Không khí tươi mát, bầu tròi xanh lam, cây cỏ xanh biếc, nước chảy rì rầm trên sông nhỏ, vóc người Yến Tử Hà đầy đặn lồi lõm. Dọc theo đường đi, tâm tình Dược Thiên Sầu rất tốt, trên người hắn có hơn tám trăm viên Trúc Cơ Đan a! Tin tưởng tư chất kém đến mấy cũng có thể trúc cơ thành công đi!
"Thiên Sầu."
"Ấn."
"Ngươi trở lại có phải chuẩn bị trúc cơ không?" Yến Tử Hà hỏi.
Dược Thiên Sầu không chút do dự đáp: "Phải."
"Ngươi còn nhớ vẫn thiếu ta một khúc ca sao?"
Dược Thiên Sầu cười nói: "Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này vẫn vội vàng luyện đan, chờ ta trúc cơ thành công sẽ nghĩ một khúc hát thật hay tặng cho ngươi." Lúc đó hắn thật không nghĩ tới sẽ thực sự đưa cho nàng, chỉ muốn qua loa cho xong, hiện tại trong lúc nhất thời hắn làm sao nghĩ được có bài hát nào thích họp.
Đi một hồi, Yến Tử Hà lại hỏi: "Ngươi trúc cơ có muốn ta giúp ngươi hộ pháp không?"
"A! Không cần, ta tùy tiện tìm một địa phương an tĩnh là được." Dược Thiên Sầu cự tuyệt. Hắn cũng biết thời gian trúc cơ không thể có người quấy rối, bằng không làm không tốt sẽ bị tẩu hỏa nhấp ma. Bất quá trên đòi này sợ rằng cũng không tìm ra nơi nào an toàn bằng ô Thác Châu đi! Địa phưong này dù là Khúc Bình Nhi hắn cũng chưa nói qua, hiện tại cũng không phương tiện nói cho nàng.
Thấy hắn cự tuyệt, Yến Tử Hà cắn cắn môi không nói gì. Kiệp trước Dược Thiên Sầu bình thường lăn lóc trong "bụi hoa", tự nhiên cũng nhìn ra vì mình cự tuyệt mà nàng mất hứng. Hắn không chút do dự đi lại gần, đưa tay vỗ một cái vào mông nàng.
"A!" Yến Tử Hà kêu lên một tiếng sợ hãi, không nghĩ qua bị người xấu này đánh lén thành công, vẻ mặt đỏ bừng chạy nhanh tránh sang một bên, kẻ hành hung đắc ý cười ha ha.
Trở lại Tang Thảo Viên, mỗi người quay về ổ của mình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trong căn phòng nhỏ, tràng cảnh trước mắt làm Dược Thiên Sầu sửng sốt. Rõ ràng ban ngày mà Phù Dung lại trùm kín chăn, đưa lưng ra bên ngoài nằm khoanh trên giường, có điểm khó tin, bình thường dù là buổi tối, nàng cũng khoanh chân ngồi trên giường tu luyện.
"Phù Dung sư thúc! Ngươi không sao chứ?" Dược Thiên Sầu ở một bên hỏi. Phù Dung không hé răng, đầu trùm kín chăn, nhìn không thấy nàng thế nào. Hắn đưa tay muốn kéo chăn ra nhìn, ngẫm lại cũng thôi, người tã có xấu cũng là nữ nhân, hảo tâm lưU Minh ò lại cùng trụ, nhưng mình túm chăn người ta, đây thật khó coi.
"Sư thúc, ngươi đang ngủ sao?" Dược Thiên Sầu lại hô lên lần thứ hai, Phù Dung vẫn không phản ứng, có điểm không bình thường.
Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ nhún nhún vai, thôi về trước lo trúc cơ, trúc cơ thành công quay lại hỏi, thân ảnh hắn biến mất trên giường.
Nếu như nói trong khoảng thời gian này, có ai đáng giá cho Trần Phong và Quan Vũ hoài niệm, không hề nghi ngờ chính là lão đại Dược Thiên Sầu của bọn họ, vừa đi đã hon mười ngày! Tin tức hoàn toàn không có! Thật làm hai người quá nóng ruột. Dù không luyện được Trúc Cơ Đan cũng phải trở về lên tiếng kêu gọi nha! Chúng ta không trách ngươi, dù sao còn nhiều linh thào, ngươi nỗ lực thêm là được.
Hai người uể oải dựa lên bàn đá trong trúc đình, không có tinh thần làm việc gì, những ngày chờ đợi thật thống khổ quá a! Tiểu Xích Thố và Bạch Tố Trinh đang du đãng trong biển hoa phía Xã xa.
"Lão đại đã trở về." Ánh mắt Trần Phong sáng lên, bật dậy.
"Đâu?" Quan Vũ đưa lưng ra bên ngoài, nhất thời không phát hiện, xoay người vừa nhìn, quà nhiên nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang chậm rãi từ trong rừng cây đi tới.
Quan Vũ và Trần Phong nhìn nhau, một dự cảm không hay lan tràn trong mắt hai người, lần này luyện đan chỉ sợ dữ nhiều lành ít, bằng không chưa từng gặp qua hình dạng này củã lão đại.
Từ khi Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện, Bạch Tố Trinh liền biết, xa xa nhìn thoáng qua, không khỏi cau mày, hình dạng ủ rũ của hắn roi vào trong mắt nàng, nàng vỗ vỗ con ngựa nhỏ nói: "Xích Thố, chúng ta trở lại."
"Lão đại."
"Ngươi đã trở về."
Quan Vũ và Trần Phong đi ra trúc đình, cùng nghênh tiếp hắn, đều muốn hỏi thăm chuyện luyện đan thế nào, nhìn thấy hình dạng của lão đại lại hỏi không ra miệng, hai người ôm lấy hắn ngồi xuống trong trúc đình.
Dược Thiên Sầu chống tay lên bàn đá, bàn tay tựa đầu không hé răng. Không bao lâu, Bạch Tố Trinh đi vào, nhìn sang bên này hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đúng vậy! Lão đại, ngươi làm sao vậy?"
"Lão đại, có chuyện gì thì nói đi! Ở đây cũng không có người ngoài."
Bạch Tố Trinh vừa mở miệng, hai người cũng đều khẩn cấp ân cần thăm hỏi, nhưng vẫn lảng tránh chuyện họ muốn biết nhất, Trúc Cơ Đan luyện chế thế nào rồi? Trong lòng Dược Thiên Sầu vụng trộm cười, để xem các ngươi có thể nghẹn tới khi nào. Hắn nhìn mấy người khoát tay nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay thực sự mệt mỏi, nghỉ ngoi một chút thì tốt rồi."
Lại dây dưa một lát, Trần Phong rốt cục nhịn không được hỏi: "Lão đại, luyện được
Trúc Cơ Đan không?"
Dược Thiên Sầu rất thẳng thắn nói: "Luyện."
Ánh mắt Quan Vũ sáng lên: "Luyện thế nào rồi?"
Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Không thế nào."
Nghe nói như thế, thần tình hai người buồn bã, Trần Phong tiếc hận nói: "Đều thất bại sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Dược Thiên Sầu trừng mắt, nói: "Ngươi gặp qua bổn lão đại từng thất bại sao?" Mỗi khi đụng tới thời gian như vậy, hắn luôn luôn nghĩ đủ biện pháp tận hết sức lực đề cao uy túi một lão đại.
Bạch Tố Trinh cho tới nay luôn làm người đứng xem, đối với điểm ấy vô cùng rõ ràng, biết hắn lại muốn dở trò, nghiêng đầu qua.., mủn cười.
Quan Vũ và Trần Phong liếc mắt nhìn nhau, nhất thời kích động, người trước nói lắp: "Lão.., lão đại, Trúc...Trúc Cơ Đan đâu? Ở nơi nào?" Đây là thứ mà từ khi Quan Vũ bị trục xuất Phù Tiên Đảo vẫn luôn chờ đợi, làm sao có thể không kích động. Trần Phong cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thực sự nghĩ sẽ có ngày này.
"Hai ngươi là đồ vô dụng, một viên Trúc Cơ Đan nho nhỏ cũng làm các ngươi kích động thành như vậy, sau này làm sao đi theo ta làm đại sự, bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh giống như bổn lão đại biết không?" Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói. Nói xong từ trong túi trữ vật lấy ra hai viên đan dược màu tím, hương thơm đan dược nhất thời tràn ra. Dù là Bạch Tố Trinh cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Trong miệng hai người liên tục nhận sai: "Dạ, dạ, dạ." Nhưng con mắt vẫn gắt gao nhìn thẳng hai viên dược hoàn màu tím. Quan Vũ càng cà kinh kêu lên: "Thực sự là Trúc Cơ Đan." Hắn đã từng dùng qua ba viên, đáng tiếc không trúc cơ thành công, tự nhiên là nhận thức.
Hai viên Trúc Cơ Đan thơm ngát, bị bàn tay nắm lại. Quan Vũ và Trần Phong sửng sốt, không biết lão đại có ý tứ gì, chẳng lẽ không muốn cho chúng ta?
Dược Thiên Sầu nắm Trúc Cơ Đan bỏ ra sau lưng, thần tình nghiêm túc nói: "Hai người yên tâm, Trúc Cơ Đan ta nhất định sẽ cho các ngươi. Nhưng cho các ngươi một tuyển chọn. Ta cho mỗi người một viên Trúc Cơ Đan, nếu như các ngươi nguyện ý rời đi, ta sẽ tha các ngươi đi, còn có thể cầu tỷ tỷ trà lại bổn mạng nguyên thần cho các ngươi, từ nay về sau chúng ta không đi chung đường. Còn có một tuyển chọn, cho các ngươi Trúc Cơ Đan, các ngươi có thể tuyển chọn lưu lại, thế nhưng từ nay về sau phải thật tình thành ý phụng tã làm lão đại, nghe hết mệnh lệnh. Hai người ngẫm lại đi! Quan Vũ, ta biết ngươi không phục lão đại như ta, ngươi nói trước!"
Hai người nhìn nhau, chẳng hiểu vì sao Dược Thiên Sầu lại nói ra lời này. Bạch Tố Trinh cũng kinh ngạc nhìn về phía bên này.
Sau thoáng trầm mặc, ngược lại là Trần Phong bước ra hành lễ nói: "Trần Phong từ nay về sau theo lão đại tuyệt đối nghe lệnh, tuyệt không hai lòng, nếu vi lời thề, tròi tru đất diệt." Lúc hắn vừa tới đối với Dược Thiên Sầu xác thực không cảm tình, nhưng bị hồ lộng vài lần, đương nhiên hắn cũng không biết mình bị lừa gạt, bời vậy đối với Dược Thiên Sầu đã có chút gần như sùng bái mù quáng, cho nên mới phát ra lời thề nặng.
Dược Thiên Sầu thỏa mãn gật đầu, đưa ánh mắt nhìn qua Quan Vũ.
Quan Vũ do dự, tuổi tác của hắn lớn hơn Trần Phong rất nhiều, ánh mắt nhìn ván đề tự nhiên thành thục hon càng nhiều, kỳ thực lưu lại cũng không quan hệ, thật tình thành ý nhận Dược Thiên Sầu làm lão đại cũng không quan hệ, then chốt là mê hoặc được trà lại bổn mạng nguyên thần quá lớn, chí ít từ nay về sau sẽ không bị người tùy thời khống chế. Nhưng một viên Trúc Cơ Đan có thể thành công trúc cơ sao? Nếu như không thể thành công đi ra ngoài thì thế nào? Ngược lại nếu Dược Thiên Sầu có khả năng luyện thành công lần đầu thì còn có lần thứ hai thứ ba, ở đây không thiếu linh thảo. Then chốt nhất chính là, dù cho mình muốn đi, Dược Thiên Sầu thực sự sẽ bỏ qua cho mình sao? Bí mật ở đây hắn không sợ ta tiết lộ ra ngoài?
Nghĩ tới đây, Quan Vũ có chút căm tức, Trần Phong hỗn đản, thuần phục thì thuần phục! Lại phát lời thề độc, ai cũng biết người tu chân mặc kệ tu vi cao thấp, khác với người thế tục, nếu phát thệ, vi bối lời thề sẽ bị ứng nghiệm. Nhưng hắn đã phát thệ, nếU Minh không làm theo thì rõ ràng cũng không được.
Do dự luôn mãi, Quan Vũ cắn răng hành lễ nói: "Quan Vũ từ nay về sau theo lão đại, tuyệt không hai lòng, nếu vi lời thề, trời tru đất diệt."
"Tốt." Dược Thiên Sầu hét lớn một tiếng, xoay người đưa lưng về phía hai người cười dài không ngừng, bỗng nhiên xoay người lại lạnh lùng nhìn hai người, ánh mẳt băng lãnh vô tình, một cỗ khí phách sát phạt quà đoán trong nháy mắt từ trong cơ thể tuôn ra, dưới khí thế kia, Quan Vũ và Trần Phong vô ý thứe hoảng sợ thối lui một bước, hai người kinh hãi.
Đôi mắt sáng của Bạch Tố Trinh nhìn không nháy mắt, chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được khí thế này của Dược Thiên Sầu, trong nháy mắt giống như thay đổi thành một người khác, phảng phất làm cho người ta không nhận ra. Nàng xem như cũng duyệt tận nhân thể, loại khí thế này chỉ có ở người thân ở địa vị cao, thiết huyết sát phạt mới có, không phải nói già vờ là được.
Dược Thiên Sầu lạnh lùng nhìn hai người, cuối cùng roi trên người Quan Vũ, nhìn hồi lâu làm người sau sợ hãi, hắn chậm rãi nói: "Hai ngươi sẽ có một ngày vì tuyển chọn của mình mà cảm thấy tự hào."
Trần Phong khẽ nhếch môi, gian nan nuốt nước bọt, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới lão đại còn có một mặt này, thật có điểm thâm bất khà trắc a! Tâm tình sùng bái không khỏi tăng thêm vài phần.
Ngay khi mấy người đang khiếp sợ, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hồi phục biểu tình hì hì bình thường, khiến Quan Vũ và Trần Phong rất không tập quán. Dược Thiên Sầu đưa tay ra, đưa hai viên Trúc Cơ Đan trong tay, nhìn hai người cười nói: "Một người lấy một viên! Cung chúc hai vị sớm ngày trúc cơ thành công."