Tinh Thần Châu

Chương 64: Thương Hải Nhất Thanh Tiếu (nhị)




Mười ngón tay thành thạo lướt trên bảy dây đàn, gảy, lướt, bắn, nắm, tiếng đàn khi thì sục sôi, khi thì thật xa thật liệt, lại thêm hòa âm tiếng ca, có thể làm cho phiền não và không hài lòng trong nội tâm hết thảy quên mất, lúc này không còn phiền não, chỉ cần bị hắn nhiễm, bồi hắn đối mặt biển cả chỉ một tiếng cười. Dù là biển rộng cũng tựa hồ bị tiếng ca và tiếng đàn của hắn lây nhiễm, ba đào khi thì cuộn trào mãnh liệt, khi thì bình tĩnh. Hải âu bay lượn ngoài khơi cũng không nhìn tới ba đào cuộn trào mãnh liệt, can đảm xuyên qua từng cơn sóng cao ngất trời.
 
Ánh mắt Yến Tử Hà có điểm mê man và say sưa, bỗng nhiên tiếng đàn biến đổi, Dược Thiên Sầu lần thứ hai hát vang: "Thương hải tiếu, thao thao lưỡng ngạn triều, phù trầm tùy lãng ký kim triêu. Thương thiên tiếu, phân phân thế thượng triêu, thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu. Giang sơn tiếu, yên vũ diêu, đào lãng đào tẫn hồng trần tục thế tri đa thiểu. Thương sinh tiếu, bất tái tịch liêu, hào tình nhưng tại si si tiếu tiếu Lạp lạp lạp lạp lạp "
 
Dược Thiên Sầu một lần lại một lần đàn hát, mười ngón rơi thỏa thích, phảng phất muốn đem những gì không hài lòng trong suốt một năm phát tiết sạch sẽ. May là lúc này Bạch Hồ không ở đây, nếu nàng biết đệ đệ của nàng đàn hát khúc từ hay như vậy, chắc chắn sẽ hối hận không ngớt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Ánh mắt trên vách núi nhìn xuống bóng lưng hào hùng ngang dọc, càng ngày càng có vẻ mê ly. Trong lòng nhất thời cảm thấy chờ đợi, tình tơ phong bế nhiều năm, hôm nay cứ đột nhiên như vậy, rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời, bị tiếng hát câu dẫn, quấn quýt trên bóng lưng kia, quấn quýt không rời, sau đó buộc chặt vững vàng, không còn cách nào cởi ra. Nhiều năm sau, bóng lưng này vẫn làm nàng không cách nào quên được. Cừ chỉ vô tâm của Dược Thiên Sầu, thực sự là đúng thời, đúng mệnh!
 
"Không biết từ khúc này tên gọi là gì?" Yến Tử Hà lặp lại ca từ ngẫm nghĩ ý nghĩa hàm súc bên trong, trong miệng lại lầm bầm: "Biển cả cười, trời xanh cười, giang sơn cười, gió mát cười, thương sinh linh cười, ngươi có nhiều điều buồn cười như vậy, thế nhưng ai tới theo ta cười? Chìm nổi theo cơn sóng sáng nay sao? Ta nhớ kỹ sáng nay, nhưng ngươi có thể nhớ kỹ ta sáng nay sao? Mưa bụi xa, trôi mãi hồng trần thế tục biết bao nhiêu? Ngươi nhớ tới cái gì? Có thể nói cho ta biết không? Cánh nhạ tịch liêu? Ai chọc cho ngươi hoài niệm vậy? Đều không phải ta! Không hề tịch liêu? Trong lòng ngươi còn có ai sao? Đều không phải ta! Hào hùng còn đang si ngốc cười cười? Ngươi muốn xua đuổi khỏi ý nghĩ, nhưng ta đối với ngươi chỉ sợ không được...
 
Nàng ở nơi đó lầm bầm, lại không biết ở địa phương sau lưng không xa, Ma Cửu Cô chống quải trượng càng nghe vẻ cười trên mặt càng dày đặc, đang hiền lành nhìn nàng, khi thì rơi xuống trên người Dược Thiên Sầu.
 
Ma Cửu Cô cũng bị tiếng đàn và tiếng ca của Dược Thiên Sầu hấp dẫn tới, ai kêu Dược Thiên Sầu nhất thời đã quên hết, càng hát càng hưng phấn, chân khí kích động đàn hát, thanh âm truyền ra xa như vậy.
 
Còn nói lại, Ma Cửu Cô phải thừa nhận đã sống suốt mấy trăm năm, chính mình lần đầu tiên nghe được từ khúc hay đến như vậy, không thừa nhận cũng không được, bà đành thừa nhận lần đầu tiên gặp Dược Thiên Sầu đã nhìn lầm, nghĩ không ra bên trong Tang Thảo Viên lại có một tuyệt đại tài tử ần thân, thực sự là ngoài ý muốn! Tài tử như vậy đi làm việc bón phân người cũng xác thực đáng tiếc, bất quá làm tướng công cho Hà nhi nhà ta vừa lúc thích họp.
 
Nghĩ tới đây, Ma Cửu Cô thầm nghĩ: "Hà nhi, cháu không phải muốn biết tên của từ khúc là gì sao? Tổ mỗ mỗ giúp cháu lộng minh bạch. Cháu cũng không cần lo lắng sáng nay hắn không nhớ rõ cháu, tổ mỗ mỗ sẽ để hắn nhớ kỹ cháu."
 
Bà mặc dù đã già, nhưng cầm quải trượng nhấc lên, chống mạnh lên tảng đá, thanh âm quát to: "Là tiểu tử nhà ai không biết sống chết ở nơi này hát hò ầm ĩ, không sợ lão thân lấy mạng nhỏ của ngươi sao?"
 
Thật không hổ là cung phụng của Phù Tiên Đảo, quả nhiên tu vi cao thâm, tùy tiện vừa quát, thanh âm phát sinh liền át cả tiếng sóng cùng tiếng ca của Dược Thiên Sầu.
 
Yến Tử Hà kinh hãi, vội vã xoay người, thấy hình dạng nổi giận đùng đùng của tổ mỗ mỗ, không khỏi sợ đến mặt hoa thất sắc, thầm nghĩ: "Tổ mỗ mỗ đến đây lúc nào? Lời của ta vừa rồi lão nhân gia có nghe được hay không?"
 
Dược Thiên Sầu kinh hãi, ở đây thế nào còn có người? Tiếng đàn ngừng bặt, cấp tốc bỏ đàn vào túi trữ vật, cả người nhảy dựng lên. Rốt cục hắn cũng phát hiện hai người đứng trên vách đá phía sau.
 
"A! Không phải chính là Ma Cửu Cô và Yến Tử Hà sao? Sao hai người lại ở chỗ này? Xong, xem hình dạng lão thái bà tựa hồ là rất tức giận, như vậy làm sao mới tốt, loại cấp bậc lão yêu quái thế này nếu phát lửa giận cũng không mấy người có khả năng thừa thụ. Mẹ nó! Sợ cái gì, thực sự không được lão tử bỏ trốn, chỉ đáng tiếc Trúc Cơ Đan sắp tới tay, bất quá mạng nhỏ trọng yếu hơn."
 
Một loạt ý niệm hiện lên trong óc, phân tích lợi hại, Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu gặp qua Cửu Cô cung phụng, đệ tử mạo muội, thực sự không biết Cửu Cô cung phụng ở đây, bằng không cấp đệ tử một trăm lá gan cũng không dám ở đây quấy rối Cửu Cô cung phụng."
 
Yến Tử Hà tâm tư như nai con loạn chàng nghe xong lời này, trong lòng hiện lên một câu: "May là ngươi không biết, đã biết ngươi còn có thể ở đây đàn hát sao?"
 
"Hừ!" Ma Cửu Cô sắc mặt lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, thanh âm quanh quần thật lâu trên vách đá.
 
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ thật là lợi hại, vội vã khom người bồi lễ nói: "Thỉnh Cửu Cô cung phụng thứ lỗi, đệ tử biết sai rồi, xin trở lại, sau này cũng sẽ không dám đến quấy rối lão nhân gia." Nói xong vội vã chạy đi nhặt giày mang vào, định bỏ chạy.
 
Trong mắt Yến Tử Hà lơ đãng hiện lên thần tình thất vọng, nhưng toàn bộ rơi vào trong mắt Ma Cửu Cô, người sau thầm nghĩ: "Hà nhi quả nhiên đã thích hắn."
 
"Lão thân nói cho ngươi đi sao?" Ma Cửu Cô chống mạnh quài trượng, lạnh lùng quát.
 
Dược Thiên Sầu vừa chạy vài bước đành dừng lại, không dám tiếp tục chạy, hắn biết bây giờ nên ngoan một chút mới tốt, chọc giận người ta cho dù có chạy trở về Kim Châu, sau này cũng đừng mong quay về Phù Tiên Đảo, cũng đừng trông cậy có được Trúc Cơ Đan của Phù Tiên Đảo được nữa. Không thể làm gì khác hơn là quay trở về hành lễ nói: "Đệ tử nghe theo Cửu Cô cung phụng phân phó."
 
Ma Cửu Cô chống mạnh quải trượng lên mặt đá, lạnh lùng nói: "Lão thân không thích nói chuyện với người khác cách xa như vậy, lên đây, lão thân có chuyện hỏi ngươi."
 
"Dạ."
 
Trong mắt Yến Tử Hà hiện lên sắc mặt vui mừng, Ma Cửu Cô nhìn thấy cũng làm như không phát hiện.
 
Uy! Lão thái bà! Ngươi không biết xuống tới sao? Cao như thế, lão tử muốn đi lên không phải leo mới lạ.
 
Trong lòng nghĩ nhưng ngoài miệng không dám nói, Dược Thiên Sầu nhìn lên động đá cao mười thước, thành thật dùng tay chân leo dần lên. Tu vi của hắn tuy rằng không cao, nhưng cũng thành thật leo lên.
 
Dược Thiên Sầu vừa bò lên tới động khẩu, liền cảm giác một cỗ sóng nhiệt thổi tới, không kịp suy nghĩ nhiều, đứng thẳng hành lễ nói: "Cửu Cô cung phụng, Yến sư thúc."
 
Yến Tử Hà nhìn hắn gật đầu mỉm cười.
 
Ma Cửu Cô chống quải trượng xoay người nói: "Đi theo lão thân."
 
Dược Thiên Sầu không biết bà ta muốn làm gì, cảnh giác quan sát bốn phía. Trách không được hai người đột nhiên xuất hiện trên vách đá, nguyên lai nơi đây là một sơn động, cũng không biết thông đi đâu, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi vào bên trong.
 
Con đường dốc xuống dưới, trên vách động khảm huỳnh thạch chiếu sáng, Dược Thiên Sầu cảm giác được ba người đang đi xuống dốc. Không bao lâu, liền thấy chỗ quẹo vào hang động phía trước thoáng hiện hồng quang, ôn độ cũng càng ngày càng cao.
 
Trong lòng còn đang nghi hoặc hai người này muốn dẫn mình đi nơi nào, vừa chuyển qua vách liền cảm giác khí lãng cực nóng đập thẳng vào mặt, trước mắt làm hắn nhìn thấy thất kinh. Ba người đang đứng trên một cầu đá không rộng không hẹp, bên dưới cầu đá là dung nham đang sôi sùng sục trôi chậm, bọt khí bốc lên liền tan biến, Dược Thiên Sầu cả kinh kêu lên: "Dung nham núi lửa!"