Sau khi hỏa diễm ở cuối chân trời tiêu thất, dân chúng trong Đại trơng Thành dần dần cũng mất đi hứng thú. Dù sao khoảng cách quá xa, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, cả Đại trơng Thành rất nhanh đã khôi phục bình thường, dân chúng lại hứng thú chuyển dời đến chuyện tình luận võ kén phò mã...
Trên giáo trường hoàng cung, mười mấy lôi đài đang tiến hành cho các thí sinh luận võ. Trương Bằng ở trong đội hình của Bích Uyển Quốc đã đánh qua năm trận, hắn chính là lão tướng nhiều năm chinh chiến sa trường, nhóm đệ tử quan gia quyền quý làm sao có thể là đối thủ của hắn, huống chi sau khi tu hành, tốc độ và nhãn lực cũng vượt xa phàm nhân. Thực ra Trương Bằng không khó khăn gì, mỗi trận đều chỉ dùng tam quyền lưỡng cước là đã đánh bại đối phương, đây là hắn còn đang áp chế tu vi, nếu như tùy tiện động thủ, hiển nhiên là sẽ gây tai nạn chết người.
Động tĩnh này của hắn, đã thu hút không ít ánh mắt của các quốc gia tham dự tỷ thí, đồng thời cũng kinh động tới nhãn tuyến của đại nội hoàng cung. Tin tức nhanh chóng được truyền đến ngự thư phòng, rơi vào trong tai của Triệu Hằng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Trương Bằng?" Triệu Hằng ngạc nhiên, nhìn vị thái giám đại nội tổng quản bên người.
Lão thái giám mái tóc hoa râm, cũng kính nói: "Chủ tử không cần lo lắng. Trương Bằng này không phải là người ở Hoa Hạ quốc, mà chính là con út của một vị tướng quân ở Bích Uyển Quốc. Bởi vì không được kế thừa tước vị, cho nên mới tìm đường đến Đại trơng Quốc chúng ta."
Triệu Hằng gật đầu hỏi: "Ngươi nói hắn thắng liên tục năm tràng, mỗi tràng đều xuất thủ không quá ba chiêu? Người có thân thủ tốt như thế, ở Bích Uyển Quốc coi như không thể kế thừa tước vị, chẳng lẽ còn không thể đứng lên lập nghiệp hay sao?"
"Chủ tử, ngài không hiểu nội tình ở Bích Uyển Quốc. Chuyện tình huynh đệ tương tàn ở đó cũng là bình thường. Hẳn cũng do điểm này, nên Trương Bằng mới đến Đại trơng Quốc chúng ta." Lão thái giam cung kính nói.
Triệu Hằng trầm ngâm hồi lâu sau, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là phân phó: "Quan sát cẩn thận hành vi của người này. Nếu là một nhân tài, thì phải cố gắng lưu dụng."
Trong đại điện, mấy trăm tu si cơ hồ không người nào lên tiếng nói chuyện, ánh mắt đều phảng phất như có như không nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Chúng nhân đều biết, sau trận chiến ngày hôm nay, thanh danh của Dược Thiên Sầu sẽ lan xa ở bên trong tu chân giới.
Lúc này, Dược Thiên Sầu đang cùng Tân Lão Tam, mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Khiến cho Dược Thiên Sầu buồn bực nhất chính là, bản thân hắn đi tới chỗ nào, thì Tân Lão Tam liền đi tới chỗ đó an vị ngồi xuống bên cạnh, thần tình ngây ngô mỉm cười. Quả thực là buồn nôn!
"Tân Lão Tam, ngươi theo ta làm cái gì?" Rốt cuộc Dược Thiên Sầu nhịn không được, tức giận hỏi.
Tân Lão Tam có chút kì quái nói: "Không phải nói rồi sao! Chính là muốn mòi ngươi uống rượu ah!"
"Dường như ta chưa từng đáp ứng ngươi mà?" Dược Thiên Sầu buồn bực nói.
Tân Lão Tam khoát tay: "Không sao! Hiện giờ ngươi đáp ứng thì cũng không muộn."
Lộng Trúc cười hắc hắc, ngồi một bên xem náo nhiệt. Hắn không rõ Tân Lão Tam vì sao lại bám theo chân Dược Thiên Sầu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■MI II I 1111! ■! ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■« ■ I
Hắn ngồi xem náo nhiệt, vì thế không thèm quan tâm.
Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Nơi này có nhiều người như vậy, vì sao ngươi cứ phải tìm ta uống rượu?"
"Nhiều người có ích lợi gì, ngươi tùy tiện phóng một nắm lửa liền giải quyết bọn chúng rồi." Tân Lão Tam cao giọng nói. Đám người trong phòng bị câu nói này làm cho xấu hổ ngượng ngùng không thôi.
"Ách." Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, người này quả nhiên là hồn nhiên không có tim phổi ah! Bất quá, vì sao nhiều người lại kiêng kị hắn như thế nhỉ. Dừng một chút hỏi: "Tân Lão Tam, ta sẽ không cùng người không quen biết vô duyên vô cớ uống rượu, rốt cuộc ngươi có lai lịch như thế nào?"
"Ngay cả lai lịch của ta mà ngươi cũng không biết sao?" Tân Lão Tam giống như nghe được chuyện tình bất khả tư nghị nói.
Dược Thiên Sầu lộ ra ánh mắt khinh bỉ: "Trông ngươi cũng không giống với cao thủ Hóa Thần kỳ ah!"
Tân Lão Tam không thèm quản tới câu châm chọc của hắn. Vỗ ngực đắc chí nói: "Ta đến từ Linh Phương Cốc, gia sư chính là Linh Phương cốc chủ!"
Dược Thiên Sầu ngần ra, nhãn tình mau chóng sáng lên: "Sư phụ ngươi chính là Lộ Nghiên Thanh, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hả?"
"Ngươi muốn làm gì?" Tân Lão Tam cảnh giác dò hỏi. Cái loại ánh mắt và ngữ khí của đối phương, khiến cho bản thân hắn phi thường hoài nghi. Bởi vì hắn đã từng chóng kiến qua, rất nhiều người có mưu đồ quấy rối đối với sư phụ của hắn rồi.
"Ha ha! Không có gì, tùy tiện hỏi thôi." Dược Thiên Sầu cười mỉa đáp.
Đúng lúc này bên ngoài điện, Mễ Như Son đi vào, hướng mọi người chắp tay nói: "Chư vị, ngày hôm nay tỷ thí dừng ở đây. Theo thí sinh các quốc gia đã sàng lọc được hơn một trăm người xuất sắc. Vài ngày sau mới tiến hành tỷ thí tiếp."
Ý tứ trong câu này phi thường rõ ràng, đây chính là muốn đuổi đám người rời khỏi nơi này. Không cho phép chúng nhân đi tham quan xung quanh, cũng không cho xem tỷ thí. Đương nhiên, chúng nhân thừa hiểu, đây là vì sợ chúng tu sĩ sẽ âm thầm ra tay trợ giúp thí sinh nước nhà, quấy nhiễu sự công binh của những tràng tỷ thí.
Theo sau, một đám người sôi nổi ùa ra khỏi đại điện, quay về phụ trách bảo hộ thí sinh thắng trận của nước mình...
Đám người Bích Uyển Quốc cũng lên xe ngựa phàn hồi về sứ quán. Trên xe ngựa, Dược Thiên Sầu chứng kiến thần sắc ảm đạm của Trương Bằng, thì không khỏi tò mò hỏi: "Trương Bằng, làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi thuaừận ư?"
"Không có, liên tục thắng năm trận." Trương Bằng rầu rĩ không vui đáp. Theo sau cười khổ nói: "Sư phụ, hay là không đấu nữa. Ta thấy chuyện này chẳng có nghĩa lý gì."
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn Lộng Trúc cùng Phù Dung ngồi trong xe, nói: "Chuyện này để tính sau đi."
Sau khi đám người quay trở về sứ quán Bích Uyển Quốc, đi đến tiểu viện, chợt phát hiện ra một thân ảnh lăng không phóng vào, Lộng Trúc phản ứng nhanh nhất, đối phương chưa kịp hạ xuống đất, liền đã xông lên túm lấy cổ cái thân ảnh kia.
Người này không phải ai khác mà chính là Tân Lão Tam. Dược Thiên Sầu không biết phải nói gì, người này cư nhiên lại dám mò tới đây. Trương Bằng thần tình nghi hoặc, nhưng không biết người này là ai.
Tân Lão Tam bị Lộng Trúc bóp cổ, thần tỉnh đỏ bừng, đứt quãng nói: "Lộng Trúc
Tiền bối, xin ngài hạ thủ lưu tình."
Lộng Trúc cười lạnh: "Tân Lão Tam, ngươi quả nhiên không biết xấu hổ, thấy ta không nói gì, cư nhiên lại dám xông vào nơi ta nghỉ ngơi. Người khác sợ sư phụ của ngươi, còn ta thì không sợ đâu." Nói xong Lộng Trúc vươn tay quẳng Tân Lão Tam xuống mặt đất, khiến cho hắn lăn lộn đi thêm mấy vòng.
"Nói, mò đến đây làm gì?" Lộng Trúc quát.
Tân Lão Tam khó khăn đứng lên, hoảng hốt trả lời: "Hồi bầm tiền bối, ta là đến tìm hắn uống rượu." Ngón tay giương lên chỉ về phía Dược Thiên Sầu.
"Đừng nói chuyện vô nghĩa với ta." Lộng Trúc trừng mắt: "Mau cút ra ngoài cho
Ta."
Tân Lão Tam hoảng hốt, thân mình không ngừng run rẩy, đang quay đầu còn chưa kịp rời đi, thì đã thấy Văn Thụy xuất hiện.
Văn Thụy liếc mắt nhìn Tân Lão Tam, nhưng thần tình có chút sốt ruột hướng Lộng Trúc chắp tay nói: "Tiên sinh, ta có chuyện quan trọng cần phải quay về Bích Uyển Quốc ngay, sợ rằng không thể bồi tiên sinh được nữa."
Lộng Trúc nhíu mày nói: "Làm sao thế? Nhìn bộ dáng gấp gáp của ngươi, chẳng lẽ Bích Uyển Quốc đã xảy ra chuyện gì sao?"
Văn Thụy dừng một chút, lắc đầu nói: "Không dám dối gạt tiên sinh, lão tổ nhà ta đã xuất quan rồi."
"A!" Lộng Trúc cùng Tân Lão Tam đứng bên cạnh nghe lén đồng thời kinh hô lên.
Dược Thiên Sầu hồ nghi hỏi: "Chính là Văn Lan Phong tiền bối đã xuất quan ư?"
Văn Thụy im lặng gật đầu, Tân Lão Tam đứng bên cạnh lúc này thuấn di chạy biến. Dường như cũng muốn quay về mật báo cho sư phụ Lộ Nghiên Thanh của hắn.
Lộng Trúc cười khổ nói: "Chuyện này phiền toái rồi, Văn Lan Phong, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động ah!"
Theo sau cũng nhìn Văn Thụy nhắc nhở: "Văn Thụy, ngươi mau chóng quay về, tìm biện pháp ngăn cản Văn Lan Phong, ngàn vạn lần đừng cho hắn xuất hiện ở Yêu Quý Vực. Lão Tất hiện giờ đang bế quan vì có chuyện quan trọng. Nếu như Văn Lan Phong tiến đến, quả thực là không cứu vãn nổi tinh huống đâu."
Phù Dung cùng Trương Bằng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu bọn hắn rốt cuộc đang nói đến chuyện gì. Nhưng Dược Thiên Sầu thì biết, hắn biết Văn Lan Phong bị sư phụ mình đánh bại, cho nên mới bế quan tu luyện. Hiện giờ xuất quan, chỉ sợ là sẽ đến tìm sư phụ mình, tiếp tục phân chia cao thấp.
Văn Thụy gật đầu, thần tình ngưng trọng, chắp tay nói: "Tiên sinh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo, mong tiên sinh chỉ điếm cho."
"Mau nói đi!" Lộng Trúc nhăn mày, không biết hắn muốn mình chỉ điểm chuyện gì.
Văn Thụy nghi hoặc nói: "Lão tổ nhà ta bế quan trăm năm. Lần này xuất quan tu vi hiền nhiên sẽ gia tăng thêm nhiều. Ta nghe ngữ khí của tiên sinh, thì dường như tiên sinh muốn nói lão tổ nhà ta vẫn không phải là đối thủ của Tất Trường Xuân ư?"
Lộng Trúc thở dài: "Bình thường cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, chẳng quản tu vi cao tới đâu, cũng có thể khiến cho người ta cảm giác được một cái điểm mấu chốt. Nhưng Tất Trường Xuân thì khác, hắn vĩnh viễn gặp mạnh lại càng mạnh, tu vi thâm thúy không biết đường nào mà lần. Ta mặc dù không biết lần này Văn Lan Phong xuất quan, rốt cuộc tu vi thăng tiến đến trạng thái nào. Nhưng ta biết trước một điều, nếu lần này hắn chọc giận Tất Trường Xuân, chỉ sợ là sẽ không ai có thể cứu nổi hắn nữa đâu."