Tinh Thần Châu

Chương 66: Trúc Cơ Đan




Hai người đều có tâm tư riêng nên dọc theo đường đi đều im lặng không nói gì. Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, cơ bản nàng đã muốn biết chuyện tình của mình rồi, mà hai bà cháu kia an bài mình tới bên người nàng rốt cuộc là muốn làm gì. Điều này khiến cho hắn đau đầu không thôi, chính là hắn chưa từng nghĩ tới Yến Tử Hà thích mình. Nam nhân đôi khi thường hay thông mình quá độ, nhưng lại không thể nhìn rõ bản chất của sự việc, có khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã biết hết rồi.
 
Thổ lộ tâm tình một phen, Yến Tử Hà đều hối hận muốn chết, theo thái độ cung kính của Dược Thiên Sầu đối với mình, thì giữa mình và hắn vẫn còn ngăn cách. Dường như mọi thời khắc nào, hắn đều đang đề phòng chính mình, giống như lo lắng mình sẽ tính kế hại hắn vậy. Yến Tử Hà miệng đầy chua sót muốn giải thích, nhưng chỉ sợ càng thêm hiểu lầm.
 
Dược Thiên Sầu cuối cùng đã biết vì sao hơn một năm qua không trông thấy Yến Tử Hà đi ra ngoài. Nguyên bản nàng chưa bao giờ ra khỏi tiền môn của Tang Thảo Viên. Theo chân nàng tiến vào trong viện tử, đi tới một gian phòng thần bí trong Tang Thảo Viên, nhìn cách bài trí xung quanh, cũng không thấy có điểm nào khác biệt. Cả tòa nhà đều dùng kết cấu mộc, cảm giác thực thanh bình.
 
Ma Cửu Cô sớm đã quay về, đang nằm nghỉ ngơi ở trên ghế, Lan trưởng lão thì đang ngồi bên cạnh, vui vẻ tám chuyện.
 
Lan trưởng lão là một thiếu phụ dung mạo đoan trang, dáng người đầy đặn không thể chê vào đâu được, tiền đồn hậu vểnh, da thịt trắng mịn nõn nà. Theo như đánh giá của Dược Thiên Sầu, thì nàng chính là thượng hạng trong thượng hạng. Nhất là trên người luôn bao quanh một tầng mông lung sáng bóng, làm cho người khác cảm giác nàng giống như thần tiên bình thường. Xinh đẹp thế này, đáng tiếc lại là lão bà của Phí Đức Nam.
 
Lan trưởng lão tủm tủn cười liếc mắt nhìn hai người, tựa hồ không nghĩ ra Dược Thiên Sầu và Yến Tử Hà đã giải quyết xong rồi! Nàng hơi kinh ngạc nói: "Hà nhi, ngươi đây là..."
 
Theo sau ánh mắt đã roi vào trên người Dược Thiên Sầu.
 
Ma Cửu Cô nằm trên ghế, mở miệng nói: "Lan nha đầu, từ hôm nay Dược Thiên Sầu sẽ làm trợ thủ cho Hà nhi, chuyện tình chăm sóc linh thảo không cần hắn làm nữa. Bên phía Phí Đức Nam nhờ ngươi nói giùm một tiếng nhé."
 
"Cửu Cô lão nhân gia ngài quyết định là được rồi, đâu cần phải thông tri cho hắn biết chứ." Lan trưởng lão gắt giọng.
 
"Lan nha đầu, dù sao Phí Đức Nam cũng là đương gia trong Vạn Phân Viên, quy củ không thể bỏ qua được."
 
"Hiểu rồi." Lan trưởng lão đứng lên, nhìn lướt qua hai người, thấy trên mặt Yến Tử Hà dâng lên một tầng ửng hồng, nàng hơi giật mình hiểu ra, thâm ý nhìn sang Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, từ mai ngươi chuyển vào trong nội viện mà sinh hoạt nhé! Như vậy cũng phương tiện hơn ah."
 
Chuyển vào nội viện ở sao? Bỗng nhiên trong đầu Dược Thiên Sầu hiện ra dáng người gầy yếu của Phù Dung. Hơn nữa thầm nghĩ, ý đồ của hai bà cháu này rõ ràng là không tốt, nên hắn liền mở miệng cự tuyệt: "Lan trưởng lão, ta ở cùng Phù Dung sư thúc đã quen rồi, không cần phiền phức chuyển chỗ ở như vậy đâu."
 
Lời vừa nói rạ, ba nữ nhân già trẻ đều ngoảnh mặt nhìn về phía hắn.
 
"Phù Dung?" Lan trưởng lão sắc mặt chìm xuống, ngữ khí lạnh lùng nói: "Như thế nào? Ngươi vì cái đứa quái nhân kia, mà dám không nghe lời ta sao?"
 
Một cỗ hàn khí từ trên người nàng hung hăng đánh úp tới. Dược Thiên Sầu đành phải thối lui mấy bước, lúc này hắn cảm giác sống lưng lạnh lẽo, nên khẽ rùng mình một cái.
 
"Lan nha đầu!"
 
"Lan di!" Yến Tử Hà chắn ngang trước người Lan trưởng lão, đụng phải hàn khí băng lạnh cũng không chịu nổi rùng mình một cái. Chờ hàn khí biến mất, nàng mới nói: "Lan di, quên đi, cũng đừng miễn cưỡng hắn, sinh hoạt ở bên ngoài hay bên trong đều giống nhau cả thôi."
 
Lan trưởng lão hừ lạnh, đem thân mình chuyển sang một bên, xem như đã cấp thể
 
Diện cho hai bà cháu.
 
Chứng kiến bầu không khí có chút xấu hổ, nên Yến Tử Hà nhìn Dược Thiên Sầu nói: ""Ngươi về trước đi! Có việc ta sẽ đến tìm ngươi sau."
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, hướng ba người hành lễ cáo lui. Đi ra ngoài cổng viện, nhìn thấy cái giếng ở trong sân cũng không nhịn được, lại rùng mình một cái. Hắn phát hiện hàn khí trong giếng cùng trên người Lan trưởng lão đều có điểm giống nhau, nên không khỏi lắc đầu cười khổ, một câu không hợp liền đắc tội với cao thủ trong cao thủ, thực là chẳng đâu vào đâu cà.
 
Quay trở về tìm Phù Dung, Dược Thiên Sầu muốn hỏi xem, vì sao Lan trưởng lão nhìn thấy ai trong Tang Thảo Viên đều cười híp mắt, chỉ riêng trông thấy Phù Dung là sắc mặt không tốt lắm. Mà dường như Phù Dung cũng phi thường e ngại Lan trưởng lão.
 
Đem chuyện mình thắc mắc nói cho Phù Dung, nhưng hắn cũng không nhìn ra biến hóa gì trên mặt nàng, tất cả đều giống như mọi chuyện phát sinh trên người nàng đều là hiển nhiên.
 
Sáng sớm Dược Thiên Sầu muốn ra làm việc, nhưng Phù Dung nói hắn đã được chuyển tới nơi khác rồi, cũng không cần phải làm việc nữa. Đáng tiếc nàng không lay chuyển được hắn, hai người vẫn phân chia công tác giống như ngày thường. Lúc này Yến Từ Hà lại đến tìm hắn, nhìn thấy hoàn cảnh nơi ở của hai người, thì không khỏi nhíu mày. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Phù Dung, Yến Từ Hà trầm ngâm một lúc, cũng không nói thêm gì nữa.
 
Trải qua thêm vài ngày, những lúc Yến Tử Hà cần người hỗ trợ, Dược Thiên Sầu đều tới bồi nàng. Hắn cũng đã biết, mỗi ngày Yến Tử Hà vào trong Hỏa Sơn Động chính là đang học tập phương pháp luyện đan. Bất quá Dược Thiên Sầu cũng được tru đãi không nhỏ, tuy tay nghề của Yến Tử Hà không cao, nhưng chỗ nào Dược Thiên Sầu không hiểu, đều sẽ được nàng vui vẻ giải đáp. Đây đúng là chuyện mà hắn mơ ước, cho nên mỗi ngày sau đó đều chăm chỉ lui tới.
 
Ngày hôm nay Tang Thảo Viên phát ra một thông báo chấn động, những đệ tử Luyện Khí kỳ sẽ đến tập trung ở trong nội viện, chờ được phát Trúc Cơ Đan, mỗi người một viên. Dược Thiên Sầu cao hứng chạy đến, cùng bảy tên Luyện Khí kỳ khác đứng xếp hàng thành một đoàn, trên mặt cả tám người đều không sao che giấu nổi tâm tình hưng phấn.
 
Theo sau đó, Lan trưởng lão chậm rãi bước tới trước mặt tám người, mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, mọi người không cần phải kích động. Đợi thêm một lát, Trúc Cơ Đan sẽ được đưa tới!"
 
Tám người đồng loạt hành lễ nói: "Cảm tạ tông môn đã thành toàn, cảm tạ Cửu Cô Cung Phụng, cảm tạ Lan trưởng lão! Chờ sau khi tấn thăng tu vi thành công, chúng ta nhất định sẽ dốc sức cho Phù Tiên Đảo."
 
Nhìn cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu cảm thán không thôi, môn phái lớn chính là môn phái lớn ah! Lần này Phù Tiên Đảo xuất ra Trúc Cơ Đan cho đệ tử, số lượng cũng không phải ít! Nhớ năm xưa, cho dù là môn phái lớn như Thanh Quang Tông, cũng chỉ dám thông qua Tân Tú Đại Hội mười năm một lần, để tranh thủ phân chia một chút Trúc Cơ Đan cho các đệ tử tinh anh mà thôi. Không phải ai muốn xin là được, nhiều đệ từ vô duyên, nhiều năm trôi qua đều không gặp cơ duyên hưởng dụng Trúc Cơ Đan ah! Nhưng Phù Tiên Đảo thì hoàn toàn khác biệt, chính mình có vườn linh thảo, rồi có thể luyện chế đan dược, nên cứ ba năm một lần những đệ tử phù hợp điều kiện, đều sẽ được phân chia Trúc Cơ Đan!
 
Quả nhiên không bao lâu sau, liền có người mang Trúc Cơ Đan đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Phí Đức Nam cười hì hì, tự mình cầm theo một chiếc hộp bước đến.
 
Tám người nhìn thấy, đồng loạt hành lễ nói: "Bái kiến Phí trưởng lão."
 
Phí Đức Nam đi tới bên cạnh Lan trưởng lão, khoát tay lên cao hứng nói: "Hôm nay là ngày vui của mọi người, đều không cần phải đa lễ."
 
Theo sau Phí Đức Nam quét mắt nhìn tám người, cuối cùng dừng ở trên người Dược Thiên Sầu, cũng thấy hắn đang cung kính nhìn mình.
 
Phí Đức Nam ngần ra, Lan trưởng lão ở bên cạnh lườm hắn nhắc nhở, gắt giọng nói: "Ngây ra đó làm gì, chúng đệ tử đang chờ ông phân phát Trúc Cơ Đan đó."