Tinh Thần Châu

Chương 510: Lăng nhục công chúa




Lần này Lộng Trúc không quản Văn Lan Phong có nguyện ý hay không, liền hung hăng đem hắn kéo lên trên bờ, dìu hắn ngồi khoanh chân xuống, song chưởng áp vào sau lưng, chậm rãi rót chân nguyên vào trong cơ thể Văn Lan Phong, trợ giúp hắn đưa chân nguyên tán loạn một lần nữa quay trở về kinh mạch. Bằng vào tu vi của Văn Lan Phong, chỉ cần ổn định được kinh lạc bên trong, thân thể sẽ hồi phục rất nhanh.
 
Tất Trường Xuân cũng không quản thêm chuyện ở đây. Hắn thuấn di quay trở về đảo, nhãn tình băng sương nhìn xuống, chỉ tay vào Phù Dung nói: "Ngươi đi theo ta."
 
Dứt lời chậm rãi bay về phía gian nhà lớn nằm ở trên Thuận Thiên Đảo.
 
Lúc này Phù Dung có chút thất kinh, không biết phải làm như thế nào. Lộng Trúc đang trợ giúp Văn Lan Phong bình ổn chân kia, mở mắt ra nhìn, bỗng nhiên dừng tay đứng lên, hướng Nam Minh lão tổ nói: "Ngươi qua đây giúp hắn một tay. Ta dẫn nha đầu này đi sang bên đó."
 
Nam Minh lão tổ gật đầu, ngồi xuống sau lưng Văn Lan Phong. Lộng Trúc nhìn Phù Dung khoát tay, hai người cùng nhau đi về phía gian nhà lớn.
 
Tất Trường Xuân quay trở ra, nhưng vẫn mang nhãn tình lạnh băng kia. Phù Dung bất an đứng sau lưng Lộng Trúc, không biết nên làm như thế nào cho phải.
 
Theo sau, Lộng Trúc chỉ về phía Tất Trường Xuân nói: "Nhanh tới bái kiến đi! Đó là sư phụ của Dược Thiên Sầu, chính hắn muốn ta đưa ngươi đến gặp người này."
 
Phù Dung nom nợp lo sợ đi tới phía trước, quỳ xuống dập đầu bái lạy nói: "Vãn bối Phù Dung, bái kiến tiền bối."
 
Tràng chiến vừa rồi quả thực là đã khiến cho nàng khắc cốt mình tâm. Nàng không nghĩ ra, sư phụ của Dược Thiên Sầu còn lợi hại tới nhường này, tâm tư nhảy lên không ngừng, khẩn trương cực điểm. Ngay cả Tất Trường Xuân và Lộng Trúc đều có thể dễ dàng nghe được nhịp tim của nàng nện vang thình thịch.
 
Thẳng đến khi Tất Trường Xuân kêu nàng đứng lên. Phù Dung mới cúi đầu chậm rãi đứng dậy. Thấy nàng cúi đầu giống như trẻ nhỏ phạm sai lầm. Tất Trường Xuân hờ hững nói: "Ngẳng đầu lên."
 
Phù Dung không dám bất tuân, cuống quýt ngẳng đầu nhìn lên, chẳng qua nhãn tình có điểm không nghe lời, căn bản là không dám nhìn thẳng vào Tất Trường Xuân, giống như nàng đang bối rối lảng tránh ánh mắt của Tất Trường Xuân vậy.
 
Tất Trường Xuân đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phù Dung. Thấy nàng tuy nhãn tình hoảng loạn, nhưng ánh mắt kiã ttong suốt đơn thuần không hề có một tiã tạp chất. Hiển nhiên cũng biết Phù Dung không phải là cái hạng nữ nhân có tâm tư loạn thất bát tao, điểm ấy Tất Trường Xuân có thể nhìn được rõ ràng. Tất Trường Xuân còn phát hiện trên ấn đưòng của Phù Dung hơi dãn ra, tự nhiên là đã mất đi tấm thân xừ nữ.
 
"Ngươi là nữ nhân của Dược Thiên Sầu?" vẻ mặt cùng ngữ khí của Tất Trường Xuân đã muốn dịu đi ít nhiều.
 
"Dạ." Điểm này Phù Dung cũng không hề dám giấu giếm.
 
"Ngươi quen biết Dược Thiên Sầu lúc nào? Nhận thức ở địa phương nào? Vì sao lại đi theo hắn?" Tất Trường Xuân không ngừng dò hỏi.
 
Lộng Trúc đứng ở bên cạnh vuốt cằm cười trộm. Lúc này Tất Trường Xuân trông chẳng khác nào chã mẹ chồng đang đánh giá con dâu ở trong thế tục.
 
Phù Dung tự nhiên là không dám giấu giếm. Trừ bỏ một vài chuyện Dược Thiên Sầu đã từng giao phó ra, những thứ khác đều nói hết cho Tất Trường Xuân nghe.
 
Theo sau, Tất Trường Xuân mới kêu nàng đi ra ngoài, đưa mắt nhìn sang Lộng Trúc hậm hực: "Ngươi nói đi chứ! Giết và không giết Văn Lan Phong thì có quan hệ gì đến Dược Thiên Sầu? Nếu như không cho ta một cái lý do thỏa mãn, Văn Lan Phong khẳng định sẽ là một cái tử thi không hơn không kém. Cho dù ngươi có ngăn trở thêm nữa cũng là vô dụng. Xưa nay bản thân ta xuất thủ, không bao giờ nhân nhượng qua hai lần đâu."
 
Lộng Trúc cơ mặt co rút, xem ra hôm nay không đưa ra một cái lí do khiến cho hắn thỏa mãn, vậy thì Văn Lan Phong cũng khó lòng thoát khỏi lưỡi hãi từ thần. Lộng Trúc cười khố nói: "Lão Tất, ngươi đâu cần phải tuyệt tình như thế chứ! Tu chân giới vốn là người trí giả ngu. Muốn tìm được mấy tên bằng hữu cũng không phải chuyện dễ dàng
 
Gi đâu. Văn Lan Phong này tuy rằng si tình có điểm quá đà, nhưng làm bằng hữu thì vẫn không thể chê trách gì được hắn cả."
 
"Đây không phải thứ mà ta muốn nghe." Tất Trường Xuân hờ hững nói.
 
"Đúng là cái thứ không có nhân tính." Lộng Trúc lầm bầm, nhưng theo sau vẫn nghiêm trang nói: "Ta không cho ngươi giết hắn, cố nhiên là bởi vì quan hệ bằng hữu. Nhưng đồng thời còn là vì muốn tốt cho Dược Thiên Sầu. Ngươi thử ngẫm xem, Dược Thiên Sầu đang hành tẩu ở các quốc gia, vốn đã nguy hiểm rồi. Nếu như có thêm Văn Lan Phong trong lúc nguy cấp xuất thủ tương trợ, vậy hắn sẽ an toàn hơn đúng không?"
 
Tất Trường Xuân lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là, nếu không có Văn Lan Phong bảo vệ, Dược Thiên Sầu sẽ không được an toàn hay sao?"
 
"Là ngươi lợi hại rồi, chỉ cần ngươi xuất đầu, thiên hạ còn ai dám động vào đệ từ của ngươi nữa." Lộng Trúc vò đầu bất đắc dĩ nói: "Nhưng sau khi ngươi đến Đông Cực Thánh Thổ thì phải làm sao đây? Ngươi nghĩ rằng mấy lão già kia sẽ an phận thủ thường hay sao? Ngươi cảm thấy tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu có khả năng trấn giữ được Yêu Quỷ Vực không? Coi như ta dốc sức giúp đỡ, ta cùng Dược Thiên Sầu cũng vô pháp ngăn cản dã tâm của những người đó. Nhưng khi có thêm Văn Lan Phong thì mọi chuyện lại hoàn toàn bất đồng, thực lực của hắn bây giờ ngươi đã nghiệm chứng qua, trừ ngươi ra, phỏng chừng trong thiên hạ cũng không ai có thể làm đối thủ của hắn. Nếu mấy lão già kia đến gây phiền toái, người khác ta không dám nói. Nhưng nếu ta muốn mời Văn Lan Phong đến tương trợ, hiển nhiên hắn sẽ không bao giờ thoái thác."
 
Tất Trường Xuân trầm mặc hồi lâu, ánh mắt lóe ra tinh quang, sau đó chậm rãi nhắm mắt vào, cũng không nói thêm gì nữa.
 
Lúc này Lộng Trúc mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cuối cùng đã thuyết phục được lão gia hỏa này, đồng thời hắn cũng bội phục khả năng miệng lưỡi trơn tru của mình. Xem ra trên phương diện này, có thể so sánh cùng tên tiểu tử Dược Thiên Sầu kia rồi.
 
Hoàng cung Đại trơng Quốc, tràng luận võ náo nhiệt rốt cuộc cũng đã phân chia thắng bại. Không có nhiều điều bất ngờ xảy ra, Trương Bằng dựa vào thân thủ cường hãn, một đường xông ra chém giết, không có người nào có khả năng ngăn cản nổi hắn. Bởi vì bản thân quá mức siêu phàm, nhiều người đã muốn hoài nghi hắn là tu sĩ, nhưng mà trải qua vài vị cung phụng trong hoàng cung âm thầm tra xét, người này chứng thực là phàm nhân, không phải là người ở trong tu chân giới.
 
Cuối cùng, Trương Bằng vô cùng bất đắc dĩ tiếp nhận danh đầu đệ nhất vinh quang. Văn Du Viễn cùng Văn Phách đồng dạng cũng dở khóc dở cười. Tên Dược Thiên Sầu kia tùy tiện ném người hầu của mình ra. Thế nhưng liền giành được danh đầu. Văn Phách đồng dạng cũng không nhìn ra thân phận tu sĩ của Trương Bằng.
 
Ngay hôm đó, hoàng đế Triệu Hằng của Đại trơng Quốc quyết định mở tiệc chiêu đãi thí sinh tuấn kiệt của các quốc gia.
 
Ban đêm, hoàng cung Đại trơng Quốc đèn đuốc sáng chưng, vừa ca vừa múa, đắm chìm vào trong khung cảnh nhân gian xa xin. Hai mươi người đứng đầu những tràng tỷ thí, được hoàng đế ban cho vinh hạnh ngồi ở phía trước. Trương Bằng tự nhiên cũng nằm trong số này. Mà bản thân hắn có thể nói là bận rộn nhất, không ngừng phải nâng chén lên nhận lời chúc mừng của những vị quan khách.
 
Rượu quá nửa tuần, Trương Bằng cũng không biết chính mình đã uống vào bao nhiêu chén rượu. Hắn bày ra hương vị giống như bản thân đã hơi có phần say sưa quá chén.
 
Đúng lúc này, một người cung nữ đột nhiên đi tới phía sau hắn, ghé vào lỗ tai Trương Bằng nói nhỏ: "Công chúa phân phó nô tì đưa công tử đến Tây Cung biệt viện, mời công tử mau đi theo ta."
 
Trương Bằng nghe vậy thì không khỏi sừng sốt, liếc mắt nhìn người cung nữ một cái, thầm nghĩ: "Lão tử còn chưa ở rể chính thức, chẳng lẽ nữ nhân phong tao kia đã nhịn không nổi, muốn vụng trộm hẹn hò cùng lão tử sao?"
 
Hắn cũng không hoảng sợ, lúc này đứng dậy lặng lẽ đi theo người cung nữ kia rời khỏi bàn tiệc. Hoàng đế Triệu Hoằng ngồi trên ngai vị liếc mắt một cái, cũng đã nhận ra người cung nữ kia chính là thị nữ của con gái mình. Hắn đưa mắt nhìn sang thái giám tổng quản, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
 
Biệt viện trong hoàng cung, khắp nơi đều bố trí lính gác canh phòng cần mật sâm nghiêm. Nhưng trong tay người cung nữ mang theo một tấm kim bài, dẫn Trương Bằng một đường thông suốt không hề bị ai ngăn cản.
 
Cung nữ dẫn hắn đi tới một gian phòng, trước khi vào bên trong, Trương Bằng ngẩng đầu nhìn lên thẻ bài treo trên cửa lớn, chỉ thấy ba chữ Lưu Hương Trai rất to, được sơn son thiếp vàng.
 
Trương Bằng vừa tiến vào trong nhà, liền ngửi được mùi u hương xông vào trong mũi. Trước mắt là ba nữ nhân thân mặc cung sa màu trắng đoan trang quý phái, ánh mắt nhất tề đang chăm chú nhìn mình chằm chằm.
 
Người cung nữ tiến đến, giao kim bài vào trong tay nữ nhân trẻ tuổi nhất. Trương Bằng trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ nữ nhân này chính là công chúa đi?
 
Triệu Trầm Hương nhận kim bài xong, khoát tay nói: "Truyền lệnh của ta, bất luận là nghe được cái thanh âm gì, nếu không có phân phó của ta, không cho phép người khác tiến vào."
 
"Dạ!" Cung nữ lĩnh mệnh thoái lui, thuận tay đóng chặt cửa vào. Trương Bằng quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng âm thầm cảnh giác.
 
Hai nàng khác không kiêng nể gì sán đến bên người Trương Bằng. Đi vòng quanh đánh giá hắn. Trong ba nữ nhân trong gian phòng này, đúng là tam nữ nhi của hoàng đế Triệu Hằng. Triệu Dung Hương niên kỉ lớn nhất trong ba người, sau khi đánh giá mặt hàng xong, chu miệng nhìn sang nhị muội Triệu Hàm Hương, khẽ cười nói: "Là một nam tử cường tráng khôi ngô."
 
Triệu Hàm Hương cũng gật đầu cười nói: "Tam muội tiện nghi rồi."
 
Tam muội Triệu Trầm Hương thần tình băng sương, bỗng nhiên khẽ mở miệng: "Trương Bằng, nhìn thấy bổn công chúa vì sao không quỳ hành lễ."
 
Đại muội và nhị muội thấy tam muội đang lập uy, các nàng cũng không dám tươi cười thêm nữa, mà nhanh chóng thoái lui quay trở về chỗ cũ.
 
"Hừ" Trương Bằng hừ lạnh nói: "Ta không phải thần tử Đại trơng Quốc, vì sao ta phải quỳ?"
 
"Ngươi là phò mã Đại trơng Quốc, dĩ nhiên cũng là thần tử Đại trơng Quốc rồi." Triệu Trầm Hương lạnh lùng nói.
 
"Lúc này còn chưa phải đâu." Trương Bằng cười lạnh: "Chờ sau khi làm xong chuyện kia, rồi ngươi nói câu này sau cũng không có muộn."
 
"lớn mật!" Triệu Trầm Hương hung hăng quát. Theo sau cắn răng nói: "Ta sẽ cho ngươi biết, kẻ không nghe lời bổn công chúa thì sẽ có hậu quả như thế nào."
 
Nói xong phóng người sang chiếc giường bên cạnh, lấy ra một hộp gỗ trầm hương dài hẹp, theo sau ba chuôi trường kiếm màu bạch ngân, cũng phân biệt bắn ra bên ngoài. Triệu Dung Hương cùng Triệu Hàm Hương đón lấy kiếm, đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì.
 
Triệu Trầm Hương tuốt vỏ kiếm ra, hung hăng nhắc nhở: "Đại tỷ, nhị tỷ, bố trí kiếm trận dạy cho hắn biết quy củ phép tắc một chút đi."
 
"Choang choang choang." Ba chuôi kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, tam nữ tung bay như hồ điệp xuyên thoa, trường kiếm cũng đan xen vào nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Trương Bằng không biết nói gì, nữ nhân hoàng gia này, như thế nào mỗi người đều am hiểu công phu, cũng không biết ngày thường hoàng đế dạy dỗ nữ nhi của mình như thế nào. Trong lúc tránh né, Trương Bằng phát hiện ra, người công chúa nhỏ tuổi nhất phi thường ngoan độc, nàng thường hướng mũi kiếm chém về phía hạ âm của mình.
 
Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Trương Bằng, mà tam nữ cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi Trương Bằng lại có được thân pháp linh hoạt đến như thế. Giằng co thêm hồi lâu, bất tri giác tam nữ nhìn thấy hai tay của mình trống rỗng, ngân kiếm biến mất. Còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng ảnh nhoáng lên, lại cảm giác toàn thân tê rần, không thể cử động.
 
Trương Bằng thuận thế điểm xuống huyệt đạo của tam nữ, kiếm trong tay vung lên cắm ở trên trần nhà.
 
"Đừng tưởng rằng là công chúa thì có bao nhiêu giỏi giang. Chính là Đại trơng
 
Quốc ta còn chưa thèm để vào trong mắt đâu." Trương Bằng ngưu bức nói. Vốn định xoay người đi ra, nhưng thầm nghĩ trong hoàng cung lính gác sâm nghiêm cần mật, hơn nữa còn có cao thủ tu chân giới trấn giữ. Hắn quả thật cũng không dám xông loạn.
 
Quay đầu lại, ánh mắt đã rơi xuống khối kim bài nằm ở trên mặt bàn. Triệu Bằng thản nhiên thổ tửu khí ở trong bụng ra, đi qua nhét khối kim bài vào trong tay áo. Lúc hắn quay ra nhìn thoáng qua người tiểu công chúa, thấy nàng công chúa điêu ngoa đang dùng nhãn tình oán độc nhìn chằm chằm vào mình. Bỗng nhiên hắn dừng bước, cao thấp đánh giá Triệu Trầm Hương một phen, chợt phát hiện ra nàng cũng là một cái nữ nhân nũng nịu, eo nhỏ ngực cao, phong vị vô cùng mê người.
 
Cũng không biết có phải là vì hơi men trong người hay không. Mà lúc này Triệu Bằng đang nhớ tới lời giáo huấn của Dược Thiên Sầu, kêu hắn sớm đem công chúa đẩy lên trên giường.
 
Nếu sư phụ đã nói như vậy, ta đây cũng không thể không tuân theo! Trương Bằng mặc niệm xong, thuận tay ôm lấy Triệu Trầm Hương ném thẳng lên giường.
 
Triệu Trầm Hương không nói được, cũng không thể nhúc nhích. Nhìn chằm chằm thân ảnh Trương Bằng, không biết hắn còn muốn làm gì.
 
Trương Bằng xuất thân nhà binh, nên không hiểu ôn nhu phong tình là gì. Hắn nhanh chóng đem quần áo của Triệu Trầm Hương xé toạc ra, những mảnh da thịt nõn nà cũng lập tức xuất hiện. Bên cạnh Triệu Dung Hương và Triệu Hàm Hương hai mắt mở lớn, trân trân nhìn Trương Bằng cởi quần áo ra, trùng điệp đè xuống tấm thân của Triệu Trầm Hương. Nếu hai nàng không tận mắt chứng kiến, quả thực sẽ không dám tin, lại có người dám ở trong tầm cung, lăng nhục công chúa.
 
Về phần Triệu Trầm Hương thì phải thừa nhận đau đớn của lần đầu tiên phá thân. Hơn nữa dưới cơn uất ức không biết tố cùng ai, nên đã sinh khí mà hôn mê bất tỉnh đi mất rồi.
 
Trương Bằng làm xong, bản thân hắn cũng hơi kinh hãi, phát hiện ra mình có điểm xung động quá mức cần thiết.
 
Thay quần áo, nhân tiện cầm một tấm áo mỏng che phủ thân thể của tiểu mỹ nhân, cầm lấy kim bài không nói hai lời quay đầu bỏ đi.
 
Trương Bằng quả nhiên là có phong phạm đại tướng, mới vừa rồi tâm tình còn nao núng kích động. Lúc này, vừa mở cửa đi ra ngoài thì đã khôi phục bình tĩnh. Tùy tay đóng cửa lại, hướng đám cung nữ canh gác ở bên ngoài giờ kim bài ra, trầm giọng nói: "Ba vị công chúa có chuyện quan trọng cần thương lượng, đặc biệt công đạo, không có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể tày tiện xông vào."
 
Đám cung nữ ứng thanh lui ra bên ngoài.
 
Trương Bằng cầm kim bài, theo đường cũ quay trở về. Khi hắn đi ra thì tiệc rượu cũng đã chấm dứt, may mắn là vừa mới tàn cuộc, nên Trương Bằng vô thanh vô tức cùng đám khách nhân cáo lui.
 
Hoàng đế Triệu Hằng thấy Trương Bằng đi ra một mình. Ngay cả cung nữ dẫn đường cũng đều không có, trong hoàng cung làm sao có khả năng đề cho ngoại nhân tùy tiện như thế. Vì vậy nhãn tình lóe lên tia hồ nghi, đưa mắt nhìn sang thái giám tổng quản.
 
Vừa ra khỏi cung, Trương Bằng nhanh chóng quay về tiểu viện sứ quán. Hắn biết sự tình đã làm quá lớn, mà giấy thì không thể gói được lửa, cho nên cũng không dám dây dưa.
 
Trong tiểu viện, Dược Thiên Sầu đang cùng Tân Lão Tam ngắm trăng uống rượu mua vui, thuận miệng trò chuyện về những kì sự ở trong tu chân giới. Trương Bằng bất thình lình xâm nhấp, thiếu chút nữa đã khiến cho Tân Lão Tam giật mình xuất thủ. Bởi vì trong khoảng thời gian này, đang có rất nhiều người muốn trừ khử Dược Thiên Sầu. Ngay khi thân ảnh Trương Bằng hiện ra, Tân Lão Tam càng thêm giật mình, không nghĩ tới người này cũng là tu sĩ, thế nhưng chính mình lại không nhìn ra.
 
"Trương Bằng, ngươi làm sao vậy?" Dược Thiên Sầu cũng phát hiện ra, thần sắc của Trương Bằng có điểm không đúng.
 
Trương Bằng đưa mắt nhìn sang Tân Lão Tam, ấp úng nói: "Tiên sinh, có thể lui ra ngoài cho chúng ta nói chuyện một lát được không?"