Tinh Thần Châu

Chương 663: Đại quân tức xuất




Con ngươi lạnh lùng của Ngân giáp Thiên Quân ngây ra, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Hắc Trì phu nhân sẽ quỳ xuống trước mặt hắn...
 
Có lẽ bị thành tâm của Hắc Trì phu nhân làm cảm động, thanh âm uy nghiêm mà hờ hững của Minh Hoàng từ bên trong tiểu lâu truyền ra: "Có lời gì cứ ở bên ngoài nói đi!"
 
Mấy con huỳnh hỏa trùng cực lớn từ trên những gốc u Mộc Lâm bay lên, leo lên trên cửa sổ tiểu lâu. Hắc Trì phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa sổ ánh sáng chợt lóe chợt lóe chiếu rọi xuống, một nam nhân khí chất cao quý mà thanh nhã xuất hiện ngay cửa sổ, ánh mắt giống như có thể hiểu rõ hết thảy xuyên qua u Mộc Lâm, quẳng ném về bầu trời đêm xa xôi. Sau đó mới chậm rãi nhìn xuống, trong ánh mắt dịu dàng lại lộ ra vẻ uy nghiêm cùng lạnh lùng khó có thể che giấu, làm cho người ta có cảm giác rét lạnh...Đó là một sự uy nghiêm lộ ra từ tận đáy lòng.
 
"Gặp qua Minh Hoàng!" Hắc Trì phu nhân cúi đầu hành lễ nói.
 
"Đứng lên nói đi!" Mặc dù lời của Minh Hoàng có vẻ khách khí, nhưng không có một chút ý tứ muốn cho nàng đi vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
"Tạ Minh Hoàng!" Hắc Trì phu nhân vừa đứng lên, liền thấy Minh Hoàng từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Chuyện gì?"
 
Vẻ mặt Hắc Trì phu nhân phẫn nộ bầm báo: "Minh Hoàng, việc lớn không tốt. Ta phái mình sứ đến nhân gian truy xét đồ vật bị trộm tại đại môn Minh Giới, lại ở nhân gian bị người giết đi..."
 
Hắc Trì phu nhân còn chưa nói xong, liền bị Minh Hoàng ngắt lời nói: "Là vì chuyện này mà đến quấy nhiễu ta?"
 
Hắc Trì phu nhân ngần ra, thần tình lửa giận lúc này lạnh đi một nửa, phẫn nộ nói: "Phàm phu tục tử nhân gian cũng quá kỳ cục, dám sát hại mình sứ do Minh Giới phái đi. Hắc Trì thỉnh cầu Minh Hoàng phái người nghiêm trị hung thủ."
 
Mấy con huỳnh hỏa trùng đeo trên cửa sổ đột nhiên toàn bộ bay đi rất nhanh, tựa hồ như vừa nhận lấy sự kinh hách nào đó. Bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên tối đen, tuy rằng trong phòng lộ ra ánh sáng, nhưng làm cho người ta không cách nào nhìn thấy rõ biểu tình của người bên cửa sổ, chỉ thấy hình dáng một bóng người, một đôi con ngươi lạnh lùng đang chớp động, giọng nói thâm trầm: "Hắc Trì, còn nhớ rõ lần trước lúc bổn hoàng đáp ứng cho ngươi phái người đi ra ngoài có nói qua điều gì không?"
 
Trong lòng Hắc Trì phu nhân cả kinh, nàng nghe ra sự tức giận trong lời nói của Minh Hoàng, lúc này lại quỳ xuống nói: "Hắc Trì không dám quên, Minh Hoàng nói, chỉ một lần này, mặc kệ kết quả như thế nào, đều không cho có lần sau...
 
"Còn gì nữa không?" Minh Hoàng hỏi.
 
"Nếu.., nếu tiếp tục có lần sau, ngươi không cần tiếp tục hầu hạ ta, chính mình chủ động đi Vô Tận Hắc Nhai hầu hạ những tên khổ sai kia đi...
 
"Ân! Còn nhớ rõ là tốt rồi." Trong giọng nói của Minh Hoàng không trộn lẫn chút cảm tình nào: "Nếu ngươi ở mãi trong Hắc mình cung chán ngán, muốn đến Vô Tận Hắc Nhai hưởng thụ, ta thành toàn ngươi."
 
"Minh Hoàng nguôi giận! Hắc Trì cũng không dám nữa." Hắc Trì phu nhân có chút run như cầy sấy nằm rạp người trên mặt đất.
 
"Hiểu được là tốt rồi, không có việc gì thì lui ra." Minh Hoàng nói.
 
"Minh Hoàng, còn có chuyện." Hắc Trì ngẩng lên nói: "Tiên giới phái người tới liên hệ với ta, nhân gian bảy mươi hai giới xảy ra việc lạ, vô số năm có một ít giới lại không thấy có ai phi thăng Tiên giới. Vì thế liên tục phủ xuống mười sáu Tiếp Dần Sứ xem xét, kết quả đều có đi không về. Gần đây có một ít giới lại có người thổi lên Thăng Tiên Hào, nhưng người phái xuống tiếp dẫn lại mất tích không chút tin tức, không thấy trở về."
 
"Ngươi muốn nói chuyện gì với bổn hoàng?" Minh Hoàng lãnh băng băng nói.
 
Hắc Trì phu nhân cung kính đáp: "Bọn hắn hoài nghi có phải có một ít thông đạo nhân giới xảy ra vấn đề, muốn cho ta cầu Minh Hoàng xin mượn thông đạo Minh Giới dùng một chút."
 
"Hắc Trì, ngươi là người của Minh Giới ta, từ khi nào thì thành thuyết khách cho Tiên giới?" Minh Hoàng xoay người lại, chậm rãi rời đi cửa sổ9 thanh âm hờ hững từ trong tiểu lâu vọng ra: "Bọn hắn? Là bọn hắn nào? Bọn hắn có tư cách cùng tiểu hoàng đàm điều kiện sao? Ngươi trở về nói cho bọn hắn biết, muốn nói chuyện gì còn chưa tới phiên bọn hắn tìm bổn hoàng, có chuyện gì thì bảo Kim Thái tự mình đến tìm ta mà nói. Thiên Quân, không được sự cho phép của ta, sau này bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào nơi đây."
 
"Dạ!" Ngân giáp Thiên Quân đứng dưới lầu ôm quyền lĩnh mệnh, theo sau nâng tay tiễn khách đối với Hắc Trì phu nhân.
 
Hắc Trì đã bị câu nói: "Ngươi khi nào đã thành thuyết khách của Tiên giới" làm hoảng sợ, nàng biết Minh Hoàng vẫn không hảo cảm đối với người trong Tiên giới. Tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, nhưng lần này do chính nàng đã lỡ lời. Vì thế Minh Hoàng đã tước đoạt lại quyền lợi cho nàng tùy ý ra vào nơi đây. Muốn giải thích, nhưng nàng cũng đã không còn dám nói thêm điều gì, quỳ lên dập đầu nói: "Hắc Trì nhớ kỹ, Hắc Trì cáo lui!" Nói xong hóa thành một đạo hắc quang nhanh chóng ly khai.
 
Đợi nàng vừa đi, Ngân giập Thiên Quân trực tiếp xuất hiện trên tiểu lâu. Minh Hoàng đang cầm quyển sách cổ cũng không quay đầu lại nói: "Lần này nàng phái người có tu vi thế nào đi nhân gian? Như thế nào lại bị nhân gian tu sĩ giết đi?"
 
Khi không có ai, Ngân giập Thiên Quân cũng thả lỏng xuống, đi đến bên cạnh hắn, tùy tay rút ra một quyển sách cổ trên giá sách, vừa lật ra vừa nói: "Một người là sủng nam tên Lục Mi, bất quá chỉ là một tên hề biết lấy lòng người, tu vi thật sự không đáng giá nhắc tới, mình Sĩ trung kỳ thôi."
 
Minh Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nói: "Tuy rằng tu vi mình Sĩ trung kỳ không đáng nhắc tới, nhưng ngươi đừng quên đó là nhân gian. Ngươi cảm thấy được chỉ bằng huyết nhục phàm thai của tu sĩ nhân gian có thể thừa nhận tu vi cực cao? Có thể tru diệt mình sứ mình Sĩ trung kỳ, người này chỉ sợ rất không đơn giản!"
 
Ngân giáp Thiên Quân ngần ra, thả quyển sách cổ trên tay trở lại giá sách, cau mày nói: "Ngươi vừa nói như vậy, đúng là có chút kỳ quái. Không thể tưởng được nhân gian còn có nhân vật như vậy, nếu không ta tự mình đi một chuyến, nhìn xem rốt cục là nhân vật nào làm?"
 
"Không phải lúc, để nói sau!" Minh Hoàng khẽ lắc đầu...
 
Trong lãnh thổ Hoa Hạ, trong một ngọn núi sâu cách thành quách phồn hoa không xa, có một miếu sơn thần hương khói cường thịnh. Trước miếu rất nhiều người nối đuôi nhau đến thành kính đốt hương cầu phúc không dứt, ở sau miếu ngay giữa sườn núi có một sương phòng thật nhã tĩnh. Đừng trên bình thai sương phòng, có thể nhìn thấy được đám người đi dâng hương dưới chân núi.
 
Dưới bóng cây, Dược Thiên Sầu lẳng lặng nhìn miếu sơn thần khói nhẹ lượn lờ, khẽ cười nói: "Hai người các ngươi thật đúng là biết chọn địa phương, lại trốn ở chỗ này hưởng thụ nhân gian hương khói."
 
Hai bên người hắn chính là cổ Thanh Vân và Hồng Thất, lúc này vài năm không gặp Hồng Thất, hắn đã trưởng thành bộ dáng thanh niên thành thục. Hồng Thất cười nói: "Nơi này vốn là cái miếu đổ nát, nếu không có hai chúng ta đến, sao có thể được hương khói cường thịnh như thế."
 
"Ta nghe nói Hoa Hạ tu chân giới đột nhiên xuất hiện Hồng Bang cùng Thanh Bang, vừa nghe tên này liền biết hai ngươi giở trò quỷ." Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, hài hước nói: "Hai vị đại bang chủ danh khí thật lớn a!"
 
Hồng Thất cười nói: "Nào có danh khí lớn như sư phụ ngài, chúng ta chẳng qua chỉ nháo nhỏ đánh nhỏ tại Hoa Hạ tu chân giới, hơn nữa còn nương theo việc nháo sự tại Vô Cực Đảo mới có cơ hội tiếp tục giày vò, nếu không đã sớm bị chính ma hai đạo tiêu diệt. Nhưng sư phụ ngài lại danh chấn thiên hạ a! Nghe nói bây giờ ngài là thiên hạ đệ
 
Nhất cao ứiủ tu vi dưới Hóa Thần kỳ, đệ tử thật có vinh quang!"
 
"Vài năm không gặp, lại học được mồm mép láu lỉnh, xem ra là từng trải không ít." Dược Thiên Sầu nghiêng đầu trành hướng cổ Thanh Vân nói: "Thế nào? So với lúc ở Phù Tiên Đảo càng tự do phải không?"
 
Cổ Thanh Vân cười cười, trêu chọc: "Ít nhất không cần giống như lúc ở Phù Tiên Đảo, suốt người chỉ biết cúi đầu khom lưng hành lễ. Hiện tại ta cũng đã là Thanh Bang bang chủ danh chấn thiên hạ, ai dám chọc ta, ta sẽ cướp của người đó." Hắn ra ngoài lăn lộn mấy năm nay, rất nhiều sự tình cũng đã hiểu ra, người cũng vui tươi lên. Quả thật đúng như lời Dược Thiên Sầu, nếu hắn còn ở lại Phù Tiên Đảo, tu vi có thể đột phá Kết Đan kỳ hay không còn là một vấn đề.
 
Hồng Thất ha ha cười nói: "Đúng vậy! Phù Tiên Đảo tính cái gì, Phùng Hướng Thiên Phùng chưởng môn, nhiều lần ở tu chân giới phát thiếp mời ta, ta đều mặc kệ hắn. Đại phái đệ nhất thiên hạ thì thế nào?"
 
Cổ Thanh Vân trợn mắt, châm chọc nói: "Đừng ở đây không biết trời cao đất rộng, ngươi cho là Phùng Hướng Thiên dễ nói chuyện như vậy? Nếu không bị Vô Cực Đảo liên lụy, hắn đã sớm rảnh tay đối phó chúng ta. Ngươi chưa từng ở Phù Tiên Đảo nên không biết, thực lực Phù Tiên Đảo vẫn rất cường đại, tài năng có thể xưng hùng nhiều năm như trong tu chân giới, trong đó cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ không biết có bao nhiêu."
 
Hồng Thất không cho là đúng nói: "Sợ cái gì! Bằng danh hào hiện tại của sư phụ, thời điểm mấu chốt, lộ ra danh hào của sư phụ, thách Phù Tiên Đảo cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với chúng ta."
 
Hai người nhìn nhau, lại nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang cười hắc hắc. Bọn hắn quả thật có cảm giác về sự tru việt, tất cả các đại môn phái Hoa Hạ tu chân giới đều đang lo lắng sẽ bị cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc đả kích, kinh hoàng không sống yên một ngày. Mà bọn hắn lại có được Dược Thiên Sầu đánh xuống trụ cột tại chư quốc, không cần lo lắng điều gì, không có việc gì thì đi đánh cướp, trải qua ngày tháng làm đại sơn vương, được gọi là vô cùng thoải mái.
 
"Lần này lão đại đột nhiên tới tìm chúng ta, có phải có chuyện gì hay không?" cổ Thanh Vân tò mò hỏi.
 
"Ân!" Dược Thiên Sầu gật đầu, nói: "Nghe nói cả Hoa Hạ tu chân giới tán tu cơ hồ đều nghe theo hiệu lệnh của các ngươi, ta còn nghe nói các ngươi đối với một ít phái của chính ma hai đạo có lực uy hiếp không nhỏ, cho nên lần này tới tìm hai người các ngươi là muốn các ngươi hỗ trợ."
 
Hồng Thất hiểu kỳ hỏi: "Bằng bổn sự của sư phụ, còn cần chúng ta hỗ trợ?"
 
Dược Thiên Sầu trừng mắt liếc hắn, ánh mắt nhìn về phương xa nói: "Không được bao lâu, thế tục tây bộ hơn trăm vạn hùng binh chiếm cứ thời gian lâu đã sắp sửa xua binh xuất quân, thổi quét cả Hoa Hạ. Các ngươi trành những tu chân môn phái cho ta, nếu ai không thành thật, dám ra tay can dự việc này, hung hăng thu thập cho ta, không cần khách khí, xảy ra chuyện có ta gánh vác."
 
Hai người đưa mắt nhìn nhau, biết Thạch Văn Quàng là người của Dược Thiên Sầu, không nghĩ tới bọn hắn lại cấu kết cùng một chỗ chuẩn bị đánh thiên hạ. Cổ Thanh Vân cau mày nói: "Những tiểu phái chúng ta còn có thể ứng phó, nhưng nếu đại phái...Lão đại, nói lời thành thật, chúng ta không đỡ nổi."
 
"Ta từ đại quân trong ô Thác Châu, cử cho các ngươi thêm một ngàn người." Dược Thiên Sầu xoay người nhìn chằm chằm hai người nói: "Những đại phái các ngươi không cần phải xen vào, có ta đến ứng phó, còn có vấn đề gì sao?"
 
Ánh mắt hai người đều sáng lên, tự nhiên biết uy lực đại quân ô Thác Châu. Hồng Thất nhược nhược hỏi: "Sư phụ, đều là cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ sao?"
 
Dược Thiên Sầu gật gật đầu, lúc này Hồng Thất hưng phấn chà xát tay nói: "Không thành vấn đề, không có chút vấn đề nào. Sư phụ, khi nào có người cho chúng ta?"
 
"Hiện tại cho các ngươi, sớm làm chuần bị." Dược Thiên Sầu nói. Hai người hưng phấn dẫn hắn đi vào trong núi sâu...