Tinh Thần Châu

Chương 860: Vay tiền mua đỉnh núi




"Ai nói chỉ có một mình ta làm chưởng môn?" Dược Thiên Sầu không quan tâm hơn thua nhìn hắn. Vừa vặn đối diện ánh mặt trời, hí mắt chậm rì rì nói: "Không phải là còn có ngươi sao?"
 
Vi Xuân Thu ngưng ế không nói gì, phát hiện vẻ mặt Vân Bằng và Vạn Cách Di đều hồ nghi nhìn mình, lúc này nghiêm mặt nói: "Dược Thiên Sầu, Thiên Hạ thương hội gì đó của ngươi đừng kéo lên trên đầu ta, ta đối với phá thương hội của ngươi không có một chút hứng thú."
 
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu né tránh ánh mặt trời, nhìn lưu quang lên xuống khắp trên trời dưới đất, chậm rãi nói: "Vạn sự đều là chưa từng có, nhưng nên đến lúc có sẽ có...Chưởng môn như ta nên đến lúc chiêu chút thuộc hạ...Đang nói ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, nhìn quanh đỉnh núi thấy đàn đàn kiến trúc, ngạc nhiên hỏi mấy người: "Thương hội khác đều có đỉnh núi, địa bàn của ta ở nơi nào?"
 
Mấy người nhìn nhau, Vạn Cách Di thản nhiên nói: "Tự nhiên phải dùng tiền mua."
 
"Còn muốn ra tiền mua? Không phải vừa mới nộp năm trăm ức thần phẩm linh thạch sao?" vẻ mặt Dược Thiên Sầu khiếp sợ nói.
 
"Không bỏ tiền ra mua cũng được." vẻ mặt Vi Xuân Thu trêu tức: "Còn có một biện pháp là thương hội liên mình cho phép, nếu như ngươi nhìn trúng địa bàn nhà ai, có thể dùng danh nghĩa chưởng môn nhân của Thiên Hạ thương hội hướng chưởng môn đối phương khởi xướng khiêu chiến. Dựa theo quy củ của thương hội liên mình, cho phép chưởng môn song phương khiêu chiến lẫn nhau, chỉ cần ngươi đánh thắng chưởng môn đối phương, đối phương sẽ nhường đỉnh núi của họ đi ra, như vậy ngươi không cần dùng viên linh thạch nào."
 
"Ách...Vậy cũng được?" Dược Thiên Sầu không biết nói gì, có chút lo lắng hỏi: "Mua đỉnh núi cần bao nhiêu linh thạch?" Hiện tại hắn tự nhận không có khả năng đi khiêu chiến chưởng môn nhà khác, cho nên cũng không dám trông cậy vào việc tiết kiệm tiền.
 
Vi Xuân Thu giành trả lời trước, rất quả đoán vươn một ngón tay nói: "Một trăm ức thần phẩm linh thạch...Nếu như ngươi không muốn trả tiền, lại không muốn khiêu chiến chưởng môn thương hội khác, vậy học theo bọn họ đi." Nói xong chỉ tay về hướng quảng trường thật lớn vờn quanh dãy núi, nơi đó hằng hà người bán hàng rong bày quầy hàng nho nhỏ, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, bảo Dược Thiên Sầu đi bán hàng vỉa hè như bọn họ.
 
Thần tình Dược co quắp, cắn răng nói: "Hiện tại lão tử tốt xấu cũng đường đường là chưởng môn Thiên Hạ thương hội, há có thể làm ra chuyện bày hàng vỉa hè, ta xem việc này giao cho ngươi đi làm, hàng hóa bày bán ta thay ngươi chuần bị cho tốt, không cần ngươi quan tâm."
 
Vân Bằng và Vạn Cách Di cùng trành về hướng Vi Xuân Thu, vẻ cười trên mặt Vi Xuân Thu chợt cứng đờ, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu nói: "Ta đi? Dựa vào cái gì a!"
 
"Không dựa vào cái gì, bởi vì ngươi đáp ứng qua phải giúp ta." Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi không muốn bày hàng vỉa hè, ta cũng không miễn cưỡng, trước tiên ngươi đưa một trăm ức thần phấm linh thạch cho ta mượn, đến lúc đó ta sẽ trả lại ngươi."
 
"Một trăm ức?" Vi Xuân Thu trợn tròn mắt nói: "Ta căn bản nhìn không thấy quang can chưởng môn như ngươi có hi vọng kiếm được tiền, cho ngươi mượn một trăm ức có khác gì múc nước đem đổ? Tự ta dùng linh thạch còn không đủ, một hai ức ta còn có thể miễn phí tặng cho ngươi, một trăm ức thì không bàn nữa."
 
Con mắt Dược Thiên Sầu sáng ngời, hắn vốn chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng từ trong lời nói của đối phương có thể nghe ra, đối phương ra vẻ có thể xuất ra một trăm ức, hắn ho khan một tiếng nói: "Cao thủ có tu vi như ngươi, xuất ra một hai trăm ức hẳn là không thành vấn đề, về phần năng lực kiếm tiền của ta, ngươi căn bản không
 
Cần lo lắng, thử nghĩ ta có khả năng xuất ra năm trăm ức đăng ký thương hội, còn sợ không trả được cho ngươi một trăm ức sao?"
 
Vi Xuân Thu lắc đầu nhanh như trống bỏi, cự tuyệt nói: "Nếu ngươi tài lực hùng hậu, cần gì phải đánh chủ ý với ta, ta đã thật nhiều năm không có thu nhấp, một mực sống bằng tiền dành dụm, ngươi muốn mượn tiền thì tìm người khác đi! Thí dụ như Vạn Cổ Thông cũng rất có tiền, ngươi không phải có quan hệ không cạn với họ hay sao?" Ngón tay hắn chỉ Vạn Cách Di.
 
Vạn Cách Di mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cho rằng cái gì cũng không nghe cái gì cũng không biết, việc này không quan hệ gì tới ta. Dược Thiên Sầu nhìn hắn, lần thứ hai thò tay đòi tiền Vạn cổ Thông hắn sẽ không làm, tục ngữ nói chọc người nóng nảy sẽ cắn người, không có khả năng luôn bắt một nhà mà lấy, vạn nhất bức người ta nóng nảy, đến lúc đó không may là chính mình, loại chuyện ngu xuẩn này không thể làm.
 
"Vi bức vương, ngươi đáp ứng qua giúp ta." Dược Thiên Sầu lần thứ hai cường điệu điểm này.
 
Vi Xuân Thu lập tức kháng nghị: "Đáp ứng qua giúp ngươi là không sai, nhưng ngươi không thể lấy vốn liếng của ta ra cho ngươi chơi đùa a! Ngươi xem ngươi làm đều là chuyện gì? Không ngờ lấy ra năm trăm ức mua chức chưởng môn để làm, đầu óc ngươi...Ta cũng không muốn cùng ngươi điên, ta cũng không điên nổi, bởi vì ta không rộng rãi như ngươi."
 
Vạn Cách Di đứng một bên trong lòng đang phỏng đoán quan hệ giữa Vi Xuân Thu và Dược Thiên Sầu, mà Vân Bằng lại yên lặng quan sát, đồng dạng cũng đang suy nghĩ quan hệ giữa Vi Xuân Thu và Dược Thiên Sầu là chuyện gì xảy ra. Một người có thể tiện tay xuất ra năm trăm ức thần phẩm linh thạch còn dám càn quấy với Vi Xuân Thu, mặc cho ai cũng sẽ không xem hắn là một tán tu Hóa Thần kỳ bình thường.
 
"Cho ta mượn một trăm ức, một năm sau trả lại ngươi một trăm năm mươi ức." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói.
 
Vân Bằng và Vạn Cách Di có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, lợi tức này đích thật là quá cao, cao đến có mức thái quá.
 
"Ta không.., không..." Lời cự tuyệt trong miệng Vi Xuân Thu chợt dừng lại, hàm râu chuột trên môi giần giật, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoài nghi hỏi: "Ngươi xác nhận cho ngươi mượn một trăm ức, một năm sau có thể đưa cho ta một trăm năm mươi ức." Lợi nhuận quá cao làm hắn thật quấn quýt.
 
Dược Thiên Sầu cười cởi xuống túi trữ vật trên thắt lưng, đưa cho hắn nói: "Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi xem xong bên trong rồi hãy quyết định có cho ta mượn hay không."
 
Vi Xuân Thu hồ nghi tiếp nhận túi trữ vật vừa nhìn, tùy tiện kiểm tra một chút, hai mắt lập tức trợn trừng, lập tức cấp tốc kiểm tra đồ vật bên trong một lần.
 
Chỉ thấy bên trong có một đống lớn tiên thảo, từng gốc giá trị xa xỉ, tày tiện lấy ra một gốc đều giá trị quá ức, bên trong ít nhất phải có hơn một ngàn ức. Vi Xuân Thu gian nan nuốt nước bọt ngẳng đầu nói: "Những thứ này...
 
Dược Thiên Sầu lập tức đưa tay cắt đứt, túm túi trữ vật trở về, cười nói: "Ngươi xem qua là được, lời vô ích đừng nói lung tung, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi cho mượn hay không?"
 
Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể đem tiên thảo đưa ra một ít để đổi lấy một trăm ức linh thạch, thế nhưng bây giờ hắn còn chưa muốn đem việc trong tay mình có đại lượng tiên thảo để lộ ra bên ngoài. Cho nên hắn ở tại Tiên giới đăng ký thương hội, giống như tẩy tiền đen, cần một nơi để tẩy trắng. Thương hội buôn bán bình thường, trong tay có tiên thảo bán ra cũng rất bình thường, cũng không ai có thể nói được gì.
 
Mà hắn cũng không phải chỉ muốn vay tiền Vi Xuân Thu bởi vì là không còn biện pháp nào khác, then chốt chính là bên người hắn đang cần một cao thủ bảo hộ. Một trăm ức vay một năm, trả tới năm mươi ức lợi tức, hắn cũng không phải có tiền mà
 
Không có địa phương tiêu xài, then chốt chính là vì muốn dùng lợi ích buộc chặt Vi Xuân Thu, đem hắn kéo lên thuyền trộm mới là chuyện ổn định nhất. Nhờ vào thủ đoạn mồm mép và uy hiếp không phải là kế lâu dài.
 
"Cho mượn!" Vi Xuân Thu dị thường quả đoán một ngụm đáp ứng xuống tới, cấp tốc lấy ra một thủ trạc trữ vật, trước khi đưa cho Dược Thiên Sầu còn không quên nói: "Ta nói trước, nếu ngươi dám gạt ta, đừng trách ta trở mặt."
 
Vân Bằng và Vạn Cách Di nhìn nhau, không biết thái độ Vi Xuân Thu vì sao lại chuyển biến triệt để như vậy, nhưng khẳng định có liên quan tới thứ mà Dược Thiên Sầu đưa cho hắn xem. Cũng chính bởi vi điều này, vật trong túi trữ vật rất hấp dẫn hai người, thế nhưng dựa theo ý tứ Dược Thiên Sầu, tựa hồ không muốn cho người thứ ba biết, hai người chỉ đành đem lòng hiếu kỳ nghẹn lại trong bụng.
 
"Nhân phẩm của ta chính là bảo chứng tốt nhất." Dược Thiên Sầu tiếp nhận thủ trạc vừa kiểm kê vừa khoe khoang, con số không sai, không nhiều cũng không ít. Hắn cảm thấy mỹ mãn đeo lại trên cổ tay, con mắt nhịn không được quét mắt nhìn bốn phía, ra vẻ đang lựa chọn đỉnh núi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Nhưng nhìn một hồi, liền thấy chân mày hắn cau lại, hắn phát hiện những địa phương nhìn thấy chung quanh đều đã bị người chiếm lấy. Nhất là chung quanh quảng trường, là đoạn đường phồn hoa nhất. Ánh mắt hắn dừng trên đỉnh núi của Vạn cổ Thông, đưa tay chỉ chỉ vòng vòng nói: "Những nơi chiếm cứ chung quanh này có phải là đại phái bài danh hàng đầu của Tiên giới?"
 
"Không sai, những môn phái bài danh hàng đầu của Tiên giới đều tụ tập tại đây, càng đi ra ngoại vi, thực lực môn phái càng thua kém. Giống như ngươi mới đăng ký Thiên Hạ thương hội cũng không tính là gì, sợ rằng chỉ có thể ở ngoài cùng. Bất quá nếu như sau này thực lực ngươi đủ cường đại, sẽ có cơ hội bài danh ở phía trước." Vi Xuân Thu rất chăm chú giảng giải. Không có biện pháp, hiện tại hắn đã đưa ra một tuyệt bút tiền, tự nhiên hi vọng Dược Thiên Sầu sớm ngày kiếm được đồng tiền lớn, sau đó có thể trả lại cho mình, cho mình cũng có cơ hội phát một bút.
 
"Xem ra cũng chỉ có thể trước tiên tìm một đỉnh núi có thể thông qua được một chút, trước tiên đánh cờ hiệu Thiên Hạ thương hội ra hãy nói. Đi! Tuyển địa bàn." Dược Thiên Sầu gọi Vi bức vương cùng nhau rời đi, hai người khác cũng chủ động đi theo.
 
Bên trong Mê Huyễn Tiên Thành bao phủ một tầng vân vụ nồng đậm, hiển nhiên nơi này cũng bị đại trận bao trùm, ở trên cao mặc dù không thể nhìn trộm tình hình phía dưới, thế nhưng khác với phòng hộ đại trận mà Dược Thiên Sầu kiến thức tại nhân gian, nơi đây có thể tùy ý ra vào, không cảm giác có bất luận điều gì cản trở.
 
Cả nhóm bốn người bay khắp giải đất quanh thân Mê Huyễn Tiên Thành, giải đất sát biên giới đại trận có nhiều đỉnh núi trống không ít, nhưng cũng không làm cho Dược Thiên Sầu thỏa mãn. Nhưng địa phương núi tốt nước tốt đều đã sớm bị người chọn đi, cuối cùng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chọn một tòa núi cao có một thác nước lớn. Mấy người vừa rơi xuống, lập tức có một gã kim bào nhân hiện thân, dị thường nhiệt tình bắt chuyện với mấy người, thái độ rõ ràng khác hẳn những người khác trong Tiên cung.
 
Trải qua sự âm thầm giới thiệu của Vi Xuân Thu, Dược Thiên Sầu mới hiểu được, kỳ thực bên trong mỗi đỉnh núi trống trong Mê Huyễn Tiên Thành đều có một gã kim bào nhân canh gác, những người này ở trong Tiên cung đại khái cũng sinh hoạt không sảng khoái, có vị đạo giống như bị lưu vong đến đây. Bọn họ chỉ có thể bán được đỉnh núi đi mới hoàn thành nhiệm vụ mà có cơ hội trở lại, bằng không vẫn phải vĩnh viễn thủ vệ đỉnh núi, cho nên đối với những người này mà nói, người giống Dược Thiên Sầu chịu chọn lựa đỉnh núi thế này chính là cứu tinh của bọn họ.
 
Nếu đã quyết định mua, không có giá cả gì đáng nói, Dược Thiên Sầu cũng không dài dòng, thẳng thắn sảng khoái làm giao dịch với tên kim bào nhân kia, mua tòa núi cao có thác nước để làm địa bàn khai trương Thiên Hạ thương hội...