"Quản huynh, ngươi không phát hiện pháp quyết của tiểu tử kia thật tà môn. Ngươi cho rằng chúng ta nắm chắc diệt trừ hắn?" Tử bào lão giả nói ra sự lo lắng của mình.
Hắc bào lão giả hắc hắc cười nói: "Úc huynh quá lo lắng, ngươi có chú ý tới hay không, tiểu tử này chiến thắng đều chôn dấu ảo diệu bên trong mây mù kia, chỉ cần chúng ta không tiến vào mây mù, hắn cũng sẽ không có biện pháp làm gì chúng ta. Có lẽ nói, trước khi hắn còn chưa phóng xuất ra mây mù, đã bắt hắn làm thịt, hắc hắc! Chúng ta cùng xuất thủ, nói vậy tiểu tử này cũng không còn cơ hội phóng xuất mây trắng. Úc huynh, sau khi giết chết tiểu tử, đồ trong túi trữ vật ngươi ta chia đều, bao quát hai thanh bảo đao, ngươi nói làm sao?"
Gương mặt tử bào lão giả còn thoáng vẻ do dự, vừa nghe nhắc tới hai thanh bào đao, vùng lông mày hơi khẽ động, nắm tay nói: "Hay là có thể thử xem một lần."
Dược Thiên Sầu vốn tưởng rằng vừa đánh một trận đủ làm đoàn người kinh sợ, thấy lớn tiếng hỏi mà không có ai trả lời, cười nhạt một trận, muốn đi đến nhặt túi trữ vật. Ai biết còn chưa đi tới trước mặt Văn Thụy, hai túi trữ vật xé gió bay đến, nện ngay trước mắt hắn.
Nhìn lại, một gẫ hắc bào lão giả và một gã tử bào lão giả không biết xuất hiện ở giữa sân từ lúc nào, người trước cười lạnh nói: "Đồ vật không cần nhặt nữa, để cho chúng ta nhặt thay ngươi." giọng nói tràn ngập tự tin.
Đoàn người quan chiến nhất thời rối loạn, mọi người thấy Dược Thiên Sầu làm thịt luôn cả Độ Kiếp hậu kỳ Trữ Định Phương, xác thực khiếp sợ không ngớt, không nghĩ tới một Nguyên Anh kỳ lại có bản lĩnh như vậy, đã không còn ai dám nghĩ đánh tiếp, chuẩn bị chịu đựng việc mất hết mặt mũi.
Đột nhiên lại xuất hiện hai người lại cho mọi người hi vọng, không ít người đều nhận thức hai người, đối với sự xuất hiện của hai gã Độ Kiếp hậu kỳ cũng xác thực làm mọi người ngoài ý muốn. Nguyên bản đều cho rằng Độ Kiếp hậu kỳ đều bận tâm mặt mũi, không có khả năng xuất hiện cùng lúc hai người đồng thời khiêu chiến một Nguyên Anh kỳ, nhưng nếu chỉ một gã Độ Kiếp hậu kỳ cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Dược Thiên Sầu.
Bọn họ còn đang chuẩn bị tiếp thu chuyện thực dù khó thể tiếp thu này, chuyện ngoài ý muốn liền xuất hiện. Lúc này lại không ai đứng ra mắng hành vi hai người là trơ trẽn, bởi vì quan hệ đến mặt mũi bọn họ.
Bất quá cũng có người không quen nhìn, Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, truyền âm với Văn Thụy: "Có chút người thật đúng là không biết xấu hổ."
Văn Thụy cười cười không nói, mạnh miệng cũng do chính Dược Thiên Sầu nói ra, nếu dám nói ra, phải có dũng khí đối mặt hiện thực, cũng không thể toàn bộ trách người khác.
Dược Thiên Sầu hí mắt đánh giá hai người, lúc này còn dám nói ra lời nói như vậy, nhất định là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, quả nhiên bên tai vang lên tiếng truyền âm của Lộng Trúc: "Tiểu tử ngươi không nên sơ sẩy đại ý, mặc hắc y chính là Quản Trung Giai là đệ tử của đại đệ tử Tư Không Tuyệt của Âm Bách Khang, mặc tử y chính là đệ tử Úc Lan Đô của Tử Kinh quốc Hóa Thần trung kỳ tu sĩ Thượng Quan Thái Bình, hai người đều có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ."
"Hai vị quyết định cùng tiến lên sao?" giọng nói Dược Thiên Sầu đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Úc Lan Đô hơi có chút xấu hổ, ngược lại sắc mặt Quản Trung Giai lại tự nhiên cười lạnh nói: "Nếu ngươi sợ thì còn kịp, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lưu lại vật trong túi trữ vật, tha cho ngươi không chết."
"Muốn đồ vật, phải có bản lĩnh tới lấy." Dược Thiên Sầu vừa nói xong, lập tức vải ra một thanh phi kiếm, cấp tốc lủi lên cao. Hai người này biết rõ mình có điểm thủ đoạn, còn dám đến đây, nhất định đã nắm chặt có thể đối phó chính mình, hiện tại hắn cũng không dám khinh địch.
"Hắc hắc!" Quản Trung Giai cười lạnh một tiếng, trong túi trữ vật bắn ra một thanh phi kiếm, bay thẳng lên không trung truy sát Dược Thiên Sầu, bản thân hắn lại thuấn di
Biến mất tại chỗ.
Chưa từng do dự, Úc Lan Đô "hống" một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh vọt lên trên không.
Ánh mắt mọi người toàn bộ bị hấp dẫn đi lên. Phù Dung đại khái cũng đoán được tu vi của hai người, môi mím chặt, không dám lên tiếng, chỉ yên lặng lo lắng. Nàng sợ mình phát ra âm thanh sẽ làm ảnh hưởng đến Dược Thiên Sầu.
Nghe được phía dưới truyền đến tiếng rít, Dược Thiên Sầu nhìn thoáng qua, ngưng kiếm quay lại, cùng phi kiếm đang đuổi theo lướt sát qua người, một trận gió mạnh thiếu chút nữa thổi hắn bay khỏi phi kiếm, đây là hậu quả tu vi hơn kém quá lớn.
Trong lòng còn sợ hãi tránh thoát được một kích, nhưng phát hiện phương hướng né tránh của mình đã thấy Quản Trung Giai trong bộ hắc bào đã đứng chặn trước mặt, cười lạnh tiện tay chụp lấy phi kiếm bay qua, giũ ra kiếm cương thật lớn chém thẳng vào đầu hắn.
Ta kháo! Dược Thiên Sầu lại càng hoảng sợ, nhanh chóng lóe lên, kiếm cương trong suốt lại lướt sát qua bên người lần thứ hai. Cũng mặc kệ hắn tránh né phương hướng nào, Quản Trung Giai đều có thể đổ ngay trước khi hắn lách tránh, thành thạo một kiếm đuổi theo không bỏ, huyên đến mức hắn nhiều lần nguy hiểm, khó khăn lắm mới tránh thoát. Rơi vào trong mắt người bên ngoài, Quản Trung Giai thật giống như con mèo đang vờn chuột. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đối phương căn bản không cho hắn cơ hội thả ra mây mù, chỉ vừa thả ra được một chút cũng không sản sinh được hiệu quả. Không nói một lời, tay áo liên tục lóe ra thanh quang không ngừng, trong nháy mắt phi kiếm bay lượn khắp bầu trời đều xoay chung quanh hộ thể - Đồng thời hắn còn phân ra trăm thanh phi kiếm tập kích Quản Trung Giai, kỳ vọng hắn có thể tranh thủ được thời gian thở dốc.
Cũng xác thực hiệu quả, Quản Trung Giai có chút cố kỵ huy kiếm như xua ruồi, dù sao trước đó có ba gã Nguyên anh kỳ bởi vì bị thanh sắc phi kiếm bao vây đã bị làm thịt hết sức kỳ lạ. Hơn trăm thanh phi kiếm không ngừng bị hất văng, lại không ngừng quấn tới, cũng giống như bị những con rắn quấn quýt.
"Hô." Đột nhiên phía dưới vang lên tiếng rít gió truyền đến, liếc mắt, hắn hoảng sợ, Úc Lan Đô đã thấy hắn bắt đầu phản kích, liền dùng song chưởng đẩy ra một quang cầu, rất nhanh đánh tới.
Ta kháo! Quy phái khí công! Hai mắt Dược Thiên Sầu trợn trừng, liền nhanh ngự kiếm tránh né. Mặc dù hắn tránh được, nhưng phi kiếm sau lưng liền gặp tai trơng, "băng" một tiếng, trong tiếng nổ mạnh cường liệt, phi kiếm rậm rạp khắp bầu trời bị tạc bay tung tứ tán.
Sóng xung kích cường hãn giống như búa tạ, mãnh liệt đánh lên lưng hắn, sóng xung kích trực tiếp đánh hắn văng xuống phi kiếm. Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy hai mắt có chút tối sầm, miệng chợt ngọt, "phốc." một tiếng phun ra ngụm máu tươi.
Chỉ trong mấy lần nháy mắt, cũng không quá sức lập tức đã bị đả thương. Đây là kết quả tu vi hơn kém quá lớn, đối phương có chuẩn bị mà tới, bằng tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn quả thực chỉ như dâng thức ăn cho đối phương, đơn giản xuất thủ đã thu thập hắn.
Phù Dung đứng phía dưới dùng tay che kín miệng, nước mắt đã tuôn ra ào ào. Vẻ mặt Lộng Trúc nghiêm trọng, nhưng lại truyền âm an ủi Phù Dung: "Nha đầu, không có việc gì, tiểu tử kia không dễ dàng chết như vậy."
Thần tình Văn Thụy cũng có chút ngưng trọng, nếu như Dược Thiên Sầu thật sự có đại bối cảnh, vạn nhất đưa tới nhân vật khó lường, chỉ sợ sự tình sẽ nháo lớn.
Tu sĩ các quốc gia quan chiến đều tuôn ra một trận hoan hô, rốt cục đã thu thập được tên kiêu ngạo kia.
Vừa sơ sẩy, phi kiếm lập tức mất đi khống chế, liền rơi xuống. Quản Trung Giai vừa thoát khỏi sự quấy rầy của phi kiếm, sắc mặt trầm xuống, thanh kiếm hiện lên trong tay, bị hắn đẩy ra một chưởng dời đi, như sấm đánh về hướng Dược Thiên Sầu đang rơi xuống.
Úc Lan Đô thuấn di đến hướng đối diện, lại đẩy ra một đạo quang cầu, cùng phi kiếm của Quản Trung Giai giập công. Xem hình dạng của hai người định chuẩn bị đánh cho xong một lần.
Dược Thiên Sầu phun ra một búng máu, trong lòng thoải mái, trước mắt liền khôi phục thanh minh, cấp tốc nhìn lướt qua, một cỗ lửa giận khó thể ức chế liền bạo phát, dám đánh lão tử!
"A..." Dược Thiên Sầu ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên. Thanh hỏa nguyên tố chứa đựng trong cơ thể trong nháy mắt toàn bộ bạo phát, không hề lưu lại chút nào.
Thanh diễm cuồn cuộn bạo tạc giống như núi lửa phun trào, con ngươi của Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều co rút lại kịch liệt, hỏa diễm còn chưa tới, nhiệt độ cao vô cùng đã tới trước. Hai người đột nhiên có loại cảm giác mình đã thống phải tổ ong vò vẽ, không nói hai lời, cấp tốc quay đầu lại tự thi triển ra tốc độ phi hành nhanh nhất bình sinh, nhưng còn ngại thiếu, liên tục thuấn di tiêu hao đại tu vi thoát đi.
Trước đó Trữ Định Phương trốn bên trong hộ thể cương khí đều không thừa thụ được nhiệt độ cao của thanh sắc hỏa diễm, còn phải tránh né liên tục. Tu vi hai người và hắn không sai biệt lắm, liếc mắt liền nhìn ra lợi hại, còn cần gì nếm thử, trước tiên chạy trối chết quan trọng hơn.
Ban đầu hai người còn tưởng rằng trên người Dược Thiên Sầu giấu diếm Thanh hỏa cũng chỉ một ngàn thanh phi kiếm được thả ra trước đó, muốn tránh né cũng không trắc trở. Ai biết không ngờ lại có nhiều như vậy, đó còn là người sao? Trên thân thể người thế nào khả năng giấu được nhiều lửa như vậy.
Hai người ngay cả tâm tư chửi má nó đều có, thế nào đụng phải quái vật như thế. Vừa rồi mới đánh đã ghiền, mắt thấy sắp sửa làm thịt tiểu tử, thế nào đảo mắt liền bị đối phương truy sát trối chết? Sớm biết như vậy cũng không chen chân nhúng tay vào náo nhiệt.
Quang cầu do Úc Lan Đô phóng xuất chỉ còn cách Dược Thiên Sầu khoảng trăm thước, liền trực tiếp bị Thanh hỏa đốt cháy nổ tung, tạc ra một tiếng nổ, cũng chỉ nhấc lên chút lung lay trong biến lửa đầy trời mà thôi, không hề sản sinh bất luận ảnh hưởng gì đối với Dược Thiên Sầu.
Phi kiếm của Quản Trung Giai phóng xuất lại càng không cần nói, trực tiếp bị nấu chảy thành dịch thể trong biển lửa. Quản Trung Giai có quan hệ cảm ứng với phi kiếm cảm giác đau lòng một trận, thanh phi kiếm đó là do sư phụ cho hắn, là thượng phẳm pháp bảo a!
Nguyên bản một ngàn thanh sắc phi kiếm rơi lả tả đều xông lên trời, dung nhấp vào trong thanh sắc biển lửa, chỉ thấy biển lửa trên bầu trời lại lần nữa lan lớn ra...
Rất nhanh chạy ra hơn mười dặm, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô rốt cục xem như thoát khỏi sự truy đuối của thanh sắc nộ hỏa, hai người chia làm hai đầu biển lửa, nhìn không thấy nhau, tâm tình cũng tuyệt nhiên tương đồng, hai người thiếu chút nữa mệt đến hư thoát, bằng tu vi bọn họ, một lần thuấn di nhiều nhất chỉ đi được trăm thước, mà thu ấn di tiêu hao tu vi quá lớn, căn bản không phải loại pháp quyết có thể nhiều lần sử dụng. Một đường liên tục sử dụng thuấn di hơn mười lần, không phải chuyện mà họ có khả năng thừa thụ, thật sự là mệt đến kiệt lực.
Chờ khi hai người quay đầu lại quan sát, thiểu chút nữa hối hận đến xanh cả một, nếu nhU Minh bay lên cao hai bay xuống đất có lẽ không sao, biển lửa chỉ truy ngang mà tới. Bất quá ngẫm lại cũng không dám khẳng định, vạn nhất đối phương có thể điều khiển hỏa diễm truy theo cả trên lẫn dưới thì sao? Đây là rất có khả năng.
Một tràng cảnh làm cả đời mọi người thật sự khó quên xuất hiện tại không trung, thanh sắc hỏa diễm, khắp bầu trời đều là thanh sắc hỏa diễm, bao phủ trời đất. Bầu trời trong phương viên hơn mười dặm, toàn bộ bị thanh sắc liệt diễm bao phủ, thanh quang chiếu sáng cả thiên địa một phương, Đại trơng thành nằm ngoài mười dặm cũng đều bị kinh động. Bách tính bò lên nóc nhà, còn có rất nhiều người chạy ra thành nhìn xem kỳ quan trên bầu trời phía xa xa...
Bên dưới Thanh hỏa nhô cao, trong đám người quan chiến, tu vi thấp đã sắp sửa không chịu nổi. Thanh hỏa bên trên tuy rằng còn cách mấy trăm thước bên dưới, nhưng nếu tiếp tục thiêu đốt như vậy, bọn họ làm sao có thể chịu nổi...