Tinh Thần Châu

Chương 552: Dương mưu đại trận




Bên trong phòng an tĩnh xuống tới, Quản Trung Giai ngậm miệng đứng ngây ra.
 
Bên trong túi trữ vật không phải là không có tiền, có hơn một ức! Nhưng một ức này là từ trong thương hội lấy ra dùng treo tiền thưởng bắt Dược Thiên Sầu. Không phải là tiền riêng của hắn, sao có thể cho hắn dùng riêng, hậu quả dùng xong sẽ không còn cách nào báo cáo kết quả công tác.
 
Hiện tại hắn thực sự hối hận! Hối hận vừa rồi vi sao không nhịn xuống, không phải chỉ vài câu nói tức giận thôi sao! Động thủ làm gì chứ! Hiện tại hồi tưởng lại, khả năng thực sự do bản thân mình ở bên ngoài uy phong bát diện đã quen gây ra. Hôm nay rốt cục đụng phải tấm sắt!
 
"Ngưu tiền bối!" Quản Trung Giai có chút tuyệt vọng cầu xin nói: "Bên trong túi trữ vật có không ít linh thạch, nhưng đây đều là tiền của thương hội, đều cho ngươi, có khác gì là giết ta, còn không bằng.., còn không bằng...
 
Câu nói "còn không bằng hiện tại giết ta" hắn cũng không dám nói ra miệng. Hắn không chút nào nghi ngờ Ngưu Hữu Đức này là người thiện tâm gì, ở tại tu chân giới có người dám chỉ tên chỉ họ của sư tổ Âm Bách Khang mà nói chuyện, sao lại quan tâm tới sống chết của một Độ Kiếp kỳ như hắn. Huống chi nhìn vào đủ loại cử động mà xem, cũng không phải thủ đoạn đen tối bình thường! Người bình thường ai dám công khai xảo trá vơ vét tài sản người do chư quốc phái tới.
 
Quả nhiên, Dược Thiên Sầu cười lạnh hừ nói: "Cái gì phá thương hội cũng đừng đem tới trước mặt ta cằn nhằn, đây không phải là chuyện ta nên lo lắng. Nếu là ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi, giết ngươi, tiền trong túi trữ vật đều là của ta, nói không chừng còn có chút thứ gì đáng giá khác."
 
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên đứng lên, Quản Trung Giai lại cuống quýt cầu xin tha thứ: "Ta cấp, ta cấp, tiền bối bớt giận, ta cập." Hắn không hề nói nhiều, liền nhanh lấy linh thạch đổ ra, lại lấy một túi trữ vật khác dâng ra hai tay.
 
Dược Thiên Sầu túm lấy, thần thức rót vào một lần. Thoáng phỏng chừng một chút, có khoảng một ức năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Hắn thảy thảy túi nói: "Đều ở chỗ này? Không tư tàng lại chứ!" Hắn chậm rãi bước tới bên người Quản Trung Giai.
 
Quản Trung Giai kinh hãi, sợ đến run như cầy sấy. Cho rằng hắn cầm tiền xong lại muốn đổi ý, phác thông quỳ gối trên mặt đất, sợ hãi nói: "Ngưu tiền bối. Ngài là cao nhân, cũng không thể nói không giữ lời! Ta không hề lưu một viên linh thạch nào, không tin ta có thể thề với trời, ngài.., ngài có thể cầm kiểm tra!"
 
Hắn cuống quýt tháo túi trữ vật mở ra, biểu thị chủ động tiếp thu kiềm tra.
 
Phó Xuân đứng một bên khẽ lắc đầu, nguyên lai gọi là cao thủ Độ Kiếp kỳ cũng bất quá như vậy. Binh thường bọn hắn ngang ngược chỉ vì chưa đụng phải người lợi hại, kỳ thực nói đến cùng cũng không khác gì người thường, nhìn hình dạng như chó vẫy đuôi mừng chủ, không biết vì sao lại không chịu được như thế.
 
Dược Thiên Sầu vô ý thức nghĩ cầm lấy túi trữ vật của hắn nhìn xem, bàn tay thò tới giữa đường chợt biến thành xua tay, ha ha cười nói: "Nhìn ngươi nói, không tin ngươi, ta cho ngươi chủ động sao? Ta không đến nỗi như vậy đâu, đứng lên đi!"
 
Khí tức băng lãnh kinh khủng vừa bao phủ trên người Quản Trung Giai trong nháy mắt biến mất, Quản Trung Giai giống như trút được gánh nặng chậm rãi đứng lên, thần tình thê thảm chắp tay nói: "Vãn bối xin cáo lui!"
 
"Chậm đã." Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía hắn.
 
Kết quả làm cho hắn càng thêm hoảng sợ, tuy rằng hiện tại đã thoát khỏi ràng buộc, nhưng hắn không nghĩ rằng Ngưu Hữu Đức nếu không cho hắn đi, hắn lại có thể thoát đi. Cả người hắn căng thẳng đứng cứng ngắc tại chỗ.
 
"Đừng khẩn trương, có chút chuyện nói với ngươi." Dược Thiên Sầu vừa thu hồi túi trữ vật, lại cười meo meo nói.
 
Quản Trung Giai vẻ mặt cầu xin nói: "Tiền bối miệng vàng lời ngọc, trên người vãn bối thực sự không còn linh thạch nữa, không dám chậm trễ thời gian nói chuyện phiếm của tiền bối." Tiền thu phí rất cao, hắn thực sự không còn khả năng thừa thụ.
 
"Ách." Dược Thiên Sầu giật mình hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nguyên lai là sợ mình xảo trá hắn. Hơi có chút xấu hổ xua tay nói: "Ta còn không đến mức thấy tiền sáng mắt, lần này miễn phí."
 
"Tạ ơn tiền bối, vãn bối chăm chú lắng nghe!" Quản Trung Giai ngây người đứng yên.
 
Dược Thiên Sầu cười hỏi: "Nghe nói sư phụ Tư Không Tuyệt của ngươi đã dẫn người đến Chú Kim thành?"
 
"Đúng vậy." Quản Trung Giai kinh nghi bất định nhìn hắn, không biết hắn lại muốn làm gì.
 
"Sau khi ngươi trở về, có thể đem chuyện đã xảy ra ở đây nói lại từ đầu chí cuối cho hắn nghe. Nếu như hắn có gì không thoải mái, bảo hắn tới tìm ta."
 
"Không dám, không dám." Quản Trung Giai lộ ra hình dạng kinh sợ.
 
Không dám mới là gặp quỷ. Chỉ sợ đến lúc đó vì muốn chạy trốn trách phạt, sẽ liều mạng đổ hết trách nhiệm lên người lão tử! Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, cũng không vạch trần, tiếp tục nói: "Trở lại nói cho sư phụ của ngươi, ý đồ hắn đến ta rõ ràng, ngày hôm nay có nhiều người tới tìm ta như vậy, cũng có ý đồ không khác gì sư phụ của ngươi."
 
Rốt cục xả tới chính đề, Quản Trung Giai giật mình tỉnh lại, nhanh miệng nói: "Ngưu tiền bối, lần này là ta vâng lệnh thầy tới, thỉnh tiền bối đến Chú Kim thành cùng gặp mặt với gia sư một hồi."
 
"Hiện tại mới nói, sao không nói sớm?" Dược Thiên Sầu trợn mắt: "Không đi."
 
"Cái..." Quản Trung Giai vừa mới nói đến bên mép liền nuốt xuống phía dưới, không thể trêu vào hắn. Nghĩ thầm, rõ ràng do ngươi đông kéo tây xả, không chịu cho ta cơ hội nói.
 
Dược Thiên Sầu vung tay nói: "Lời dài dòng thì khỏi nói thêm. Các nước đều muốn mời chào ta, mà ta cùng các ngươi không thân chẳng quen, đàm giao tình chỉ là dư hơi. Nói chung một câu, nhà ai cấp nhiều tiền, nhà đó thỉnh được ta. Về phần chiêu bài Thiên Hạ thương hội, còn nhỏ một chút, áp không được ta. Hai ngày sau, chư quốc sẽ phái người báo giá tới, ai cao nhất ta đi với người đó. Được rồi! Ta còn bận việc, không lưu ngươi nữa, tiễn khách."
 
"Mời!" Phó Xuân đưa tay làm thủ thế như mời. Quản Trung Giai vừa bái biệt liền nhanh rời đi, hắn không muốn ngây người ở đây thêm phút nào nữa.
 
Dựợc Thiên sầu thong thả đi tới cửạ, nhìn theo hai người rời khỏi nội viện, mơ hồ có thể nghe được Phó Xuân nói: "Quản tiên sinh, sau khi rời khỏi đây, hãy đem quy củ bên trong nói với bên ngoài a! Miễn cho mọi người hiểu lầm nhiều hơn." vẫn không nghe được Quản Trung Giai đáp lời.
 
Quản Trung Giai vừa đi ra, mọi người bên ngoài cửa kinh ngạc phát hiện, người đi ra trước đó đều mặt đen, người này vì sao sắc mặt biến thành trắng bệch. Dù là Tần gia Hưng đứng thủ vệ ngay cửa cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
 
"Người tiếp theo, có thể giao tiền đi vào rồi." Tần gia Hưng chỉ tay vào Úc Lan Đô.
 
Úc Lan Đô cũng thuận tay kéo Quản Trung Giai hỏi: "Quản huynh, ngươi làm sao vậy? Bên trong xảy ra chuyện gì?"
 
Xảy ra chuyện gì? Thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ! Quàn Trung giai ngẫm lại mà sợ. Ánh mắt quét nhìn mọi người, còn có chút người từng kết oán qua, thầm nghĩ, mẹ nó! Nếu không may hết thảy mọi người cùng chịu, dựa vào cái gì phải đem quy củ bên trong nói cho các ngươi?
 
Hắn nghĩ như vậy cũng không sai. Nếu như chư quốc chỉ có vài người bị hãm hại thảm như vậy, vài người này trở lại sẽ không may. Nhưng nếu như hết thảy mọi người đều bị hãm hại thảm, đây chỉ có thể trách Ngưu Hữu Đức quá giảo hoạt. Không thể trách mọi người, vài người ngu ngốc thì còn nói được, nhưng không lý do đều nói mọi người đều là kẻ ngu ngốc, có câu pháp không trách chúng. Chí ít mọi người gặp phải trách phạt cũng nhẹ hơn không ít, bởi vì việc này không quan hệ tới việc làm việc bất
 
Lợi hoặc vô năng.
 
Muốn phủi tay đi, nhìn Úc Lan Đô cũng chợt do dự, dù sao giao tình không cạn, vì vậy tiện tay kéo lấy hắn nói: "Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn đơn độc nói với ngươi." Hắn chỉ muốn nói cho một mình Úc Lan Đô, không muốn tiện nghi cho những người khác.
 
Tần gia Hưng thoáng nhìn, cũng không thúc bọn họ, nhớ tới lúc lão đại bên trong vườn mai từng nói: