luận võ...