Tinh Thần Châu

Chương 599: Trong túi hết tiền




ÂÂm Bách Khang đồng dạng cũng đánh giá Dược Thiên Sầu, sau khi xác nhận hình dáng của hắn đúng như bức chân dung do phân hội truyền về, trên mặt ÂÂm Bách Khang liền hiện ra vẻ tươi cười, cước bộ nhanh hơn, rời khỏi đoàn người, đi tới phía mục tiêu săn đón.
 
"Là ÂÂm Bách Khang." Có người trẻ tuồi trừng mắt lên nhìn, nhịn không được khẽ kinh hô một tiếng, bất quá hắn liền bị sư phụ đứng bên cạnh trách mắng:"Chỉ bằng ngươi mà cũng dám gọi thẳng tên úy… ra… không muốn sống nữa chăng?"
 
Người trẻ tuổi ngượng ngùng im lặng.
 
Lúc này hào quang của Ngưu Hữu Đức nháy mắt bị ÂÂm Bách Khang giành lấy, ánh mắt của chúng nhân đều chăm chú nhìn lên trên người của ÂÂm Bách Khang, di động theo nhịp cước bộ của hắn, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đối với những người ở đây mà nói, thì cũng chỉ được nghe người ta truyền miệng nhau mà thôi, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
 
Người này bình thường cư ngụ trên Thần Tài Phong, mặc dù chỉ gần ngay trong gang tấc, nhưng cũng không phải dễ dàng nhìn thấy được, trong ngày thường, chúng nhân cũng hay dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên đỉnh núi, xuyên thấu qua tầng mây mù kia, mà tưởng tượng ra hình dáng của một trong mười đại cao thủ đương thời.
 
Những nhân vật trong truyền thuyết của tu chân giới, mỗi khi vừa xuất hiện thì sẽ làm chuyện tình kinh thiên động địa, khiến cho toàn bộ chúng nhân hoảng hốt không thôi, đợi khi chúng nhân chạy tới địa phương nào đó, để xem náo nhiệt, thì sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đâu nữa, ngay cả cơ hội bày tỏ lòng ngưởng mộ, chúng nhân cũng đều không có, Thần Tài Phong, tuy rằng chỉ là một ngọn núi quanh năm bao phủ mây mù, nhưng khi đã tiến vào đây, trong lòng các tu sĩ đều cảm thấy nặng trịch, bởi vì nó chính là nơi cư ngụ của một vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ trong truyền thuyết ah! Trải qua năm tháng, dần dần khách nhân tới đây buôn bán kinh doanh nhiều hơn, không cần phải dùng điều luật ước thúc, họ đều ngoan ngoăn làm việc của riêng mình, không một ai dám tới đây nháo sự, đương nhiên, người giống như Ngưu Hữu Đức cũng là hiếm thấy.
 
Mẹ kiếp! Lão vương bát đản này quả nhiên là nể tình, cư nhiên còn đích thân đến đây nghênh đón cấp thể diện cho lão tử ah! Dược Thiên Sầu cũng không keo kiệt, trên mặt bày ra thần tinh tươi cười, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn là đang nén giận, đáng tiếc không có phương tiện dùng thân phận Dược Thiên Sầu để làm chuyện xấu, lãng phí ah! Danh hào Ngưu Hữu Đức này dùng chưa bao lâu, mà đã nồi tiếng lẫy lừng, nếu đánh mất thì quả là đáng tiếc!
 
Nhan Vũ ngẩn ra, tâm tình có chút lo lắng, bao nhiêu năm qua từng nghe rất nhiều truyền thuyết về người này, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, mặc dù biết đối phương không phải vì mình mà đến.
 
Cách Dược Thiên Sầu còn khoảng hơn mười thước, liền đã thấy ÂÂm Bách Khang cười ha hả nói:"Nghe phong thanh Ngưu huynh đến chơi. Âm mỗ sớm đã quét dọn nhà cửa chờ đợi, nhưng mãi không thấy Ngưu huynh đi lên Thần Tài Phong, mỗ sốt ruột khó nhịn, nóng lòng muốn gặp Ngưu huynh, nên đã đường đột chạy xuống đây, không quấy rầy nhã hứng của Ngưu huynh chứ?"
 
Nói xong liếc mắt nhìn chiêu bài Xuân Miên Lâu một cái.
 
Lời nói này tuy là khách khí, nhưng ÂÂm Bách Khang đều cùng Ngưu Hữu Đức kếu bằng huynh đệ tương xứng, thì đã khiến cho chúng nhân âm thầm giật mình kinh ngạc không thôi, đám người liếc mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, nhãn tình kinh sợ cực điểm, không thể hoài nghi, người này nhất định cũng là một vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ ah!
 
Dược Thiên Sầu cười ha ha, đi lên phía trước ba bước, chắp tay đáp:"Âm huynh quá khách khí rồi, vốn định giải quyết xong một chút chuyện nhỏ, liền sẽ lên núi quấy rầy Âm huynh vài hôm, không ngờ Âm huynh pháp giá thân lâm, làm cho ta có được sủng ái mà lo sợ không thôi."
 
Ý của Dược Thiên Sầu chính là muốn nói. ÂÂm Bách Khang cũng là nhân vật đương thời với sư phụ mình, mình và hắn xưng hồ huynh đệ tương xứng, nếu bị sư phụ biết được, chẳng hiểu sẽ có phiền toái gì không?"
 
Hai người đứng đối diện nhau, liếc mắt đánh giá đối phương một cái, tâm tình hoan hỉ đồng thời cười phá lên ha hả! Đối với ÂÂm Bách Khang mà nói, nếu tin tức hắn có giao hảo cùng Ngưu Hữu Đức mà truyền đi ra ngoài, đối với một số người, hẳn là sẽ gia tăng thêm nhiều áp lực ah! Nhất là Ngưu Hữu Đức vừa mới vẽ lên trên mặt Bùi Phóng kia.
 
"Sư tổ!" Quản Trung Giai run run khom lưng hành lễ nói.
 
"Bái kiến tiền bối!" Úc Lan Đô, Nhan Vũ và nhóm người Thiên Dã cũng sôi nổi hành lễ, lúc này tâm tình của nhóm người Thiên Dã đang phi thường kích động! Ngưu tiền bối quả nhiên không phải nhân vật tầm thưởng, lại có thể khiến cho ÂÂm Bách Khang cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, đích thân bước ra nghênh đón, nếu như làm thủ hạ của Ngưu Hữu Đức, tự nhiên sẽ được nhờ vả không ít ah!
 
ÂÂm Bách Khang cười híp mắt nâng tay lên, ý bảo mọi người không cần đa lễ, phong phạm cao thủ trưng bày ra là không cần hoài nghi, tiếp đó, ánh mắt khẽ lướt qua người Lý Thu Hương, lúc trước hắn cũng nhận được tin báo về chuyện của nàng, trong lòng hiển nhiên là đã rõ ràng.
 
"Bái kiến Ngưu tiền bối." Tư Không Tuyệt dẫn đầu mười tên Độ Kiếp hậu kỳ, cũng hành lễ nói.
 
"Chẳng hay chuyện gì đã lưu bước Ngưu huynh ở dưới này vậy?" ÂÂm Bách Khang hiều rõ, nhưng vẫn cố tình hỏi.
 
Dược Thiên Sầu khoát tay, ý bảo ÂÂm Bách Khang chở một chút, theo sau thần tinh trầm xuống, nhìn ba người Thiên Dã quát:"Ba người các ngươi đã làm gì? Còn không đem tiền trả cho người ta! Mẹ nó, nghe nói qua ăn cơm bá vương, nhưng lại chưa từng nghe thấy chuyện đi chơi thanh lâu cũng kiêu ngạo như thế, lão tử gặp phải các ngươi, đúng là đã mất hết thể diện."
 
ÂÂm Bách Khang chỉ im lặng mỉm cười, nhưng đám người Thiên Dã thì vô cùng hoảng sợ5 nhìn Nhan Vũ ngượng ngùng hỏi:"Bao nhiêu tiền?"
 
Nhan Vũ cố gắng kiềm chế tâm tình hoảng hốt của mình xuống, hôm nay hai vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đại giá quang lâm, ngày sau Xuân Miên Lâu nhất định là sẽ mượn ánh hào quang mà làm ăn phát đạt, vốn bằng vào phần thế diện này sẽ không nên lấy tiền, nhưng Nhan Vũ vẫn cắn răng, quay đầu nhìn vào trong Xuân Miên Lâu vẫy tay, một nữ nhân bên trong rụt rè bước ra, hoảng sợ nói:"Ba mươi ba khối thượng phẩm linh thạch, thêm mười sáu khối trung phẩm linh thạch!"
 
Nhan Vũ phất tay, nữ nhân kia như được đại xa, nhanh chóng thoái lui, còn Thiên Dã thì không khỏi sửng sốt, có chút khó tin dò hỏi:"Ba người chúng ta vào đây còn chưa làm gì, như thế nào lại tính ba mươi ba khối thượng phâm linh thạch, các ngươi không tính sai đó chứ!"
 
Nhan Vũ thản nhiên cười đáp:"Một khối linh thạch cũng không tính hơn, cần phải biết các ngươi phá hỏng bàn ghê làm bằng Tử Lân Mộc tốt nhất, nếu các ngươi không biết giá, thì đi hỏi thăm xem, liền sẽ hiểu ta không hề lừa gạt các ngươi."
 
"Ách." Thiên Dã giật mình, Tử Mộc Lân hắn đã từng nghe nói qua, cũng hiểu Nhan Vũ không có lừa mình, hắn không dây dưa thêm nữa, mà rót thần thức nhìn vào trong túi trữ vật của mình, phát hiện ra, bên trong chỉ còn hơn mười khối thượng phẩm linh thạch, vì thế nhìn Hải Uy cùng Mặc Thiếu Quân, khẽ hỏi:"Chỗ này của ta không đủ, các ngươi còn chút linh thạch nào hay không?"
 
Nghe được câu này, hai người bọn hắn đều xấu hồ liếc mắt nhìn Thiên Dã, thầm nghĩ, ngươi còn không hiểu trong túi chúng ta có bao nhiêu tiền hay sao? Kì thực trong túi có bao nhiêu linh thạch, ba người bọn hắn đều hiếu phi thường rõ ràng, lúc này, Mặc Thiếu Quân trực tiếp đem túi trữ vật ném sang cho hắn, Hải Uy cũng vậy, nhưng không nói là còn khoảng bao nhiêu tiền.
 
Thiên Dã vẻ mặt đau khổ, rót thần thức vào kiểm tra hai túi trữ vật xong, phát hiện ra quả nhiên cũng giống như hắn, số lượng linh thạch của ba người cộng lại, vẫn chưa đủ trả cho Nhan Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Lúc này, chẳng quản là ai cũng nhìn ra, trong túi của ba người này không đủ tiền! Tán tu mà, phần lớn đều không có nguồn thu nhập chính, trong túi mà có nhiều tiền thì mới là chuyện lạ!
 
Ngay lúc này, ÂÂm Bách Khang hơi liếc nhìn sang Tư Không Tuyệt, sau đó, hưởng Quản Trung Giai gật đầu, Quản Trung Giai nhanh chóng lấy ra túi trữ vật, bước đến trước mặt Nhan Vũ tính tiền.
 
"Chậm đã, đề người khác thay ta trả tiền thanh lâu, thì ngày sau ta làm sao có thể ngấng đầu lên nổi." Dược Thiên Sầu khoát tay ngăn trở Quản Trung Giai, đi tới phía ba người Thiên Dã đoạt lấy túi trữ vật, rót thần thức vào kiểm tra, hừ lạnh một tiếng ném trở về, theo sau hắn tự lấy ra một khối linh thạch màu tím chói lọi, ném sang cho Nhan Vũ.
 
Nhan Vũ nhìn khối linh thạch màu tím chói lọi trong tay, nhìn không được khẽ kinh hô một tiếng, tất cả ánh mắt của chúng nhân cũng đang nhìn vào khối linh thạch nằm ở trong tay của nàng.
 
Cực Phẩm Linh Thạch trong truyền thuyết đây sao? Chúng nhân tuy đều không lên tiếng, nhưng trong lòng dậy sóng không thôi, Tư Không Tuyệt đưa mắt nhìn sư phụ. ÂÂm Bách Khang đồng tử khẽ co rút, hai tay Ồm bụng, theo sau, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
 
"Đi thôi, đừng ở đây làm phiền sinh ý của người ta nữa." Dược Thiên Sầu quay sang đám người Thiên Dã nói xong, liền xoay người bước đi.
 
Cực phẩm linh thạch tương đương với một vạn thượng phẩm linh thạch, tùy tay ném cho Nhan Vũ, đều không nhắc qua đến hai chữ thối tiền, hành động xa xỉn như thế này, quả nhiên là không phù họp với tác phong thưởng ngày của hắn.
 
"Thỉnh Ngưu tiền bối dừng bước." Đột nhiên Nhan Vũ hô lớn.
 
Dược Thiên Sầu quay đầu lại nói:"Làm sao? Chẳng lẽ một khối Cực Phẩm Lnih Thạch khôngbằng ba mươi ba khối thượng phẩm linh thạch sao?"
 
Nhan Vũ cười dài đi tới, có chút ám muội, đem khối Cực Phẩm Linh Thạch nhét vào trong tay của Dược Thiên Sầu, nũng nịu nói:"Tiền bối! Nhan Vũ nào dám thu tiền của tiền bối bao giờ, thực không dám giấu giếm, sở dĩ muốn giữ chân tiền bối lại, vốn là bởi Nhan Vũ có chuyện muốn nhở ngài."
 
"Có chuyện cầu ta?" Dược Thiên Sầu giật mình, trong lòng hung hăng suy tính, hoài nghi xem chuyện này đến tột cùng là có âm mưu gì, theo sau, bất thinh linh chi sang ÂÂm Bách Khang, cười ha hả nói:"Chủ nhân của Thần Tài Phong ở đây, muốn cầu chuyện gì cũng nên cầu hắn, ta năng lực có hạn, không thể giúp ngươi được đâu."
 
Như thế nào lại kéo ta vào? ÂÂm Bách Khang ngẩn ra, cười ha hả nói:"Ngưu huynh nói lời này là quá khiêm nhường rồi, người ta còn chưa nói chuyện gì, mà sao Ngưu huynh đã biết là không thể giúp được? Nếu không ngại, thì nghe người ta nói xong, rồi đáp ứng hay từ chối cũng đều không muộn.."