Phát hiện này khiển Vạn Linh hoảng sợ đến mức không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, hai tay ôm lấy ngực không ngừng nói cho mình biết đó chỉ là ảo giác. Đợi khi mặt nước bồng bềnh rốt cục yên tĩnh như gương, nàng rõ ràng nhìn thấy trên ngọn núi chiếu ngược có một nam nhân bạch y thanh nhã đứng trên một thân cây, ra vẻ đang nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của nàng trong đầm nước.
Vạn Linh sợ đến hồn phi phách tán phát ra tiếng thét chói tai, làm chim chóc cũng hoảng sợ bay loạn. Vừa phản ứng mình đang trần truồng trước mặt người khác, Vạn Linh chụp lấy y phục trên bờ bao bọc chính mình, trốn bên dưới nước không dám đi ra, nơm nớp lo sợ nhìn về hướng bạch y nam nhân trên ngọn cây.
Đó là một nam nhân tràn ngập khí tức nho nhã, khuôn mặt tuấn dật siêu nhiên, vóc ngươi cao gầy, hơn nữa chiếc áo trường bào màu trắng, hoàn toàn là dáng dấp trang phục thư sinh. Vạn Linh chẳng bao giờ phơi bày thân thể như vậy trước mặt bất cứ nam nhân nào, lúc này quả thật nàng vừa sợ lại vừa thẹn tới cực điểm.
Nhưng tức giận nhất là, nam nhân kia tuy có dáng dấp nhã nhặn, da mặt cũng dầy, vẫn vân đạm phong khinh nhàn nhạt đứng trên ngọn cây không nhúc nhích, trên mặt mang nét cười nhìn nàng, không hề cho rằng đó là vô sỉ, phảng phất như người nên thẹn là Vạn Linh chứ không phải hắn.
Vạn Linh trong cơn xấu hổ và giận dữ, rốt cục cổ đủ dũng khí khẽ kêu nói: "Đồ vô sỉ, còn không mau lảng tránh, nhìn nữa cần thận bổn cô nương móc đôi mắt gian tà của ngươi."
Có lẽ lời đe dọa của nàng sản sinh hiệu quả, thư sinh trên ngọn cây đột nhiên lặng yên không một tiếng động biến mất, bằng tu vi của Vạn Linh cũng không hề cảm giác được đối phương làm sao rời đi. Ôm lấy y phục che thân, Vạn Linh đang muốn bỏ chạy vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng nhiên đã thấy thư sinh kia không biết lúc nào đã xuất hiện ngay phía saU Minh, đang lẳng lặng đạp trên mặt nước ý cười dạt dào nhìn chính mình.
"A..." Vạn Linh đang ở trong đầm nước lập tức phát sinh tiếng thét chói tai thật dọa người. Thư sinh cười dài nhìn nàng, cũng không quan tâm, mặc cho nàng thét mãi. Mà Vạn Linh cũng không khả năng cứ thét hoài, tiếng thét vừa dứt, bàn tay ôm y phục che ngực, liều mạng hướng đối phương đánh ra một đạo sáng mờ.
Một chưởng này có thể nói tập trung toàn bộ tu vi của nàng, nhưng thư sinh kia vẫn cười dài đứng yên nơi đó, căn bản không hề quan tâm tới sự tiến công của nàng. Chỉ thấy trước người hắn xuất hiện sóng gạn nhộn nhạo vô hình, một chưởng cường hãn của Vạn Linh giống như muối bỏ biển, toàn bộ uy lực đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.
Trong nháy mắt Vạn Linh liền hiểu ra, mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương, lúc này lớn tiếng cả kinh kêu lên: "Người cứu mạng!" Chính nàng cũng không để ý, chỉ ôm y phục lộ ra thân thể gần như trần truồng bay nhanh thoát đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhưng chuyện càng đáng sợ xảy ra, Vạn Linh rõ ràng thấy cảnh vật quanh thân lui thật nhanh, không biết chạy thoát bao xa, nhưng chờ khi nàng dừng lại, lại phát hiện chẳng khác gì vẫn còn đứng yên một chỗ. Nàng chỉ mới từ trong đầm nước chạy lên trên bờ mà thôi. Cứ như vậy chẳng khác gì để cho đối phương nhìn thấy thân thể mình càng rõ ràng hơn.
"A..." Vạn Linh sợ đến thét lên điên cuồng chói tai. Lại càng kinh khủng khi phát hiện bản thân không nghe được thanh âm của chính mình. Thư sinh đối diện cười dài đi tới, đưa tay ra, y phục đang che thân thể nàng đột nhiên biến mất vô cùng kỳ lạ.
Chuyện làm cho Vạn Linh muốn tan vỡ còn ở phía sau, chính nàng còn định ngồi xổm xuống che giấu thân thể, thế nhưng phát hiện căn bản không thể khống chế thân thể của chính mình. Tư duy rất rõ ràng, nhưng phát hiện thân thể bị ngoại lực kèm hai bên, thế nhưng lại cảm nhận bàn tay đang che ngực của mình lại buông ra bại lộ đôi gò ngực ngay trước mắt đối phương.
Vạn Linh mắt mở trừng trừng nhìn ngón tay thon dài của đối phương đang xoa lên ngực mình, muốn nhắm mắt cũng không nhắm được, lại cảm nhận bàn tay băng lãnh của đối phương đang nắn bóp trên đôi gò ngực và bờ mông no đủ của mình. Lúc này Vạn Linh chảy nước mắt nức nở nói: "Dừng tay...
"Khóc cái gì?" Thư sinh xuất hiện ngay trước mặt nàng đưa tay nâng cằm nàng lên, nhàn nhạt cười nói: "Có bao nhiêu nữ nhân cầu cởi hết cho ta xem, nhìn ngươi cũng không đáng, ngày hôm nay chỉ là trùng hợp đi ngang qua, ngươi hẳn phải cảm thấy may mắn mới đúng."
Thanh âm nói chuyện của hắn rất êm tai, trong giọng nói nhàn nhạt tràn ngập vẻ tự tin cường đại, phảng phất như tất cả mọi người phải thần phục dưới chân hắn mới đúng. Trong lúc hắn mở miệng nói, tâm thần Vạn Linh run lên, hô hấp có chút gấp, trái tim nhảy mạnh liên tục. Ánh mắt thâm thúy cơ trí của đối phương bức tới, cằm nàng bị đẩy lên, hai đôi môi dán vào nhau. Một cỗ khí tức nam nhân làm Vạn Linh có chút ý loạn tình mê, đôi môi đối phương có chút băng lãnh...Trong bất tri bất giác, Vạn Linh phát hiện chính mình tự mở đôi môi, hai đầu lưỡi trộn lẫn vào nhau, nàng lại có chút si mê đầu lưỡi hắn. Cũng đúng lúc này Vạn Linh phát hiện thân thể của chính mình đã khôi phục tự do, đã có thể cử động. Nàng vốn muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng lại xung động làm ra một quyết định lớn mật, chủ động ôm lấy đối phương, quên hết tất cả cùng đối phương hôn môi, lại khát vọng đối phương hãy tiến thêm một bước.
Thế nhưng...Đối phương tựa hồ vẫn giữ lý trí, ngay lúc động tình, không ngờ chậm rãi đẩy nàng rạ, cười dài nói cho nàng: "Binh thủy tương phùng, điểm tới mới thôi, phẩm qua tư vị là đủ rồi! Nữ nhân ta hôn qua có thể hận ta, nhưng không thể bởi vì ta mà thương tâm, còn tiếp tục, sợ rằng sẽ làm ngươi thương tâm."
Vạn Linh cũng là nữ nhân hiểu đời, lúc đầu chỉ là thất kinh, lúc này bình tĩnh trở lại, nhiều ít cũng phát giác đối phương căn bản không có ác ý, vì vậy tráng lá gan nói: "Tại Tiên giới còn không có mấy người dám đối với ta như vậy, ngươi đã đối với ta như vậy, cho nên ngươi phải phụ trách."
"Phụ trách với ngươi?" Thư sinh lắc đầu cười khẽ, đưa mắt nhìn hạ thể của nàng, hí mắt châm chọc: "Ta hình như cũng không có làm chuyện gì quá phận với ngươi, một cái ôm, một nụ hôn mà thôi, không ngờ lại muốn ta phụ trách? Ngươi cũng quá ép buộc rồi đi!
Vạn Linh cắn cắn mồi nói: "Ta mặc kệ, cơ thể của ta chưa từng cho phép nam nhân xem qua, ngươi đã xem, đã sờ soạng, cho nên phải phụ trách đối với ta, bằng không ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Khẩu khí thật lớn, không ngờ dám uy hiếp tới trên đầu ta!" Thư sinh lắc đầu cười khẽ xoay người nói: "Nếu như ngươi có cơ hội biết ta là ai, ngươi tự nhiên sẽ biết yêu cầu của ngươi hơi quá đáng."
"Đứng lại!" Vạn Linh ôm ngực khẽ kêu: "Đại nam nhân dám làm dám chịu, có bản lĩnh ngươi nói cho ta biết tên của ngươi."
Thư sinh quay đầu lại cười nói: "Tên của ta nói ra chỉ sợ ngươi không thừa thụ nổi, ngươi không nên biết thì tốt hơn..." Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên có đạo kim quang chợt lóe rồi biến mất, thư sinh ngẩng phắt đầu lên nhìn, sau đó không nói
Một lời, vô duyên vô cớ biến mất ngay trước mắt Vạn Linh.
"Đứng lại! Ngươi trở về cho ta, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi, vô sỉ..." Vạn Linh sốt ruột kêu loạn một trận, thế nhưng không ai phản ứng nàng. Nàng lấy ra bộ y phục trong thủ trạc mặc vào, tìm kiếm khắp nơi trong phương viên mấy trăm dặm.
Nhưng kể từ ngày đó, chuyện cách ngàn năm, Vạn Linh hầu như tìm khắp toàn bộ Tiên giới, cũng rốt cục không gặp qua hình bóng của thư sinh, thư sinh kia giống như một điều bí ẩn. Phảng phất như ngày hôm đó chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mộng, không hề còn lại chút vết tích, chỉ còn lưu lại sự lạnh lẽo của đối phương và ký ức hãy còn mới mẻ...
Cũng từ ngày đó bắt đầu, cái bóng của thư sinh kia trở thành sự suy tư hồn khiên mộng nhiễu của nàng, nhiều ít không biết bao nhiêu lần nàng gặp hắn trong mộng mà vui mừng tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại chỉ còn sự thất vọng. Vạn Linh không biết mình trúng tà ma gì, từ đó về sau lại chướng mắt nam nhân khác, mặc kệ nam nhân khác có bao nhiêu tru tú, nàng đều nhịn không được đem đi so sánh với thư sinh kia. Kết quả phát hiện không thể sánh bằng, cảm giác siêu nhiên của thư sinh kia thật sự những nam nhân tục tằng chung quanh không thể so sánh, thua kém thật sự là quá xa.
Cuối cùng Vạn Linh bi ai phát hiện, ngoại trừ thư sinh kia, chính nàng đã hoàn toàn chướng mắt những nam nhân khác. Nếu như chưa từng tiếp xúc qua nam nhân như vậy thì cũng thôi, thế nhưng lại để cho nàng gặp gỡ, vì vậy đã có một tiêu chuẩn trong lòng, luôn luôn đem ra so sánh với nam nhân khác. Nếu như nàng không phải là tôn nữ của Vạn Bác Thánh, chỉ là nữ nhi của một gia đình bình thường, nàng cũng sẽ chết tâm, thế nhưng nàng lại là tôn nữ của Vạn Bác Thánh, nên cũng có lợi thế để lựa chọn.
Từ đó về sau, theo thời gian trôi qua, Vạn Linh dần dần có tính cổ quái, không thể nhìn được cảnh nam nữ ân ái. Nếu đối phương ân ái kích thích nàng quá mức, nàng sẽ làm ra chuyện hoành đao đoạt ái, nàng đã không ngừng một lần đi câu dẫn nam nhân của người khác, khiến cho đối phương biệt ly, sau đó đạp nam nhân vừa cướp tới tay, chế tạo ra không ít bi kịch cho người khác.
Đây cũng là lý do vì sao Vạn Bác Thánh nói, lo lắng nàng có mao bệnh, thử nghĩ một nữ nhân bình thường làm sao luôn đi làm loại chuyện biến thái này.
Những năm gần đây Vạn Linh luôn đem nam nhân đùa giỡn trong tay, hơn nữa có Vạn Bác Thánh làm chỗ dựa, có thể chưa từng nếm khổ bởi nam nhân. Nhưng không khéo chính là nàng lại gặp phải Dược Thiên Sầu, người này không phải kẻ dễ dàng chịu thua thiệt, vốn xuất thân từ lưu manh vô lại, sẽ không có chuyện gì mà hắn không dám chơi đùa, cũng không hề án theo lẽ thường, từ trước tới này vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn rốt cục lật ngược thế cờ hung hăng hãm hại Vạn Linh một trận, làm Vạn Linh hận tới nghiến răng nhưng lại không làm gì được.
"Linh nhi, cháu nói cho xong a!" Vạn Bác Thánh thấy nàng đờ ra một lúc lâu liền nhịn không được thúc giục, không giải quyết chuyện chung thân của tôn nữ bảo bối, thật sự làm hắn phát phiền, bởi vì có những lão gia hỏa từng hỏi hắn, có phải tôn nữ của ngươi có mao bệnh gì hay không? Đã vài lần huyên náo gây cãi khiến hắn không thể xuống đài.
"Ta cũng không tin hắn vĩnh viễn không hiện thân." Vạn Linh cắn cắn môi, tỉnh lại từ trong vẻ thất hồn lạc phách, ngẫm lại không muốn đem chuyện mình từng gặp thư sinh nói rạ, nhìn Vạn Bác Thánh nói: "Gia gia! Để cho cháu tự đi tìm, cháu tin tưởng nhất định sẽ tìm được hắn. Nếu như tìm được hắn, thỉnh gia gia nhất định phải làm chủ cho cháu." Nói xong đưa hai cổ tay bị huyền quang buộc lại giờ lên, lộ ra dáng dấp điểm đạm đáng yêu...