Hai lão bằng hữu gặp mặt, những chuyện cần nói tự nhiên là không thể thiếu. n nhân cứu mạng của hai người là Dược Thiên Sầu hoàn toàn bị vứt bỏ sang một bên. Dược Thiên Sầu cũng lơ đễnh, ở một bên yên lặng nghe, hắn xem như đã nhìn ra, thì ra lúc còn ở Tiên giới quan hệ giữa hai người không tệ.
Sau một lúc hàn huyên, lại tán gẫu đến chuyện bị đuổi giết ở nơi này. Lúc này Cơ Vũ cắn răng nói: "Đám người La Sát, ta sẽ không tha cho bọn hắn..." Đang lúc tức giận, lại đưa tay che bụng, khóe miệng lại thấm ra tia vết máu.
Theo như lời nàng, nàng ít nhúng tay bất cứ chuyện gì trong Đông Cực Thánh Thổ. Trên phiến đại lục này căn bản cũng là Dạ Niểu làm chủ, nàng luôn tránh trong Tây Cung không ra ngoài. Nếu không phải Tất Trường Xuân đại náo Tiên Thành, Dạ Niểu thỉnh nàng hỗ trợ, nàng vốn sẽ không lộ mặt, nhưng làm cho nàng trăm triệu không thể tưởng được chính là bản thân mình luôn luôn không tranh sự đời, nhưng sau khi bị thương lại bị các đệ tử Dạ Niểu xem là chướng ngại vật đi đánh lén nàng, đây cũng là nguyên nhân làm nàng tức giận...
Lúc này Ngạc Tiên Quân giờ tay an ủi: "Muội tử chớ gấp, sau khi nghỉ ngơi dưỡng thương, tiếp tục báo thù này cũng chưa muộn. Bọn hắn ở trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận muốn chạy cũng không được." Nói xong lấy ra một lọ đan dược đưa tới nói: "Nhìn thấy muội tử thật vui vẻ, nhất thời nói nhiều, thiếu chút nữa làm chậm trễ muội tử chữa thương. Có chuyện gì đợi thương thế tốt lên rồi nói sau cũng không muộn."
Cơ Vũ tiếp nhận bình thuốc hắn đưa qua, đổ ra một viên tiên đan màu tím mông mông, trong lúc nhất thời trong động tràn ngập đan hương làm tâm thần tỉnh táo. Cơ Vũ nhìn linh đan trong bàn tay cười khổ nói: "Mọi người bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa nhiều năm như vậy, những gì còn lại đều đã dùng hết. Cũng may mắn là gặp được Ngạc đại ca, nếu không thương thế của tiểu muội nặng như vậy, còn không biết khi nào mới có thể khỏi hẳn."
Ngạc Tiên Quân cười khổ nói: "Bản thân ta tình nguyện dùng hết mấy thứ này, cũng không nguyện bị trấn áp mười vạn năm. Đã thế tu vi còn hạ thấp thật lớn. Cũng không biết tới năm nào tháng nào mới có thế khôi phục lại. Bất quá cũng tốt, hôm nay cuối cùng cũng có được công dụng, khả năng chiếu cố giúp đỡ được muội tử, cũng không uổng công ta bị nhốt nhiều năm như vậy." Nói xong đột nhiên kêu lên quái dị: "Muội tử không phải có một con Kim Mao Tiên Viên sao? Vì sao không thấy, chẳng lẽ cũng bị La Sát bọn hắn giết đi?"
Lỗ tai Dược Thiên Sầu bá một tiếng dựng lên...
Cơ Vũ lắc đầu cười khổ nói: "Đây là do Ngạc đại ca có điều không biết. Thiên Địa Càn Khôn đại trận thật sự là quý dị. Năm đó sau trận chiến cuối cùng với Vạn Kiếm Ma Quân, tiên thú cùng linh thú mọi người cùng mang đến từ Tiên giới sau ngàn năm đều xuất hiện dị thường, Thiên Địa Càn Khôn đại trận tựa hồ lấy mẫu linh khí trong cơ thể chúng nó, kết quả mỗi năm những tiên thú cùng linh thú đều uể oải xuống, đến cuối cùng không còn con nào kiên trì được qua ba vạn năm. Toàn bộ chết hết."
"Thì ra là thế." Ngạc Tiên Quân khẽ than nói. Một bên Dược Thiên Sầu chợt nhớ ra điều gì âm thầm truyền âm nói: "Lão yêu quái, hỏi một chút chuyện của Ba Lan đại hội là xảy ra chuyện gì." Việc này luôn luôn là bí ần không giải được trong lòng hắn.
Ngạc Tiên Quân liếc mắt nhìn hắn, vẫn chuyển lời hỏi. Cơ Vũ nhăn mặt nói: "Những dũng sĩ kia ngoại trừ đi đào quặng mỏ, chủ yếu là bởi vì Dạ Niểu không biết từ lúc nào lấy được một quyển ma pháp do ma đạo để lại. Nói là có thể bài trừ sự phong tỏa của Thiên Địa Càn Khôn đại trận. Nhưng cần phải lấy máu của nam tử cường tráng để luyện. Không biết đã chết bao nhiêu người mới thí nghiệm được thành công một lần, khoảng hơn hai trăm năm trước Dạ Niểu từng thành công đưa một gã đệ tử đi ra ngoài, nhưng sau khi người nọ rời khỏi đây đã không còn tin tức. Cũng không biết là chết hay sống, vốn lần này sau Ba Lan đại hội, Dạ Niểu chuẩn bị đầy đủ đồ vật tự mình thử xem. Ai ngờ người điên kia lại đột nhiên xông vào, làm cho mộng đẹp của Dạ Niểu thành không..."
Hơn hai trăm năm trước? Dược Thiên Sầu nhất thời không biết nói gì, hiện tại hắn rốt cục hiểu được lão gia hỏa ở hơn hai trăm năm trước tại Đông Hải tru diệt tên tiên nhân kia là ở chỗ nào tới. Nguyên lai vẫn luôn không nghĩ ra, thì ra là từ trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận chạy ra, bất quá người nọ cũng quá xui xẻo đi! Ở nhân gian gặp được ai không tốt, lại đụng phải thiên hạ đệ nhất cao thủ có cấp bậc yêu nghiệt. Thực là mạng khổ cũng không binh thường, trốn ra Thiên Địa Càn Khôn đại trận, không ngờ còn bị người làm thịt...
Ngạc Tiên Quân lắc đầu cười khổ nói: "Dù đi ra ngoài thì thế nào, chỉ sợ người nọ cũng không có biện pháp tiếp tục quay về Tiên giới...
Cơ Vũ giật mình: "Ngạc đại ca vì sao nói như thế, chẳng lẽ bên ngoài lại có biến cố gì hay sao?"
Ngạc Tiên Quân liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu biết hắn muốn nói gì, tỏ ý bảo hắn đừng nói ra, kết quả Ngạc Tiên Quân do dự một lúc, vẫn nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi không cần lo lắng, ta tin tưởng Cơ Vũ muội tử không phải người như vậy."
Dược Thiên Sầu rất muốn nói cho hắn biết biết người biết mặt không biết lòng, nhưng biết hiện tại có nói gì cũng vô ích. Cơ Vũ đánh giá hai người, vẻ mặt nghi hoặc, không biết hai người đang làm gì bí hiểm.
Ngạc Tiên Quân đón lấy ánh mắt của Cơ Vũ nói: "Thăng Tiên Thai ngoài nhân gian đã bị người bày ra Hóa Thần Yên. Mà bằng tu vi đệ tử Dạ Niểu cho dù muốn thông qua Minh Giới quay về Tiên giới, chỉ sợ cũng rất khó sống khi đi qua Minh Giới. Cho nên ta mới nói người nọ rất khó tiếp tục quay về Tiên giới."
Cơ Vũ nắm lấy tiên đan trong tay, đôi mắt lóe ra, chần chờ một lúc mới hỏi: "Ngạc đại ca làm sao biết Thăng Tiên Thai đã bị người bày ra Hóa Thần Yên?"
Ngạc Tiên Quân giải thích: "Không nói gạt ngươi, ta có biện pháp ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận, ta đã đi qua Thăng Tiên Thai một lần, tận mắt nhìn thấy Hóa Thần Yên bày ra Tuyệt Mệnh trận."
"Cái gì?" Cơ Vũ kinh hô: "Ngạc đại ca có thể ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận?" Lúc này đối với nàng mà nói, Hóa Thần Yên gì đó cũng không trọng yếu. Để cho nàng khó có thể tin chính là Ngạc Tiên Quân có thể đi ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận.
Mẹ nó! Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta còn tưởng rằng là nói bản thân ta. Không nghĩ tới yêu quái cũng đồng dạng khó qua ải mỹ nhân...Dược Thiên Sầu oán thầm.
Ngạc Tiên Quân khẽ gật đầu, phất tay vỗ mạnh lên vai Dược Thiên Sầu làm hắn trợn trắng mắt, nói: "Ngươi chớ có xem thường hắn. Tuy rằng tu vi của hắn chẳng ra gì, nhưng sư môn hắn lại không tầm thường. Sư phụ của hắn chính là người tru diệt Dạ Niểu, là người làm ngươi bị thương...
"Cái gì? Là đệ tử của hắn?" Cơ Vũ chỉ tay thất thanh nói.
"Lão yêu quái, ngươi đúng là qua sông đoạn cầu!" Dược Thiên Sầu hất mạnh cánh tay hắn ở trên vai mình, điên cuồng gầm hét lên. Lần này hắn thật sự hỏa lớn, không nghĩ tới Ngạc Tiên Quân lại đem gốc gác của hắn bày ra hết. Lúc này hắn chỉ vào Ngạc Tiên Quân cười lạnh nói: "Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi lên xem, xem ai ác hơn!"
"Như thế nào? Ngươi không muốn tìm Tử hỏa sao?" Ngạc Tiên Quân thản nhiên hỏi.
"Ngươi..." Khóe miệng Dược Thiên Sầu co rút, nhất thời cơn tức tiêu hơn phân nửa.
Lúc này Ngạc Tiên Quân quay đầu nói: "Cơ Vũ muội tử, hỏi ngươi một chuyện,
Ngươi ở chỗ này nhiều năm có biết địa phương ẩn chứa Tử hỏa chống đỡ việc vận chuyển Thiên Địa Càn Khôn đại trận ở nơi nào hay không?"
"Tử hỏa?" Cơ Vũ dừng một chút, sau khi nàng biết Dược Thiên Sầu là đệ tử Tất Trường Xuân, thật không giống như trong ý nghĩ của Dược Thiên Sầu là sẽ tìm hắn báo thù, lại có vẻ không hề xem thường hắn, vẻ mặt trịnh trọng theo dõi hắn nói: "Ngươi tìm Tử hỏa làm gì? Nơi đó không ai có thể đến gần...
"Muội tử không cần lo lắng." Ngạc Tiên Quân phất tay ngăn trở nàng nói tiếp, hỏi: "Lúc trước lần đầu chúng ta chiến đấu với Vạn Kiếm Ma Quân, ta nhớ được ngươi từng cứu Ngân giập Thiên Quân, mà lúc ấy Ngân giập Thiên Quân tặng cho ngươi một món tín vật, nói nếu ở Minh Giới gặp rắc rối có thể tìm hắn hỗ trợ. Nếu hai người chúng ta xâm nhấp Minh Giới, ngươi có nắm chắc sẽ để Ngân giập Thiên Quân giúp đưa chúng ta về Tiên giới hay không?"
Đôi mắt Cơ Vũ càng lóe sáng, có vẻ phi thường kích động, nàng nằm mơ đều không nghĩ tới có thể thoát ly khỏi lồng giam Thiên Địa Càn Khôn đại trận này. Sau thoáng bình phục một chút cảm xúc, lại có vẻ có chút do dự, chần chờ nói: "Là có việc này, nhưng Minh Hoàng luôn luôn không thích người trong Tiên giới như chúng ta. Chỉ sợ Ngân giáp Thiên Quân cũng chưa chắc làm chủ được."
Ngạc Tiên Quân khẽ gật đầu, lộ ra thần sắc tán dương. Nếu Cơ Vũ lập tức đáp ứng, chỉ sợ hắn còn phải ôm thái độ hoài nghi, hiện giờ xem ra, Cơ Vũ vẫn còn là Cơ Vũ của năm đó. Lúc này hắn ha ha cười nói: "Điều này ngươi không cần lo lắng, ta từng cùng Ngân giập Thiên Quân tiếp xúc vài lần, người này là một hán tử trọng tình trọng nghĩa. Lại là thống lĩnh cận vệ của Minh Hoàng, được Minh Hoàng coi trọng. Chỉ cần hắn nguyện ý giúp, Minh Hoàng sẽ cho hắn mặt mũi, chắc chắc giúp cho hắn hoàn lại một lần nhân tình."
Hắn lại trành hướng Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nói có thể giúp ta khôi phục tu vi. Ban đầu ta tin là thật, bất quá sau đó ngẫm lại, quả thật cảm thấy không thể dựa vào. Ngươi...Chuyện đã qua ta không muốn nói nhiều, hiện giờ gặp Cơ Vũ muội tử, ta có hi vọng trở về Tiên giới. Xin ngươi hãy thành toàn, chỉ cần ngươi đưa hai chúng ta rời khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận, ta liền để Cơ Vũ muội tử nói cho ngươi biết chỗ Tử hỏa. So với ngươi chạy loạn bên ngoài hỏi thăm đỡ nguy hiểm hơn nhiều."
Tiếp đó lại âm thầm truyền âm nói: "Ngươi yên tâm. Bí mật ngươi thu thập Tử hỏa tu luyện Tam Muội Chân Hỏa ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Chủ yếu là vì nể mặt mũi của sư phụ ngươi. Bởi vì sư phụ ngươi là người khiến cho ta bội phục. Hơn nữa, ta không ngại báo cho ngươi biết trước một câu, có lẽ ngươi có thể thu thập được Tử hỏa, nhưng muốn dung họp thành Tam Muội Chân Hỏa, chỉ sợ bằng tu vi hiện tại của ngươi còn xa xa không đủ, ngươi tự thu xếp ổn thỏa."
Mẹ nó! Quả nhiên đều là lão thành tinh, tới thời điểm mấu chốt lại chơi lão tử...Dược Thiên Sầu hết chỗ nói, đã sớm nên nghĩ tới, nhân vật có thể đứng hàng tiên quân trong mười hai tiên quân Tiên giới há có thể đơn giản. Người ta chỉ là chưa đến lúc nên mới giả bộ hồ đồ.
"Nói đi! Tử hỏa ở địa phương nào?" Dược Thiên Sầu cắn răng nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cơ Vũ hiển nhiên cũng nhìn ra giữa hai người hình như có chuyện gì đó. Ánh mắt nhìn qua Ngạc Tiên Quân, hiển nhiên đang hỏi có muốn nói hay không, Ngạc Tiên Quân trầm xuống nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng hiểu lầm, cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có ác ý đối với ngươi. Đồng dạng ta cũng tin tưởng ngươi." Tiếp theo hắn quay đầu nhìn Cơ Vũ gật đầu nói: "Trước tiên nói cho hắn biết!"
Ánh mắt Cơ Vũ tò mò đánh giá Dược Thiên Sầu, chậm rãi nói: "Ờ phía cực đông phiến đại lục này, có một nơi hoang vu không một ngọn cỏ, ở nơi này từng có người nhìn thấy qua tung tích Tử hỏa. Ngươi không ngại đến nơi nào nhìn xem...