Tinh Thần Châu

Chương 521: Thăng Tiên Thai




Kỳ quái chính là, không chỉ là màu sắc như kim chúc sáng loáng, dù là bên trên cũng thật trống rỗng, thấy rõ bầu trời xanh lam như nhung tơ bên trên.
 
Sai a! Dược Thiên Sầu sờ sờ cằm suy nghĩ. Có người nói Mê Vụ Sâm Lâm quanh năm bị sương mù bảy màu bao phủ, nếu như trên thai trống rỗng như vậy, tu sĩ phi hành tới lui trên bầu trời không có khả năng nhìn không thấy được nơi này.
 
"Phi!" Ánh mắt Dược Thiên Sầu rơi vào trên dàn tế, nơi đó hình như có đặt một vật gì đó.
 
Quản con mẹ nó! Nếu nguy hiểm lập tức trốn ngay! Dược Thiên Sầu ném bỏ lo lắng thời khắc cảnh giác nhìn bốn phía, kết quả thuận lợi rơi xuống dàn tế sáng loáng kia.
 
Đôi mắt trước tiên xoay nhìn bốn phía một chút, vẫn cứ an tĩnh như cũ. Hắn đứng ngay trung trơng dàn tế, nhìn hắc sắc núi non cao cao chót vót bốn phía, trang nghiêm túc mục cùng đại khí, cảm giác mình thật sự vô cùng nhỏ bé.
 
Bầu trời xanh lam rộng mở trên vùng núi non đen nhánh, cùng dàn tế màu vàng rực hòa lẫn, ba loại màu sắc đối lập cường liệt, ở tình hình này ngước đầu nhìn lên chân trời, làm cho người ta nhịn không được liền có cảm giác hướng lên trời xanh, phảng phất bầu trời mới là nơi quy túc chính thức cho chính mình.
 
"Là ai ăn no rửng mỡ làm ra những thứ này." Dược Thiên Sầu huýt sáo một tiếng, sau đó quan sát cần thận.
 
Dàn tế cao hơn mười thước do bậc thang kết hợp thành tầng tầng tích lũy mà thành, dưới chân bằng phẳng, cũng khoảng chừng một trăm bình phương, bốn góc có bốn trụ cao khắc đầy phù văn. Mỗi cây trụ đối diện trung trơng dàn tế, đều nhìn thấy được thật rõ ràng.
 
Dược Thiên Sầu tinh tể nhìn kỹ, cũng không biết có đúng hay không, ra vẻ phù văn điêu khắc dòng chữ Thăng Tiên Thai.
 
"Thăng Tiên Thai? Chẳng lẽ là địa phương thành tiên?" Dược Thiên Sầu sờ cằm trợn mắt. Một tay đặt lên trên chỗ tổn hại của một cây trụ sáng loáng, sờ sờ nói: "Hay! Toàn bộ nơi này không ngờ đều dùng hoàng kim đến chế tạo, con mẹ nó cũng quá giàu có đi thôi! Ách, mẹ nó! Gạt quỷ sao? Tiên giới cũng có kiến thiết hoàng kim? Lẽ nào thần tiên cũng tục tằng như vậy? Có lẽ nơi này chỉ là nơi tế tổ của một dân tộc thời cổ đại nào đó."
 
Hắn ôm một khối hoàng kim liên tục than thở, xem ra thứ này hiện tại đối với mình cũng không có tác dụng gì lớn.
 
Cây cột kia có một tay nắm hơi cong cong, đuôi tay nắm hơi rủ xuống dài như một cánh tay, ở giữa khắc đầy phù văn nhìn qua giống như một tù và bằng hoàng kim chụp xuống ngay trên đỉnh cột.
 
"Là thứ gì vậy? Cũng ngộ thật nha, còn có thể co dãn." Dược Thiên Sầu đưa tay kéo tù và, túm túm xuống, phát hiện tù và thực sự rất co dãn, lôi kéo vài lần, nó vẫn co rụt lại.
 
Nhìn bốn phía, phỏng chừng cũng không có gì động đậy, cũng chỉ có tù và là co dãn ngoài ra mọi thứ đều thật cứng rắn.
 
Quái sự! Ban đầu nghe được thanh âm là từ đâu truyền đến? Chẳng lẽ không phải từ nơi này truyền ra mà là địa phương khác? Dược Thiên Sầu còn đang ngẫm nghĩ thấy kỳ lạ, tù và trên đỉnh đột nhiên phát ra ba tiếng "ô ô ô" thật dài lại điếc cả tai.
 
Dược Thiên Sầu nhe răng nhếch miệng bịt lấy lỗ tai mình, rất nhanh vọt sang một bên, tro bụi màu đen trong nháy mắt toát ra một đống lớn. Trên mặt hắn co rút, nhưng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào chiếc tù và đang hoảng động.
 
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, phát hiện tù và hoàng kim lắc lư vài lần lại yên tĩnh
 
Ữở lại, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một cỗ không khí đè ép nhộn nhạo khuếch tán.
 
Vật này không ngờ lại tự kêu lên, chẳng lẽ là kiện pháp bảo? Hay là do bị mình chạm phải cấm chế giỸKhông đúng, lúc ở bên ngoài rừng nghe được chính là âm thanh này. Dược Thiên Sầu theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoài trừ mình ra, quả thật là không hề nhìn thấy bóng dáng người nào. Ngay cả một cái tiểu động vật cũng đều không có.
 
Lão tử cũng không tin trên đời này có tà môn như thế! Dược Thiên Sầu nổi tính hiếu kỳ bước tới, đem chiếc tù và đưa lên nhìn nhìn đánh giá. Ngoài trừ chỉnh thể chiếc tù và được tạo ra bằng hoàng kim, thì cả trong lẫn ngoài đều không có gì đặc thù.
 
Không có vi khuần đi! Dược Thiên Sầu dùng vạt áo lau sạch miệng chiếc tù và. Theo sau đưa lên miệng dùng sức thổi, kết quả thổi không ra hơi. Mới vừa rồi ta còn nghe được nó kêu lên "ong ong", hà cớ làm sao mà ta thổi nó không phát ra thanh âm. Dược Thiên Sầu thu hồi chân nguyên dừng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Hắn thần tình ngưng trọng nhìn chiếc tù và trong tay, thầm nghĩ đồ chơi này rõ ràng không phải là cấp cho phàm nhân dùng ah! Bằng vào sức lực của phàm nhân, nếu thổi nó, căn bản là không thể phát ra được thanh âm nào.
 
Đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện cả thung lũng này đều làm bằng hoàng kim. Đây căn bản phàm nhân là không có tiền vốn cùng nhân lực để kiến tạo ra được, chẳng lẽ chính là do tu sĩ cổ đại kiến tạo ư?
 
Hơn nữa tầng Thất Thải Mê Vụ nồng đậm hơi cay bốn phía xung quanh như thế, phàm nhân căn bản tựa cũng không có khả năng tiến nhấp vào trong cái địa phương này. Liên tiếp những nghi vấn tìm không ra đáp án, phong chừng Dược Thiên Sầu như muốn hôn mê đi.
 
Đột nhiên đôi con ngươi hắn sáng bừng lên. Dường như trên không trung mơ hồ truyền xuống tiếng sấm.
 
Dược Thiên Sầu hung hăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời lam nhung như tơ, bỗng dưng xuất hiện một cái lỗ hổng màu đen tròn to bằng cỡ nắm tay. Mây đen chẳng biết từ đâu đang tập trung trôi nổi về phía đó, dần dần cái lỗ hổng khuếch tán ngày càng lớn hơn. Cảnh vật xung quanh nhất thời tối đen thành một mảnh, tiếng sấm cũng càng lúc càng vang rền ầm ĩ.
 
"Oanh oanh!" Những tia lôi điện từ bên trong lỗ hổng màu đen khổng lồ giáng xuống, khiến cho quang cảnh xung quanh lúc sáng lúc tối càng thêm quỷ dị.
 
Bên trong xảy ra động tĩnh lớn như thế. Nhưng mà bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, tu sĩ các quốc gia không hề phát hiện ra động tĩnh gì, bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh như gương. Bọn chúng đang thương thảo kế hoạch ứng phó, không cho Dược Thiên Sầu phá vây thoát ra.
 
Ờ bên trong, Dược Thiên Sầu cũng biến sắc, lúc này hắn như con thuyền nhỏ trôi nổi ở giữa đại dương mênh mông bão tố. Trường cảnh khủng bố phát sinh khiến cho hắn kinh tâm động phách không thôi! Hắn cũng không biết nơi này rốt cuộc là vừa mới xảy ra chuyện gì. Tóm lại hắn đã chuẩn bị xong tâm lý, tùy thời sẽ thuấn di quay trở về bên trong Ô Thác Châu.
 
Nhưng khiến cho bản thân hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, theo sau mây đen dần dần tiêu tán đi. Một lần nữa bầu trời quay trở về trạng thái trong xanh thuần một màu lam nhung nguyên bản. Bất quá cái lỗ hổng khổng lồ màu đen trên bầu trời đang tản mát ra lôi điện thì vẫn còn giữ nguyên ở đó.
 
Dược Thiên Sầu đưa hai tay lên bưng tai. Có vẻ như tiếng sấm sét ầm ĩ khiến cho đầu óc của hắn ong ong tác hưởng. Hắn cũng không biết trên không trung là cái thứ đồ chơi gì, như thế nào lại chỉ xuất hiện tiếng sấm mà không thấy mưa móc đổ xuống.
 
Đúng lúc này, lỗ hổng phát ra thiểm điện lôi mình bỗng nhiên cấp tốc xoay tròn, phảng phất như muốn phun ra thứ gì đó. Tầng mê vụ bốn phía xung quanh cũng đang tập trung về đây.
 
Bỗng nhiên, bên trong lỗ hổng màu đen bắn ra một luồng bạch quang chói mắt. Chỉ thấy một đạo nhân ảnh lóe ra. Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phản ứng thì ở trước mặt hắn, bất thình lình đã xuất hiện thêm một bóng người. Khiến cho hắn không khỏi âm thầm kinh hãi.
 
Chỉ thấy trước mắt là một gã trung niên thân mặc kim bào, đang đạm mạc nhìn mình chằm chằm. Hồi lâu sau mới chỉ tay hỏi: "Thăng Tiên Hào là do ngươi thổi ư?"
 
Dược Thiên Sầu không trả lời hắn, tương phản còn hung hăng quát: "Ngươi là người phương nào?"
 
Trung niên nhân sau khi nhìn rõ ràng, thì không khỏi giật mình nhìn vào chiếc tù và nằm trong tay Dược Thiên Sầu. Tiếp tục nhìn về phía Lệnh Liên Hồ bị cắt đứt bên kia. Hờ hững nói: "Ngươi dám đem Thăng Tiên Hào chặt xuống sao?"
 
"Ít nói nhảm thôi, rốt cuộc ngươi là ai thì mau mau báo danh. Nếu không ngươi đừng trách ta không khách khí." Dược Thiên Sầu quát. Lúc này trong lòng hắn đang phi thường khẩn trương, cảnh tượng người trung niên kim bào này xuất hiện có thể nói là phi thường ngưu bức. Trước nay hắn chưa bao giờ chứng kiến qua cảnh tượng xuất tràng như thế. Hắn.., hắn cư nhiên lại có thể phóng ra từ trong cái lỗ hổng màu đen chằng chịt lôi điện ở trên không trung kia.
 
"Ngươi không biết ta là ai?" Trung niên kim bào đánh giá hắn. Theo sau ngang nhiên nói: "Thế nhưng mà ta lại không nhìn thấu tu vi của ngươi."
 
Lúc này thần tình đạm mạc trên mặt người trung niên kim bào mới hòa hoãn trở lại. Hắn mang theo nụ cười thản nhiên chắp tay hồi đáp: "Ta vốn là người trên tiên giới, nghe được thanh âm Thăng Tiên Hào triệu hoán, cho nên mới đặc biệt xuống đây để đưa tôn giá vinh đăng tiên giới."
 
"Tiên giới? Ngươi nói.., ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại cho ta nghe thêm một lần xem nào?" Dược Thiên Sầu trợn mắt há mồm nói.
 
Kim bào trung niên chứng kiến bộ dáng không hiểu gì của Dược Thiên Sầu. Thì lại mỉm cười hồi đáp: "Ta vốn là Tiếp Dần Sứ trên Tiên giới. Nghe được Thăng Tiên Hào triệu hoán, cho nên đặc biệt xuống đây để đưa tôn giá vinh đăng Tiên giới."
 
Dược Thiên Sầu lắp bắp: "Ngươi nói...Ngươi là tiên nhân sống ở trên Tiên giới?"
 
Dược Thiên Sầu không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng màu đen khổng lồ trên bầu trung đang không ngừng xoay tròn.
 
Kim bào trung niên vẫn kiên trì lễ phép giải thích: "Tu sĩ chưa vinh đăng tiên giới mà đã có tu vi giống như tôn giá. Quả thực chính là thiên cổ xưa nay ta chưa từng nhìn thấy qua. Sau khi ngài vinh đăng Tiên giới, nhất định sẽ bước vào hàng ngũ Thượng Tiên. Ta chỉ là một tiểu tiên, đảm đương không nổi hai chữ tiên nhân ở trước mặt ngài ah!"
 
Dược Thiên Sầu mặc dù không hiểu ra làm sao cả. Nhưng tâm lý của hắn xưa nay vốn đã luôn luôn tùy cơ ứng biến. Nên liếc mắt đánh giá chung quanh một cái, lầm bầm nói: "Nguyên lai cái địa phương quỳ quái này chính là nơi thăng tiên ah!"
 
Hiện giờ thì Dược Thiên Sầu đã tin tưởng kim bào trung niên ở trước mắt mình chính là thần tiên. Bản thân hắn cũng không thể không tin tưởng được ah! Bởi vì cái lỗ hổng chằng chịt lôi điện kia cũng quá mức khủng bố!
 
Bất quá, Dược Thiên Sầu trong lòng đã có tính toán. Xem thần thái của đối phương thì hiển nhiên cũng là người am hiểu cồng phu mềm nắn rắn buồng. Bởi vì không nhìn thấu tu vi của mình, nên đã lầm tưởng rằng mình tu vi thâm sâu hơn hắn. Vĩ thế nhàn nhạt hỏi: "Ngươi xuống đây là muốn đưa ta thăng tiên hay sao?"
 
Kim bào trung niên chắp tay nói: "Nhân gian có bảy mươi hai giới. Giới này mấy ngàn năm qua đã không có người nào phi thăng tiên giới. Tôn giá chính là người đầu tiên! Đồng thời cũng là người có tu vi cao nhất trong bảy mươi hai giới mà chưa phi thăng.../*