Tinh Thần Châu

Chương 866: Chút điểm tai vạ




Lời này vừa nói ra, trong lòng không ít người liền vui vẻ, Dược Thiên Sầu chính là Dược Thiên Sầu, đã làm Chưởng Hình Sứ trong Yêu Quỷ Vực nhưng vẫn mang theo cái phấm chất đạo đức kia, sẽ không có chuyện tình gì mà hắn không dám làm, ngay cả ở Tiên giới cũng vẫn là như cũ.
 
Bất quá nếu Chưởng Hình Sứ đã lên tiếng, thì mọi người cũng không cần cảnh giác nữa. Thư Tâm nghiêng đầu nhìn sang một gã mới vừa tiềm nhấp vào đứng bên cạnh mình, xoay người lại, mắt hạnh trừng lên nhìn hắn, người nọ không khỏi giật minh, nhưng rất nhanh đã mỉm cười chào hỏi.
 
Bất quá nằm ngoài dự tính của hắn chính là, Thư Tâm không nói hai lời, đã vung tay đánh cho hắn một cái bạt tai, theo sau lớn tiếng kinh hô: "Dám sờ mông lão nương."
 
Người nọ trúng một tát đang muốn phát hỏa, vừa nghe thấy câu nói này, thì không khỏi cuống quýt khoát tay giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta sờ mông ngươi."
 
Bên cạnh nhanh chóng có người cười lạnh nói chen vào: "Không phải ngươi sờ, chẳng lẽ là chúng ta sờ hay sao?"
 
Theo sau lại có người nói: "Làm đồng bạn với cái hạng người như thế này đúng là hổ thẹn, đánh chết đồ chó hoang này đi."
 
Hắn vừa nói xong, quyền cước liền chen chúc xông lên, thúc vào người cái gã đang kêu oan uổng.
 
Rất nhanh đám đông liền biến thành tình trạng hỗn loạn còn hơn lúc trước, khắp nơi đều có người kinh hô: "Dám trộm đồ vật của ta ư?"
 
Bên phía kia lập tức có thanh âm kinh hô: "Ngươi đụng vào ta làm gì?"
 
Thanh âm mắng chửi tố cáo đánh giết vang vọng khắp bốn phía xung quanh, xen lẫn vào ứong đó là những thanh âm thê lương thảm thống. Bất thình lình có thân ảnh tràn đầy máu me lao ra ngoài muốn bỏ chạy, thì đã có mấy chục thành phi kiếm đuổi theo xẹt ngang qua người, huyết nhục mơ hồ vương vãi tán loạn ở trên không trung...
 
Thanh âm đánh giết quần đả không đầy một lát sau thì đã dừng lại, mấy chục cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ nằm dưới mặt đất bị đoàn người vung chân đá bay. Một đám tu sĩ Hóa Thần kỳ diễn cảm binh thường giống như chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì, chậm rãi xếp hàng tiến lên phía trước, sôi nổi ghi chép tên minh lên trên ngọc điệp, sau đó liền bước vào trong tòa nhà đồ sộ. Đồng thời những bước chân cứng cỏi mang theo vết máu nối thẳng thành một đường bước vào trong cánh cửa đại môn của Thiên Hạ thương hội, có vẻ như dị thường chói mắt, lưu lại mấy chục cỗ thi thể biến dạng nằm trên mặt đất ở ngay phía bên ngoài...
 
Tràng cảnh huyên náo khiến cho đám người đứng xem ở phương xa không khỏi trợn mắt há mồm, đám tu sĩ Hóa Thần kỳ này lá gan cũng thật lớn, cư nhiên lại dám động thủ ở trong Mê Huyễn Tiên Thành. Có vài kẻ phiêu phù trên không trung ở phía xa, diễn cảm đã trở nên xám ngoét, tận mắt chứng kiến đệ tử trong mồn phái bị đánh chết, tâm tình có thể vui sướng mới là chuyện lạ. Những người bị đánh chết kia, chính là đệ tử của các môn phái khác muốn âm thầm sập xếp vào Thiên Hạ thương hội làm cơ sở ngầm, nào ngờ còn chưa bước tới cửa đã bị người ta thanh trừng.
 
Khiến cho những người kia buồn bực nhất chính là, bản thân minh chỉ biết đứng giương mắt lên nhìn đám đệ tử bị đánh chết, không thể ra tay ngăn cản, bằng không, chỉ cần có người tinh ý liền sẽ nhận ra những người bị đánh chính là đệ tử trong môn phái của mình! Xưa nay chưa thấy qua đám gia hỏa này hung hăng càn quấy như thế, một chút băn khoăn cũng đều không có, nói động thủ liền trực tiếp động thủ.
 
Mấy trăm thân ảnh hiên ngang bước vào trong đại lâu của Thiên Hạ thương hội, Vi Xuân Thu đứng ngoài trợn mắt há mồm ngắm nhìn hết thảy sự tình vừa mới phát sinh, thi thoảng quay đầu lại quan sát đám người cười nói vui vẻ ở bên trong đại sảnh, trong lòng âm thầm nghi hoặc, đám tán tu Hóa Thần kỳ này lá gan so với gia gia ta còn muốn lớn hơn ah! Nuốt khan một ngụm nước miếng, thoáng quay đầu sang hỏi Dược Thiên Sầu: "Dược Thiên Sầu, ngươi xác định muốn thu nhận mấy tên gia hỏa này sao?"
 
Nào ngờ Dược Thiên Sầu lại không thèm quan tâm đến diễn cảm lo lắng của hắn,
 
Mà trầm giọng nói: "Vi Bức Vương, thỉnh cầu ngươi đến Liên Minh Thương Hội tố giác một phen. Nói rằng hoài nghi có vài môn phái thừa dịp chúng ta mới khai nghiệp đã trà trộn vào bên trong quấy phá, cuối cùng chém giết lẫn nhau đã chết mất vài người, cho nên cần phải mời Liên Minh Thương Hội điều tra làm rõ sự tình, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau tấm màn, còn phải cấp cho Thiên Hạ thương hội chúng ta một cái công đạo ah!"
 
"Tố giác...?" Vi Xuân Thu giật minh, còn đang chân chừ thì đã thấy Dược Thiên Sầu buồn bực nói: "Ngươi không đi thì để ta đi."
 
"Đi, ta nhất định sẽ đi." Vi Xuân Thu vừa nói xong, thân hình liền hóa thành lưu quang lao vút đến phương hướng của Liên Minh Thương Hội, bởi vì hắn còn đang mong chờ vị Dược chưởng môn này gây dựng sự nghiệp xong, sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho mình ah!
 
Đám người vây xem náo nhiệt trên không trung, lúc này phần lớn đều gật đầu đồng tình. Quả thật, lời nói của Dược Thiên Sầu cũng giống như suy nghĩ ở trong lòng bọn hắn, bọn hắn cũng đang hoài nghi có kẻ trà trộn vào đây phá rối Thiên Hạ thương hội.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu hướng mọi người bốn phía xung quanh trên không trung, chắp tay cao giọng nói: "Thật ngượng ngùng, khiến cho chư vị phải nhìn chuyện tình đáng buồn này rồi. Phát sinh chuyện này trong lòng ta phi thường không nguyện ý. Từ lúc này trở đi, Thiên Hạ thương hội tạm dừng thu nạp người, chờ sau khi Liên Minh Thương Hội điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này rồi hãy tính tiếp."
 
Không bao lâu sau, Vi Xuân Thu đã dẫn theo hai gã kim bào nhân quay về. Hai người kia vừa đến, chúng nhân vây xem xung quanh có vài kẻ liền âm thầm quay đầu ly khai. Có người dẫn đầu làm gương, những người khác cũng không muốn chọc vào phiền toái, vì thế bốn phía xung quanh đều im lặng rời đi, đảo mắt một cái chúng nhân vây xem náo nhiệt bốn phía xung quanh liền đã không còn trông thấy bóng dáng người nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Hai gẫ kim bào nhân đem mấy chục cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ lăn qua lăn lại kiểm tra vài lần, chứng kiến đã không còn nhìn rõ dung mạo nguyên bản, kỳ quái nhất chính là, những túi trữ vật hay thủ trạc trữ vật trên người bọn hắn cũng biến mất luôn. Nếu như còn, thì có thể sẽ điều tra ra được một chút manh mối.
 
Cùng đứng bên cạnh kiểm trạ, Dược Thiên Sầu trong lòng cũng đang âm thầm kì quái, cho dù là tán tu không giàu có, thì trên người vẫn phải mang theo túi trữ vật con đi? Nghi vấn nảy ra trong đầu, quay mắt nhìn vào đám tu sĩ nhân gian đang cười nói ha hả trong đại sảnh, tức thì liền minh bạch rồi. Kỳ thật đúng như hắn hoài nghi, trong lúc mấy tên gia hỏa này hạ độc thủ liền đã tước mất túi trữ vật ở trên thân thể đám người này. Bọn hắn đã quen mùi vị cướp đoạt ở bên trong Thần Khư Cảnh, cho nên nhất thời kiềm lòng không đậu mượn gió bẻ măng!
 
Sau khi kiểm tra xong, hai gã kim bào nhân nhìn nhau khẽ lắc đầu, hiển nhiên là đều không phát hiện ra manh mối gì. Một người trong đó quay đầu lại dò hỏi: "Dược chưởng môn, ngươi có chứng cớ thì thuyết minh những người này là do các môn phái khác cố tình phái đến quấy rối?"
 
"Rất đơn giản, ta ở Tiên giới không có cừu nhân, mà ngươi xem bọn hắn đi..." Dược Thiên Sầu chỉ lên vào mấy đống huyết nhục giải thích: "Trên người bọn hắn ngay cả túi trữ vật con đều không hề mang theo, một người không có thì thôi, đằng này mấy chục thi thể đều một trạng huống như thế. Hiển nhiên là đã có dự mưu hành động, đây chính là chứng cớ thuyết phục nhất rồi."
 
Vi Xuân Thu đứng bên cạnh vuốt cằm nghi hoặc, dường như bản thân hắn đã nhìn thấy thời gian mấy người này tiềm nhấp, trên người rõ ràng là có mang theo túi trữ vật mà, như thế nào lúc này đều biến mất?
 
Lúc này gã kim bào nhân trong lòng cũng cười lạnh, ngươi ở Thần Khư Cảnh giết sạch đệ tử Tuyệt Tinh Cung cả thiên hạ đều biết hết rồi, còn nói không có cừu gia? Nhưng thần tình bên ngoài lại cau mày nói: "Vậy bọn hắn là bị ai giết?"
 
"Tự giết lẫn nhau, rất nhiều người đều có thể làm chứng." Dược Thiên Sầu vừa ngẩng đầu lên, chóng kiến bốn phía xung quanh đã không còn ai, liền giật mình nói: "Vừa rồi đều có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt đã tận mắt nhìn thấy
 
Kim bào nhân quét mắt nhìn dấu chân cứng cỏi trên mặt đất kéo dài vào trong đại lâu, theo sau mới hừ lạnh nói: "Thật đúng là xảo, tất cả đều tự giết lẫn nhau...Dược
 
Chưởng môn, sự tình này chính ngươi đã tận mắt chứng kiến, chúng ta cũng tin tưởng những người này là do các môn phái khác phái đến gây nháo, nhưng căn bản là không tìm ra đầu mối hay chóng cớ rằng buộc, cho nên không biết người chủ mưu đứng sau lưng là môn phái nào. Phỏng chừng sự tình này điều tra xuống dưới cũng không tra thêm được thứ gì. Ta xem chuyện này coi như bỏ qua đi thôi, dù sao cũng không phải là chuyện tình quá mức náo nhiệt. Dược chưởng môn, ngươi cảm thấy lời đề nghị này như thế nào?"
 
Ý tứ trong lời nói đã phi thường rõ ràng, bọn hắn cũng không muốn vì đám tiểu nhân vật mà gây chiến với các môn phái, yêu cầu Dược Thiên Sầu tạm thời không truy cứu xuống nữa. Dược Thiên Sầu sở dĩ muốn làm ác nhân chạy đi dâng cáo trạng, chính là muốn tiên hạ thủ vi cường, đem phiền toái vứt trước sang một bên, miễn để ngày sau có người dám đến gây nháo ở trong Thiên Hạ thương hội của mình, truy cứu hay không truy cứu đối với bản thân hắn đều không thành vấn đề. Nhưng theo sau Dược Thiên Sầu vẫn lấy ra hai chiếc thủ trạc nhét vào trong tay của đối phương, diễn cảm nghiêm túc nói: "Ta tin tưởng Liên Minh Thương Hội luôn làm ra quyết định tối công đạo ah!"
 
Gã kim bào nhân tiếp nhận hai chiếc thủ trạc, thoáng nhìn qua một chút, phát hiện ra bên trong mỗi chiếc đều có một vạn Thần Phẩm Linh Thạch, ngoài ra không có thêm cái gì. Lúc này không khỏi ngần người, theo sau mới kịp phản ứng là đối phương dâng tặng phí vất vả cho mình, vì thế nắm trong tay gật đầu nói: "Dược chưởng môn quả là người hào sảng đáng kết giao. Chúng ta đây liền sẽ đem hai vật chứng này quay về nghiên cứu điều tra. Còn những thi thể này thì đành phải nhờ Dược chưởng môn xử lý. Ta gọi là Khổng Hoa, hắn gọi là Tào Chính Dương, ngày sau có chuyện tình gì cần thiết, thì cứ việc đến tìm chúng ta."
 
"Hảo hảo, hai vị đi thong thả." Dược Thiên Sầu chặp tay đưa tiễn nói.
 
Hai gẫ kim bào nhân cũng khách khí ôm quyền, theo sau hóa thành hai đạo lưu quang bắn ra khỏi đỉnh núi.
 
Thấy hai người này vừa rời đi, Vi Xuân Thu bu đầu tới, hồ nghi nói: "Trong hai chiếc thủ trạc kia có chứa vật chứng gì hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu trắng mắt lườm hắn, dường như muốn nói bên trong có thứ gì mà ngươi còn không biết ư? Theo sau tùy tay bắn ra hai đốm lửa, đem mấy chục khối thi thể huyết nhục mơ hồ thiêu thành tàn tro.
 
Lúc sau hai người tiến vào trong đại điện, ngắm nhìn đám đông nhân số mấy trăm người kia. Mấy trăm gia hỏa này cũng đang ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, nếu không e ngại Vi Xuân Thu đứng bên cạnh hắn là địch hay bạn? Thì sớm đã lao tới biểu đạt tâm tình hưng phấn mất rồi.
 
"Chư vị, nếu đã gia nhấp Thiên Hạ thương hội, như vậy từ nay về sau đều là người một nhà. Ta đối với mọi người yêu cầu không nhiều lắm, chỉ hy vọng tất cả hãy cùng nhau đồng lòng họp sức hảo hảo kinh doanh đưa Thiên Hạ thương hội phát dương quang đại!" Lúc này Dược Thiên Sầu vươn tay chỉ sang Vi Xuân Thu nói: "Ta hướng mọi người giới thiệu xuống, vị này vốn là cao thủ Tiên Đế sơ kỳ, danh chấn Tiên giới, Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu, là một thành viên trong Thiên Hạ thương hội chúng ta. Trên lầu còn có một vị bạch y khách nhân, đồng dạng cũng là cao thủ Tiên Đế sơ kỳ, hơn nữa còn là bằng hữu nổi danh cùng Vi Bức Vương, Bạch Vân sơn chủ Vân Bằng!"
 
Cao thủ Tiên Đế sơ kỳ? Chúng nhân trong lòng rúng động, nhưng đều là người thông minh lanh lợi, nghe Dược Thiên Sầu giới thiệu khách khí như thế, hiển nhiên liền biết, đối với vị cao thủ Vi Bức Vương này cần phải giữ thái độ hòa nhã kết giao, nhưng có một số bí mật không thể tiết lộ ra bên ngoài. Lúc này nhất tề hành lễ nói: "Bái kiến Vi Bức Vương."
 
Vi Xuân Thu ôn hòa khoát tay, cũng không nói thêm cái gì dông dài, hiển nhiên đối với chúng nhân trong này cũng không quá quan tâm.
 
Dược Thiên Sầu mỉm cười chỉ lên trên lầu nói: "Tòa nhà này, năm tầng bên dưới sẽ phân chia dùng làm địa phương buôn bán, tầng thứ sáu dùng để tiếp đãi khách nhân. Từ tầng sau đi lên, mỗi tầng có hai mươi lăm gian biệt viện rộng lớn, các ngươi nơi này có ba trăm lẻ bảy người. Theo tầng bảy đến tầng hai mươi là mười bốn tầng, tổng cộng có ba trăm năm mươi gian nhà, thừa đủ cho mọi người phân chia an trú!"