Bốn chữ Thiên Hạ thương hội do thác nước tạo thành dọc theo sơn thể đổ xuống vừa lui bước, tòa cao lầu của Thiên Hạ thương hội lại ngang trời xuất thế, lần thứ hai hấp dẫn không ít ánh mắt của người trong Tiên giới.
Một ít người còn chưa xem qua chữ viết bằng thác nước, nghe được lại tiếp tục xuất hiện cao lầu đồ sộ, rốt cục nhịn không được chạy tới xem. Có những người đã xem qua chữ viết bằng thác nước còn đang trên đường trở về, nghe tin tức nọ nhất thời chửi vang, mắng Thiên Hạ thương hội thật biết lăn qua lăn lại, nhưng mắng thì mắng, vẫn phải quay trở lại chạy tới chỗ của Thiên Hạ thương hội.
Kết quả lần ngắm cảnh này còn dậy sóng hơn lần trước, trong lúc nhất thời, không vực quanh thân Thiên Hạ thương hội có vẻ náo nhiệt phi phàm, lưu quang từ bốn phương tám hướng tập hợp mà đến đều hiện hình, ở không trung không ngừng quan vọng, đều sợ hãi than thở sự đồ sộ cùng hùng vĩ.
Bọn họ vốn không biết đám người Thiên Cơ Các như Hà Tư, trước khi rời khỏi Thiên Hạ thương hội, cũng nghỉ chân thật lâu ngóng nhìn kiệt tác, âm thầm cảm thán về sự hùng vĩ, có điểm hoài nghi tòa cao lầu này thật do chính tay mình kiến tạo mà thành? Hà Tư vẫn bị Dược Thiên Sầu lăn qua lăn lại đến đau đầu, lúc này tuyệt không còn thấy đau đầu nữa, lúc kiến thiết bởi vì chưa từng có kinh nghiệm kiến tạo qua cao lầu như vậy, trong quá trình gặp rất nhiều phiền phức, trái lại chỉ một ý nghĩ của Dược Thiên Sầu liền có thể trợ giúp hắn giải quyết được rất nhiều phiền phức.
Có đôi khi trong lòng Hà Tư âm thầm cảm thán, đáng tiếc Dược Thiên Sầu không gia nhấp vào Thiên Cơ Các, bằng không trong Tiên giới sẽ quật khởi một tay cự phách kiến tạo kiến trúc. Trong lòng Hà Tư cũng hiểu rõ, địa vị của mình ở trong nội bộ Thiên Cơ Các cũng sẽ bởi vậy mà đề thăng, danh tiếng của chính mình cũng sẽ vì vậy mà vang vọng toàn bộ Tiên giới, sau đó sẽ mang đến lợi ích thật lớn cho Thiên Cơ Các là một chuyện không thể nghi ngờ. Trên tầng cao nhất, Vi Xuân Thu đang mừng rỡ đứng sát lan can bằng bạch ngọc, nhìn lên bầu trời, tán thán tòa cao lầu thật hùng vĩ, cảm giác mình đang đứng trên vai một người khổng lồ chưa từng có, loại cảm giác này thật tốt. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trước đó tiêu hao linh thạch đưa cho Hà Tư kiến tạo, từng làm cho hắn đau lòng không ngớt, huyên đến một thời gian không thèm để ý tới Dược Thiên Sầu, lúc này dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hắn mới cảm giác được Dược Thiên Sầu cũng không có làm sai.
Trong đám người di động trên khoảng không cũng có người muốn hạ xuống trên cao lầu cảm thụ một chút, ai biết còn chưa tới gần, ánh mắt Vi Xuân Thu nhanh như thiểm điện bỗng nhiên trành tới, trầm giọng quát lạnh: "Thiên Hạ thương hội còn chưa khai trương, không cho phép người tùy tiện xông vào, nếu không đừng trách Vi Xuân Thu ta giết không tha."
Nghe vậy một ít người vừa định rục rịch liền không dám liều mạng, mọi người cũng chỉ có thể ở rất xa quan sát, hiểu ra còn có một người cũng như gần như xa giống Vi Xuân Thu, đó là vị Bạch Vân sơn chủ Vân Bằng nổi danh ngang hàng với Vi Xuân Thu, câu nói này của Vi Xuân Thu cũng do Dược Thiên Sầu bày mưu đặt kế, mà Vân Bằng hơi có chút xem nơi này giống như nhà của mình, luôn luôn trầm lặng không chút gợn sóng đang chậm rãi bước đi thong thả trên tầng binh thai, chậm rãi cảm thụ tòa lầu kinh thế kiệt tác đệ nhất Tiên giới.
Ngay vị trí trung trơng của tầng thượng, ngay bên cạnh bàn tròn màu đỏ tím, đặt một chiếc ghế cùng màu theo phong cách cổ xưa, Dược Thiên Sầu đang ngồi bên trong, năm ngón tay không ngừng xao gõ có quy luật trên mặt bàn lẳng lặng tự hỏi, có lẽ có rất nhiều người nghĩ tầng lầu này thật sự không cần xây lên, có hiềm nghi không thực tế, thế nhưng đối với Dược Thiên Sầu mà nói, chính là vì Thiên Hạ thương hội không giống những môn phái khác, những môn phái khác ở trong Mê Huyễn Tiên Thành chiếm một đỉnh núi, chỉ là một phân hội buôn bán, đại bộ phận mọi người còn ở tại môn phái của mình. Sở dĩ hắn kiến trúc ra tòa lầu đồ sộ như vậy, chính là vì suy nghĩ
Đến việc cấp cho mấy trăm lĩnh chủ chư quốc một điểm dừng chân thật thể diện, mọi người lập tức sẽ tới Tiên giới đi theo mình giành thiên hạ, yêu cầu khác có lẽ không thể thỏa mãn bọn họ, thế nhưng tối thiểu về ăn, mặc, ở, đi lại nhất định phải thỏa mãn mọi người, có thể làm cho mọi người sản sinh một loại cảm giác quy túc đối với Thiên Hạ thương hội.
Muốn có điểm dừng chân đủ dung nạp cho mấy trăm người, đồng thời còn phải trích ra một vị trí nhất định cho việc buôn bán, không thể thiếu được không gian, cho nên Dược Thiên Sầu tình nguyện tốn hao một lần duy nhất giải quyết toàn bộ phiền phức, bằng không mọi người tách ra mà ở, khẳng định tránh không được việc gặp gỡ phiền phức hoặc nguy hiểm khó có thể đoán trước, mọi người tụ cùng một chỗ xem như cũng có chỗ dựa vào, dù sao tu vi của mọi người ở tại Tiên giới mà nói cũng không cao, mà một ít quy củ trong Mê Huyễn Tiên Thành cũng đủ bảo hộ mọi người.
Thương hội đã đăng ký, địa bàn đã có, địa phương đặt chân cũng đã có, bước tiếp theo chính là vấn đề về nhân thủ. Dược Thiên Sầu chậm rãi đứng lên, đi nhanh ra khỏi căn phòng lớn, không trung bốn phía nhất thời nổi lên một trận gây rối, tất cả ánh mắt đều chăm chú lên trên người Dược Thiên Sầu, những lời xì xầm Dược Thiên Sầu nghe mãi đã thành thói quen, hắn đi tới bên lan can bạch ngọc đứng bên người Vi Xuân Thu, ánh mắt nhìn viễn phương, nhàn nhạt nói: "Giúp ta đưa một tin tức truyền ra Mê Huyễn Tiên Thành."
Vi Xuân Thu ngạc nhiên nói: "Tin tức gì?"
"Đã nói ba ngày sau Thiên Hạ thương hội bắt đầu nhận người, không phân biệt nam nữ, chỉ nhìn năng lực, hiện nay chỉ chiêu tán tu Hóa Thần kỳ, người có tu vi cao sau này hãy tính." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Ta muốn mời trước ba bốn trăm người, chuyện đãi ngộ bàn ngay lúc gặp mặt."
Chiêu ba bốn trăm tán tu Hóa Thần kỳ, tu vi cao trái lại không cần? Vi Xuân Thu nhìn hắn như nhìn quái vật, lập tức trên mặt lộ ra nét cười như trêu tức hiểu ra, hắn đoán rằng khẳng định là vì tu vi Dược Thiên Sầu quá thấp, sợ chiêu người có tu vi cao không tiện sai sử, nếu như thật xuất hiện loại tình huống này, đường đường chưởng môn Thiên Hạ thương hội cũng thật là quá mất mặt.
"Kỳ thực chiêu chút người có tu vi cao thì hành sự cũng phương tiện." Vi Xuân Thu thiện ý nhắc nhở.
Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn nói: "Lộng một đám có tu vi cao hơn lão tử, chưởng môn như ta còn làm cái rắm a."
Lời này vừa nói rạ, ở trên không trung bật lên tiếng cười, Vi Xuân Thu cười a a nói: "Được, theo ý ngươi, ta đi đây." Nói xong hắn hóa thành lưu quang bay thẳng về vị trí trung trơng của Mê Huyễn Tiên Thành.
Một phen nói chuyện tự nhiên bị tiết lộ ra ngoài, hơn nữa rất nhanh truyền bá khắp toàn bộ Mê Huyễn Tiên Thành người người đều biết. Có một chưởng môn Hóa Thần kỳ muốn thống lĩnh một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ, ai nghe xong đều cảm thấy chê cười, tất cả mọi người đều nghĩ một thương hội như vậy, sớm muộn cũng bị người khác ăn thịt ngay cả tro cũng không còn.
Ba ngày sau, trong một sơn cốc bí mật gần bên Mê Huyễn Tiên Thành, hơn ba trăm Hóa Thần kỳ lĩnh chủ của nhân gian tu chân giới hãn nhiên tập thể xuất hiện, Lộng Trúc nhìn trái nhìn phải nói: "Ờ đây là Tiên giới?"
Những người khác cũng đang quan sát chung quanh, muốn nhìn xem Tiên giới và nhân gian có điều gì bất đồng. Dược Thiên Sầu vô lực hướng mọi người phất tay nói: "Ta nói chư vị, các ngươi tốt xấu cũng đã là nhất phương bá chủ, có điểm phong độ một chút được hay không? Các ngươi nhìn lại hình dạng của mình, đi vào Mê Huyễn Tiên Thành không nên hết nhìn đông tới nhìn tây, người ta vừa nhìn liền nhận ra các ngươi là người bên ngoài mới đến, một hai người thì cũng thôi, thế nhưng mấy trăm người xuất hiện, muốn không bị người hoài nghi cũng khó."
Một đám người bị hắn nói bật cười xấu hổ, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Ta không thích hợp ở đây lâu, các ngươi dựa theo lời ta dặn mà làm, sẽ không ra vấn đề đâu." Dặn dò xong, hắn liền biến mất.
Một đám người chờ hắn đi một lát, lập tức tụ thành ba thành năm, hoặc mười mấy người, cũng không rời đi cùng một phương hướng, toàn bộ lục tục từ bốn phương tám hướng phân tán bay ra sơn cốc, vừa đi ra liền nhìn thấy biển mây mang mang che kín trời đất, lập tức biết đó chính là Mê Huyễn Tiên Thành, bên trong biến mây mang mang không ngừng có lưu quang đủ màu tiến tiến xuất xuất bay đi, làm mọi người nhìn thấy hưng phấn không ngớt, đó là tiên nhân mà mọi người chờ mong đã lâu, đều nhắm phía trước bay nhanh tới.
Không trung đối diện Thiên Hạ thương hội đã sớm đứng đầy đoàn người, đều là những người đến vây xem náo nhiệt, muốn xem tình cảnh Thiên Hạ thương hội nhận người. Vi Xuân Thu giống như vị thần giữ cửa chắp tay đứng thẳng, mà Vân Bằng sừng sững trên tầng cao nhất của đại lâu Thiên Hạ thương hội. Trong tay Dược Thiên Sầu cầm một khối ngọc điệp, ở cửa lắc lư, hiện tại nhìn thì rất nhiều người, nhưng không có một người nguyện ý đến báo danh, có lẽ cho rằng tiền đồ của Thiên Hạ thương hội không sáng sủa, không ai nguyện ý gia nhấp. Thế nhưng Dược Thiên Sầu không chút lo lắng, bởi vì người muốn mời đã sớm điều động xong xuôi, không có biện pháp, hiện tại lưu hành tiềm quy tắc, những người khác dù là có nguyện ý gia nhấp, hắn cũng sẽ không tuyển nhận.
Đợi thêm một đoạn thời gian, rốt cục có một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ ở trước mắt bao người rơi xuống đại môn, hướng Dược Thiên Sầu chắp tay nói: "Ta nguyện gia nhấp Thiên Hạ thương hội hiệu lực."
Dược Thiên Sầu dừng chân, đứng trên bậc thang nhìn xuống cười tủm tủn nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhưng có chuyện phải nói sớm cho ngươi, Thiên Hạ thương hội hiện nay tài lực đang khẩn trương, trả thù lao phải hàng năm trả một lần, được rồi, ngươi muốn hàng năm bao nhiêu thù lao?"
"Hàng năm một lần?" Người nọ sửng sốt, hắn vốn bởi vì thiểu tiền mới đến Thiên Hạ thương hội không mấy người xem trọng này, nếu như tiền không phát đúng lúc, vậy một năm này mình dùng cái gì? Người nọ giật mình cắn răng nói: "Chẳng hay quý thương hội một năm có thề trả bao nhiêu thù lao?"
"Điều này cũng không nhất định." vẻ mặt Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: "Chủ yếu phải xem thu nhấp của Thiên Hạ thương hội ra sao, tiền kiếm nhiều thì được chia nhiều một chút, nếu như không kiếm được tiền, vậy phải thiếu thốn một chút, có tiền thì cùng nhau.., ách...Ngươi không cần nhìn ta như vậy, con người ta thủ túi dụng nhất, cho nên mới ăn ngay nói thật, không muốn lừa ngươi."
Quanh thân nhất thời vang lên một trận cười trộm, nếu có người nguyện ý gia nhấp Thiên Hạ thương hội, đó mới thực sự là gặp quỷ. Vi Xuân Thu chắp tay sau lưng nghiêng đầu sang một bên, trợn mắt không dứt, như vậy có thể chiêu được người mới là kỳ quái, cũng chỉ có một mình gia gia mệnh khổ mà thôi.
Người kia nhất thời còn chưa kịp phục hồi tinh thần, sửng sốt một lát mới ôm quyền nói: "Ta suy nghĩ lại." Hắn cũng không chờ Dược Thiên Sầu giữ lại, quay đầu liền chạy, làm Dược Thiên Sầu đứng tại chỗ lắc đầu thở dài.
Mọi người đứng trên khoảng không ồn ào cười to, những người nguyên bản đang rục rịch muốn gia nhấp Thiên Hạ thương hội nghe được câu nói của Dược Thiên Sầu cũng lập tức bỏ đi chủ ý gia nhấp. Nhưng có không ít người đều đang chú ý tới một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ đang lục tục bay tới giữa sườn núi ngay phút cuối cùng...
Dưới thác nước tuôn thẳng, một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ đến từ nhân gian đều kìm lòng không được dừng lại ngay giữa sườn núi, nhìn chằm chằm không chuyển mắt thác nước đang chảy xuống vẽ ra bốn chữ cực lớn: "Thiên Hạ thương hội."