Đại hội Ba Lan ba năm một lần của Hoàng Thổ thành đã bắt đầu, gọi là Ba Lan đại hội, ở thời gian sớm nhất xác thực chỉ dùng một hàng rào gỗ vây quanh sân tỷ thí, đây cũng là lý do tên của đại hội tồn tại. Thế nhưng thời gian lâu dài, nguyên bản Đông Cực Thánh Thổ hoang dã đã xuất hiện không ít thành thị, Ba Lan đại hội từ lâu đã không còn hàng rào gỗ, nơi sân tỷ thí cũng đã được chuyên môn tu kiến. Nếu như để Dược Thiên Sầu nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát hiện sân tỷ thí rất giống sân giác đấu của cổ La Mã ở kiếp trước.
Tuy rằng người địa phương trong thành thông thường đối xử khinh rẻ với thổ dân, thế nhưng lại rất có hứng thú đối với Ba Lan đại hội. Loại tràng diện chém giết máu tanh kia, có thể triệt để kích phát dục vọng của người thành thị. Cho nên mỗi khi Ba Lan đại hội cử hành, thông thường muốn mua vé vào cũng khó, cũng không phải người nào muốn đi vào xem cũng được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Trong sân tỷ thí, có hai mươi dũng sĩ các bộ tộc chia làm mười tổ đang kịch liệt quyết đấu...Trong mười khung vuông được phân chia, đã có những người sớm hoàn thành cuộc tỷ thí. Người đắc thắng mang theo máu tươi đầy người huy lên song chưởng cường tráng rít gào rời khỏi sân. Mà sự thất bại sẽ mang đến máu tươi đầy đấu tràng, nằm im trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đã không còn hô hấp.
Trên tầng tầng bậc thang chung quanh đầy người vây xem, vừa nhìn thấy máu tanh, nhất thời giống như đang châm lửa, không ngừng có người hoan hô, không ai quan tâm người nằm trong đấu tràng còn sống hay đã chết...
Trên tòa nhà hình tháp cao cao nhất trong đấu tràng, đó là kiến trúc có tính tiêu chí của Hoàng Thổ thành, trong phòng nhỏ sát trên mái nhà, thành chủ Hoàng Thổ thành Hoàng Thiên và Tiên Thành sứ giả Nặc Thu Phong đang xuyên thấu qua cửa sổ hờ hững nhìn trận giác đấu bên dưới, phía dưới khi thì dâng lên tiếng hoan hô, ở bên trên đều nghe được thật rõ ràng.
Cuộc tỷ thí bên dưới sân đã toàn bộ kết thúc, vòng tỷ thí tiếp theo đang tiếp tục ra sân.
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm phía dưới chậm rãi nói: "Nặc huynh, nghe nói có người náo loạn đại lĩnh chủ phủ long trời lở đất. Còn giết không ít người, người nháo sự kia có bắt được hay chưa?"
Khuôn mặt Nặc Thu Phong nghiêm túc, trầm giọng nói: "Người kia rất có thể là tu sĩ nhân gian từ bên ngoài xông vào, thế nhưng rất mạnh!"
"Rất mạnh?" Hoàng Thiên nhàn nhạt cười nói: "Nếu hoài nghi là tu sĩ nhân gian...Tu sĩ nhân gian có thể mạnh bao nhiêu?"
Nặc Thu Phong lắc đầu trầm ngâm nói: "Người này có lai lịch cụ thể gì không ai biết, thế nhưng thủ đoạn cường hãn không thể nghi ngờ, tạm thời không đề cập tới hắn nháo sự trong đại lĩnh chủ phủ...Hắn xông vào Tiên Thành hai lần, nhưng không ai lưu lại được hắn, thủ đoạn như vậy ngươi có thể tưởng tượng."
Hoàng Thiên nghe vậy cả người chấn động, quay đầu lại thất thanh nói: "Nói cái gì? Bên trong Tiên Thành cao thủ nhiều như mây, hắn xông vào hai lần không ai lưu lại được hắn? Điều này sao có thể! Lẽ nào lúc đó không có mặt hai vị tiên quân sao?"
Ánh mắt Nặc Thu Phong xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra viễn phương, trong hai tròng mắt còn hiện lên thần sắc sợ hãi. Hắn cảm thán nói: "Quả thực là mãnh hổ nhấp dương đàn (mãnh hổ nhấp vào đàn dê)! Lần đầu tiên hắn xông vào Tiên Thành, liền giết hơn một trăm tiên tu, trong đó có ba gã Tiên Đế sơ kỳ. Còn lại không sai biệt lắm đều là cấp bậc Đại Tiên. Sau chính Dạ Niểu tiên quân xuất thủ, đánh hắn bị trọng thương, thể nhưng lại để cho hắn trốn thoát."
"Cái gì? Dạ Niểu tiên quân ra.., xuất thủ.., vẫn không thể lưu lại hắn?" Hoàng Thiên lần thứ hai thất thanh, bản lĩnh của mười hai tiên quân Tiên giới thật không cần hoài nghi. Chính là một trong những nhân vật đứng đầu Tiên giới, mười hai đại tiên quân
Vốn là cao thủ đứng đầu gần với Tiên Đế Kim Thái nhất a!
Hoàng Thiên đang thất thần bỗng nhiên bị tiếng hoan hô bên dưới sân giác đấu kéo trở lại hiện thục, lần nữa khẩn cấp hỏi: "Không phải hắn xông vào Tiên Thành hai lần sao? Lẽ nào hắn bị Tiên Quân xuất thủ đánh trọng thương còn dám tiếp tục xông vào Tiên Thành?"
"Người nọ quả thực là một quái vật, bị trọng thương nặng như vậy mà chỉ trong vài ngày đã khỏe lại." Nặc Thu Phong lắc đầu cười khổ nói: "Ngay khi Dạ Niểu tiên quân đang bố trí chuẩn bị giăng lưới trong toàn bộ đại lục để bắt hắn, hắn lại chủ động đưa lên cửa. Lần thứ hai hắn xông vào Tiên Thành, tu vi của hắn hình như lại cao hơn không ít, bị cả ngàn người vây công vẫn giết hơn ba trăm tiên tu. Ngay Tiên Đế sơ kỳ cũng giết mất tám người...Thật là đáng sợ!"
Hoàng Thiên bị lời này chấn động đến có điểm phát mộng, có chút ngây người líu lưỡi hỏi: "Giết.., giết nhiều người như vậy, lẽ.., lẽ nào Tiên Quân còn có thể thả hắn đi?" Kỳ thực trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được, bằng tính cách có thù tất báo của Dạ Niểu tiên quân, há có thể để cho người nọ tiếp tục bỏ chạy, làm không chuần là chính Dạ Niểu tiên quân cũng không lưu nổi hắn.
"Không phải là thả hắn đi, mà là thực sự không lưu được hắn!" Nhạc Phong lộ ra thần tình hồi ức kinh khủng nói: "Đánh tiếp cũng đã không còn ai dám động thủ với hắn, hắn giết tới đâu, người nơi đó đều chạy trốn. Cuối cùng không còn biện pháp, Dạ Niểu tiên quân đơn độc cùng hắn quyết đấu...
"Kết quả thế nào?" Hoàng Thiên nhịn không được hỏi, Nặc Thu Phong cành giác nhìn quanh bốn phía, tựa hồ có chút không tiện nói ra, vì vậy chợt do dự.
Lúc này Hoàng Thiên đoán ra câu nói kế tiếp khả năng có bất kính với Dạ Niều tiên quân, vì vậy hắn không tiện nói ra miệng, nên truyền âm nói: "Nặc huynh không cần cố kỵ, ngươi ta truyền âm nói chuyện với nhau, ngày hôm nay những lời nói ra từ miệng ngươi, vào tai ta tuyệt sẽ không có người thứ ba biết."
Nặc Thu Phong khẽ gật đầu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang truyền âm nói: "Trận chiến ấy Dạ Niểu tiên quân không địch lại hắn...Người nọ lần trước xông vào Tiên Thành bị Dạ Niểu tiên quân đánh trọng thương. Kết quả lần này Dạ Niểu tiên quân lại bị trọng thương. Thiên Vũ Si triệt để bị người kia hủy, hơn nữa.., hơn nữa Dạ Niểu tiên quân còn bị thương không nhẹ."
Hoàng Thiên hoàn toàn khiếp sợ. Thân là người trong Tiên giới, đương nhiên biết bào bối của Dạ Niểu tiên quân, Thiên Vũ Sí, đó là tiên bào đỉnh cấp hoành hành Tiên giới nhiều năm bao gồm cả công lẫn thủ a! Làm cho hắn giật mình chính là Dạ Niểu tiên quân lại không địch lại mà thụ thương.
Nặc Thu Phong tiếp tục truyền âm cảm khái: "Cũng ngay thời khắc mấu chốt, hầu như Tây Cung Cơ Vũ tiên quân vốn rất ít lộ mặt đột nhiên hiện thân, hai vị tiên quân liên thủ đại chiến với người nọ, trận chiến ấy có thể nói kinh thiên động địa! Nhớ năm xưa sau trận chiến với Vạn Kiếm Ma Quân, đã không biết bao nhiêu năm cũng không gặp qua trận chiến nào lớn như vậy. Hơn một nửa Tiên Thành đều biến thành phế tích, người bình thường muốn nhúng tay hỗ trợ cũng không chen lọt tay...
"Hai vị tiên quân liên thủ còn để cho hắn chạy?" vẻ mặt Hoàng Thiên khó có thể
Tin.
Nặc Thu Phong khẽ lắc đầu nói: "Chạy thì chạy, thế nhưng hai vị tiên quân liên thủ há dễ chịu, hơn nữa Dạ Niểu tiên quân đã đánh đến đỏ mắt, hầu như là đang liều mạng...Người nọ chạy cũng mang theo một thân vết thương mà chạy. Bằng không bằng vào sự cố chấp của hắn, không bất đắc dĩ tuyệt sẽ không lùi bước."
Hoàng Thiên hí mắt nói: "Như vậy thật kỳ quái, nếu hắn không phải là đối thủ của hai vị tiên quân liên thủ, hai vị tiên quân vì sao không truy sát? Toàn bộ đại lục giống như một lồng giam, hắn bị trọng thương còn có thể chạy đi đâu? Dạ Niểu tiên quân không giống như người chịu dưỡng hổ vi hoạn!"
"Hắc hắc! Nói đến ngươi cũng không tin tưởng." Ánh mắt Nặc Thu Phong như lửa nóng nói: "Người nọ không ngờ có thể tùy ý ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận...Lúc đó hai vị tiên quân đã quyết tâm không buông tha cho hắn. Một đường đuổi theo ai biết lại bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận ngăn trở, mà người nọ lại trực tiếp xuyên trận mà đi làm cho họ không theo kịp. Nhìn hình dáng của hắn thật giống Vạn Kiếm Ma Quân ngày xưa luôn qua lại như thường a!"
"Cái gì?" Hoàng Thiên trợn mắt líu lưỡi nói: "Hắn có thể tày ý ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận, điều này sao có thể?" Hắn lập tức liên tưởng đến Dược Thiên Sầu vẫn bị vây dưới địa cung, trong lòng kinh nghi không biết giữa hai người này có liên hệ gì hay không.
Nặc Thu Phong cười lạnh nói: "Kỳ thực luận tu vi, sợ rằng người nọ không phải là đối thủ của bất cứ vị tiên quân nào. Chỉ là người này không chỉ tu vi cao, tựa hồ còn có thể mượn thiên địa oai. Khi hắn chạy ra Thiên Địa Càn Khôn đại trận, mọi người mới hiểu được. Nếu Thiên Địa Càn Khôn đại trận không thể ước thúc được hắn, dĩ nhiên lúc hắn tranh đấu liền có thể thỏa thích phát huy, không cần lo lắng động thủ thì bị đại trận rút đi phân nửa tiên nguyên. Ngươi nghĩ, Dạ Niểu tiên quân tiêu hao hai thành tiên nguyên mới khả năng phát huy ra một thành uy lực, mà hắn ra mười thành uy lực liền đủ phát huy ra mười thành uy lực, lúc động thủ làm sao Dạ Niểu tiên quân không có hại."
Hoàng Thiên nghe vậy hàm hồ gật đầu ậm tr, nhìn như tán thành nhưng kỳ thực trong lòng cũng không chặp nhận, tính cũng không phải tính kiếu như vậy. Tuy rằng như vậy cũng có hại, sẽ ảnh hưởng lực tranh đấu khi kéo dài, thế nhưng nếu là động thủ, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh đều có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực, chỉ bất quá tiên nguyên phải tiêu hao gấp đôi mà thôi. Huống chi cuối cùng còn không phải là hai vị tiên quân liên thủ hay sao?
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đối phương chỉ là đang giữ gin mặt mũi của tiên quân, mình cũng không thể nói xuyên rõ ràng. Hắn trầm mặc, hỏi: "Người này vì sao phải xông vào Tiên Thành? Lẽ nào bên trong Tiên Thành có thứ gì để hắn mong muốn?"
Nặc Thu Phong nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười: "Cần cái rắm, hắn cái gì cũng không muốn. Người nọ là một người điên mười phần, lần đầu tiên đến Tiên Thành điểm danh muốn hai vị tiên quân ra đánh với hắn một trận. Dĩ nhiên thủ hạ không khách khí, lập tức động thủ. Lần thứ hai hắn lại đến, có sự giáo huấn lần trước mọi người xem người này không tầm thường, tự nhiên cũng sẽ không vội vã động thủ. Bởi vì không thể cứ đi đánh không mục đích với hắn a! Phải biết nguyên nhân vì sao mà đánh a! Vì vậy lần này có người hỏi hắn vì sao phải chạy tới khiêu chiến hai vị tiên quân, rốt cục là hắn có ý đồ gì, ngươi đoán hắn làm sao trả lời?"
Hoàng Thiên ngần người, truy vấn: "Hắn làm sao trả lời?"
"Người điên kia nói...Vĩ chiến mà đến, vì bại mà đến. Thẳng đến khi nào hắn gặp phải một đối thủ không thể vượt qua, đến lúc chết trận mới thôi, đây là tâm nguyện suốt đời của hắn, không còn cầu mong gì khác!" Nặc Thu Phong dở khóc dở cười nói: "Ngươi nói người nọ có phải là người điên hay không. Thì ra náo loạn bao lâu, hắn không hề có bất luận ý đồ gì, chỉ là chạy đến Tiên Thành tìm tiên quân để đánh nhau mà thôi. Ngươi nói tất cả mọi người nhàn rỗi nhiều năm như vậy, những người bị đánh chết kỳ lạ có oan hay không đây."
"Ách..." Hoàng Thiên cũng không biết nói gì, người chỉ vì thuần túy muốn đánh nhau như thế nói hắn là người điên thật đúng là không sai. Hoàng Thiên ngây ra, nhược nhược hỏi: "Lần này lại bị hắn chạy, hắn có thể sẽ đến lần thứ ba hay không?"
"Đến!" Nặc Thu Phong tức giận nói: "Trước khi hắn đào tẩu từng cười ha ha hô to đã ghiền. Nói cái gì mà chuyến đi này không tệ. Lại tuyên bố với hai vị tiên quân, đợi sau khi hắn khôi phục sẽ trở lại lĩnh giáo. Hai vị tiên quân nghe nói hắn còn muốn trở lại, cũng bị hắn làm cho đau đầu, một người điên càng đánh càng mạnh không hề sợ hãi, ai lại bồi nổi hắn lăn qua lăn lại đây a! Dạ Niểu tiên quân đã đến thế giới ngầm liên lạc hai vị mình Tướng...