Rời khỏi Hoa Hạ tu chân giới vốn là quyết định vội vội vàng vàng, ngày trước luôn lo lắng có phải mình đã đi nhầm hay không. Hôm nay có thể rất khẳng định nói cho chính mình, một chuyến đi này rất giá trị, đã biết rất nhiều chuyện mà mình không biết, cũng cho hắn cảm giác được sự nguy cơ rất nghiêm trọng.
Đứng ở góc độ hiện tại mà xem, hắn đối với toàn cục tu chân giới có cảm xúc rất lớn. Trước đây Hoa Hạ tu chân giới tự khóa mình lại phong bế rồi làm ầm ĩ, xác thực rất có hiềm nghi như ếch ngồi đáy giếng. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, rất đồ sộ, tu chân giới xác thực cao thủ nhiều như mây. Có rất nhiều sự tình còn ở Hoa Hạ tu chân giới sẽ không thể tiếp xúc được.
Kết họp tình huống Hoa Hạ tu chân giới và chư quốc bên này, hiện tại hắn có thể rất khẳng định Hoa Hạ tu chân giới tuyệt không phải là đối thủ của chư quốc liên mình. Trước tiên không nói tới cao thủ Hóa Thần kỳ, chỉ là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng đã không biết có được bao nhiêu. Chư quốc và Hoa Hạ tu chân giới đại chiến, căn bản không hề dùng đến thực lực chân chính. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Vì sao lại như vậy? Dược Thiên Sầu ngẫm lại cảm thấy sợ hãi. Rất rõ ràng, bọn họ đang chờ đợi điều gì, đó là chờ Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ!
Hiện tại Dược Thiên Sầu rốt cục rất thiết thực hiểu được địa vị của sư phụ Tất Trường Xuân trong tu chân giới, chỉ cần Tất Trường Xuân còn đang ở tu chân giới, toàn bộ thiên hạ dù muốn loạn cũng không loạn được đi đâu. Chỉ cần một ánh mắt củã Tất Trường Xuân, là có thể làm toàn bộ thiên hạ cao thủ hoảng sợ nơm nóp rụt rè, ai cũng không dám lộn xộn. Tu vi Âm Bách Khang cao đúng không! Thiên hạ thương hội thế lực lớn phải không! Nhưng vẫn phải điệu thấp hành sự, sợ chọc cho người nào đó phát hỏa. Dù hắn không đi ra, ở tại Yêu Quỷ Vực thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, hay sơ kỳ trung kỳ, ai dám vận dụng toàn bộ lực lượng bổn quốc cường công Hoa Hạ tu chân giới? Không ai dám đi đầu! Vị thiên hạ đệ nhất cao thủ kia, giết người tuyệt đối không hề chớp mắt, thủ đoạn thiết huyết đã sớm uy hiếp toàn bộ thiên hạ.
Có ai có thể chỉ dùng một câu nói, khiến cho thiên hạ cao thủ Hóa Thần kỳ phải ngoan ngoãn tập họp cùng một chỗ? Ngẫm lại cũng chỉ có Tất Trường Xuân. Dược Thiên Sầu thậm chí hoài nghi, Đông Hải đại chiến, là sư phụ cố ý dùng để đe dọa đám cao thủ này.
Bởi vì lời đồn Tinh Thần Châu xuất hiện quá đột nhiên, làm cao thủ các quốc gia đều rục rịch. Tất Trường Xuân lại ngay lúc này đại khai sát giới, Kên tục giết hon mười Hóa Thần kỳ cao thủ, làm mọi người lập tức sợ đến không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức liền ngoan ngoãn thành thật trở lại.
Chỉ là vì không cho cao thủ Hóa Thần kỳ nhúng tay cuộc đại chiến?
Nếu như trước khi tới chư quốc, Dược Thiên Sầu còn tin tưởng cách nói này, thế nhưng hiện tại hắn không tin nữa. Lẽ nào Tất Trường Xuân không biết thực lực các quốc gia? Dù là cao thủ Hóa Thần kỳ không nhúng tay, Hoa Hạ tu chân giới cũng không phải là đối thủ của chư quốc liên mình.
Cuộc chiến Đông Hải chẳng lẽ không phải có chút làm điều thừa? Tất Trường Xuân cũng không phải là người buồn chán đến như vậy đi? Mà chư quốc vì sao không tập họp tiến công Hoa Hạ tu chân giới? Chỉ là phái người ra tiến công thử thử một chút.
Hiển nhiên sự đe dọa của Tất Trường Xuân tại Đông Hải nổi lên hiệu quả, tuy rằng hắn nói không cho Hóa Thần kỳ nhúng tay, hắn cũng sẽ không nhúng tay, nhưng hắn lộ ra ý tứ giữ gin Hoa Hạ tu chân giới, ai còn dám kiên trì tới, đó không phải là muốn chết sao?
Hiện tại Dược Thiên Sầu có một suy đoán lớn mật, lời đột Tinh Thần Châu đột nhiên xuất hiện, Tất Trường Xuân ra vẻ cũng không ngờ tới. Nhưng hắn đột nhiên đem cao thủ Hóa Thần kỳ trong thiên hạ tề tụ lại đe dọa, nhưng lại không triệu tập vị thiên hạ đệ nhị cao thủ Văn Lan Phong, trong khi hắn gần ròi khỏi Yêu Quỷ Vực, ngay lúc chức vị chưởng hình sừ nối nghiệp không có người nào, cô đơn lưu lại Văn Lan Phong, có thể là do lão gia hỏa đã quyết định muốn cho Văn Lan Phong kế thừa vị trí chưởng hình sừ Yêu Quỷ Vực?
Nhớ tới lần trước trong sứ quán Bích Uyển quốc tại Đại trơng thành, Lộng Trúc
Từng nói qua với Văn Thụy, Tất Trường Xuân không mời Văn Lan Phong tới Đông Hải, cũng bởi vì thấy không có chuyện gì quan trọng, nhưng Lộng Trúc lại cứ ấp úng nói cho qua, vẫn chưa nói rõ, tựa hồ có ẩn tình gì.
Bởi vậy phán đoán, khả năng kia rất lớn! Tu chân giới ngoại trừ Tất Trường Xuân, ra vẻ cũng chỉ có Văn Lan Phong có thể làm kinh sợ thiên hạ quần hùng. Nhưng mình lại đột nhiên xuất hiện, tựa hồ làm cho Tất Trường Xuân thay đổi chủ ý, hắn vốn vẫn không hề thu đồ đệ, nhưng lại thu chính mình làm đệ tử. Hơn nữa trong ngôn ngữ lại có mơ hồ tiết lộ, chưởng hình sử đời tiếp theo sẽ là chính mình.
Lẽ nào Tất Trường Xuân cho rằng ngày sau thành tựa của mình sẽ cao hơn Văn Lan Phong?
Lý do này nói ra, ngay chính Dược Thiên Sầu cũng không tin tưởng. Cao thủ Hóa Thần hậu kỳ a! Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến da đầu tê dại, cũng không nghĩ ra lão gia hỏa này rốt cục đang muốn làm gì, đơn giản không nghĩ nữa. Có lẽ do mình buồn lo vô cớ nghĩ quá nhiều, sư phụ lão nhân gia căn bản không có nhiều dự định như vậy. Bằng không đem toàn bộ cao thủ Hóa Thần kỳ giết sạch, chẳng phải càng thêm tự tại.
Bất quá có một chút hắn cũng rất khẳng định. Sư phụ đã quyết tâm đi Đông Cực Thánh Thổ. Nếu hắn rời khỏi tu chân giới, chư quốc khẳng định sẽ liên thủ quy mô tiến công Hoa Hạ tu chân giới, không chỉ là tu chân giới, dù là thế tục giới cũng nhất định gặp phải một trận đại kiếp nạn. Một cuộc đại chiến tranh chư quốc chia cắt Hoa Hạ sẽ không tránh được, khi đó thiên hạ sẽ đại loạn!
Đại khái biết xong rõ ràng tình thế, tính tính ngày tháng sư phụ muốn đi Đông Cực Thánh Thổ đã không còn xa, Dược Thiên Sầu lập tức cảm thấy thời gian căng thẳng. Chỉ còn lưu lại một hai năm thời gian, một hai năm đối với sinh mạng dằng dặc của tu sĩ mà nói, không đáng kể chút nào, nhưng với hắn mà nói, thực sự rất gấp gáp.
Một hai năm, nhưng nếu thực lực tại Hoa Hạ tu chân giới cũng không đủ, mình làm chỗ dựa cho Thạch Văn Quảng, thủ hạ đại quân của Thạch Văn Quảng cũng sắp sửa phải đứng mũi chịu sào. Tuy rằng tu chân giới sẽ không trực tiếp nhúng tay, nhưng quân đội các quốc gia liên thủ, dù Thạch Văn Quảng có lợi hại, cũng khó chịu nổi, vậy tâm huyết bao năm của mình xem như phó mặc theo dòng nước.
Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế cười khổ, nói lời thành thật, trước khi rời khỏi Hoa Hạ tu chân giới, đối với việc ai thắng thua hắn cũng không quá để ý. Hôm nay nhảy ra nhìn thấy, vì chính lợi ích của mình, thật không thể để cho Hoa Hạ tu chân giới bị đánh bại, không muốn giúp cũng phải giúp.
Trước tiên mặc kệ sư phụ có ý nghĩ gì, chính mình cần phải phòng ngừa chu đáo, làm chuần bị đầy đủ để ngừa vạn nhất, ở trong thời gian một hai năm, tận lực làm suy yếu lực lượng chư quốc.
Nghĩ tới đây, một viên linh đan màu hồng sắc lại xuất hiện, hắn đặt trong tay thưởng thức.
Ngày trước khi luyện chế Ngụy Phá cấm Đan, là chuẩn bị cho Đại La Tông. Hiện tại xem ra, Đại La Tông là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua trong Hoa Hạ tu chân giới, không vội thu thập. Ngụy Phá cấm Đan sợ rằng phải thay đổi đối tượng sử dụngềỆ.
Kết quả trầm tư, hắn đã ngồi yên trên ghế đến ngày thứ hai.
Khi Phó Xuân và Tần gia Hưng đưa tu vi mạnh mẽ đề cao tới Độ Kiếp sơ kỳ, hai người kích động không ngớt bật đứng lên, "Ngao" một tiếng nhịn không được phát sinh hai tiếng huýt sáo vang dội ong ong cả phòng.
Bên ngoài dưới gốc nho, sáu nữ nhân kỳ quái vì sao ba đại nam nhân né trong phòng suốt một ngày đêm cũng không đi ra, lẽ nào có ham mê kỳ quái đó? Rồi đột nhiên nghe hai tiếng huýt sáo, sắc mặt đều thay đổi. Từ tiếng huýt gió đinh tai nhức óc có thể phán đoán ra, âm thanh phát ra của hai người có tu vi cao hơn các nàng không ít, trong phòng lúc nào lại có thêm người khác?
Bên trong Quý trang, không hề ít tán tu đều đưa ánh mắt nhìn về hướng này.
Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế, mắt hơi mở, nhìn hai người hơi cười. Có thể hiểu được tâm tình hai người, thay đổi là ai trong một ngày đêm từ Trúc Cơ kỳ đột phá tới
Độ Kiếp kỳ, đều sẽ vui vè không nhịn nổi, chuyện xảy ra cùng loại bên trong ô Thác Châu đã thấy nhiều.
Chuyện tốt đương nhiên là chuyện tốt, nhưng hai người không biết chính là, tu vi cuộc đời này của mình, trên cơ bản không còn cơ hội đột phá Hóa Thần kỳ. Không biết sau khi hai người biết được, có thể có ý nghĩ nào khác hay không.
Cho nên Dược Thiên Sầu thẳng thắn không nói cho hai người biết tệ đoan khi dùng tử sắc Phá Cấm Đan. Dược Thiên Sầu biết hành động của mình thật có chút không nghĩ nhân tình, nhưng nếu như hắn thẳng thắn nói cho họ biết, mới đúng là có chút tàn khốc!
Đạo lý của hắn rất đơn giản, hai người thân là tán tu, tư chất lại tầm thường. Nếu không gặp phải hắn, ở trong tu chân giới hỗn loạn này cả đời làm gì có khả năng đề thăng tu vi đến Độ Kiếp sơ kỳ? Cơ hội là con số không! Lại càng đừng nói tới có thể tu luyện đến Hóa Thần kỳ.
Không sai, hắn đang muốn lợi dụng hai người, cho nên mới xuất ra mấy trăm vạn linh thạch đưa tu vi hai người đề thăng tới Độ Kiếp kỳ. Bất quá Dược Thiên Sầu cho rằng, loại lợi dụng này đối với họ chính là một cơ hội, người khác chưa chắc đã có được cơ hội này.
Có chút chuyện nếu nói ra rõ ràng, sẽ làm tâm lý người khác không thoải mái. Để ngươi tốt, hắn tốt, ta cũng tốt, nên giấu diếm mới tốt. Hắn cho rằng giấu diếm như vậy là lý tính, cũng là thiện ý.
"Hiệu quả thế nào, thân thể có phản ứng gì không tốt hay không? Tỉ mỉ kiểm tra một chút."
Dược Thiên Sầu tỷ cánh tay trên bàn, tựa cằm cười nói.
Hai người liên tục gật đầu, cấp tốc vận công kiềm tra. Ngoại trừ phát hiện bởi vì mạnh mẽ đề thăng tu vi, làm thân thể nhiều ít có chút tổn thương, cũng không có lo ngại.
"Lão đại, không có cảm giác gì." Phó Xuân nắm chặt hai tay kích động nói. Thật đúng là nằm mơ cũng không nghĩ qua sẽ có ngày này.
"Lão đại, ta cũng không thành vấn đề." Tần gia Hưng không ngừng dùng hai tay chà xát mặt, hưng phấn khó thể nói nên lời.
Dược Thiên Sầu chống cằm gật đầu, cười hì hì nhìn hai người không ngừng kiểm tra tu vi của mình, qua một hồi lâu, hai người mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Phó Xuân cầm túi trữ vật cung kính đưa tới, nói: "Lão đại, còn lại tám mươi vạn thượng phẩm linh thạch."
Tần gia Hưng tự nhiên cũng không dám tàng tư, đồng dạng cung kính đưa tới. Dược Thiên Sầu ngồi thẳng người, xua tay cười nói: "Hiện tại đã là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, không thể nghèo như tiểu tán tu, trên người không có chút tiền phòng thân sao được, để lại trên người dùng đi!"
Hai người bị hắn nói đến ngại ngùng, Tần gia Hưng vò đầu cười khúc khích, lúc này mới gọi là hạnh phúc a! Ngẫm lại trước đây, cũng không phải là tiểu tán tu nghèo mạt hay sao!
"Ta vẫn là câu nói kia, chỉ cần thành thực đi theo ta hỗn, bảo chứng cho các ngươi ăn ngon uống ngon." Dược Thiên Sầu đứng lên, vỗ vai hai người nói: "Hảo hảo giúp ta làm việc, ngày lành còn đang phía sau."
Hai người đã không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết gật đầu cười ngây ngô.
"Đêm qua ta vừa ra tay, nói vậy sẽ có rất nhiều tán tu sẽ đến nịnh bợ các ngươi." Dược Thiên Sầu đi vòng quanh hai người nói: "Nếu như bọn họ phát hiện tu vi các ngươi tới Độ Kiếp sơ kỳ, nói vậy sẽ càng thêm ước ao. Các ngươi có thể đem chuyện Phá Cấm Đan hướng mọi người tuyên dương tuyên dương một chút!"