Ngoài đầu đường, trừ bỏ vài gã đệ tử Thiên Hạ thương hội đang làm nhiệm vụ canh gác, thì còn có một đám người đang đứng ở đó, hết nhìn đông lại nhìn tây. Con đường này dẫn lên Thần Tài Phong, theo lý thuyết là không cho ngoại nhân dừng chân, nhưng bốn người kia chính là thủ hạ của Ngưu Hữu Đức, được sở hữu đặc quyền không giống ngoại nhân.
Dược Thiên Sầu đi tới phía sau lưng bốn người thì dừng chân. Bốn người này cũng đồng loạt xoay người nhìn vào hắn, đều có chút nghi hoặc. Thoạt nhìn người này ăn mặc không giống đệ tử Thiên Hạ thương hội, chẳng lẽ hắn từ trên Thần Tài Phong xuống sao?
Dược Thiên Sầu nhìn bốn người cười nói: "Ta là Dược Thiên Sầu, Ngưu tiền bối có dặn dò các ngươi cái gì hay không? "
Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Có thể biết nội dung cuộc nói chuyện giữa bọn hắn và Ngưu Hữu Đức, hiển nhiên chính là Dược Thiên Sầu không cần phải hoài nghi rồi. Vì thế đồng loạt hành lễ nói: "Bái kiến tiên sinh. "
Theo sau Thiên Dã ôm quyền nói: "Ngưu tiền bối giao phó bốn người chúng ta đứng đây chờ đợi tiên sinh, để chúng ta nghe theo tiên sinh sai khiến. "
"Ta biết, Ngưu tiền bối đã nói qua với ta rồi. Bốn người các ngươi mau theo ta rời đi! " Dược Thiên Sầu phân phó nói, dẫn đầu đi trước, bốn người Thiên Dã đi theo ngay ở phía sau. Đám đệ tử Thiên Hạ thương hội canh gác đầu đường chửng kiến cảnh tượng này, thì âm thầm trao đổi ánh mắt, liền có một người tách ra chạy đi báo tin.
Chậm rãi bước trên đường, Dược Thiên Sầu cảm giác toàn thân thoải mái hơn không ít. Lúc này không còn giống như đang mang thân phận Ngưu Hữu Đức, khắp nơi đều khiến cho mọi người chú ý, quả thực là phi thường nhàn nhã. Bất quá, bởi vì bốn người Thiên Dã có quan hệ, nên vẫn không ít người nhìn nhìn chì trỏ.
"Thiên Dã, ngươi xem chúng ta đi tới đâu nghỉ chân thì mới tốt? " Dược Thiên Sầu tùy miệng hỏi.
Thiên Dã nhanh chóng hồi đáp: "Trên sườn núi Thần Tài Phong còn một gian nhà tranh Ngưu tiền bối thường cư trú, hoàn cảnh coi như không sai. Nếu tiên sinh nguyện ý, chúng ta liền tới chỗ đó"
"Chỗ đó. " Dược Thiên Sầu thoáng cân nhắc, lắc đầu nói: "Từ hôm nay không cần quay về chỗ đó nữa. Chúng ta đi đến một chỗ khác càng an toàn hơn. "
"Dạ! " Thiên Dã cung kính đáp ứng.
Đi theo Dược Thiên Sầu lòng vòng qua vài ngã rẽ, tới trước một cửa hàng thì dừng chân. Sau khi bốn người nhìn thấy đóa phong lan tiêu kí nằm trên cánh cửa tiệm hàng xong, thì nhất thời tinh ngộ! Đúng rồi, không phải Vãn Lan Phong cũng đến Tụ Bảo Bồn sao? Ờ trong cửa hàng Vãn gia, khẳng định là càng an toàn hơn so với trên Thần Tài Phong.
Lúc này, gã tiểu nhị trong cửa hàng cũng bài trừ ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nói: "Các vị muốn mua gì sao? "
Dược Thiên Sầu nhìn thoáng qua gian hàng trưng bày, phát hiện cửa hàng Văn gia chỉ là một gian tạp hóa trưng bày, mấy thứ loạn thất bát tao cũng đều mang ra. Tựa hồ Vãn gia là không có sở trường trên phương diện kinh doanh, nơi này phỏng chừng chỉ là một điểm liên lạc. Cho nên lắc đầu nhìn gã tiểu nhị nói: "Tại hạ là Dược Thiên Sầu, muốn đến bái phỏng Vãn tiền bối. "
"Dược Thiên Sầu? "
Đúng lúc này chưởng quỹ ở bên trong đi ra, hỏi: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu? "
"Đúng vậy! " Dược Thiên Sầu cười đáp.
Chường quỹ thần tình nghiêm trang, khoát tay: "Mời các vị đi theo ta. "
Theo sau, hắn đem năm người dẫn tới hậu viện, để năm người ngồi chờ. Còn hắn chạy lên trên lầu bẩm báo. Không bao lâu sau, tại cánh cửa sổ trên đầu ló ra một gương mặt như đưa đám. Nhìn xuống phía dưới quát: "Mau cút lên đây cho ta. " Người này không phải ai khác mà chính là Lộng Trúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Ngươi uống lộn thuốc ah! " Dược Thiên Sầu không chút khách khí phản bác. Rồi quay đầu nhìn bốn người phân phó: "Các ngươi ngồi đây chờ, ta đi an bài một chút. "
Bốn người đáp ứng, nhưng trong lòng cũng âm thầm tạp lười không thôi. Vừa rồi bọn hắn đều nhìn thấy gương mặt ở trên cửa sổ, đó chính là Lộng Trúc tiên sinh lần trước đã đến tìm Ngưu Hữu Đức ah! Dược Thiên Sầu cư nhiên lại dám hung hăng cãi lộn cùng với người ta!
Trên lầu, Lộ Nghiên Thanh nghe được tiếng rống phản bác của Dược Thiên Sầu, thì nhất thời bật cười, nhìn Lộng Trúc hỏi: "Là Dược Thiên Sầu ư? "
Lộng Trúc thần tình xám xịt gật đầu. Vãn Lan Phong đứng bên cạnh cũng nhịn không được mỉm cười, có chút hưng phấn xoa tay nói: "Nghe danh tiểu tử này đã lâu, hôm nay thật muốn nhìn xem, hắn có giống người bình thường chút nào hay không. "
"Oanh oanh oanh. " Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một cái đầu thò vào bên trong quan sát. Sau khi nhìn thấy ba người Lộng Trúc, thì nuốt khan nước bọt, yếu ớt hỏi: "Có thể vào hay không? "
Vãn Lan Phong cười nói: "Vào đi! " Theo sau đưa mắt theo dõi đánh giá Dược Thiên Sầu. Hắn muốn nhìn xem, người có thể làm cho Tất Trường Xuân thu nhận, có chỗ nào đặc thù hay không.
Dược Thiên Sầu diễn cảm nghiêm túc, đi tới trước mặt Vãn Lan Phong hành lễ: "Nói vậy, tiền bối hẳn chính là Vãn tiền bối danh chấn thiên hạ! "
"Không cần ba hoa. " Vãn Lan Phong cười: "Danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ ah! "
"Ai nha! Uy danh của ta không đáng nhắc tới trước mặt ba vị tiền bối. " Dược Thiên Sầu bày ra hình dáng phi thường khiêm tốn. Lúc này mới nhìn sang Lộ Nghiên Thanh trên mặt che màng sa, giả vờ như không biết nói: "Vị nữ tiền bối này không biết là cao nhân phương nào? Bất quá cùng Vãn tiền bối rất xứng đôi, quả thực là trai tài gái sắc! Chẳng lẽ ngài là Vãn phu nhân sao? "
Lộng Trúc diễn cảm co quắp, tiểu tử này đúng là biết nịnh hót. Chỉ sợ Văn Lan Phong sẽ thoải mái toàn thân. Nghiêng đầu vừa nhìn, Vãn Lan Phong quà nhiên đang tràn đầy thường thức nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu.
Nhưng Lộ Nghiên Thanh lại không muốn đón nhận ân tình này của hắn. Bao hàm thâm ý nói: "Ngươi chưa từng gặp ta lần nào. Làm sao biết hai người chúng ta là một đôi trai tài gái sắc. Chẳng lẽ ngươi đã từng gặp ta rồi ư? "
Ta kháo! Ngay cả thanh âm cũng dễ nghe như vậy, quả nhiên không hổ là thiên hạ votrarĩhhien@gmơthegioitruyen.com
Đệ nhất mỹ nhân! Dược Thiên Sầu ngẩn ra, theo sau khoát tay liên tục nói: "Không có, ta ngay cả Vãn tiền bối đều là lần đầu tiên bái kiến, Vãn phu nhân càng chưa từng thấy qua. Nhưng quan sát khí chất của hai vị tiền bối, thì quả thật đúng là một đôi Long Phượng Chi Tư. Người nào tinh ý, vừa nhìn liền có thể nhận ra hai người là một đôi phu the. "
"Tốt lắm, đừng nói ba hoa nữa. " Lộ Nghiên Thanh có chút không cao hứng nói: "Ta không phải là Vãn phu nhân, ta vốn là Linh Phương Cốc Lộ Nghiên Thanh. " Hai tròng mắt ở phía sau tấm màng sa nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đánh giá. Nàng không nghĩ ra, cái tên mã thí bại hoại ở trước mắt này, không ngờ lại chính là Dược Thiên Sầu tài hoa xuất chúng. Nếu không có Lộng Trúc ở đây, nếu đặt vào trong trường hợp khác, nàng thậm chí sẽ hoài nghi, người này chính là đang mạo danh Dược Thiên Sầu ah!
"A! " Dược Thiên Sầu thần tình kinh ngạc nói: "Hóa ra là diệu thủ thần y danh chấn thiên hạ, Lộ tiền bối, thất kính, thất kính! "
Dứt lòi cũng ngoảnh mặt nhìn sang Vãn Lan Phong hành lễ nói: "Vãn tiền bối, xin thứ cho vãn bối hồ đồ, nói lời lỗ mãng, mong tiền bối đừng lấy làm phiền lòng! "
Vãn Lan Phong thần tình ấm áp nói: "Người không biết không có tội, ngươi không biết, chúng ta cũng không thể trách mắng ngươi được! "
Ngay lập tức, Dược Thiên Sầu thuận nước đẩy thuyền, cung kính chắp tay nói: "Vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ, mong tiền bối thành toàn cho! "
Lộng Trúc trắng mắt thầm nghĩ, đây rồi! Ta biết tiểu tử này tuyệt đối sẽ không vô sự mà ân cần như vậy. Hóa ra là vẫn còn có chuyện muốn nhờ.
Văn Lan Phong đối với Dược Thiên Sầu có ấn tượng ban đầu phi thường không sai. Đã bao nhiêu năm rồi, khó có thể nhìn thấy một gã hậu bối vừa mắt như thế này. Chẳng trách, có thể lọt vào pháp nhãn của Tất Trường Xuân ah! Lúc này cũng gật đầu: "Có chuyện gì cử nói, chì cần nằm trong khả năng là ta sẽ đáp ứng thôi. "
"Là như vầy. " Dược Thiên Sầu cười khổ giải thích: "Vãn tiền bối, ngài cũng biết ta đắc tội với rất nhiều người ở trong tu chân giới. Hiện giờ đi đến Tụ Bào Bồn, quả thật là không tìm được địa phương an toàn để nghỉ chân. Chẳng hay ta có thể ở trong cửa hàng Vãn gia được không? Ta xem nơi này còn có rất nhiều phòng trống ah! "
Lộng Trúc thần tình hồ nghi, tiểu tử này đến đây là muốn tìm bảo tiêu miễn phí. Hắn đóng giả Ngưu Hữu Đức ở Tụ Bảo bồn diễu võ giương oai như cá gặp nước, ai dám gây với hắn? Hiện giờ bỗng dung hắn lại khôi phục hình dáng, chẳng lẽ Tụ Bảo Bồn đã xảy ra chuyện gì hay sao? Nghĩ đến đây, Lộng Trúc mới nhớ ra, Phù Dung và Tử Y vẫn còn đang ở trên Thần Tài Phong, lúc này nhanh chóng quyết định phải lên đón hai nàng, đi theo tiểu tử này giảo hoạt cùng một chỗ thì mới an toàn.
Lộ Nghiên Thanh đứng bên cạnh cũng mang nghi vấn trùng trùng.
"Chi mỗi chuyện này thôi sao? " Vãn Lan Phong kinh ngạc nói. Cảm tưởng yêu cầu này hình như là quá mức đơn giản.
"Không chi riêng mình ta, phía dưới còn có bốn tên thuộc hạ! " Dược Thiên Sầu cẩn thận nói.
Vãn Lan Phong cười xòa: "Chuyện này không coi vào đâu, đều vào trong này nghỉ ngơi đi! "