Ánh mắt Tân Lão Tam nhìn theo tay hắn chỉ, chợt biến tái, lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Không nên không nên, địa phương kia ta không thể đi, tuyệt đối không thể đi, chúng ta đổi địa phương khác thôi."
Sư phụ hắn Linh Phương cốc chủ Lộ Nghiên Thanh chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, đăng đồ tử (kẻ ăn chơi) từng mộ danh mà đến không ở số ít. Toàn bộ Linh Phương Cốc từ trên xuống dưới ghét nhất là kẻ tầm hoa vấn liễu, hắn làm sao dám chạy tới thanh lâu, nếu như truyền ra ngoài, không cần sư phụ xử lý, chỉ sợ vài huynh đệ cũng phải đánh cho hắn một trận chết khiếp.
Dược Thiên Sầu khép hờ mắt, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn nói: "Thế nào? Xót tiền? Đã như vậy thì thôi đi, ta uống rượu chỉ thích đi địa phương náo nhiệt như vậy, địa phương khác vắng vẻ lanh lùng thì không cần phải bàn." Hắn phất tay áo muốn rời đi.
Tân Lão Tam kéo hắn, đau khổ nói: "Không phải chuyện liên quan đến tiền, có đắt tiền cỡ nào ta cũng uống được, nhưng loại địa phương như thanh lâu, là cấm địa của đệ tử Linh Phương Cốc, chúng ta đổi địa phương khác thôi! Nhất định càng có địa phương sẽ náo nhiệt hơn."
"Chê cười!" Dược Thiên Sầu dùng tay đẩy tay hắn ra, hừ lạnh nói: "Quy củ Linh Phương Cốc của ngươi dựa vào cái gì đổ luôn lên đầu ta, lão tử thích đến địa phương có cô nương hầu hạ uống rượu, không thành ý thì đừng nhắc tới chuyện mời ta uống rượu, sau này đừng tìm ta nữa."
"Ai! Ngươi đừng đi a! Chúng ta có thể thương lượng được không." Tân Lão Tam ngây người nhìn Dược Thiên Sầu bỏ đi về vào trong sứ quán, bất đắc dĩ đi lòng vòng chung quanh tường vây.
Qua một hồi, Dược Thiên Sầu lại từ bên trong sứ quán đi ra, một thân cầm bào, trong tay phe phẩy cây quạt lớn kim sắc, một đóa mẫu đơn vàng rực hoảng hoảng trên quạt làm người hoa mắt. Hắn bước theo kiểu chữ bát, nghênh ngang hướng Hồng Miên Lâu đi tới, rất có phong phạm của kẻ ăn chơi trác táng đi tìm cô nương.
Tân Lão Tam nhìn thấy trợn tròn mắt há hốc, thầm nghĩ quả nhiên trong cánh rừng lớn loài chim gì cũng đều có.
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng cũng e dè đi theo sau. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn vùi đầu đi theo, trong ngực âm thầm nói, người này tìm mình rốt cục lại có chuyện gì, không tiếc vi phạm quy củ phải thỉnh mình đi chơi kỹ viện.
Hai người cũng không nói, đi tới phấn lâu giăng đèn kết hoa, còn hơn cự ly mười thước thì Tân Lão Tam lần thứ hai kéo hắn lại.
Dược Thiên Sầu trừng mắt trách mắng: "Ngươi lại lôi kéo ta làm gì? Buông ra! Bằng không đừng trách ta không khách khí."
"Được, ngươi lợi hại, ta biết ngươi là đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, ta gọi ngươi là Dược đại gia được chưa?" Tân Lão Tam cười khổ nói.
Chiêu vỗ mông ngựa này làm sắc mặt Dược Thiên Sầu thoáng hòa hoãn, hắn thật ra rất thích xưng hào đệ nhất cao thủ này, tuy rằng còn thêm câu dưới Hóa Thần kỳ, nhưng trong miệng hắn cũng không lưu tình: "Nhìn ngươi một đống tuổi tác, ta không dám đảm đương làm đại gia ngươi, có chuyện nói mau, có rắm mau phóng."
"Đến nơi đây uống rượu không sao, nhưng không được làm chuyện khác." Tân Lão Tam cắn răng nói.
"Buông tay!" Dược Thiên Sầu dùng cây quạt gõ tay hắn, nói: "Không cần ngươi mời, cũng không cần ngươi bồi, tiền uống rượu hoa, ta tự mình đào được, không cần người khác can thiệp sự tự do của ta. Tránh ra, sau ngày hôm nay, ta cũng không còn bất luận lui tới gì với ngươi."
"Chờ một chút!" Tân Lão Tam lui một bước nói: "Ta không can thiệp ngươi, nhưng ngươi không phải bảo chứng không đem chuyện ta tới đây nói cho người thứ hai."
Những lời này vừa nói rạ, trên mặt Dược Thiên Sầu lập tức chuyển biến, thay vào khuôn mặt tươi cườ vỗ ngực nói: "Điểm ấy ngươi yên tâm, ngươi có thể đến Hoa Hạ tu
Chân giới mà hỏi thăm, ta có tiếng là thủ tín dụng, nói một là một, tuyệt đối sẽ không đem chuyện ngươi đến thanh lâu nói cho người thứ hai. Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết!"
"A! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" vẻ mặt Tân Lão Tam xấu hổ, cười thật miễn cưỡng.
"Đi!" Dược Thiên Sầu tinh thần chấn hưng kéo hắn. Tân Lão Tam không ngừng nhìn đông lại nhìn tây, rất sợ đụng tới người quen.
Xuân Noãn Lâu, ba chữ vàng dưới ánh đèn màu chiếu xuống sáng quắc rạng rỡ, không ngờ làm bằng biển chữ vàng. Ngoài cửa hoa thơm cỏ lạ rêu rao, cả đám cô nương trang điểm xinh đẹp đang không ngừng lôi kéo người qua đường. Có chút người vốn không muốn đi vào, nhưng không chịu nổi mấy bộ ngực sữa cọ tới cọ lui, sờ sờ túi tiền, khẽ cắn môi cùng đi vào trong.
Trang phục của Dược Thiên Sầu đầy vẻ ăn chơi trác táng, vô cùng dị thường thấy được, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền. Các cô nương bên dưới Xuân Noãn Lầu, con mắt nhất thời sáng lên, chen chúc mà đến. Dược Thiên Sầu không chút kiêng nể cười ha ha đi tới, Tân Lão Tam đi phía sau nhắm lại hai mắt, hầu như là bị Dược Thiên Sầu lôi kéo đi vào, vừa vào cửa, cả người chợt băng lãnh.
"Công tử, thiếu giạ, đại gia..." Tiếng xưng hô mềm mại vang lên liên tiếp, làm cho đầu khớp xương cũng muốn nhũn cả ra.
Dược Thiên Sầu hiền nhiên quá hiều rõ, khép quạt lại, đông sờ một chút, tây sờ một chút, lại còn gõ gõ. Tân Lão Tam nhìn theo có chút phát mộng.
Lúc này có một lão cưu đã trung niên đi tới, một ít lời nịnh nọt còn chưa nói ra miệng, Dược Thiên Sầu liền điểm cây quạt, cười lạnh nói: "Nhã gian tốt nhất, rượu và thức ăn tốt nhất, cô nương hồng bài, không được thiếu thứ nào, bằng không gia gọi người phá hủy kỹ viện của ngươi."
Lời này có điểm tẻ ngắt, quanh thân thật tĩnh, lão cưa ngần người. Nhưng bà ta cũng là người ứong tràng diện, tự nhiên không vì một hai câu nói của khách nhân mà khó chịu. Lập tức thay vào dáng tươi cười, quay đầu lại hô to có khách quý, quanh thân nhất thời khôi phục tiếng oanh oanh yến yến.
Lão cưu tự mình dẫn hai người lên phòng, sau khi hỏi thăm hai người có hài lòng hay không, ánh mắt bà ta có chút hiếu kỳ len lén quan sát hai người, một người ăn chơi trác táng cóng rắn lôi kéo một hán tử dáng dấp nông phu đến kỹ viện, việc này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đừng dây dưa, mau nhanh xuống dưới an bài." Dược Thiên Sầu lấy ra một thỏi vàng, tiện tay tung, không chút khách khí quát: "Cút!"
Lão cưu tiếp được thỏi vàng thử thử, phát hiện là vàng thật, trên mặt cười tươi rói, quả nhiên là vị đại gia có tiền, thật không cần quản khách nhân nói chuyện khó nghe thế nào, liền vui vẻ lui xuống.
Có tiền sai được quý làm việc, vừa xuất thủ rộng rãi, phục vụ có thể nói thần tốc. Không bao lâu, rượu và thức ăn cùng các hồng bài cô nương tốt nhất đều tới, trong lúc nhất thời oanh ca yến hót, trong phòng rất náo nhiệt.
Nghe tiểu khúc, miệng của Dược Thiên Sầu luôn làm việc, một ngụm rượu, một ngụm thức ăn, đều có người chu đáo hầu hạ. Hai tay hắn càng là đông sờ tây sờ, rước lấy từng tiếng gọi to duyên dáng: "Đáng ghét."
Tân Lão Tam bị mấy cô nương vây quanh vừa kéo vừa ôm, nhìn hắn như đứng đống lửa, ngồi đống than, không dám hành động thiếu suy nghĩ, giống như một đầu gỗ, nhìn quanh chỉ là hồng phấn như xương khô.
"Sờ sờ thắt lưng của nàng a! Thật phong tao a! Sờ sờ lưng của nàng nha! Theo ta ngủ nha! Sờ sờ chân của nàng a! Thật nhiều nước nha!" Trong miệng Dược Thiên Sầu lầm bẩm từ khúc dâm đãng, xướng tới đâu liền mò tới đó, liên tục cùng các cô nương liếc mắt đưa tình.
Tân Lão Tam trợn tròn mắt nhìn hắn, thấy hắn chơi thật thành thạo, ngực khẳng định người này là khách quen những địa phương thế này.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu luôn luôn như có như không liếc nhìn hắn, thấy hắn không hề có phản óng, dần dần cũng không còn hứng thú. Bên cạnh có một nữ tử xinh đẹp đã lõa lồ hơn phân nửa bộ ngực như tuyết trắng, nói: "Từ khúc của đại gia xướng thật tốt, ta lần đầu tiên nghe được, đại gia giúp đỡ dạy cho ta đi! Ta học xong, nhất định thay đại gia truyền xướng."
"Ngươi xem đại gia là kẻ hát rong sao?" giọng nói Dược Thiên Sầu băng lãnh, dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén trành tới, làm vị cô nương kia sợ đến run lên. Các cô nương vây quanh hắn chợt nhìn nhau, lập tức mở miệng hòa giải bầu không khí.
"Cút, đều cút ra ngoài cho ta." Dược Thiên Sầu quát, song chưởng vung lên, năm sáu cô nương đều té xuống đất. Hắn tiện tay chỉ vài cô nương vây quanh Tân Lão Tam nói: "Các ngươi cũng cút, không có tiếng gọi của đại gia, không cho đi vào."
Một cỗ khí tức âm lãnh làm cho hơn mười cô nương run run, lúc này mặt hoa thất sắc toàn bộ lui ra ngoài.
Thiếu đi đám nữ nhân thiếp thân líu ríu, Tân Lão Tam thở phào nhẹ nhõm. Dược Thiên Sầu cầm cây quạt lớn trên bàn rầm lạp mở ra phe phẩy, hừ lạnh nói: "Nói thẳng đi! Đi theo ta mãi không tha là có ý tứ gì?"
Tân Lão Tam sửng sốt, xua tay nói: "Không có ý tứ gì, không có ý tứ gì, chỉ là muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu."
"Vô nghĩa a ngươi." Dược Thiên Sầu thu lại cây quạt, chỉ vào mặt hắn nói: "Trên mặt tràn ngập mưu đồ khi tìm ta, nói dối cũng không biết nói."
"Không có không có, thực sự không có." Tân Lão Tam lần thứ hai phủ nhận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Được, nếu không chịu nói lời thành thật, vậy chúng ta phân hai đường, ngươi đi đường dương đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, sau này không thể ở chung." Dược Thiên Sầu xoay người bỏ đi.
"Chờ một chút!" Tân Lão Tam gọi hắn, bất đắc dĩ nói: "Thực sự không có mưu đồ gì với ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, thuận tiện mời người đến Linh Phương Cốc làm khách."
"Thực sự chỉ đơn giản như vậy?" Dược Thiên Sầu hồ nghi nói. Nghĩ thầm, sợ rằng mời hắn đến Linh Phương Cốc mới là chính đề.
Tân Lão Tam rất thành khẩn gật đầu nói: "Chỉ đơn giản như vậy."
Dược Thiên Sầu chán ngán nhìn hắn, căn bản không tin chuyện ma quý của hắn, nhưng hắn đường đường là một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ lại ăn nói khép nép, nhất định là có điều cầU Minh. Vì vậy cũng không vạch trần hắn, trong ngực biết là được, cười cười nói: "Cùng ta giao bằng hữu, cũng biết ta có rất nhiều cừu nhân, ngươi sẽ không sợ liên lụy sao?"
"Sợ thì còn dám kết bạn với ai, chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu mới thật là bằng hữu." Tân Lão Tam hào sảng vỗ ngực.
Chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu? Lời này nghe thế nào giống như bị chụp mũ? Dược Thiên Sầu ngấn người, khi phát hiện Tân Lão Tam nói câu này, ánh mắt có chút phiêu hốt. Bất quá hiện tại đã thật tin tưởng hắn muốn giao bằng hữu với mình, bởi vì những lời "có nạn cùng chịu" đúng là ý vị thâm trường!
"Ha hả! Lời này nói rất hay, ta thích! Vậy ta giao bằng hữu với ngươi. Được, đi tới chỗ ta nói chuyện." Dược Thiên Sầu vui vẻ nói, thầm nghĩ, chuyện có phúc cùng hưởng phóng một bên trước, gặp nạn cùng chịu cũng phóng một bên, trước tiên kéo một bảo tiêu bên cạnh mới là chính đạo, cũng là lý do lần này đi ra ngoài tìm hắn.
Trước khi về, lại ném một thỏi vàng ra ngoài, đem lão cưa vui vè như gặp cha ruột, luôn mồm mời bọn họ lần sau trở lại.
Sau khi trở lại sứ quán, Dược Thiên Sầu an bài cho Tân Lão Tam ở tạm trong tiểu viện. Phát hiện không có Lộng Trúc, Tân Lão Tam cũng thản nhiên tiếp nhận sự an bài của hắn. Tới lúc đêm khuya yên tĩnh, Dược Thiên Sầu biến mất trong phòng, đợi khi xuất hiện, đã ở ngay bên ngoài vùng hoang dã...
ĨssísmimesBim