"Rốt cục vẫn phải động thủ a!" Phùng Hướng Thiên than nhẹ một tiếng, có mấy phần bất đắc dĩ.
Quốc sư cư trú tại Hoa Hạ đế quốc, cũng chính là đệ tử Phù Tiên Đảo đã quay trở về cầu cứu. Kỳ thật không cần hắn trở về bầm báo, Phù Tiên Đảo đã sớm biết chuyện Thạch Văn Quảng tạo phản, từ sau khi chính mồm Dược Thiên Sầu nói ra việc này, Phù Tiên Đảo liền phái người âm thầm chú ý.
Cái gọi là âm thầm chú ý, chính là Phù Tiên Đảo muốn trộm tìm cơ hội ám sát cha con Thạch Văn Quảng. Chỉ cần làm được thần không biết quỷ không hay, dù Dược Thiên Sầu có tìm tới trên đầu Phù Tiên Đảo, thì bọn họ cũng có thể phủ nhận không phải do mình làm. Có thể sẽ nói có người vu oan hãm hại châm ngòi ly gián, đừng tưởng rằng thiên hạ đệ nhất đại phái cũng không dùng thủ đoạn, có thực lực làm chỗ dựa, âm người càng thêm thần không biết quỷ không hay.
Nhưng lại được người phái đi trở về hồi báo, bên người Thạch Văn Quảng có không ít cao thủ Độ Kiếp kỳ, kỳ quái nhất chính là những cao thủ Độ Kiếp kỳ kia gương mặt lạ hoắc, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua trong Hoa Hạ tu chân giới.
Cao tầng Phù Tiên Đảo lúc này không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc, đây là nhân lực do Dược Thiên Sầu mượn tới từ thế lực chư quốc.
Cần biết các quốc gia khác đều có lĩnh chủ một phương trấn thủ, mà lình chủ có thể ủng tọa một phương, cơ bản đều có tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Điều này cũng làm Phù Tiên Đảo không dám lộn xộn, vốn cao thủ Hóa Thần kỳ còn chưa tìm tới, nếu như bị hành động của bọn họ dẫn dắt tới, vậy nói gì cũng đều chậm, vì vậy đành rút người đi ám sát quay trở về.
Bên trong phòng, một đám trưởng lão Phù Tiên Đảo tụ tập, Quan Uy Vũ cúi thấp đầu không nói một lời, mà ánh mắt những người khác thỉnh thoảng liếc về phía Phí Đức Nam. Tình cảnh hiện giờ của Phí Đức Nam tại Phù Tiên Đảo thật vi diệu, có lẽ dùng từ xấu hổ để hình dung thì càng thỏa đáng. Nếu không phải Ma Cửu Cô bảo hộ, chỉ sợ nơi này đã không còn vị trí của hắn.
"Lúc trước lẽ ra không nên đem Dược Thiên Sầu trục xuất môn phái, lúc ấy tiểu tử kia đã thể hiện ra thiên phú tu luyện hơn người. Nhưng chúng ta lại đã làm gì? Thật thẹn với liệt tổ liệt tông Phù Tiên Đảo!" Ngồi bên cạnh Phí Đức Nam là trưởng lão chủ sự Luyện Khí Các vừa nhẹ nhàng oán giận một tiếng.
Lúc này Phùng Hướng Thiên lạnh lùng đưa mắt nhìn chằm chằm, nếu như nói muốn truy cứu trách nhiệm lúc trước trục xuất Dược Thiên Sầu ra khỏi môn phái, chưởng môn như hắn thật khó chối tội, bởi vì khi đó chính là hắn khăng khăng muốn trục xuất Dược Thiên Sầu ra khỏi môn phái. Nguyên nhân đương nhiên là vì Dược Thiên Sầu chỉ là một đệ tử nho nhỏ lại dám khiêu chiến uy nghiêm của một chưởng môn như hắn. Mạc trưởng lão oán giận có khác gì đang chỉ trích hắn.
Trưởng lão chủ sự Tu Chân Các u Tứ Hải chợt quát: "Hiện tại nên thương nghị làm sao xử lý việc này. Không phải cho ngươi đến phóng rắm." Hắn chỉ muốn hòa giải, lập tức lại nhìn mọi người chung quanh nói: "Dược Thiên Sầu vốn cấu kết với Vạn Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông san bằng Đại La Tông, hiện giờ còn muốn thò tay hướng vương quyền thế tục. Rốt cục hắn muốn làm gì?"
Không ai có thể trả lời vấn đề này. Bên trong phòng lâm vào vẻ lặng lẽ, sau đó Đông Phương Trường Ngạo chậm rãi nói: "Nghe nói Dược Thiên Sầu ở Đại La Tông một mình đánh chết mấy người La Quảng, là mười ba Độ Kiếp hậu kỳ cao thủ. Cũng không biết là thật hay giả."
Vẻ mặt u Tứ Hải co quặp một trận, trầm giọng nói: "Hắn ở chư quốc được cao thủ Hóa Thần hậu kỳ xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, nói vậy là có việc này." Nói xong hắn lại hỏi Phùng Hướng Thiên: "Chưởng môn, không biết các cung phụng Thiên Tâm Các có ý tứ gì?"
Phùng Hướng Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Ý tứ của các cung phung, bọn họ nói chúng ta làm ra quyết định gì họ cũng không ý kiến." Kỳ thật ý tứ của Quan Định Hải nếu thật sự không có biện pháp, chỉ đành tạm thời ẩn nhẫn, miếng thịt béo thế tục đành phải nhả ra ngoài. Tuy rằng nhóm cung phụng có ý tứ này, nhưng hắn cũng không thể nói với mọi người ý tứ chịu thua của các cung phụng, như vậy sẽ tổn hại tới uy nghiêm các cung phụng.
Mọi người nhìn nhau, đều không nói ra nhưng đã biết ý tứ của các cung phụng. Cuối cùng vẫn là u Tứ Hải lên tiếng nói: "Ta xem nên buông tha cho vương quyền thế tục thôi! Coi như là kế thích óng tạm thời, sau này nếu có cơ hội thì đoạt lại là được. Mọi người thấy thế nào?"
Chuyện này thật không tiện để các cung phụng gánh vác, cũng thật không tốt đề cho chưởng môn tôn sư gánh vác, mà trọng lượng của trưởng lão chủ sự Tu Chân Các như hắn thấp hơn mấy người kia, lại cao hơn những người khác, trọng lượng vừa thỏa đáng, là nhân tuyển tốt nhất để quýt làm cam chịu. Đây là hắn tự mình hiểu lấy, mọi người đều lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến. Phùng Hướng Thiên nhẹ nhàng thở ra, thở dài: "Nếu mọi người đã quyết định, vậy cứ làm như thế đi! Chức quốc sư Lý thị hoàng triều cũng không cần đi nữa, tạm thời ẩn nhẫn, không cần phát sinh xung đột với Dược Thiên Sầu. Tất cả mọi người tự đi làm việc của mình đi thôi!"
Chuyện Dược Thiên Sầu san bằng Đại La Tông, chẳng những truyền khắp Hoa Hạ tu chân giới, đồng dạng cũng rơi vào tay chư quốc khác. Tu sĩ các nước nghe được việc này cũng không thấy kỳ quái, dù sao chuyện không liên quan gì đến mình. Bất quá họ cảm thấy chuyện này thật phù hợp tác phong của tên đồ tể kia. Chậc chậc! Diệt gần hai vạn đệ tử của người ta, đồ tể đúng là đồ tể...
Linh Phương cốc, bên trong phòng luyện đan chuyên dụng của Lộ Nghiên Thanh, Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ đang làm trợ thủ cho nàng, sửa sang lại các loại linh thảo. Thần tình Lộ Nghiên Thanh ngưng trọng đứng thẳng, yên lặng nhìn hai nàng đang bận rộn, đột nhiên mở miệng nói: "Ta vừa mới nhận được chút tin tức về Dược Thiên Sầu ở Hoa Hạ tu chân giới. Các ngươi có muốn nghe không?" Hai nàng ngần ra, sau thoáng nhìn nhau, đều khẽ gật đầu tỏ vẻ muốn nghe.
Lúc này Lộ Nghiên Thanh cau mày đem chuyện Dược Thiên Sầu san bằng Đại La Tông nói cho hai người.
Nhan Vũ hoảng sợ, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại giết nhiều người như vậy. Mà Bách Mị Yêu Cơ thất thần thật lâu, khóe mắt dần dần trơn trớt, cuối cùng hắn đã báo thù cho người kia, đã hoàn thành chuyện mà nàng muốn làm nhưng làm không được...
Trong trúc xá nơi rừng trúc ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu lặng lẽ hiện thân, vừa bước vài bước chợt nhìn nhìn bốn phía, lại đột nhiên nghe được có người trong trúc xá hỏi: "Ai?"
Nơi này có người ở? Dược Thiên Sầu còn sừng sốt, lập tức nhìn thấy Tuyết Tình Không từ trong nhà đi ra chợt tỉnh ngộ, thiếu chút nữa đã quên cậu của Bạch Tố Trinh đang ở nơi này. Vì thế hắn cười chắp tay nói: "Tuyết tiền bối, ở trong này ở đã quen?"
"Nguyên lai là thủ lĩnh." Tuyết Tình Không nhanh chóng hành lễ, hắn đã ở trong Ô Thác Châu thời gian không ngắn, đương nhiên biết được địa vị của Dược Thiên Sầu trong ô Thác Châu, liền trả lời: "Nơi này phi thường thanh tĩnh, không có ồn ào náo nhiệt, là một địa phương rất tốt. Ta nên tạ ơn thủ lình thu nhận và giúp đỡ mới tốt, không biết thủ lĩnh tới đây có điều gì phân phó?"
Dược Thiên Sầu chỉ chỉ phía sau nói: "Không có việc gì, chỉ muốn đến mộ phần phía sau tế bái..."
Tuyết Tình Không hơi có chút kinh ngạc, nhiều năm không nhìn thấy hắn đến tế bái bao giờ, như thế nào hôm nay đột nhiên đến đây, hiến nhiên là có nguyên nhân đặc thù gì đó, vì thế chắp tay nói: "Ta đi ra ngoài một chút, thỉnh thủ lĩnh tự tiện."
Dược Thiên Sầu cười gật đầu, nhìn theo hắn rời đi. Sau đó nhìn quanh rừng trúc u tĩnh, không khỏi có chút cảm khái, rừng trúc cùng trúc xá nơi này, là do chính tay hắn và Bạch Tố Trinh dựng lên, lúc ấy trong ô Thác Châu chỉ có hai người bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Sau một phen hoài niệm, hắn bước lên trên xác lá thật dày đi ra phía sau nhà. Ở sau nhà sừng sững một nấm mồ, bốn phía được quét tước sạch sẽ, trên nấm mồ có dấu vết vừa dọn dẹp, không có chút cỏ dại, hiển nhiên có người thường xuyên quét tước.
Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt mộ bia, chậm rãi quỳ xuống khấu đầu ba lần, sau đó ngồi bệch dưới mặt đất, dựa lưng vào mộ bia cười nói: "Lão nhân, thời gian thật dài không tới thăm ngài, ngài đừng nóng giận! Kỳ thực không phải quên hay không muốn tới thăm ngài, mà là cảm thấy còn chưa giúp ngài báo được thù, không mặt mũi tới đây. Hôm nay đến là nói cho ngài biết một tin tốt lành, Đại La Tông đã bị lão tử tiêu diệt, người giết ngài cũng đã bị ta giết, tuy rằng chuyện đã cách hơn hai mươi năm mới báo thù cho ngài, nhưng cuối cùng cũng đã báo được thù đúng không? Ngài đừng có trách ta."
Lấy ra một đầu người trong túi trữ vật, hắn quơ quơ tay nói: "Lão nhân, nhìn thấy hay không, đây là Chu Tiên Hiền đã giết ông. Ta mang đầu hắn đến, vốn muốn dùng tế ông, nhưng ta nghĩ ông cũng không muốn chứng kiến khuôn mặt này, thôi thì ném cho xong, đỡ làm ông khó chịu." Nói xong bàn tay toát ra cỗ Thanh hỏa, nháy mắt đem đầu người đốt thành tro tàn, lấy ra một bầu rượu mở nắp, đổ ngược xuống đất, liệt rượu chảy ra, hương rượu phiêu dật bốn phía...
Trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra nét cười mê mang, hồi tưởng lại cảnh tượng nướng đồ ăn đến hừng đông với lão nhân lúc ở Thanh Quang Tông, khi đó hương rượu cũng lan tỏa bốn phía...
"Lão nhân, đã lâu không bồi ông uống rượu..." Dược Thiên Sầu cũng xuất ra một vò rượu, ôm lấy uống trng ực, cứ như vậy dựa vào mộ bia, miệng nói liên miên không ngừng, tự thuật lại những chuyện đã làm trong bao nhiêu năm cho người nằm dưới mộ đã chết nhiều năm nghe.
Bao nhiêu năm kinh lịch ngọt bùi cay đắng, đều được hắn nhất nhất nói ra. Thậm chí sự ủy khuất người ngoài chưa từng nhìn thấy hắn cũng nói. Phảng phất giống như một tiểu hài tử đang hướng người lớn tố khổ, hắn tựa vào trước mộ bia, biểu tình trên mặt khi thì hưng phấn, khi thì uể oải, khi thì đắc ý, khi thì nức nở.
Có vẻ như điên khùng, lại giống như kẻ điên, nói đến phần sau còn oa oa khóc lên, ôm bình rượu vừa uống vừa khóc rống, khóc đến đãm ước mặt, phân không rõ là rượu hay nước mắt.
Hắn vẫn đang dùng sức uống trng ực, là loại rượu thực nóng cháy...
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy được, ai có thề tin tưởng đây là tên bại hoại tu chân giới không có chuyện ác nào không làm. Ai có thể tin tưởng đây là đồ tể giết người như ngóe trong tu chân giới...
Hương rượu nồng nàn, một vầng trăng sáng dâng cao trên bầu trời rừng trúc. Hắn vẫn còn đang hữu khí vô lực lầm bầm, một thân ảnh bạch sắc thướt tha nhẹ nhàng đi tới, dưới ánh trăng chiếu xuống, trên dung nhan tuyệt thế dịu dàng tường hòa của Bạch Tố Trinh tràn ngập ra vẻ mặt thương tiếc, yên lặng nhìn hắn...
Tuyết Tình Không ở bên ngoài mãi đến khi trời tối mới trở về. Vốn tưởng rằng Dược Thiên Sầu đã đi, ai ngờ về đến lại chợt nghe thanh âm oa oa khóc rống sau nhà của hắn, thoáng chấn động, lập tức không chút do dự đi đến Phiêu Miểu Cung tìm Bạch Tố Trinh báo lại, vì thế Bạch Tố Trinh mới xuất hiện nơi này.
Dược Thiên Sầu mông lung, loáng thoáng phát hiện một bạch y nhân đứng dưới ánh trăng, nỗ lực mở to mắt nhìn, phát hiện là Bạch Tố Trinh liền thanh tỉnh lại. Hắn đứng lên cầm theo bình rượu thầm mắng: "Mẹ nó! Làm tu sĩ cũng thật không dễ dàng, lão tử đã uống bao nhiêu rượu muốn say một lần mà không được...