Tinh Thần Châu

Chương 749: Lừa gạt tiểu hài tử




Cổ An đang cùng bốn người Bác Lực náo nhiệt, ánh mắt liếc qua hai người thật lạ mặt cũng tham gia vào sự náo nhiệt của bọn họ. Hắn không khỏi ngần ra, lại nhìn trang phục đúng là tộc nhân Thực Nhân tộc không thể nghi ngờ, hắn không khỏi di một tiếng nói: "Bác Lực, bọn họ..."
 
Bác Lực nắm lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói: "Đây là do các tộc lão đồng ý, trước tiên đưa chúng ta vào thành báo danh. Sau đó nói chuyện đã trải qua cho ngươi." cổ An trịnh trọng nhìn về phía ba gã tộc nhân khác.
 
Thấy bọn họ cũng đang gật đầu, nhất thời liền an tâm, lại dẫn sáu người lẫn ngựa đi báo danh.
 
Đội ngũ báo danh cuối cùng cũng đến phiên bọn họ, cổ An đưa tín vật cho người phụ trách ngay cửa thành.
 
Thuận lợi giúp mấy người báo danh xong, trong mấy người ngoại trừ đổi tên cho Ngạc Tiên Quân là Đại Ngưu, ngoài ra tên của những người khác cũng không cần thay đổi. Dù sao tên của những người khác bao gồm Dược Thiên Sầu bên trong, cũng sẽ không khiến ai quan tâm, duy nhất đại danh Ngạc Tiên Quân thế nhưng ở tại Tiên giới cũng đã là người có đại danh lừng lẫy. Không muốn đổi cũng không được, về phần vì sao gọi là Đại Ngưu, tự nhiên nguyên nhân là vì có người nào đó lấy tên là Ngưu Hữu Đức.
 
Đi qua cửa thành, vẻ phồn hoa hoàn toàn khác biệt hẳn với bình nguyên đất vàng bên ngoài hiện ra trước mắt mọi người. Đường xá rộng rãi, những cửa hàng kiến tạo theo phong cách cổ xưa hay đại phương san sát nhau, làm đám người Bác Lực có chút hoa mắt. Trên mặt Ngạc Tiên Quân lộ ra vẻ cảm khái, phỏng chừng cũng nghĩ không ra địa phương bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa, không ngờ đã bắt đầu xuất hiện thành thị.
 
Người tới lui trên đường rất dễ nhận ra người nào là người trong thành, người nào là người bộ tộc bên ngoài. Đầu tiên là trang phục khác nhau, người thành thị mặc đều là bố y, rất ít có người mặc da thú. Thứ hai là cử chỉ lời nói, những người đi lại trên đường liên tục hết nhìn đông tới nhìn tây. Ánh mắt họ đều nhìn sự vật có vẻ thật mới mẻ, tựa như Dược Thiên Sầu trên đầu đầy bím tóc hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa nhìn liền biết người bên ngoài.
 
Những người thành thị mặc bố y, đại khái đều dùng ánh mắt hèn mọn nhìn những thổ dân bộ lạc đi vào thành. Nếu như không phải do thành chủ cần những người này tham gia đại hội Ba Lan ba năm một lần, bọn họ ước gì đem những dân bản xứ vốn không thích họp với thành thị đuổi ra ngoài lập tức mới tốt.
 
Cổ An biết tộc nhân bình thường rất khó được tiến vào đây, vì vậy vừa đi vừa giới thiệu toàn bộ Hoàng Thổ thành cho bọn họ...
 
Hoàng Thổ thành chiếm diện tích không nhỏ, nhìn vào hơn ba mươi vạn nhân khẩu dung nạp bên trong thành là có thể thấy được. Nhưng giống như cổ An là dũng sĩ bộ tộc thu được quyền ở lại, còn chưa đạt tới một trong số hai mươi phần bên trong thành, nhưng còn là làm tạp vụ mệt nhọc cực khổ nhất trong thành. Bằng vào hơn một vạn dũng sĩ từ các bộ tộc lưu lại, phục vụ cho địa phương ba mươi vạn người, gọi là người thành thị, kỳ thực là gia thuộc thân thích của giai tầng quyền quý quản lý các thành thị trong Đông Cực Thánh Thố, bọn họ từng tháng cũng không hề làm việc, cũng đã có thể án theo số đầu người mà đi lĩnh một kim tệ, tức là tương đương một trăm mai ngân tệ.
 
Mà dũng sĩ các bộ tộc như cổ An thu được quyền ở lại, cũng giống như những người làm công trong thành thị, làm nhiều có nhiều, bất quá dù có làm mệt chết, một tháng cũng chỉ có thể kiếm được năm mươi ngân tệ, đại khái bình quân thì cũng chỉ kiếm được hai mươi ngân tệ mà thôi. Thế nhưng tương đối mà nói, so sánh với việc ở lại trong bộ tộc săn thú vẫn tốt hơn nhiều, nhưng bởi vì trong thành tiêu phí rất cao, dũng sĩ các bộ tộc giản đơn điền đầy bụng, kỳ thực trên tay cũng không còn dư lại được mấy ngân tệ.
 
Trên thực tế bọn họ sống ở đây thật thua xa sự thoải mái khi sống trong bộ tộc. Ở trong bộ tộc chỉ cần săn được con mồi, ngày tháng trôi qua cũng thật vui sướng. Nói chung thời gian ở đây thảm hơn khi còn ở trong bộ tộc, thế nhưng các tộc nhân cần bọn họ lưu lại trong thành thị, bởi vì chỉ có thể mua được muối bên trong thành thị, mà tộc nhân trong tộc bình thường lại không được phép tùy tiện vào thành, cho dù có đư thừa thú săn muốn buôn bán, cũng chỉ đành nhờ vào những tộc nhân đang phấn đấu trong thành xử lý.
 
Tiên nhân đối với sự quản lý cùng thống trị trong thành và ngoài thành, làm cho Dược Thiên Sầu cảm giác có chút sai lầm, toàn bộ đại lục bởi nguyên nhân bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa, người thường căn bản không tìm được muối ăn, dù sao người không thể ly khai với muối, mà các tiên nhân lại dựa vào muối ăn đến thống trị và quản lý toàn bộ đại lục.
 
Gọi là thành thị, trên thực tế chính là một lồng giam lớn cho người phàm sinh hoạt tại đây. Từ lúc sinh ra cho tới lúc chết, hầu như rất ít người có thể ly khai khỏi thành thị một bước. Chỉ có những người bị ước thúc trồng trọt bên ngoài thành tường, cung cấp hoa quả tươi cho người trong thành hàng ngày, mới có thể bình thường ra vào thành, nhưng chỉ được ra khỏi cự ly từ trong thành tới đồng ruộng để làm việc.
 
Trong thành ngoài thành tuy rằng chỉ cách nhau một thành tường, nhưng dường như là hai thế giới. Người thành thị tự cho là mình có sinh hoạt đầy thể diện, trên thực tế phải trả giá bằng sự tự do cả đời mình. Vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu muôn màu muôn vẻ, thiên địa bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, mà các bộ lạc sinh hoạt bên ngoài lại không bị quấy rầy vẫn luôn duy trì sinh hoạt nguyên thủy nhất.
 
Dược Thiên Sầu không nghĩ ra những tiên nhân bị nhốt này rốt cục lại có ý tứ gì, vì sao phải biến phiến đại lục này thành hai loại cực đoan như thế. Làm cho Dược Thiên Sầu không hiểu chính là mục đích của đại hội Ba Lan là ở đâu? Mỗi một trăm dũng sĩ chiến thắng lại bị đưa tới Tiên Thành làm gì?
 
Một đám người vừa trò chuyện vừa đi tới. Bỗng nhiên có hai tiểu nam hài đi ngang qua đường, trong đó có một đứa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, lôi kéo đứa còn lại nhìn Dược Thiên Sầu. Hai tiểu nam hài khoảng chừng bảy tám tuổi, nhìn Dược Thiên Sầu như nhìn kẻ quái dị, lại nhịn không được cười ha ha lên.
 
Mấy người dừng chân lại, nghĩ thấy kỳ lạ, không biết hai tiểu hài tử đang cười chuyện gì.
 
Dược Thiên Sầu lại càng thêm mờ mịt, lẽ nào khí chất lão tử trời sinh phi phàm, ngay cả tiểu hài tử cũng có thể nhìn ra là ta giả mạo dân bản xứ?
 
Ai! Chính là ánh mắt tiểu hài tử chất phác, tuệ nhãn biết nhìn người! Dược Thiên Sầu dương dương đắc ý nhìn xung quanh, biểu diễn khí chất phi phàm của mình. Ai biết hai tiểu hài từ nhìn nhau cười xấu xa cùng nhau đi tới, "phi phi phi" phun ra vài ngụm nước bọt, đem nước bọt trong miệng đều phun dính lên người hắn.
 
Ngạc Tiên Quân nhìn Dược Thiên Sầu, biểu tình thật muôn màu muôn vẻ. Thấy Dược Thiên Sầu bị đãi ngộ như thế, ra vẻ thật cao hứng. Mấy người Bác Lực nhìn nhau, có điểm không hiểu, mà sắc mặt cổ An lại thật khó xem... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Vốn đã mặc y phục không nhiều, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn nước bọt trên người mình, có điểm phát mộng, không biết đây là ý tứ gì. Trong lòng còn đang tự an ủi mình, có lẽ đây là tập quán xối nước như vùng Vân Nam, là một loại lễ tiết, nói rõ ta rất được tiểu hài tử hoan nghênh, lão tử nhẫn! Thực sự nhịn không được, cùng lắm lão tử trả lại hai cục đàm cho bọn hắn.
 
Nhưng huyễn tưởng luôn rất dễ tan biến, vẻ châm biếm của những người qua đường làm Dược Thiên Sầu cảm giác có chút không thích hợp, gương mặt Dược Thiên Sầu thoáng sầm xuống hỏi: "Tiểu phá hài, vì sao phun nước bọt lên người ta?"
 
Trong đó có một tiểu nam hài chống nạnh, nghênh mặt chỉ vào Dược Thiên Sầu khinh bỉ nói: "Chỉ là thứ nhỏ xíu như ngươi, còn chạy tới tham gia Ba Lan đại hội, cũng không sợ mất mặt. Dân nhà quê đáng chết, ở đâu tới thì về đó đi."
 
Ta nhỏ sao? Dược Thiên Sầu để tay lên ngực tự hỏi, mình cũng cao lớn a! Nhưng quay đầu lại nhìn đám người Bác Lực, nhất thời liền hiểu ra. Tuy thân hình hắn ở thế giới bên ngoài xem như còn được, nhưng nếu tham gia Ba Lan đại hội toàn là dũng sĩ bộ tộc cao hơn hai thước mà nói, chính xác vừa có vẻ gầy lại thấp.
 
Đám nhóc cẩu nuôi dưỡng, nguyên lai là thấy lão tử khổ người so với đám người kia thấp hơn, nghĩ ta dễ khi dễ! Dám phun nước bọt vào lão tử...Gương mặt Dược Thiên Sầu hoàn toàn sầm xuống.
 
Ai biết hai tiểu nam hài không chỉ khi dễ một mình hắn, một đứa còn chạy tới trước mặt Cổ An, chỉ vào mái tóc đầy bím của cổ An nói: "Rõ ràng là một tên thổ dân vừa nghèo lại bần, còn bày đặt học chúng ta mặc y phục. Mau cút ra khỏi Hoàng Thố thành. Phi phi phi...Nước bọt trong miệng lại phun đầy người cổ An.
 
Rất hiển nhiên, cổ An để đầu đầy bún tóc lại mặc bố y, nên bị tiểu nam hài khinh bỉ. Nhưng dù là như vậy, cổ An cũng chỉ xanh mặt lại không dám phát tác, bởi vì người trong thành đều không phải là người mà hắn có thể chọc tới.
 
Nam hài đối mặt Dược Thiên Sầu làm như còn chưa phun đã ghiền, lập tức nổi lên tâm tư, quay Dược Thiên Sầu phun tiếp một đống nước bọt.
 
Ta kháo! Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, ánh mắt dừng lại nơi con hẻm nhỏ ven đường. Hắn không chỉ không có vẻ giận, trên mặt còn nổi lên dáng tươi cười ấm áp, đón lấy nước bọt phun tới, đưa tay biểu diễn một chút vật trong tay, hòa ái cười nói: "Tiểu bằng hữu, ngươi có muốn nó không?"
 
Tiểu hài tử nhất thời sửng sốt, lộ ra ánh mắt kinh diễm. Nó lau nước bọt dính trên khóe miệng, kêu đồng bạn quay lại, Dược Thiên Sầu lại biểu diễn cho tiểu hài tử kia vật cầm trong tay, chỉ thấy trong tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một kim tệ...
 
"Tiểu bằng hữu, các ngươi có muốn nó không?" Dược Thiên Sầu lại lần thứ hai dẫn
 
Dụ.
 
Trong đó có một tiểu hài tử rất chua ngoa, chống nạnh nói: "Tên thổ dân, sao ngươi có nhiều tiền như vậy, chắc là trộm tới, mau giao cho ta, bằng không cần thận chúng ta báo quan..."
 
"Hư!" Dược Thiên Sầu dựng thẳng một ngón tay lên miệng ra dấu yên lặng, chỉ chỉ vào bên đường, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vào đó nói, có chút vấn đề hỏi các ngươi, chỉ cần các ngươi nói cho ta biết, ta liền đem kim tệ tặng cho các ngươi. Thế nào?"
 
Hai gã tiểu hài tử xảo quyệt nhìn nhau, lập tức gật đầu nói: "Đi!" Hai tên tiểu tử dẫn đầu chạy vào trong hẻm nhỏ, còn chỉ chỉ tay với Dược Thiên Sầu, ý bảo hắn mau đi theo. Dược Thiên Sầu cười khanh khách gật đầu đi vào.
 
Đám người Bác Lực nhìn nhau, không biết Dược Thiên Sầu muốn làm gì, bởi vì bọn họ không thấy rõ vật trong tay Dược Thiên Sầu. Thế nhưng nghe hai tiểu hài tử nói, hình như là tiền?
 
Mí mắt Ngạc Tiên Quân giật giật, hắn đã nhìn thấy rõ, trong tay Dược Thiên Sầu chính là một kim tệ. Bằng sự hiểu biết của hắn đối với Dược Thiên Sầu, hắn cũng không tin Dược Thiên Sầu có lòng tốt như vậy, không công tặng kim tệ...Lẽ nào người này ngay cả tiểu hài tử cũng có thể đau nhức hạ sát thủ?
 
Một lớn hai nhỏ đi vào hẻm, tên nhỏ lập tức nói: "Có gì hỏi thì nói mau!" Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn những người đi đường ngẫu nhiên đi ngang qua hẻm nhỏ, chỉ chỉ bên trong nói: "Đi sâu vào một chút đi! Vạn nhất bị người lớn nhìn thấy hai tiểu hài tử các ngươi có nhiều kim tệ như vậy, nói không chừng sẽ giành của các ngươi."
 
Hai tiểu hài tử thầm chấp nhận, cho rằng Dược Thiên Sầu nói rất có đạo lýẵ Bọn hắn dĩ nhiên quen thuộc đối với địa hình ở đây, đi sâu vào một góc bên trong, tiểu hài tử mở miệng đầu tiên lên tiếng nói: "Hỏi ngay đây đi!"