"Quân Lâm Xích, Lam Nhan Yêu Đao, Tuyệt Mệnh Song Trào, Phiên Vân Kiếm, Thần Tài Kiếm, Cự Ngân Kiếm!"
Trong miệng chúng nhân đứng ở phía dưới quan sát nhảy ra những cái tên, khiến cho người ta nghe danh mà phải hâm mộ không thôi. Cũng có người kinh sợ than: "Đều là trung phẩm Linh Bảo ah! Lần này bảy kiện trung phẩm Linh Bảo đồng thời xuất hiện, quả nhiên là hiếm thấy!"
Yến Truy Tinh liếc mắt nhìn sang đám người, thầm hướng Man Hổ truyền âm hỏi: "Những người kia là ai?"
Lúc này lực chú ý của Man Hổ đang tập trung lên trên người bảy vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ. Đương nhiên phần nhiều là vướng bận đến sự an nguy của sư phụ mình. Hắn nghe xong thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn truyền âm giải thích nói: "Những người kia đều không phải cao thủ bình thường. Họ là lĩnh chủ của những quốc gia khác, tu vi đều đã bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ. Lượng lượng đang âm thầm trợ giúp Vô Cực Đảo chúng ta, cũng chính là ở trong tay bọn họ mà ra."
Yến Truy Tinh kinh hãi nhìn xung quanh, hắn không thể tưởng tượng nổi xung quanh đây có đến hơn trăm vị cao thủ Hóa Thần kỳ. Đối với cơ hội ngàn năm khó gặp này, liền ghi khắc dung mạo của đám người vào trong trí nhớ. Theo sau lại truyền âm hỏi tiếp: "Bọn hắn vừa mới nói trung phấm Linh Bảo, phải chăng chính là những vũ khí ở trong tay Băng tiền bối cùng sáu người kia?"
"Không sai!" Man Hổ tường tận giải thích nói: "Chiếc thước màu kim sắc kia là Quân Lâm Xích, người sử dụng tên Thích Cửu Quân! Thanh lam đao kia là Lam Nhan Yêu Đao, người béo mập sử dụng nó tên là Bùi Phóng! Song trảo kia chính là Tuyệt Mệnh Song Trảo của tiền bối u Dương Đạt. Còn người đứng bên cạnh sư phụ ta, là cung chủ Thiên Phong Vân Cung - Hồ Trường thọ, trong tay cầm Phiên Vân Kiếm. Người thân mặc hắc bào là Âm Bách Khang, trong tay cầm theo Thần Tài Kiếm. Còn ở chính giữa là Văn Lan Phong, trong tay là thanh Cự Ngân Kiếm. Bảy người này đều bài danh trong số mười đại cao thủ của Tu Chân giới, tu vi đã ngoài Hóa Thần hậu kỳ!"
Yến Truy Tinh khẽ gật đầu, không cần phải nói, trong tay Băng Thành Tử hiền nhiên là Huyền Băng Kiếm. Hắn dừng một chút, mới truyền âm hỏi: "Mười đại cao thủ, còn ba người kia là ai? Như thế nào không thấy xuất hiện ở đây?"
Man Hổ thu ánh mắt trở về, quẳng ném sang Yến Truy Tinh, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Đứng đầu mười đại cao thủ là Tất Trường Xuân, còn hai vị cao thủ nguyên bản xếp hàng đệ tam và đệ tứ, đáng tiếc đã bị Tất Trường Xuân giết chết rồi!"
Yến Truy Tinh giật mình, đưa mắt nhìn về phía bảy người đang giằng co nhau: "Tu vi của bảy người kia xếp hạng như thế nào?"
"Không biết." Man Hổ lắc đầu nói.
Yến Truy Tinh hồ nghi liếc mắt nhìn Man Hổ, thấy hắn không muốn nói chuyện, vì thế cũng không hỏi nhiều. Một lần nữa ánh mắt quẳng ném về phía tràng chiến đang hết sức căng thẳng...
Lúc này Văn Lan Phong đang gườm mắt nhìn sau người. Nhưng trong lòng thì lại truyền âm cho Văn Thụy, nói: "Khai mở đại trận phòng ngự ở Thánh Điện cho ta."
Văn Thụy không dám chậm trễ, hiểu rõ uy lực đối kháng của bảy người này sẽ mang tính chất hủy diệt. Cho nên nhanh chóng thuấn di bay đi. Chẳng bao lâu sau, một tầng hào quang hình chiếc bát đã bao phủ bốn phía chung quanh.
Sáu người Băng Thành Tử cũng hiểu. Đây chính là điểm báo trước khi Văn Lan Phong xuất động thủ, cho nên không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"Nghe nói Thiên Tầm Kiếm Quyết huyền ảo vô song. Đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội lĩnh giáo. Hôm nay ta quả thật rất muốn nghiệm chứng xem, kiếm quyết này sẽ có bao nhiêu phần lợi hại." Rốt cuộc Băng Thành Tử đã mở miệng.
Âm Bách Khang cười hắc hắc nói: "Băng huynh, Huyền âm Kiếm Quyết cũng không phải là thứ bỏ đi. Ngày hôm Băng huynh chỉ về phía nào, ta liền sẽ làm thiên lôi đánh về phía đó."
Đây chính là muốn kích động Băng Thành Tử ra tay. Ngầm ra hiệu cho hắn biết, chỉ cần ngươi xuất thủ, ta tựu cũng sẽ không hề nhàn rỗi.
"Đúng vậy!" Hồ Trường Thọ phụ họa nói.
"Hảo!" Băng Thành Tử lớn tiếng quát. Một luồng chân khí sung mãn theo cơ thể hắn tuôn trào ra, nhiệt độ bốn phía chung quanh liền tụt giảm xuống. Cuồng phong gào thét, giống như đang ở trong đêm đông lạnh giá, lúc này chỉ thiếu một điểm là không có hoa tuyết tung bay mà thôi.
"Sưu!" Một đạo bóng ảnh mang theo hàn quang lấp lánh, dùng quỹ tích như mộng như ảo, đột nhiên xuất hiện ở ngay trước người Văn Lan Phong. Rốt cuộc Băng Thành Tử đã dẫn đầu ra tay trước!
Cự Ngân Kiếm trong tay Văn Lan Phong không biết từ bao giờ đã hoành ngang trước ngực. "Choang" một tiếng đanh thép vang lên. Cự Ngân Kiếm đã nhẹ nhàng hóa giải chiêu công kích này của Huyền Băng Kiếm.
Một người giờ kiếm mà đâm, một người hoành kiếm mà chặn. Cảnh tượng này cũng ngắn ngủi rơi vào trong mắt chúng nhân.
Chúng nhân đứng ở phía dưới quan khán, không ít người hưng phấn quá độ mà chà xát song thủ. Còn đám sư huynh đệ Man Hổ, vừa thấy sư phụ nhảy ra đánh trước, thì tâm tư cũng như muốn bắn ra khỏi cổ họng.
Ngay trong khoảnh khắc giao thủ đó, bầu không khí xung quanh đã tràn ngập tầng tầng sát khí! Sáu thân ảnh cơ hồ di chuyển cùng một lúc, dùng tốc độ cực nhanh điên cuồng tấn công Văn Lan Phong đang đứng ở chính giữa.
Bất thình lình, Văn Lan Phong mắt tỏa hung quang, cả người nhanh chóng lao vút lên trên không trung. Khiến cho sáu kiện trung phẩm Linh Bảo đánh vào không khí. Đây không phải là Văn Lan Phong muốn trốn tránh. Mà bởi vì hắn biết, dựa vào tu vi của bảy người, nếu đánh nhau ở gần mặt đất như thế này, thì thánh địa của Văn gia sợ rằng cũng sẽ bị phá hủy ngay trong chốc lát.
Sau khi sáu chiêu công kích lăng lệ đánh ra mà không thu được hiệu quả. Một luồng mị ảnh ở trong sáu người tốc độ phản ứng nhanh nhất, thân hình mang theo tàn ảnh nhanh chóng lao vút lên trên không, đồng thời cuồng hống quát: "Thiên Đao Trảm!"
Trăm ngàn bóng cương đạo màu lam sắc bỗng dưng xuất hiện ở trên không trung, hung hăng bổ thẳng xuống đầu của Văn Lan Phong.
Đao ảnh liên miên bất tuyệt, khí thế sắc bén hung bạo điên cuồng bổ xuống. Tựa như lúc này khắp trời đều giăng kín bóng cương đao màu lam sắc. Người chém ra một đường đao bá đạo này không phải ai khác, mà chính là Bùi Phóng, một trong mười đại cao thủ Tu Chân giới, chuyên lấy chữ nhanh làm sở trường.
Cảnh tượng cao thủ Hóa Thần hậu kỳ xuất thủ. Quả nhiên không phải cao thủ bình thường có thể so sánh. Chỉ riêng một chiêu đao này, đám người đứng ở bên dưới quan sát đều tự hỏi bản thân xem, liệu rằng mình có thể hóa giải nổi không?
Chuyện đã tới tình trạng này, năm người khác tự nhiên là muốn liên thủ. Cho nên nhanh chóng theo năm phương vị khác nhau, đem đường lui của Văn Lan Phong chặt đứt!
Lúc này năm người đang tản ra, thế nhưng u Dương Đạt lại từ dưới chân Văn Lan Phong công kích lên. Song chưởng huy động lợi trảo sắc bén, huyễn ra tầng tầng hư ảnh, thoạt nhìn như một đầu bọ cạp dị thường hung bạo, xoay tròn bắn lên!
Hắn công kích ở phía dưới, Bùi Phóng tấn công từ phía trên! Còn bốn người khác thì theo bốn phương bị bức đến. Sáu người không cần diễn luyện, chỉ dựa vào kinh nghiệm đánh nhau tích lũy trong trăm ngàn năm qua. Mà ở trong khoảnh khắc đã tạo ra một trận hình công kích vô cùng nguy hiểm.
Quân Lâm Xích! Đột nhiên kim quang bành trướng thêm gấp trăm lần, nhắm thẳng vào Văn Lan Phong xuất chiêu hoành tảo thiên quân, sinh ra một chuỗi thanh âm "đì đùng" như sấm. Nhìn cái khí thế này! Quả nhiên là không hổ danh với cái tên Quân Lâm.
Huyền Băng Kiểm! Tản xuất ra điểm điểm tinh quang, giống như hoa tuyết bay trong không trung, mang theo quỹ tích mê hoặc, thổi quét tới phương vị của Văn Lan Phong. Hơn nữa dường như còn kèm theo hàn khí băng phách, cơ hồ như muốn biến Văn Lan Phong thành một tảng băng đông lạnh.
Thần Tài Kiếm! Mật bố nhất phương, lúc ẩn lúc hiện, giống như độc xà thổ tín, đang âm thầm chờ đợi thời cơ giáng cho Văn Lan Phong một đòn trí mạng.
Sáu người xuất thủ cùng lúc, trong phạm vi ngàn thước trên không trung. Tất cả đều giăng kín bóng ảnh của sáu người. Những áng mây trôi hững hờ trên bầu trời, sớm đã trở nên tán loạn, dường như cũng đang khiếp sợ trước một màn liên thủ tấn công này của sáu người Băng Thành Tử.
Chúng nhân đứng ở phía dưới, lúc này căn bản không thể nhìn thấy bóng ảnh của Văn Lan Phong đâu cả. Mọi người không khỏi thầm nghĩ, ai có khả năng tránh thoát nổi sáu chiêu liên thủ công kích này? Sợ rằng ngay cả Tất Trường Xuân cũng không thể đi! Lần này Văn Lan Phong thảm bại mất rồi.
Văn Thụy trong lòng bất an không thôi. Nếu như lão tổ chiến bại. Vậy thì Văn gia đồng dạng cũng sẽ tiêu đời.
Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên vang lên thanh âm cuồng hống của Văn Lan Phong: "Kiếm Xuất Vô Thỉ..."
Một đoàn kiếm cương lăng lệ nháy mắt bành trướng ra ở bên trong vòng vây của sáu người. Không.., hẳn là phải dùng bạo tạc để tưởng tượng thì sẽ thích hợp hơn. Kiếm cương như vầng thái dương tản xuất ra quang mang nóng bỏng, chiếu khắp tứ phương đánh tan đi tầng sương mù.
"Oanh oanh oanh..." Bỗng dưng xuất hiện những tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Khí lãng phiên phiên, hồn nhiên tản mát ra bốn phương tám hướng.
Trên không trung, vòng vây phạm vi gần ngàn thước của sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ bất tri giác đã bị đánh tan. Cướp lấy chính là trăm ngàn hư ảnh kiếm cương nổ tung thành một đoàn. Cảnh tượng này phi thường tráng lệ, phi thường khủng bố. Đây cũng chính là một chiêu phản kích hoàn mỹ khi lâm vào tuyệt cảnh bị địch nhân bủa vây tứ phía. Đương trường đã phá tan công kích liên thủ của sáu người Băng Thành Tử.
Đám người quan khán ở phía dưới không khỏi cảm thán kinh hô: "Tuyệt chiêu Kiếm Xuất Vồ Phỉ trong Thiên Tầm Kiếm Quyết nghe danh đã lâu. Không nghĩ tới hôm nay cũng được tận mắt nhìn thấy Vãn Lan Phong thi triển ah!"
"Cường hãn! Quả nhiên không hổ danh là thiên hạ đệ nhị cao thủ." Vài người khác cũng cảm thán binh phẩm.
Lần giao phong này, thoạt nhìn tuy chiêu thức hoa lệ rườm rà. Nhưng kì thực chính là ngạnh kháng, không hề có một chút hư chiêu nào.
Sáu người Băng Thành Tử bị đánh ngược trở ra, mỗi người đều cùng Văn Lan Phong lấy cứng chọi cứng. Cho nên không khỏi đau đớn phát ra một tiếng kêu thảm, thuấn di lùi ra phía sau.
Trong đó Bùi Phóng từ trên cao đánh xuống. Bởi vì lần giao phong này là do hắn phát động công kích. Nên cũng không biết có phải là do Văn Lan Phong cố tình trả thù hay là bởi tu vi của hắn chênh lệch. Mà sau khi ngạnh kháng một chiêu khí thế mười phần khủng bố này, cổ họng của hắn đã dâng lên cảm giác ngọt lịm, thiếu chút nữa thì phun ra một búng máu tươi ở trước mặt chúng nhân. May mắn là hắn đã kịp nuốt trở vào trong bụng, cũng nương theo lúc thuấn di, nhanh chóng lau đi vết máu chảy ra từ khóe miệng.