"Là thuộc hạ vọng ngôn." Người nọ chắp tay, lập tức lại nhíu mày nói: "Vậy thì kỳ quái, theo ta được biết, ngày xưa trong số những người còn lưu lại, biết khống thổ thuật cũng chỉ có Hoàng Thiên, chẳng lẽ còn người khác sao?"
"Mặc kệ hắn là ai, nếu không dám cùng chúng ta chính diện giao phong, vậy không cần phải sợ hắn." Lão đầu trọc áo đen bỗng nhiên nhìn mấy người, thanh âm khàn khàn ra lệnh: "Triệu tập nhân thủ của chúng ta, toàn lực tìm tòi, không tiếc tất cả trả giá, cần phải tìm được xú nữ nhân kia trước khi nàng ta lành thương thế. Nếu để nàng dưỡng thương xong, chúng ta đều sẽ không chịu nổi."
"Dạ!" Mọi người khom người lĩnh mệnh, cấp tốc tứ tán...
Lúc này ba người Dược Thiên Sầu, ở dưới lòng đất giống như đang được khóa trong một bọt khí lớn, thổ tầng phía trước cấp tốc tách ra, phía sau liền theo đuôi khép lại, như cá gặp nước, như chó nhà tang đang hốt hoảng chạy trốn. Dược Thiên Sầu mang theo nữ nhân thụ thương, hai mắt nhắm nghiền cùng hoàn toàn không hề nhìn tới, một tay đưa phía trước điều khiển Thổ quyết lợi dụng uy lực cấp tốc mở đường. Mà song chưởng của Ngạc Tiên Quân dán sau lưng Dược Thiên Sầu, đẩy Dược Thiên Sầu đi tới thật nhanh...
Có thể nói hai người phối hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, một người tu vi không đủ, thế nhưng Thổ quyết thần kỳ có thể chui xuyên trong lòng đất mở đường, mà người sau dựa vào tu vi cao thâm có tác dụng như động cơ, dùng đủ mã lực thúc đẩy Dược Thiên Sầu bay tới. Mặc dù như vậy, khóe miệng hai người đều rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Mười mấy người vừa rồi liên thủ công kích tuy rằng bị hai người tránh thoát, không chính diện đánh trúng bọn họ, thế nhưng bởi cự ly quá gần, dù sao cũng không thể thuấn di như ở bên ngoài, hơn nữa uy lực những người đó liên thủ xác thực cường hãn. Một cỗ lực đánh cường đại giống như bị sức ép, cấp tốc làm hai người bị thương nặng, may là Dược Thiên Sầu phản ứng linh mẫn, trong nháy mắt lợi dụng Thổ quyết khiến cho đại địa sản sinh ba động, lúc này liền hóa giải không ít cường lực đánh vào, bằng không chỉ sợ rất khó chạy thoát, nhưng dù là như vậy, hai người vẫn bị trọng thương...
"Lão yêu quái, dừng lại!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên mở mắt hô lên. Ngạc Tiên Quân cấp tốc dừng lại, kỳ thực hắn cũng phát hiện, một đường độn xuống, bốn phía bắt đầu xuất hiện từng khối từng khối đá lớn, Dược Thiên Sầu mở đường có chút trắc trở, vẫn đông nhiễu tây nhiễu xuyên qua giữa những khối bùn đất xen kẽ giữa những tảng đá, nhìn có vẻ phi nhanh, kỳ thực chạy tới cự ly cũng không xa.
"Lão yêu quái, chúng ta có chạy xa lắm không?" Dược Thiên Sầu hỏi lần thứ hai.
"Hẳn là ngoài mấy trăm dặm!" Ngạc Tiên Quânừầm mặc nói.
"Ba." Một thanh âm vang lên, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hung hăng vỗ mạnh lên bờ mông đầy ắp của nữ nhân kia một cái, Ngạc Tiên Quân liền quát: "Dược Thiên Sầu ngươi làm gì?"
"Mẹ nó! Ngươi nói ta làm gì?" Dược Thiên Sầu nhìn nữ nhân đang ôm trong tay, tức giận nói: "Để giúp ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, lão tử thiếu chút nữa đánh mất cả mạng, ăn chút đậu hũ của nàng, ngươi còn có ý kiến? Mẹ nó! Xúc cảm không tệ." Đang khi nói chuyện hắn còn không chút khách khí nhéo nhéo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Ngạc Tiên Quân trợn tròn mắt há hốc nhìn cử động của hắn, nhìn nhìn nữ nhân bọn họ mang theo, khóe miệng nhịn không được co quặp...
Hắn còn đang đờ ra, Dược Thiên Sầu lại không chút thương hương tiếc ngọc thẳng tay ném nữ nhân xuống mặt đất, thò tay chậm rãi hướng phía trước đi đến, bùn đất tách rạ, còn chưa đi thật xa đã bị một tảng đá xám trắng khổng lồ hiện ra giữa bùn đất, tay hắn đặt lên tảng đá, hơi nghiêng đầu, nhắm mắt không một tiếng động...
Ngạc Tiên Quân nhìn cử động kỳ quái của hắn, không biết hắn muốn làm gì, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt Dược Thiên Sầu dâng lên nét cười nhàn nhạt. Chỉ thấy bàn tay
Hắn đang đè trên khối đá thật lớn kia lại đột nhiên giống như băng tuyết tan rã, một
I thông đạo vuông vắn khoảng hai thước hiện ra giữa tảng đá, cũng không ngừng hướng bêntrongkéo dài...
Dược Thiên Sầu vẫn đưa tay thăm dò nhắm mắt hướng phía trước đi đến, dáng tươi cười trên mặt càng ngày càng đậm, tựa hồ như đã phát hiện điều gì. Ngạc Tiên Quân thấy hắn khống thạch dễ dàng như khống thổ, lúc này vẻ mặt kinh ngạc, không hề nghi vấn, tiểu tử này khẳng định chỉ là vừa lĩnh ngộ ra, trước đó gặp phải tảng đá còn phải nhiễu đường vòng mà đi.
Thấy hắn càng đi càng xa, Ngạc Tiên Quân bỗng nhiên đưa mắt nhìn bốn phía, hiện tại cũng không biết đang ở dưới lòng đất bao sâu, ngàn vạn lần đừng lạc mất, bằng không đi ra ngoài thật phiền phức. Vì vậy phải nhanh tay ôm nữ nhân mà Dược Thiên Sầu tùy ý bỏ trên mặt đất trở lên, bước nhanh đi theo sau...Đi theo thông đạo mở giữa tảng đá phía sau Dược Thiên Sầu được chừng trăm thước, hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi làm như thế nào?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy dừng bước, mở mắt nhìn trước sau một chút, nhàn nhạt cười nói: "Nguyên lai như vậy cũng được, lão tử là thiên tài." Trên mặt hắn tràn ngập vẻ cao hứng.
Vừa rồi khi hắn chạy trốn dưới lòng đất, mỗi khi bị tảng đá cản đường phải đi vòng, khiến cho trong lòng nghẹn một cỗ hỏa. Nhưng ngay khi đó, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh tinh luyện kim chúc từ quặng mỏ từng nhìn thấy ở kiếp trước...Hắn ôm thử tâm tính thử xem, liền đối nham thạch sử xuất Kim quyết, phát hiện bên trong nham thạch tựa hồ có chút phản óng, nhưng vẫn không đủ tác dụng. Vì vậy hắn cùng dùng Thổ quyết và Kim quyết, kết quả kỳ tích liền xuất hiện...
Thổ quyết và Kim quyết cùng sử dụng lại có thể sản sinh kỳ hiệu như vậy, đây là việc mà hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng đây cũng không phải lý do để hắn cao hứng nhất. Làm hắn cao hứng nhất chính là hắn đã mở ra được một ý nghĩ sử dụng ngũ hành pháp quyết bằng phương pháp khác, nguyên lai ngũ hành pháp quyết còn có thể phối hợp sử dụng, vậy nói rõ ngũ hành pháp quyết rất có tiềm lực để đào sâu hơn...
"Di!" Dược Thiên Sầu lại duỗi tay đặt lên vách đá, sau đó quay đầu lại nhìn Ngạc Tiên Quân nói: "Phía sau vách đá này hình như là trống rỗng, có phải là bảo tàng gì đó bị chúng ta phát hiện hay không?" Trong nháy mắt hắn đã liên tưởng tới lần đầu tiên tới Yêu Quỷ Vực liền phát hiện được thần phẩm linh thạch thật ly kỳ.
Ngạc Tiên Quân lườm hắn, không gì để nói: "Ngươi nằm mơ sao! Nào có dễ dàng đụng tới bảo tàng như vậy, huống chi cũng không có ai ở địa phương sâu như vậy chôn đồ vật đi? Nói không chuẩn có lẽ là một hang động dưới lòng đất, mở ra nhìn sẽ biết."
Dược Thiên Sầu gật đầu, bàn tay đẩy ra, tường đá lập tức tan rã khuếch tán ra bốn phía, thông đạo tảng đá cấp tốc kéo dài về phía trước, trong bóng tối hơn mười thước phía trước bỗng nhiên hiện vẻ sáng mờ, đã đánh thông...
Bảo quang? Hai người nhìn nhau, Ngạc Tiên Quân càng không nói gì, lẽ nào thật bị tiểu tử này nói trúng rồi, nơi đây thật có bảo tàng?
Dược Thiên Sầu không nói một lời, trực tiếp phóng qua, sững sờ ngay cửa thông đạo, Ngạc Tiên Quân đi theo sau, chỉ liếc mắt nhìn liền nhịn không được ha hả bật cười. Trên thực tế không phải Dược Thiên Sầu đoán đúng, mà là hắn đoán đúng, cũng không phải là bảo tàng gì, không gian ngầm trước mắt xác thực là một hang động dưới lòng đất thật rộng rãi.
Hai người trước sau cùng đi vào động, trước mắt có một đầm nước, rất nhiều thạch nhũ đủ kích cỡ hình dạng trải rộng hai bên bờ, mặt trên hang đá cũng có rất nhiều thạch nhũ treo ngược, ở ngay đầu nhọn đều có những dòng nước trong suốt nhỏ xuống giữa đầm, phát sinh tiếng tí tách dễ nghe thanh thúy. Làm cho người kỳ quái chính là, hang động này lại có huỳnh sa màu sắc rực rỡ, làm cho cả hang động chói lọi, đây cũng là nguyên do hai người nhìn thấy ánh sáng mờ khi nãy.
"Chậc chậc!" Dược Thiên Sầu đứng bên đầm nước kinh ngạc chậc lưỡi, Ngạc Tiên Quân không biết hắn nhìn thấy gì, đặt nữ nhân ôm trong tay xuống mặt đất bằng phẳng,
Đi tới bên đầm nước quan sát, lập tức hiểu được nguyên nhân Dược Thiên Sầu kinh ngạc.
Nguyên lai bên trong đầm nước còn có động vật thủy sinh sống được, ngạc nhiên chính là, trên người những động vật thủy sinh lại có thể phát ra ánh sáng...
Những con sứa đang phiêu đãng, quang điểm lóng lánh. Những con tôm trong suốt nho nhỏ, dưới bụng cũng có lam quang lóng lánh. Còn có một ít loài cá, hoặc đầu hoặc đuôi hay lưng đều có màu lóng lánh. Đều là một ít động vật thủy sinh rất đẹp, đang an tĩnh sinh hoạt trong đầm nước không người quấy rối.
Tận sâu trong đầm nước thật tối đen, có vẻ như sâu không thấy đáy, phỏng chừng là một mạch nước ngầm nào đó...
Ngạc Tiên Quân nghiêng đầu đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thấy khóe môi hắn dính vết máu vẫn ngây ngô cười, sờ sờ lên miệng của mình, liền ngồi xổm xuống rửa sạch. Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn, cúi đầu nhìn nhìn hình ảnh của mình trong nước, cũng ngồi chồm hổm xuống rửa sạch, chờ sau khi hắn rửa xong, quay người phát hiện Ngạc Tiên Quân đang lấy ra tiên đan đút cho nữ nhân kia chữa thương, không khỏi đi tới trêu ghẹo nói: "Lão yêu quái, có phải nhìn thấy người ta xinh đẹp, trúng ý người ta? Ta khuyên ngươi nghĩ kỹ, tu vi nữ nhân này hình như không kém, đừng để cho mình đi cứu sống một cừu nhân. Ách...Ngươi có biết nàng hay không?"
Ngạc Tiên Quân yên lặng gật gật đầu, tỏ vẻ nhận thức, tĩnh tâm trợ giúp nữ nhân luyện hóa cắn nuốt tiên đan, thật lâu sau mới đặt nữ nhân kia nằm xuống. Sau đó chính hắn lại khoanh chân ngồi một bên, ăn vào một viên tiên đan, chuẩn bị chữa thương, kết quả liếc qua thấy Dược Thiên Sầu đang có vẻ không hảo ý nhìn chằm chằm nữ nhân kia đánh giá, hắn nhíu nhíu mày lại lấy bình tiên đan đưa tới, nói: "Bị thương lại uống một viên, trước chữa thương đi!"
"Ta không cần." Dược Thiên Sầu theo bản năng khoát tay, nhìn chằm chằm nữ nhân trên mặt đất tấm tắc nói: "Nữ nhân này thật là xinh đẹp, tuyệt sắc a!"
Ngạc Tiên Quân khựng lại, kinh ngạc nói: "Ngươi không cần chữa thương?"
Dược Thiên Sầu sừng sốt, lập tức ha ha cười nói: "Là thuốc có ba phần độc, ta bình thường có thể kháng thì kháng, tận lực không uống thuốc." Hắn nói như vậy, trên thực tế là có ẩn tình khác, viên Kim Châu trong người phi thường thần kỳ, chính hắn mỗi lần bị tổn thương liền lập tức phát huy kỳ hiệu giúp mình khôi phục, khôi phục còn nhanh hơn là uống linh dược, lúc này có vẻ như đã khôi phục bảy tám phần.
Thấy hắn nói như vậy, Ngạc Tiên Quân thu bình thuốc, cứ thế nhắm mắt chữa thương.
"Ngươi chậm rãi chữa thương, ta đi xem động tĩnh bên ngoài một chút." Dược Thiên Sầu dứt lời, lắc mình đi ra động khẩu, thẳng tấp hướng mặt đất bay lên thật nhanh. Sau khi cảm ứng một chút, chính hắn cũng nhịn không được chậc lưỡi, nguyên lai bọn họ đã đi xuống dưới lòng đất rất sâu.
Hắn giống như Thổ Hành Tôn ló đầu lên khỏi mặt đất nhìn chung quanh một lần, phát hiện đang ở trong rừng rậm, liền nhanh chóng vọt ra, bay đến một thân cây trốn trong cành lá rậm rạp quan sát. Kết quả âm thầm kinh hãi, phát hiện không trung bốn phía thỉnh thoảng lại có người bay qua rất nhanh, giống như đang tìm tòi thứ gì. Hắn co rụt đầu, lúc này giống như nhảy cầu trực tiếp chui tọt xuống đất không còn hình bóng...
Đợi sau khi hắn trở lại hang động dưới lòng đất, Ngạc Tiên Quân mở mắt ra nhìn hắn, thản nhiên hỏi: "Tình huống bên ngoài thế nào?"
Dược Thiên Sầu lắc đầu, nhìn nữ nhân vẫn chưa thanh tỉnh trên mặt đất nói: "Nơi nơi có người đang tìm tòi, tạm thời vẫn chưa thể đi ra bên ngoài...Nữ nhân này rốt cục là ai, lại làm đối phương hưng sư động chúng như thế, có vẻ như không tim được nàng sẽ không bỏ qua! Như vậy tốt lắm, chỉ sợ phải ngây ngốc nơi này thêm một đoạn thời gian."