Tinh Thần Châu

Chương 679: Bao vây (1+2)




"Cái gì?" Cừu Vô Oán cùng Hoa Như Ý nhịn không được kinh hô một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu cười híp mắt gật gật đầu, vẻ tàn khốc trong mắt chợt lóe lên. Kỳ thực bằng vào thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể một mình tiến đánh Đại La Tông, nhưng muốn hoàn toàn san bằng, chỉ sợ vẫn còn có chút khó khăn. Dù lấy hết toàn bộ thực lực trong tay, Đại La Tông thâm căn cố đế cũng không phải dễ dàng đối phó như thế. Nhất là trong đó không biết ần giấu bao nhiêu cao thủ Độ Kiếp kỳ, dù là người ta đánh không thắng ngươi, trốn cũng được đúng không?"
 
Muốn san bằng Đại La Tông, không thể để cho những cao thủ chạy thoát, nếu không tùy thời có thể gặp đống tro tàn lại cháy. Hành động quy mô lớn như thế, nhất định phải có thế lực đồng dạng cùng ra tay. Một là đại phái bài đanh đệ nhất ma đạo, một là đại phái bài danh đệ tam, nếu hai phái liên thủ, lại thêm thế lực của hắn, Đại La Tông nhất định xong đời.
 
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng có nghĩ qua đề Phù Tiên Đảo hỗ trợ, nhưng khẳng định người ta sẽ không muốn. Muốn kẻ đứng đầu chính đạo xuống tay đối với đồng đạo, Phù Tiên Đảo phỏng chừng tình nguyện bỏ qua thế tục vương quyền, cũng sẽ không chịu xuống tay đối với Đại La Tông, nếu không sẽ làm tổn hao thực lực chính đạo không nói, Phù Tiên Đảo cũng sẽ mất đi tư cách đứng đầu chính đạo.
 
"Dược Thiên Sầu, Đại La Tông rốt cục có thâm cừu đại hận gì với ngươi, lại để cho ngươi không tiếc tất cả đòi san bằng?" Hoa Như Ý nhíu mày hỏi.
 
Thần tình đang cười cười của Dược Thiên Sầu chợt lạnh, trầm giọng nói: "Năm đó khi ta mới vào tu chân giới gia nhấp Thanh Quang Tông, sư phụ của ta chết trong tay Đại La Tông, lúc ấy ta từng thề trước di thể của sư phụ, thề phải thay ông ấy báo thù, lý do này có đủ hay không?"
 
Còn có lý do hắn không nói ra, là vì Thạch Văn Quàng sập xuất binh, hắn muốn lúc này tìm Đại La Tông phiền toái, chính là muốn làm cho Hoa Hạ tu chân giới rối loạn. Miễn cho người quá tự tại rảnh tay ngứa ngáy, sẽ gia tăng áp lực cho Thạch Văn Quảng. Chỉ cần ổn định tu chân giới, hắn không chút nghi ngờ với năng lực đánh giặc của Thạch Văn Quảng.
 
Chỉ khi Thạch Văn Quảng nắm cả Hoa Hạ đế quốc trong tay, mới có đủ tư nguyên để cho hắn tích cực chuẩn bị chinh phục thiên hạ. Nếu không chỉ bằng địa phương như biên thùy tây bộ, căn bản không thể đầy đủ võ trang ra một đại quân chinh chiến thiên hạ.
 
Còn một điều, hiện tại là thời điểm tốt để đục nước béo cò, nếu Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, thế lực các nước đánh tới, đến lúc đó thế cục là thế nào, quý mới nói rõ ràng. Cho nên hiện tại đúng là thời điểm tốt nhằm vào Đại La Tông động thủ.
 
Hoa Như Ý hết lời để nói, nếu Dược Thiên Sầu từng phát thệ, xem ra hắn nhằm vào Đại La Tông là chuyện bắt buộc phải làm.
 
Ánh mắt Cừu Vô Oán lóe ra không chừng, nếu đặt ở thời gian không có kẻ thù bên ngoài, đây đối với Vạn Ma Cung không phải là chuyện xấu, có thể diệt trừ lực lượng chính đạo, Vạn Ma Cung ước gì xen vào càng nhiều. Nhưng ngay hiện tại, là lúc cùng nhau đối phó kẻ thù bên ngoài, cho nên cũng có chút khó xử...
 
"Bây giờ động Đại La Tông, chỉ sợ sẽ lọt vào sự phỉ nhổ của cả tu chân giới!" Cừu Vô Oán nhìn Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Phù Tiên Đảo cùng phe phái chính đạo, chỉ sợ sẽ không ngồi yên không lý đến đi?"
 
Xem ra người này nhiều ít có chút tâm động! Dược Thiên Sầu lạnh nhạt nói: "Vạn Ma Cung từ khi nào lại trở nên nhát gan như vậy. Nếu các ngươi thật sự nguyện ý giúp ta trong chuyện này, những vấn đề khác đều không thành vấn đề, ta sẽ ra mặt bãi bình, bản thân ta muốn nhìn xem là mấy nhà nào muốn đối nghịch với ta. Nếu các ngươi không muốn ra tay giúp chuyện này, vậy cũng không sao, tự nhiên có người khác vui vẻ ra tay giúp đỡ. Ta cũng không tin thiếu một đồ tể, sẽ không thể ăn được thịt heo hay sao?"
 
Cừu Vô Oán đưa mắt nhìn Hoa Như Ý, do dự nói: "Việc này quan hệ quá lớn, chỉ sợ không phải hai người chúng ta có thể làm chủ." Hoa Như Ý cũng yên lặng gật đầu.
 
Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Ta cũng không hề trông cậy hai người các ngươi có thể làm chủ, cho các ngươi thời gian một ngày. Một ngày sau chờ các ngươi trả lời thuyết phục, quá hạn không đợi." Nói xong nâng tay triệt cách âm kết giới, tiễn khách!
 
Hai người cũng không chậm trễ, nhanh chóng rời đi, việc này nhất định phải mau chóng báo tông môn làm chủ...
 
Dược Thiên Sầu đi đến bên cửa sổ, nhìn hai người đi ra vườn, hơi lâm vào trầm tư, sau đó thuận tay đóng cửa sổ lại, tự mình cũng biến mất bên trong gian phòng...
 
Kinh thành Hoa Hạ đế quốc, vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước. Trên con đường thanh tĩnh đều là đại viện nhà giàu có, biểu hiện ra nơi này là nơi ở của những người có địa vị quyền quý trong kinh thành.
 
Nhưng ngay trước cổng lớn của một tòa nhà, trong khu nhà cao cấp toàn là quyền quý tập hợp, lại nhìn qua có chút lạc phách. Tường cao không tu sửa, trên cửa lớn lại bong tróc sơn thành từng mảng. Vài phần lạc phách, vài phần đìu hiu, ai có thể tưởng tượng chủ nhân căn nhà này chính là phủ đệ của Trụ Quốc đại tướng quân đang ủng binh tự trọng tại tây thùy.
 
Đồng dạng, bởi vì đại tướng quân ủng binh tự trọng, người của Thạch gia cũng không dám cao điệu, tùy ý cho nhà cửa tổn hại, cũng không hề tô son trát phấn mặt ngoài. Chỉ sợ màu sắc quá tươi đẹp, sẽ làm vị cửu ngũ đầy lòng nghi ngờ trên triều đình càng thêm chịu kích thích.
 
Hàng xóm chung quanh khu nhà này, sớm đã thói quen vẻ điệu thấp của Thạch gia, lúc đi qua cũng chỉ tùy ý liếc nhìn, không dám có vướng mắc gì với phủ đại tướng quân. Chẳng bao lâu trước, bao nhiêu nhà giàu có nóng lòng trèo cao, lại bất hạnh không có cơ hội tiến đến gần nịnh bợ. Mà hiện giờ, mọi người ngược lại tránh không kịp, sợ cùng đại tướng quân nảy sinh chút liên quan mà bị liên lụy. Bởi vì bốn phía không biết có bao nhiêu cơ sở ngầm của triều đình đang nhìn chằm chằm nơi này, không cần thận có thể bị xem là đồng đảng của Thạch tướng quân đang ủng binh tự trọng.
 
Trước cửa ngựa xe như nước đã biến mất từ nhiều năm, hiện giờ chỉ còn lại vẻ lãnh thanh, dùng từ "có thể giăng lưới bắt chim" để hình dung thật có chút quá mức. Người giữ cửa phía sau đang vô cùng buồn chán nằm sát cổng ngủ gật, không cần lo lắng sẽ có người tới quấy rầy.
 
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa gấp gáp, còn có rất nhiều thanh âm đội ngũ chạy tới, ngay cả người giữ cửa đang ngủ gật cũng cảm giác được mặt đất bị chấn động. Người giữ cửa bỗng nhiên bừng tỉnh, loại thanh âm này hắn từng rất quen thuộc, đó là đại tướng quân và thiếu tướng quân khi trở về nhà, ngoài cửa sẽ vang lên thanh âm này.
 
Là đại tướng quân hay thiếu tướng quân đã trở lại? Sắc mặt người giữ cửa vui vẻ, nhanh chóng sửa sang lại quần áo cùng mũ đội, khẩn cấp mở ra đại môn. Vừa đập vào mắt là đao thương chói lọi, tướng lãnh ngồi trên lưng ngựa khuôn mặt xa lạ, không phải đại tướng quân cũng không phải thiếu tướng quân, đang lệ khí huy động roi ngựa chỉ hai đầu đường quát: "Bao vây lại, đều lau bóng mắt cho ta, không cho một cho một con ruồi trong phủ tướng quân bay ra, người vi lệnh chém!"
 
Đại đội nhân mã phân ra hai bên, đem toàn bộ phủ đại tướng quân bao kín như lồng sắt. Người giữ cửa bị dọa đến sắc mặt đại biến, hắn cũng đã nghe được lời đồn đại tướng quân muốn làm phản, chẳng lẽ đại tướng quân thật sự khởi binh sao?
 
Tướng lãnh thần tình lệ khí dùng ánh mắt hung hãn trực tiếp trành về hướng đại môn vừa mở rạ, người giữ cửa sợ tới mức "phanh" một tiếng đóng cửa lại, không quên khóa cửa, xoay người chạy vào trong viện, vừa chạy vừa hô: "Không hay, xảy ra chuyện không hay, phủ tướng quân bị đại đội nhân mã bao vây...
 
Tiếng kêu la quanh quần bên trong phủ tướng quân, những người hầu cùng gia quyết luôn phải trải qua những ngày tháng sợ hãi trong phút chốc không biết từ nơi nào bừng lên, sắc mặt mọi người trắng bệch. Trong viện nhất thời có vẻ kín người hết chỗ...
 
Nữ chủ nhân Lý Hồng Nương, mang theo hai con dâu là Bao Uyển Thi và Tư Đồ Tuệ từ chính đường đi ra, trong tay Bao Uyển Thi còn dắt theo một hài đồng thần tình tò mò.
 
"Phu nhân, không xong, phủ tướng quân bị quan binh bao vây..." Người giữ cửa vừa hướng chính đường chạy tới vừa hô.
 
Nghe vậy, mấy nữ nhân đang có vẻ kinh hoảng nhất thời càng không biết phải làm sao. Lúc này Bao Uyển Thi ngồi chồm hổm xuống ôm đứa con bật khóc lên, nói: "Không thể tưởng tượng được ngày hôm nay thực sự đã đến, đáng thương cho đứa con số khổ của ta."
 
"Sưu." Một đạo hàn mang không biết từ nơi nào bay tới đột nhiên bắn ra, người giữ cửa đang lớn tiếng ồn ào chạy tới, đầu lâu trực tiếp chuyển nhà, không chút dấu hiệu bay vọt lên rơi xuống trong bụi hoa. Máu phun ba thước, thân thể mất đầu "cạch" một tiếng ngã xuống trên đường, máu tươi nháy mắt nhuộm trớt cả mặt đường...
 
"A...Bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi. Tư Đồ Tuệ nghiêng đầu đỡ lấy Lý Hồng Nương đang lảo đảo sắp ngã, mà Bao Uyển Thi ngược lại sợ tới mức đem đầu chôn trong lòng đứa con.
 
Hàn mang vừa giết người kia sưu một tiếng bay trở về. Bên trong hậu hoa viên có một người đi ra, thu phi kiếm, không phải người khác, chính là Thạch Tiểu Thiên. Gương mặt hắn không chút thay đổi chậm rãi đi đến trước chính đường, nhìn đám người đang rối loạn bốn phía, trầm giọng nói: "Nếu còn ai nói lời quấy nhiễu lòng người, giết không tha!"
 
Một đám người hầu khó có thể tin nhìn tam thiếu gia bình thường rất ít hiện thân, một đám nơm nớp lo sợ, đều không nghĩ tới tam thiếu gia nhìn qua như rất hiền lành lại trong nháy mắt giết người, nhìn bộ dạng mặt không đổi sắt, làm cho người ta lạnh run.
 
Lý Hồng Nương mấy người cũng như không biết Thạch Tiểu Thiên, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Lý Hồng Nương run giọng nói: "Lão tam, vừa rồi là con giết người?" Bà vẫn có chút không dám tin tưởng.
 
Thạch Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại xoay lưng về phía ba nữ nhân, "ba ba" vỗ tay, chỉ thấy mười hắc y nhân che mặt không biết từ nơi nào vọt ra, đứng thành một hàng ngay trước mặt hắn.
 
"Gác kỹ mỗi phương hướng, phát hiện ai tự tiện xông vào hoặc chạy ra, giết không tha!" Gương mặt Thạch Tiểu Thiên không chút thay đổi phân phó.
 
Mười người cùng khom người nói: "Dạ!" Lập tức lại giống như quý mị biến mất ngay trước mắt mọi người.
 
"Quản gia." Thạch Tiểu Thiên gọi lớn.
 
Thạch Thuận Thanh nhanh chóng chạy tới cúi người nói: "Tam thiếu gia." Hắn đối với trường họp giết người vừa rồi cũng không hề kinh hoảng, bởi vì hắn vốn là người đi theo đại tướng quân tung hoành chiến trường, chút trường hợp ấy hắn vốn không xem vào đâu.
 
Thạch Tiểu Thiên chỉ vào thi thể không đầu nói: "Thu dọn. Mặt khác, dặn dò xuống, nếu còn phát hiện người nào quấy nhiễu nhân tâm người trong phủ, thực hiện gia pháp, đánh chết mới thôi!"
 
"Dạ!" Thạch Thuận Thanh lui xuống, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần tán thưởng, thầm nghĩ, không hổ là nhi tử của đại tướng quân, lâm nguy không loạn!
 
Ánh mắt Thạch Tiểu Thiên nhìn về phía đại môn, kỳ thực bằng tu vi Độ Kiếp sơ kỳ của hắn hiện tại, khi đại đội nhân mã vừa đến hắn đã phát hiện. Chuyện giết người hắn cũng là lần đầu tiên làm ra, trong lòng đến bây giờ vẫn có chút nhảy loạn. Nhưng thật không có biện pháp, trước mắt hắn là cột trụ duy nhất trong nhà, nếu hắn còn rối loạn, trong nhà sẽ toàn bộ đều rối loạn. Vì thế lúc này hắn cần phải ra tay kinh sợ một phen, để cho người nhà chứng kiến thủ đoạn của mình, tự nhiên có thể làm họ an tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Thi thể đã được hai người hầu lớn gan mang đi, vết máu đã có người rửa sạch. Người hầu bốn phía thành thành thật thật đi làm công việc của mình, tuy rằng sợ hãi, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài. Đảo mắt bên trong phủ lại khôi phục thanh tịnh...
 
"Tam thúc!" Tiểu hài tử đã chạy tới ôm lấy chân Thạch Tiểu Thiên, ngẩng đầu lên mắt lóng lánh nói: "Người vừa rồi là tam thúc giết sao?"
 
Thạch Tiểu Thiên sờ sờ đầu của nó, đứa cháu này so ra lớn gan hơn hai vợ chồng đại ca, hắn xoay người khom Minh Hành lễ với ba nữ nhân đứng trên bậc thang chính đường nói: "Làm cho mẫu thân cùng hai vị tẩu tẩu sợ hãi."
 
Ba nữ nhân cũng đã hồi phục thần trí, nhìn thấy vẻ trấn định của Thạch Tiểu Thiên, trong lòng nhất thời liền kiên định, trong nhà vẫn còn nam nhân, cũng không cần bọn họ đi lo lắng chuyện gì. Bất quá trường hợp đầu người bị chém bay vừa rồi, làm trong lòng ba người vẫn còn sợ hãi. Có điểm không thể tin được nhìn Thạch Tiểu Thiên, vừa