Tinh Thần Châu

Chương 701: Truyền thuyết thần long




Có thể hiểu được mới là lạ! Dược Thiên Sầu khúm núm đập lại một câu, kỳ thực hắn phản cảm nhất chính là nghe người ta nói cái gì là thiên ý gì đó, nếu như nói vậy, kiếp trước hắn bị thiên lôi đánh chết, chẳng lẽ không phải là đáng đời? Ngẫm lại cũng thấy phiền muộn. Bất quá nói đến cũng kỳ quái, Bạch Tố Trinh đưa Kim Châu cho mình, không ngờ nguyên bản vốn thuộc về Tất Trường Xuân, mà sau khi rơi vào trong tay hắn, hắn lại bái Tất Trường Xuân làm thầy, thật đúng là đi quanh một vòng.
 
Lộng Trúc cảm giác mình đã bỏ lỡ thứ gì đó đặc sắc, sốt ruột nói: "Hai người các ngươi đang nói bảo bối gì vậy? Nói cho ta nghe một chút đi!"
 
Ánh mắt Tất Trường Xuân liếc qua, nói: "Chuyện ngươi không nên biết, ngươi cũng không cần hỏi."
 
Gương mặt Lộng Trúc liền suy sụp xuống, Ồm Ồm nói: "Lão Tất, ngươi nói thật không có suy nghĩ. Nói đã nói đến nước này, còn gạt ta làm gì?"
 
Tất Trường Xuân không để ý đến hắn, lẳng lặng nói: "Ta đi rồi, Yêu Quỷ Vực cần có chưởng hình sử đời tiếp theo."
 
Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời liền an tĩnh xuống tới. Dược Thiên Sầu lại bắt đầu cúi đầu đếm ngón tay, nói thành thật, hắn đối với chức vị chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực không có chút hứng thú, ra vẻ trách nhiệm còn nhiều hơn chỗ tốt. Lộng Trúc lập tức hết sinh khí, chậm rãi nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lầm bầm nói: "Khí trời bên ngoài hình như không tệ...
 
"Dược Thiên Sầu, từ hôm nay trở đi, ta giao Yêu Quý Vực cho ngươi." Tất Trường Xuân thẳng thắn, cũng không hề quanh co lòng vòng.
 
Lộng Trúc ngần rạ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dược Thiên Sầu chắp tay trêu tức nói: "Dược Thiên Sầu, chúc mừng, chúc mừng ngươi rốt cục trở thành chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực danh chấn thiên hạ."
 
Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, liên tục xua tay nói: "Sư phụ, đệ tử không được đâu, đệ tử thật sự làm không được, ngài giao cho người khác đi!"
 
Gương mặt Tất Trường Xuân không chút biểu tình nhàn nhạt "nga" một tiếng hỏi: "Vậy ngươi nghĩ ai thích hợp?"
 
"Hắn!" Dược Thiên Sầu không chút do dự chỉ hướng Lộng Trúc, ở đây chỉ có ba người, không kéo Lộng Trúc đệm lưng thì kéo ai? Dược Thiên Sầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Lộng Trúc tiền bối tu vi cao hơn đệ tử, nhân duyên tại tu chân giới cũng rộng, nếu có gì phiền phức, còn có thể tìm được không ít người đến hỗ trợ. Ta thì không được, cừu gia vốn rất nhiều, bản thân đã phiền phức một đống lớn, làm sao có thì giờ chấp chưởng Yêu Quỷ Vực. Trọng trách quá nặng, ta thực sự không gánh chịu nổi"
 
"Thối lắm!" Lộng Trúc nhảy lên, chỉ vào mũi Dược Thiên Sầu mắng: "Chuyện của hai thầy trò, ít kéo ta vào, bằng không đừng trách ta không khách khí."
 
Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi, nếu không có mặt Tất Trường Xuân, hắn không mắng ngược trở về mới lạ. Tất Trường Xuân nhẹ nhàng phất phất tay nói: "Lộng Trúc, ngươi đi ra ngoài trước. Ta có lời muốn nói riêng với hắn."
 
Đôi mắt Lộng Trúc xoay động, trái lại ngồi xuống cười hì hì nói: "Lão Tất, ngươi thật có nhiều bí mật, lại có bí mật gì a! Cho ta ở bên cạnh nghe một chút! Ta bảo chứng không quấy rối thầy trò ngươi, chỉ đem lỗ tai nghe mà không lên tiếng."
 
"Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tiểu nhân thay đổi thất thường." Dược Thiên Sầu nhìn ngoài cửa sổ chỉ cây dâu mắng cây hòe nói thầm.
 
Sắc mặt Lộng Trúc không thay đổi trái tim cũng không nhảy mạnh, miệng ngậm chặt, cười tủm tỉm mặc cho hắn mắng, đã tiến nhấp trạng thái dùng lỗ tai không dùng miệng. Ai biết Tất Trường Xuân chỉ nhàn nhạt nói một câu, liền lập tức để cho hắn chạy trối chết. Tất Trường Xuân nói: "Có chút bí mật chỉ được nói cho chưởng hình sử đời tiếp theo của Yêu Quý Vực, nếu ngươi thực sự muốn nghe, ta xem như ngươi đáp ứng tiếp nhận chức chưởng hình sử."
 
Nhìn theo Lộng Trúc ly khai, Dược Thiên Sầu nhất thời vui vẻ. Tất Trường Xuân vung tay lên, cách âm kết giới trong nháy mắt liền hình thành...
 
Lộng Trúc ở bên ngoài phòng bồi hồi một trận, biết bằng vào tu vi của mìníì muốn nghe trộm thứ gì dưới mí mắt Tất Trường Xuân, đó là không có khà năng. Hắn phẩy phầy tay đi ra, lại nhìn thấy Phù Dung đang líu ríu với Tử Y bên Thiên Lý Hồ, nhất thời liền có vẻ tâm sự nặng nề...
 
Tuy rằng hắn không muốn làm chưởng hình sừ Yêu Quỷ Vực, nhưng vì suy nghĩ cho Tử Y, hắn cũng không muốn để Dược Thiên Sầu làm. Già như tin tức Dược Thiên Sầu chấp chưởng Yêu Quỷ Vực một ngày truyền ra, Yêu Quỷ Vực chắc chắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bời vì tu vi Dược Thiên Sầu quá yếu, còn không đủ uy hiếp những kẻ lòng dạ khó lường. Diện tích của Yêu Quỷ Vực, sợ rằng sẽ biến thành lòng tham của thế lực khắp nơi, hạ tràng của Dược Thiên Sầu thật đáng lo lắng!
 
Những cao thủ Hóa Thần hậu kỳ không còn bị Tất Trường Xuân uy hiệp, gần như ngựa hoang thoát cương, ở tại tu chân giới rong ruổi ngang dọc, thiên hạ có mấy người đủ khà năng ước thúc bọn hắn. Lộng Trúc tự nhận bằng vào chính tu vi của mình cũng không cách ngăn trở bọn hắn, biện pháp duy nhất đó là thỉnh Văn Lan Phong đến tọa ttán, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài!
 
Rốt cục Tất Trường Xuân đang nghĩ như thế nào? Không ngờ lại dám đem trọng trách chấp chưởng Yêu Quỷ Vực trọng yếu như vậy giao cho Dược Thiên Sầu, lẽ nào không sợ hắn làm hư chuyện, ngay chính mạng nhỏ của hắn cũng mất luôn? Đây quả thực là hại hắn a!
 
Lộng Trúc khó hiểu lắc đầu, nhưng lại lập tức nghĩ tới lời trước đó của Tất Trường Xuân, lẽ nào Dược Thiên Sầu quà thật có pháp bảo gì bảo mệnh?
 
Theo lý thuyết, Tất Trường Xuân cũng không phải người lỗ mãng quyết định, làm như thế tất có nguyên nhân! Nghĩ tới đây, trong lòng Lộng Trúc nhiều ít cũng thà lỏng. Tuy rằng như vậy, hắn vẫn liên tục đi qua đi lại trên đảo, có chút lo nghĩ nhìn về phía kết quà trò chuyện giữa hai thầy trò bên trong phòng.
 
Hắn hi vọng hai thầy trò trò chuyện xong, cuối cùng Tất Trường Xuân sẽ không đi nữa, đó mới là kết quả tốt nhất. Hiểu ra Tất Trường Xuân vừa đi, đó là thiên hạ bắt đầu đại loạn...
 
Mặt trời nghiêng về phía tây, lại kéo xuống màn đêm, mãi cho đến khi bầu trời đầy sao, trăng sáng nhô cao, trong phòng còn chưa có động tĩnh gì như kết thúc cuộc trò chuyện. Lộng Trúc không biết hai thầy trò rốt cục đang nói chuyện gì, không ngờ phải cần thời gian dài như vậy.
 
Phù Dung và Tử Y cũng chờ có chút không nhịn được, mấy lần hỏi Lộng Trúc, đều bị Lộng Trúc thuận miệng trả lời cho có lệ. Vì vậy hai nàng lại trở lại bên bờ hồ lưng tựa lưng, trài qua suốt một đêm... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Khi mặt trời lại lần nữa từ hướng đông tỏa sáng, cuộc nói chuyện của hai thầy trò trong phòng cũng đã tiến vào kết thúc.
 
Dược Thiên Sầu cũng không biết từ khi nào bất tri bất giác ngồi đối diện Tất Trường Xuân, hai thầy trò cứ mặt đối mặt thức trắng đêm trò chuyện không dứt...
 
Cuộc nói chuyện lần này, Tất Trường Xuân nói rất nhiều, Dược Thiên Sầu cũng hỏi ĩất nhiều, có hỏi liền đáp. Biết đến càng nhiều, thần sẳc Dược Thiên Sầu càng ngưng trọng, không nghĩ tới Yêu Quỷ Vực lại ẳn giấu nhiều bí mật như vậy...
 
"Được rồi sư phụ!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngẳng đầu nói: "Có chuyện đã quên hỏi ngài, đệ tử từng xuống dưới không gian ngầm bên dưới hỏa nhãn của Thanh hỏa dưới Mộ Cốc, gặp được một ít chuyện thật khó tin."
 
Tất Trường Xuân giật mình: "Hỏa nhãn của Thanh hỏa còn có đồ vật? Ngươi nhìn thấy cái gì?"
 
"Lẽ nào ngài cũng không biết sao?" Dược Thiên Sầu nghĩ có chút kỳ quái, lập tức khoa tay múa chân nói: "Phía dưới là một không gian ngầm chảy đầy dung nham núi lửa, phi thường đồ sộ. Ở dưới dòng dung nham lại mọc ra vài cây thanh sắc liên hoa
 
Ứiật lớn, Thanh hỏa của Mộ Cốc là từ mấy cây thanh sắc liên hoa phun ra. Thật không tưởng tượng nổi chính là, trong liên hoa lại có tiểu hài tử trần truồng đang ngủ, không hề sợ Thanh hỏa chút nào..."
 
Tất Trường Xuân vuốt râu trầm ngâm nói: "Ý của ngươi là nói, tiểu hài tử trần truồng kia ngủ trong Thanh hỏa?"
 
"Đúng vậy! Còn có chuyện không thể tưởng tượng nổi." Dược Thiên Sầu tấm tắc nói: "Lúc đó đệ tử đánh tỉnh tiểu hài tử, ai biết tiểu tử kia lại trực tiếp nhảy xuống dòng dung nham cuồn cuộn, giống như đang bơi trong sông vậy. Bởi ta đánh nó, tiểu tử sau đó đã nhảy xuống dòng dung nham cuồn cuộn tìm giúp đỡ, nó tìm tới một kẻ giúp đỡ quá dọa người, không ngờ lại là một con rồng dữ tợn hùng vĩ lại uy nghiêm, mẹ nó.., đời này là lần đầu tiên đệ tử được nhìn thấy một con rồng vô cùng sống động."
 
"Long?" Tất Trường Xuân chợt quắc mắt đứng bật lên, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Ngươi xác nhận ngươi không nhìn lầm? Thật là một con rồng?"
 
Dược Thiên Sầu cũng đứng lên theo, khoa tay múa chân miêu tả dáng dấp con rồng kia: "Hẳn là con rồng, hơn nữa còn là một con rồng màu đỏ, toàn thân lân giập tầng tầng đỏ tươi, vừa hiện thân liền có thể cảm giác được một cỗ khí tức phong cách cổ xưa bàng bạc đập vào mặt. Bất quá kỳ quái chính là ta hình như thấy nơi móng vuốt con rồng bị một vòng xích ánh vàng rực rỡ khóa lại, dây xích hình như thông xuống bên dưới dòng dung nham. Không biết có phải ta xem sai rồi hay không, có ai có bản lĩnh lớn như vậy khóa được một con rồng. Lúc đó đệ tử quá sợ hãi không dám nhìn lâu hơn, trực tiếp lợi dụng kỳ hiệu của Kim Châu bỏ chạy."
 
Diễn tả xong, Dược Thiên Sầu lại hỏi dò: "Sư phụ, ngài nói có phải thần long tọa kỵ của Vạn Kiếm Ma Quân cũng màu đỏ đúng không? Con rồng kia có phải là tọa kỵ của Vạn Kiếm Ma Quân?"
 
Ánh mắt Tất Trường Xuân lóe ra suy tư một lát, chậm rãi gật đầu nói: "Hẳn là phải, không nghĩ tới truyền thuyết lại là thật." Hắn lập tức quay nhìn Dược Thiên Sầu giải thích: "Chưởng hình sử tiền nhiệm từng đề cập một lần, nếu không phải ngươi nhắc tới ta cũng thiếu chút nữa quên đi. Về thần long kia, có hai cách nói, là chuyện sau khi Vạn Kiếm Ma Quân bị trọng thương. Một cách nói là Vạn Kiếm Ma Quân tự biết không được, cho thần long tự do, thần long phá cửu tiêu bay lên trời...
 
Việc này thực sự quá mơ hồ, Dược Thiên Sầu nhịn không được truy hỏi: "Lẽ nào cách nói thứ hai là thần long bị khóa dưới lòng đất?"
 
"Cách nói thứ hai thật không quá hợp lý, bằng không chưởng hình sử thời đó phải biết thần long ở địa phương nào mới đúng, trừ phi hắn cố ý không nói. Hôm nay xem rạ, hắn hẳn là từng nhìn thấy qua, mà lại cố ý giấu diếm, cho rằng truyền thuyết thuật lại mà thôi."
 
Tất Trường Xuân giải thích: "Cách nói này cũng là Vạn Kiếm Ma Quân tự biết không được, sợ thần long xung động thay hắn báo thù, bởi vì hắn biết thần long không phải đối thủ của địch nhân, cho nên khóa thần long dưới lòng đất. Song song báo cho thần long biết, chuyển vần luôn có báo ứng, ngày nào đó có ai đủ năng lực bài trừ gông xiềng hắn khóa thần long, thả thần long đi ra, người nọ chính là người hữu duyên đã có đủ năng lực báo thù cho Vạn Kiếm Ma Quân. Thần long nếu xuất thế, trợ người hữu duyên một tay, giúp Vạn Kiếm Ma Quân báo thù."
 
"Thật có điểm không quá họp lý." Dược Thiên Sầu xoa cằm nhướng mày nói: "Người khác thế nào khả năng biết chuyện giữa Vạn Kiếm Ma Quân và thần long, người biết chuyện đó một là cũng có mặt lúc đó, hoặc là do Vạn Kiếm Ma Quân chuyển cáo. Phỏng chừng khả năng trước có vẻ nhiều hơn, bằng không Vạn Kiếm Ma Quân không có khả năng đem ước định giữa hắn và thần long nói cho những người khác."
 
"Đã không cần phải suy đoán." Tất Trường Xuân than thở nói: "Ngươi đã nhìn thấy thần long dưới mặt đất, đó chính là nói, cách nói thứ hai mới là thật. Không nghĩ tới! Thần long vẫn đang ở dưới lòng đất trong Yêu Quỳ Vực, hết lòng tuân thủ ước định của hắn và Vạn Kiếm Ma Quân, tĩnh chờ người hữu duyên. Bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, thật không biết hắn làm sao sống sót tới...