"Thực sự là kỳ quái, Ngưu Hữu Đức kia rốt cục là từ đâu toát ra, trước đây sao ta chưa từng nghe nhắc tới."
Thánh địa Bích Uyển quốc, bên trong thánh điện ngọc thạch, Văn Lan Phong lộ ra hình dạng không thể tưởng tượng nổi. Sau khi tin tức về Yến Truy Tinh truyền ra, Văn Lan Phong đồng dạng rất khiếp sợ, bất quá xưa nay hắn đối với việc cướp đoạt đồ vật của người khác cũng không có hứng thú quá lớn. Nhưng thật ra đối với khả năng Ngưu Hữu Đức chỉ liếc mắt liền có thể xem thấu gốc gác của Yến Truy Tinh hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin.
Chính là người tuổi trẻ mà thời gian trước Băng Thành Tử mang theo bên người, lúc đó Văn Lan Phong đã cảm thấy có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, phát hiện bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, nên cũng không hề lưu ý. Thế nhưng Ngưu Hữu Đức lại có thể nhìn ra kỳ hoặc khác bên trong, lẽ nào tu vi của hắn còn cao hơn chính mình?
Trước đó Ngưu Hữu Đức ở trong Quỷ trang nháo ra động tĩnh, hắn vẫn không để ý, cho rằng nhiều lắm chỉ là một tên lừa gạt có chút tu vi mà thôi, không nghĩ tới thật có vài phần bản lĩnh!
Lộng Trúc đang ngồi một bên bóc Lục Hương Tử ăn, đây là một hạt cây cứng cỡ móng tay cái, bóc lóp vỏ ra, bên trong có chất bột ăn vào thật thơm giòn ngon miệng. Loại hạt cây này chỉ có trong Văn gia thánh địa, địa phương khác không hề sinh trưởng.
Hạt cây mặc dù cóng, nhưng bằng vào tu vi của Lộng Trúc, bất quá chỉ sờ nhẹ liền mở ra, bột hạt bên trong trắng nõn lại tiến vào trong miệng. Hắn ngồi trên ghế, trong miệng không ngừng nhai nhóp nhép, lại nhìn Văn Lan Phong đang nhíu mày suy nghĩ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn cũng không hề nghĩ tới! Minh không đáp ứng giúp Dược Thiên Sầu giết Yến Truy Tinh, kết quả chân trước vừa rời khỏi tửu lâu, Dược Thiên Sầu đã chân sau mượn Yến Truy Tinh khai đao. Tiểu tử này thật đúng nói làm liền làm, không có chút trớt át bần thỉu. Nhưng động tĩnh huyên náo quá lớn, đây là nhất định muốn đẩy Yến Truy Tinh vào đường cùng rồi! Cái gì pháp quyết có thể xưng hùng tu chân giới, mơ hồ như vậy sao? Độc thật! Chính hắn không động thủ, nhưng lại có thể sai khiến thiên hạ tu sĩ cùng lao tâm khổ tứ thay cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Lộng Trúc! Ta rốt cục phục ngươi, đều nói nhân duyên của ngươi trong tu chân giới rất tốt, không nghĩ tới ngay cả Ngưu Hữu Đức hoành không xuất thế mà ngươi cũng nhận thức, quả nhiên kết giao bằng hữu rộng khắp mọi nơi. Có thế tiết lộ một chút hay không, người này rốt cục là thần thánh phương nào?" Văn Lan Phong cười hỏi.
Lộng Trúc cũng biết, ở trong địa bàn của hắn gặp mặt với Ngưu Hữu Đức khẳng định là không thể gạt được hắn, lắc đầu nói: "Lão Văn! Ngươi đừng quản hắn từ nơi nào xông ra, chuyện này không quan hệ gì tới ngươi. Tốn tâm tư làm gì?"
"Không phải nói như vậy, ta thật ra có điều cầu hắn, muốn nhờ ngươi hỗ trợ giật dây bắt cầu." Văn Lan Phong chăm chú nói.
Thần tình Lộng Trúc thoáng ngây ra, hồ nghi nói: "Ngươi có chuyện muốn cầu hắn? Cầu hắn cái gi?"
"Phá Cấm Đan!" Văn Lan Phong than thở: "Lẽ ra ta không nên có lòng tham, nhưng ta không thể vĩnh viễn bảo hộ Văn gia, sẽ có một ngày ta phải rời đi. Nhiều ít ta cần vì Văn gia mà chuần bị sẵn sàng. Ngươi nói giúp một tiếng, để hắn bán Phá cấm Đan cho ta, ta sẽ trả đủ tiền cho hắn."
Lộng Trúc có chút dở khóc dở cười, Phá cấm Đan rắm thí, tiểu tử kia làm ra chẳng biết là độc dược hay linh đan, nói chung chỉ là thứ lừa gạt, ngươi hà tất cũng muốn chen chân vào. Hắn dừng một chút cười khổ nói: "Ngươi nghe ta một câu, dù sau này những vật gì do Ngưu Hữu Đức làm ra, ngươi tốt nhất hết thảy không nên đụng vào, không phải là tốt như ngươi tưởng tượng đâu."
"Lẽ nào đồ giả?" Văn Lan Phong cả kinh nói.
Lộng Trúc khoát khoát tay, nói: "Giả hay không giả ta không hề biết. Dù sao ta khuyên ngươi nên ước thúc cho tốt người của Văn gia, không nên tham dự chuyện của Ngưu Hữu Đức. Ngươi cứ ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt là được. Được rồi, việc này trong lòng ngươi biết thôi, đừng nói cho người thứ hai biết nhé."
Lời nói đã rất rõ ràng, nếu Văn Lan Phong còn không hiểu thì đúng là kẻ ngu ngốc. Hắn khẽ gật đầu: "Đa tạ!"
"Haizz! Không nói nữa, ta quay về Thuận Thiên Đảo đây. Nơi đó Nam Minh còn lưu lại truyền tấn trận, bảo trì liên hệ." Lộng Trúc ném lại một câu, liền đi ra khỏi thánh điện, tiêu thất ở phía chân trời.
Đám người Yến Truy Tinh cũng không biết giết chết gã tu sĩ kia sẽ có hậu quả gì, kỳ thực gã tu sĩ kia chỉ là một điểm quan sát tại khu vực này, mọi thời khắc đều phải bảo trì liên hệ với người ở những phương hướng khác. Giống như bày ra một cái lưới trong phạm vi kia, người ở những điểm quan sát khác phát hiện đã mất đi liên lạc với khu vực này, thì sẽ lập tức truyền ra tin tức.
Ngay khi đám người Man Hổ rời đi không bao lâu, bốn năm mươi tu sĩ có tu vi ngoài Độ Kiếp kỳ từ bốn phương tám hướng tập hợp chạy đến, bọn hắn đều là đệ tử của Thiên Hạ thương hội. Kiểm tra chung quanh xong, lực chú ý liền tập trung ở khu rừng rậm phía dưới. Người dẫn đầu chính là một đệ tử của Tư Không Tuyệt tên Trương Tôn Thánh.
"Tìm phía dưới!" Trương Tôn Thánh không chút do dự phất tay nói. Hơn mười người cùng nhảy vào trong rừng cây phía dưới, ngay tại chỗ phát hiện ra thi thế của gã tu sĩ kia bị bầm thây thành bốn năm mảnh.
Vài tên đệ tử am hiểu về truy tung cấp tốc điều tra vùng này, không bao lâu sau liền nhìn ra dấu vết. Một người hướng Trương Tôn Thánh bầm báo: "Sư bá, từ hiện trường mà xem, có nhiều dấu chân của năm người khác nhau, nhân số tương xứng với nhân số đám người Yến Truy Tinh, hẳn do bọn Yến Truy Tinh làm ra."
Trương Tôn Thánh quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên mặt đất phủ kín lá cây dày đặc, đâu thấy nơi nào có lưu lại dấu chân, có chút hồ nghi nói: "Ngươi làm sao mà khẳng định là bọn hắn?"
Tên đệ từ kia chặp tay nói: "Vốn không dễ xác nhận, nhưng khi bọn hắn giết chết đệ tử của chúng ta, thì không nên bạo thi, vương vãi vết máu ra khắp nơi nơi. Vĩ vậy mới để lại dấu chân." Nói xong giơ một lá cây còn mang dấu chân dính máu lên, tiếp tục giải thích: "Đây hiển nhiên là sau khi giết người, trước khi rời đi đã lưu lại. Hơn nữa trong số những dấu chân này, đều trùng khớp nhau, đó chính là khi rời đi đều đi chung một phương hướng." Hắn phất tay chỉ về hướng tây nói: "Bên kia, bọn chúng đi theo hướng khu núi này."
Trương Tôn Thánh khẽ gật đầu, hướng tây nam đúng là hướng đi về Địch Nhung quốc, phương hướng xứng hợp, vì vậy quyết định thật nhanh nói: "Đối phương đang bí mật chạy trốn trong rừng. Thông tri nhân thủ hướng tây nam, để cho bọn họ mai phục bên trong. Chúng ta phân tán, đi về hướng tây nam lục soát, không được cho bọn chúng chạy thoát. Nhớ kỹ, sau khi phát hiện người, phải gởi tín hào trước tiên."
Một tiếng hiệu lệnh, liền có hai người phóng lên không trung, chạy đi báo tin. Hơn mười người khác hợp thành một đường dây truy tầm dài khoảng gần ngàn thước, hướng tây nam thẳng đường chạy đi...
Động tĩnh của Thiên Hạ thương hội lập tức khiến cho thế lực khắp nơi chú ý. Kết quả là hướng đi về núi non kia, lập tức thành phương hướng thế lực các quốc gia tập hợp. Không ngừng có người chui vào trong rừng lục soát, trên không trung càng có người đến người đi, hầu như biến thành thiên la địa võng.
Năm người Man Hổ chạy trốn, rõ ràng cảm giác được áp lực, hầu như lúc nào ngẳng đầu lên đều phát hiện trên bầu trời có người. Hơn nữa bốn phương tám hướng thỉnh thoảng có người chui vào trong rừng rậm lục soát, khiến cho tốc độ năm người càng chậm chạp, liên tục tránh né không ngừng.
Rất hiển nhiên, người truy theo bọn họ, đã phát hiện chính xác lộ tuyến hướng đi của họ, bằng không dãy núi lớn đến như vậy, không khả năng tìm kiếm rõ ràng như thế. Bọn họ thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, chính Tiểu Ma Quyền của Yến Truy Tinh gây ra họa. Bị truy sát như thế, năm người cảm giác khổ không nói nổi, xem như vậy e rằng sẽ trốn không thoát.
Lúc này năm người đang trốn trong một vách núi nằm dưới sườn núi nhỏ ngay góc, dây leo bám đầy rủ xuống che khuất bọn họ, nhưng đây chỉ là thủ thuật che mắt nhất thời, căn bản không có khả năng lâu dài.
Lão thất có chút sốt ruột hỏi: "Đại sư huynh, làm sao bây giờ?"
Man Hổ lắc đầu cười khổ nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, thực sự không được chỉ đành mạnh mẽ đột phá vòng vây. Thiếu cung chủ, ngươi có biện pháp gì hay không?" Mấy người cùng nhìn về phía Yến Truy Tinh, chờ mong hắn ra được chủ ý tốt.
Gương mặt Yến Truy Tinh trầm xuống, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngưu Hữu Đức, ta và ngươi không oán không cừu, vì sao phải hại ta!"
Mấy người nghe vậy lộ ra một tia bất đắc dĩ, câu nói của hắn cho thấy hắn cũng không có biện pháp. Nhưng ai biết lại nghe hắn nói: "Ta mạnh mẽ đột phá vòng vây, các ngươi ở lại, mục tiêu của bọn họ là ta, sẽ không làm gì các ngươi."
Mấy người kinh hãi, hầu như đồng thanh nói: "Không được."
Yến Truy Tinh nhìn bọn họ khoát khoát tay, hừ lạnh nói: "Các ngươi yên tâm, nếu không có Hóa Thần kỳ cao thủ ở đây, bọn họ chưa chắc ngăn được ta. Nếu như ta có thể chạy thoát, thì sẽ đến Đại Tuyết Sơn tìm các ngươi."
"Không được!" Man Hổ kiên quyết phủ định: "Thế lực khắp nơi đại quy mô xuất động, không có khả năng không có cao thủ Hóa Thần kỳ tọa trấn, ngươi làm như vậy thật quá mạo hiểm."
"Ta có biện pháp." Lão lục đột nhiên nói.
Mấy người cùng nhìn quạ, lão thất hưng phấn nói: "Lục sư huynh, có biện pháp gì nói mau!"
Lão lục liếc mắt nhìn mấy người, yên lặng từ trong túi trữ vật lấy ra Chấn Thiên Hưởng Tiến trầm giọng nói: "Các ngươi tiếp tục bí mật tiến về phía trước, ta sẽ đi phương hướng ngược lại. Ta tận lực kiên trì một canh giờ, giật lại cự ly, đến lúc đó ta sẽ phóng xuất Chấn Thiên Hưởng Tiến, nhất định có thể hấp dẫn bọn họ. Đến lúc đó các ngươi tranh thủ cơ hội bỏ chạy...
Mấy người khiếp sợ nhìn lão lục, đây rõ ràng hắn muốn hi sinh chính minh hấp dẫn địch nhân, để cho bọn họ đào tẩu. Thử nghĩ, ngàn vạn địch nhân phát hiện bị một mình hắn đùa giỡn, dù cho họ chỉ nhằm vào Yến Truy Tinh, ai có thể chịu bỏ qua cho hắn.
"Không..." Lão thất còn chưa kịp hô lên, liền bị Man Hổ bịt kín miệng. Chỉ nghe trên đỉnh đầu của thanh âm sưu sưu xẹt qua. Mấy người cắn răng nhìn chằm chằm lão lục, dù là Yến Truy Tinh luôn luôn không chút gạn sóng sợ hãi, lúc nhìn hắn cũng động dung không ngớt. Chờ sau khi không còn động tĩnh, Man Hố thò tay hướng lão lục nói: "Đưa mũi tên cho ta."
Lão lục khẽ lắc đầu, ôm chặt mũi tên lệnh, hắc hắc cười nói: "Ta còn trông cậy vào đại sư huynh thay ta báo thù đây! Việc này giao cho ta làm! Được rồi, đại sư huynh, nhớ kỹ còn có mối thù của nhị sư huynh."
"Cho ta, ngươi là sư huynh, chuyện như vậy hẳn phải nhường cho sư đệ ta đi làm." Lão thất đưa tay định giật lấy.
"Các ngươi đi mau!" Lão lục đẩy tay lão thất, vừa nói vừa lách ra ngoài, hướng phương hướng ngược lại một đường chạy đi.
"Lão lục!"
"Lục sư đệ!"
"Lục sư huynh!"
Mấy người sốt ruột thấp giọng kêu lên, không dám lớn tiếng. Thế nhưng dù cho lão lục có nghe thấy được, nhưng cũng không quay đầu lại, biến mất bên trong rừng rậm.
Sư huynh đệ ba người hai mắt đỏ bừng yên lặng cúi đầu, Yến Truy Tinh mím chặt môi, bộ ngực thở dốc gấp gáp. Man Hổ đột nhiên quả đoán phất tay quát khẽ: "Đi, đừng lãng phí một phen khổ tâm của lão lục."
Nguyên bản có năm người, chỉ còn lại bốn người. Bốn nhân ảnh rất nhanh chui vào trong biển rừng mang mang...