Tinh Thần Châu

Chương 537: Gió đêm phất lụa mỏng




Lời này vừa nói ra, chúng nhân liền "ồ" lên.
 
Theo sau lại sôi nổi bàn tán. Cả đám đều dùng ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Phương mình. Sau khi nghe hắn đàn hát hai khúc nhạc xong, trong lòng mọi người vẫn còn dư âm không hề tan biến. Mặc dù biết hắn có điểm khoe khoang, nhưng đối với hắn nhiều ít cũng có chút cảm tình. Bất quá lúc này nghe được câu nói kia, liền cảm giác nhU Minh đã nuốt phải mồi bọ binh thường.
 
Bốn tên huynh đệ của Phương mình thấy thế đứng lên, hung hăng vung tay mắng nhiếc, nói: "lớn mật...Ngưu Hữu Đức, ngươi không được nói hươu nói vượn."
 
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn bốn người, lạnh nhạt nói: "Đừng tưởng rằng ở trong Quỳ trang thì không có ai dám động tới các ngươi. Lão tử chẳng quản nó là Quý trang hay Thần trang. Nếu còn dám khoa chân múa tay trước mặt lão tử. Có tin ta rút hết đầu lưỡi của nhóm các ngươi ra không?"
 
Phó Xuân cùng Tần gia Hưng nháy mắt nhìn nhau, dường như có điểm hưng phấn. Lão đại của mình quả thực rất ngưu bức ah! Lục nữ ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau, các nàng sớ đã nhận thức Ngưu Hữu Đức chính là cao thủ Hóa Thần kỳ, tự nhiên sẽ không hoài nghi lời hắn nói ra mà không thể làm được.
 
Bốn tên kia xung động đến mức thần tình đỏ bừng. Tuy trong lòng không dám động thủ, nhưng ngoài mặt khẳng định vẫn còn muốn tìm về một chút thể diện. Bất quá Phương mình đã phất tay ngăn cản, bởi vì Phương mình là người thông mình, hắn xem như đã nhìn ra, hành ngôn cừ chỉ của người ở trước mắt này, cũng không phải nói ngoa. Trong ánh mắt kia tản xuất ra một tia ngạo thị chúng sinh, tựa như có thế vì một câu nói không hợp mà sẽ ra tay giết người.
 
"Tôn giá vì sao lại nhiều lần tìm ta gây phiền toái? Chẳng lẽ trước kia, ta đã từng đắc tội qua với ngươi sao?" Phương mình lớn tiếng nói. Câu này rất thông mình, ý tứ trong lời nói phi thường rõ ràng, đơn giản là muốn nói cho chúng nhân biết. Người này đã không phải là lần đầu tiên tìm đến ta gây phiền phức. Hành động này rõ ràng là đang vu khống ta.
 
Những người ban ngày nhìn thấy hai người phát sinh qua tranh cãi, cũng khẽ gật đầu. Trong lòng đang hoài nghi, có phải Ngưu Hữu Đức quả thật là muốn gây phiền phức đến cho Phương mình hay không.
 
"Tìm ngươi làm phiền?" Dược Thiên Sầu khinh thường nói: "Ngươi cũng đáng đề cho ta gây phiền phức sao? Nếu như ta muốn, cái mạng nhỏ này của ngươi sớm đã tiêu thất rồi. Làm sao còn lưu cho ngươi cơ hội, ở trước mặt chúng nhân mà giả danh bày trò lừa đảo."
 
"Ta tin tưởng tôn giá có năng lực giết ta." Phương mình nói xong, đưa mắt nhìn nữ nhân đứng trong sơn đình trên sườn núi. Trầm giọng nói tiếp: "Nhưng tôn giá luôn miệng nói rằng ta đang gạt người. Dù sao cũng phải xuất chứng cớ ra đây đi! Cũng không thể chỉ thuận miệng nói một lời, liền đã khẳng định ta đây là kẻ lừa đảo! Đây không phải là quá mức hoang đường sao?"
 
Phương mình giống như đang nén giận, bị đối phương nắm trúng điểm yếu. Nhưng nói chuyện vẫn phải bảo trì mức độ khách khí nhất định. Cái này cũng không có biện pháp ah! Người ta dám trở mặt, còn chính mình thì lại không dám.
 
"Chứng cớ?" Dược Thiên Sầu nhíu mày: "Ta đã vừa nói qua rồi. Chính tai ta nghe được Dược Thiên Sầu đàn hát hai khúc nhạc này. Đây mới là chứng cớ tốt nhất."
 
"Vậy phiền tôn giá chứng minh rằng, chính mình đã tận mắt nghe Dược Thiên Sầu đàn hát qua hai khúc nhạc này đi." Phương mình bình tĩnh nói.
 
"Này thì đơn giản." Dược Thiên Sầu tùy ý khoát tay nói: "Lần trước khi còn ở Đại trơng Thành. Linh Phương Cốc Tân Lão Tam đã từng dẫn Dược Thiên Sầu qua nhà bái
 
Phỏng ta. Lúc ấy ba người đang uống rượu, Dược Thiên Sầu liền xướng cầm khúc trợ hứng, liên tục đàn hát hơn mười thủ khúc, khiến cho ta tán thưởng không thôi. Trong đó cũng có hai khúc nhạc mà ngươi vừa đàn. Nếu ngươi không tin, thì có thể đến Linh Phương Cốc tìm Tân Lão Tam hỏi xem, là biết lời của ta nói không phải giả."
 
"Ách." Phương mình nghe xong thì không khỏi ngây ra. Muốn bào hắn đi tìm Tân Lão Tam, hắn cũng phải có đủ tư cách mới được ah! Tân Lão Tam là nhân vật nào? Hắn chính là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, huynh trưởng của hắn cũng là cao thủ Hóa Thần sơ kỳ, còn sư phụ lại là một trong tứ đại kỳ nhân của Tu Chân giới. Như thế nào đến phiên hắn đi hỏi lung tung này nọ đây?
 
Đám tán tu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang nghiền ngẫm xem lai lịch của Ngưu Hữu Đức này là như thế nào. Người này trước kia chưa từng nghe qua danh hào không nói, nhưng ngay cả Tân Lão Tam cùng Dược Thiên Sầu mà cũng phải đến nhà bái phỏng hắn, thì hiển nhiên hắn cũng là một nhân vật bất phàm đi?
 
Phó Xuân cùng Tần gia Hưng tuy rằng không lên tiếng, nhưng thần tình cũng đang hiện ra vinh quang cùng tự hào. Hai người nhiễm phải hào quang của lão đại, lần đầu tiên hưởng thụ được cảm giác bị mọi người chú ý đến. Trước kia hai người chỉ là hạng vô danh trong đám tán tu, chưa bao giờ được nhiều ánh mắt đảo qua trên người như bây giờ. Cái loại cảm giác này phi thường tốt, nó khiến cho cả người hư thoát như muốn bay bổng phiêu hốt lên chín tầng mây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Phương mình muốn cãi nhưng lại thôi. Cuối cùng đành phải câm miệng, muốn ngạnh kháng cùng người ta, dù sao cũng phải có tiền vốn mới được. Đối phương tu vi nhìn không thấu chưa nói, hơn nữa lai lịch cũng là mười phần thần bí, người như thế không phải một cái tán tu nho nhỏ nhU Minh có thể động vào. Vạn nhất miếng thịt thiên nga chưa đớp được, cái mạng nhỏ của mình đã tiêu thất trước rồi thì phải làm sao bây giờ.
 
Bất quá, hắn đã thấy được một màn không nên nhìn qua. Ngay khi Ngưu Hữu Đức nói đến Tân Lão Tam thì tấm mạng che mặt của nữ nhân đứng trong sơn đình kia, đột nhiên bị gió đêm đùa giỡn thổi tung lên.
 
Từng cơn gió mát không ngừng thổi qua, khiến cho trang phục dán sát lên trên người nàng, đem hình dáng thon gọn mê hoặc chúng nhân, phơi bày ra. Những đường cong mông lung ẩn hiện kia, có thể khiến cho người ta chặt đứt ý niệm hô hấp trong đầu. Chúng nhân theo ánh mắt Phương mình nhìn lại, nhất thời cũng nín thở ngừng nói, nhìn không chuyển mắt!
 
Nữ nhân thần bí này tuy rằng che mặt. Nhưng cái tấm mạng mỏng manh kia làm sao có thể che giấu nổi mị lực mà thân thể nàng phơi bày ra. Không có chứng kiến được dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng, cũng không hề nghe được thanh âm êm tai giống như thần tiên. Bởi từ khi nàng xuất hiện ở đây, nàng đều không nói bất kì một câu nào. Càng không có dáng vẻ kệch cỡm như cố tinh phơi bày ra mị lực nữ tính. Hết thảy chỉ như vân đạm phong khinh, hồn nhiên thướt tha dáng ngọc. Đã thuyết mình nữ nhân này chính là tuyệt sắc mỹ nhân.
 
Trong sơn đình bên sườn núi, ánh đèn mông lung huyền ảo, còn có thêm lão nhân cụt tay đứng ở phía sau. Hết thảy đều tạo thành một khung cảnh huyền huyễn.
 
Lúc này ánh trăng sáng tỏ đã bị mây đen bay tới che phủ, dường như ánh trăng cũng thẹn thùng không dám tiếp tục thăm dò nữ nhân ở trong sơn đình. Bên dưới ánh lửa bập bùng, củi khô thiêu đốt phát ra những thanh âm lách tách, giống như đang nhắc nhở chúng nhân mau mau hồi phục lại tinh thần. Chính là mọi người vẫn đắm chìm ở một nơi nào đó, tựa như đã bị thất hồn lạc phách.
 
Thật lâu sau, chúng nhân thiểu chút nữa đã tự đem chính mình ngạt chết. Cuối cùng nhớ ra là phải hô hấp, cho nên mới sôi nổi nuốt nước miếng, há miệng hít lấy không khí trong đêm. Chính là ánh mắt vẫn như cũ, dán lên trên người nữ nhân kia.
 
Vóc dáng hại nước hại dân ah! Sau khi Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, liền ngẩng đầu nhìn lên không trung, phát hiện ra ánh trăng cũng biến mất không còn trông
 
Thấy tăm hơi bóng dáng, hắn đưa vò rượu lên miệng uống một ngụm, ngắm nhìn đám người vẫn còn đang ngần ngơ, thì không khỏi lắc đầu cười khổ.
 
Bất quá trong đầu cũng hiện ra vài thân ảnh nữ nhân đang si ngốc chờ đợi hắn quay trở về. Cảm giác mình tựa như đã nợ các nàng rất nhiều. Gió đêm se lạnh, nhưng lửa hồng lại vẫn thịnh vượng như cũ. Dược Thiên Sầu thân mình khẽ nghiêng về phía sau, một tay chống xuống đất, một tay hoành ngang đầu gối, nắm giữ vò rượu. Thi thoảng vươn tay rót rượu đổ vào trong miệng, dưới ánh lửa bập bùng, có thể nhìn rõ trong mắt hắn lúc này đang lộ ra vẻ tưởng niệm không thế hoài nghi.
 
Nữ nhân trong sơn đình kia, cũng đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hắn. Nàng phát hiện ra hắn cùng đám người này không giống nhau, trong đôi mắt hơi lộ ra một tia kinh ngạc.
 
Ờ trong ấn tượng của nàng, mị lực của bản thân là không cần phải hoài nghi. Nếu nam nhân đã nhìn thấy, tin tưởng rằng sẽ không thể nào mà chuyển dời nhãn quang đi nổi. Đương nhiên còn có người kia, cái vị Ngạo Tuyệt Thiên Hạ kia chính là một ngoại lệ duy nhất. Người đó rất kiêu ngạo, kiêu ngạo như đã thầm thấu vào trong xương tủy của hắn. Bất quá hắn quả thật có đủ tiền vốn để kiêu ngạo. E rằng cái gì hồng nhân ở trong mắt hắn, đều chỉ là một bộ xương khô mà thôi, khi xuống tay nhất định sẽ không bao giờ do dự.
 
"Đẹp quá a!" Yên Hà mê sảng nói một tiếng. Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của đám nam nhân chung quanh. Theo sau lại hơi cúi đầu nhìn xuống bộ ngực lớn của mình. Theo bản năng rụt ngực vào. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra, dựa vào ngực lớn hấp dẫn ánh mắt của nam nhân chính là phi thường ngu xuẩn. Xem người ta, chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng bước đi vài bước, mà hiệu quả sinh ra, còn vượt xa chính mình thường ngày vẫn luôn ưỡn ngực ngẳng đầu ah!
 
"Phải, rất đẹp." Yên Lam khẽ thở dài một hơi. Chúng nữ dù sao cũng là nữ nhân, nên tinh thần phục hồi lại cũng nhanh hơn đám nam nhân xung quanh.
 
"Ùng ục.., ùng ục..." Thanh âm uống rượu không khỏi thu hút ánh mắt của chúng
 
Nữ.
 
Chúng nữ kinh ngạc phát hiện ra, Ngưu Hữu Đức tiền bối không hổ là cao nhân, cùng đám nam nhân thối xung quanh quả nhiên là không thể đánh đồng làm một. Mị lực của nữ nhân kia tản mát ra, ngay cả các nàng cũng là nữ nhân mà đều không thể kháng cự. Nhưng không nghĩ ra, Ngưu Hữu Đức tiền bối lại chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Tiền bối đang thản nhiên uống rượu một mình, quả nhiên đúng là cao nhân lịch duyệt uyên thâm.
 
"Tiên sinh, chẳng lẽ ngài không thấy nữ nhân che mặt kia, rất đẹp sao?" Yên Hà có chút tò mò, nên mạnh dạn hỏi.
 
"n?" Dược Thiên Sầu bừng tỉnh nói: "Cái gì?"
 
Yên Hà sợ hãi đem vấn đề vừa rồi hỏi lại thêm một lần nữa.
 
Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Hẳn là cũng đẹp đi! Nữ nhân ở trong mắt ta đều xinh đẹp. Bất quá ta cũng không nhìn thấy mặt của nàng, ta làm sao biết nàng có đẹp hay không?"
 
Yên Hà hơi chu cái miệng nhỏ nhắn ra, có vẻ như đối với câu trả lời này không hài lòng lắm. Lại hỏi: "Chẳng lẽ tiên sinh nhìn nữ nhân đẹp, chỉ nhìn dung mạo thôi sao? Dáng người hẳn cũng phải trọng yếu đi!"
 
"Ách." Dược Thiên Sầu ngần ra, nhãn tình thoáng liếc qua bộ ngực của nàng, khẽ mỉm cười nói: "Đương nhiên dáng người cũng rất trọng yếu. Ta sẽ thích nữ nhân có bộ ngực lớn, chỉ xem đã cảm thấy hưng phấn rồi...Nếu cởi hết. Ẵ. Khụ khụ! Cái này.., dáng người cũng rất trọng yếu.., phương vị kiaừên thân thể ngươi cũng rất là đẹp.., ha ha! Rất đẹp...!"