"Con tự mình đi tống hạ lễ?" Vùng lông mày Mục Bình cau lại, khuyên giải nói: "Hôm nay thân phận của con đã không còn bình thường, bao nhiêu người muốn gặp mặt con còn không có tư cách, Dược Thiên Sầu dù có lợi hại nhưng khi gặp người của Tiên cung cũng phải khép nép, nam nhân tương lai của con là Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng a! Dược Thiên Sầu có tư cách gì để con phải tự mình đi chúc mừng? Theo cha thấy để Đào Trung đi một chuyến là đủ rồi."
"Phụ thân!" Mục Thiên Kiều khẽ kêu một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, gằn từng chữ: "Dược Thiên Sầu là dựa vào chính mình, chúng ta là dựa vào Ô Hùng, cha xác nhận chúng ta có thể dựa vào hắn cả đời?"
Thần tình Mục Binh cứng đờ, sửng sốt một hồi ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ chúng ta còn phải muốn dựa vào Dược Thiên Sầu hay sao?"
"Đây không phải vấn đề là ai dựa vào ai." Trong giọng nói của Mục Thiên Kiều mang theo vẻ giận dữ: "Lẽ nào kết giao thêm một người bằng hữu có tiềm lực lại không tốt sao? Lẽ nào lộ số rộng rãi một chút không tốt à? Lẽ nào phải để Tứ Thông thương hội căng thẳng khẩn trương đi một mình trên cầu độc mộc mới được?"
Bầu không khí giữa hai cha con trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, ánh mắt Mục Thiên Kiều có chút bức người, Mục Binh không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu nhược nhược nói: "Vậy nghe theo con đi!"
Đối phương có tệ hại dù sao cũng là phụ thân của chính mình, ánh mắt Mục Thiên Kiều trở nên nhu hòa, vô lực cười nói: "Nữ nhi nếu lập gia đình, sợ phụ thân một mình sẽ cô độc, phụ thân không ngại cưới thêm vài phòng thiếp."
"Ách..." Mục Binh trợn mắt líu lưỡi nhìn nàng, không ngờ lại có nữ nhi gọi phụ thân mình cưới thêm vài phòng thiếp.
"Phụ thân không nên hiều sai, nữ nhi không có ỷ tứ khác." Mục Thiên Kiều cười duyên giải thích: "Con tin tưởng gia nghiệp của Tứ Thông thương hội sẽ càng lúc càng lớn, gia nghiệp có lớn cũng cần có người đến kế thừa, phụ thân không ngại giúp con sinh thêm mấy đệ đệ muội muội. Sau này cũng sẽ có người đến giúp phụ thân phân tru có đúng không?"
Nàng đối với chính phụ thân của mình đã triệt để mất đi hi vọng, sở dĩ khuyên phụ thân cưới thêm vợ, chính là vì hi vọng tương lai sẽ có đệ đệ hay muội muội có thể đảm đương, mà nàng có thể thừa dịp thân là nữ nhân của Ô Hùng mà giúp đỡ một tay, dù sau đều là vì muốn bảo trụ và phát triển tổ nghiệp của nhà mình, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nhưng Mục Binh không cách nào lý giải nỗi khổ tâm của nữ nhi, ngại ngùng cùng nữ nhi tham thảo vấn đề này, vì vậy tìm một lý do rời đi thật nhanh. Mục Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng phụ thân rời đi, cồ linh linh đứng trong viện, gương mặt hiện lên vẻ thê lương...Kỳ thực nàng làm sao chịu nguyện ý gà cho ồ Hùng, nàng cũng là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, Tiên cung tuy mạnh, nàng cũng không nguyện ăn nhờ ở đậu, tình nguyện dựa vào chính hai tay mình chấn hưng gia nghiệp, người khác cấp cho thật không thư thái như chính tay mình lấy tới. Trọng yếu nhất là mình đối với Ô Hùng không có chút cảm giác!
Thế nhưng Ô Hùng đã phái người đến cầu hôn, bằng một Tứ Thông thương hội nho nhỏ như nhà nàng có tư cách gì cự tuyệt? Hậu quả cự tuyệt đối với Tứ Thông thương hội mà nói, sẽ là một hồi tai nạn. Đối mặt với biển cố thình linh xảy ra này, áp lực cường đại ép tới mức Mục Thiên Kiều không còn chút khả năng phản kháng, nếu như nàng chỉ có một mình thì cũng thôi, thế nhưng nàng căn bản không bỏ xuống được gia đình này, chính mẫu thân mình vì nhà này mà hi sinh, vô luận như thế nào nàng cũng phải bảo trụ gia đình này. Cuối cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, hi sinh chính mình đáp ứng cuộc hôn sự này.
Tờ truyền đơn đã bị bóp nát trong tay lại lần thứ hai được mở ra, Mục Thiên Kiều
Nhìn chữ viết bên trên, cười khổ nỉ non nói: "Nếu Ô Hùng cũng có thể coi trọng ta, vậy nói rõ ta còn có tru điểm, nhưng vì sao ta làm mặt dầy biểu lộ đối với ngươi, nhưng ngươi lại không có chút cảm giác đối với ta? Ta có kiên cường cũng chỉ là một nữ nhân, muốn tìm một nam nhân che mưa chắn gió cho mình cũng là sai sao? Ngươi nói ngươi muốn làm tán tu tự do tự tại, nhưng ngươi xoay người lại chính tay thành lập ra Thiên Hạ thương hội, ngươi là tên lừa gạt, bảo ta làm sao chịu nổi đây? Thiên Hạ thương hội, Thiên Hạ.., chí tại thiên hạ, hay cho hùng tâm tráng chí, vì sao không bao dung nổi một thiếu nữ tử như ta...
Toàn bộ Tiên giới tổng cộng chia ra mười ba tiên châu lãnh địa, trong đó mười hai tiên châu phân biệt do mười hai vị Tiên Quân tọa trấn thống lĩnh. Tiên châu tại Mê Huyễn Tiên Thành tên là Phong tiên châu, chính là một khối lãnh địa chiếm diện tích lớn nhất trong mười ba tiên châu, do Tiên Đế Kim Thái tự mình tọa trấn, tên của kỳ châu ngụ ý Tiên Đế Kim Thái phân phong Tiên giới chúng tiên.
Phong tiên châu có một tiên cảnh phúc địa, tên là Cực Lạc Tiên Cảnh. Cực Lạc Tiên Cảnh cây cỏ tinh quái vô số kể, tiên thú tiên thảo trải rộng mang mang trong núi non trùng điệp, trong những dãy núi mây mù bao phủ càng có vô số cao thủ cư ngụ khắp Tiên giới, chính là địa phương có cao thủ đứng đầu Tiên giới dày đặc nhất. Nếu người ngoài muốn xông vào nơi đây, quả thực là tìm chết!
Sơn thế của Cực Lạc Tiên Cảnh từ bốn phương tám hướng từ từ tụ tập về vị trí trung trơng cao cao nhô lên, tiên vụ miểu miểu, địa vực mang mang, khí tượng mây mù bàng bạc hàng vạn hàng ngàn, có tiên cầm xoay quanh bay lượn, có mây tía đông lai, có cực quang bao phủ. Cho dù là trong đêm khuya, nơi đây vẫn không có bóng tối, một cỗ khí thế hùng bá thiên hạ kinh sợ lòng người, hạo hạo đãng đãng!
Ngọn núi trung trơng cao nhất Cực Lạc Tiên Cảnh cũng không biết do nguyên nhân gì, vị trí tới gần đỉnh núi bị người chặn ngang cắt thành hai đoạn, một đoạn bên dưới giống nhưng rồng nằm hổ phục vẫn như cũ sừng sững giữa đại địa, mà một đoạn bên trên có phương viên đạt hơn mười dặm lại đột ngột phiêu phù ở trên không trung.
Trên không trung mây mù lượn lờ, có một tòa kim quang đại điện như ẩn như hiện, đó là Tiên cung danh chấn Tiên giới, chính là cung điện mà Tiên Đế Kim Thái ở lại, được kiến tạo trên đỉnh núi phiêu phù trung trơng. Kim sắc lưu quang ở trong mây mù lượn lờ tiến tiến xuất xuất, tòa cung điện rộng lớn này cứ như vậy yên lặng uy hiếp toàn bộ Tiên giới, làm cho Tiên giới chúng sinh phải thần phục!
Ờ nửa ngọn núi cao bên dưới, có một tòa cung điện vừa mới kiến tạo, gọi là cung điện, kỳ thực dùng từ tiểu trang viện để hình dung thì càng hợp. Toàn bộ tiểu trang viện nhìn không thấy một khối kim chúc, toàn bộ chỉ dùng ngọc thạch phỉ thúy mà hoàn thành, trong suốt xuyên thấu giống như một tòa linh lung bảo điện, hoặc giống như một tòa thủy tinh cung, vạn phần đẹp đẽ mê người.
Tòa cung điện này do chính Tiên Để Kim Thái hạ lệnh làm ra, hoàn thành trong vòng một ngày, nếu như không phải vị chủ nhân nơi này luôn mãi cự tuyệt, tòa thủy tinh cung này sẽ càng thêm khống lồ và to lớn mê người, cũng sẽ không giống như một tòa tiểu trang viện như thế. Chủ nhân của tòa cung điện này...Hay là dùng từ "khách nhân" để mà hình dung thì càng thỏa đáng, bởi vì chủ nhân nơi này cũng không hề xem mình là chủ nhân, chỉ xem mình là khách nhân tạm cư nơi đây.
Nhưng làm cho ngoài ý muốn chính là, ngay tường vây của một tòa thủy tinh cung xa hoa lãng phí như vậy, không ngờ lại có một tòa nhà tranh đơn sơ. Bên trong nhà tranh có tiếng đàn truyền ra, còn có một nam nhân dùng tiếng ca như vịt đực kêu to muốn hù chết người đang ca hát, thực sự là khó nghe không thể tưởng tượng.
Ngay cửa cung điện bằng ngọc cách nhà tranh không xa, có một mỹ nữ rạng ngời đang đóng, một thân cung trang bạch y như tuyết bọc lấy dáng người thướt tha, tư sắc khuynh quốc khuynh thành. Băng cơ ngọc cốt da thịt nõn nà, mắt ngọc mày ngài đoan trang động nhân, khí chất cao quý đến bức người. Mái tóc mây được bới cao, đôi mày hơi nhăn lại, cung trang mỹ nhân chậm rãi đi tới bên trong Phỉ Thúy Đình cạnh nhà tranh, nàng quay vào trong nhà tranh hô to: "*Ngạc đại ca!"
Tiếng đàn cọt kẹt như con trâu già kéo chiếc xe cũ nát chợt ngừng lại, thân hình cao to mái tóc màu bạc xõa dài ôm một cây đàn đi ra nhà tranh, cười a a tiêu sái đi vào bên trong đình ngồi xuống, đặt cây đàn lên trên mặt bàn ngọc thạch. Đã từng là Ngạc Tiên Quân, hôm nay là Ngạc Tuyết Quân cười nói: "Cơ Vũ muội tử, lão ca ta đàn thế nào? Hát ra sao?"
Đôi mắt sáng của Cơ Vũ theo dõi hắn, không nói gì một lúc lâu sau đáp: "Ngươi biết ta không thích nói hoang, tài đàn và hát của ngươi xác thực không được tốt lắm, thật sự là khó nghe, tiểu muội nghe được trong lòng phát hoảng, đặc biệt ra ngăn cản."
"Ngươi thật đúng là đủ trực tiếp." Ngạc Tuyết Quân cười gãi gãi đầu, nói: "Kỳ thực ta cũng biết mình chẳng ra sao, nhưng vạn sự khởi đầu nan, nhất định sẽ luyện ra được, ta không tin tưởng ta không thể so sánh với một tên tiểu tử thối không bao giờ nghiêm chỉnh kia."
Cơ Vũ liếc mắt nhìn bốn phía chung quanh, tiện tay bày ra cách âm kết giới, ngồi đối diện Ngạc Tuyết Quân, nhìn tòa nhà tranh nhíu mày nói: "Hà tất như vậy, ngươi rõ ràng là kháng nghị không lời nói, rơi vào trong mắt Kim Thái chỉ có thể làm cho hắn thêm ghi hận, càng thêm sẽ không bỏ qua ngươi."
Ngạc Tuyết Quân quay đầu lại đưa mắt nhìn gian nhà tranh do chính tay mình dựng lên, không chút hài lòng nói: "Ta vì hắn bán mạng nhiều năm, không nghĩ tới lại lạc tới hạ tràng như vậy, từ ngày hắn bắt đầu muốn giết ta, ta và hắn đã thanh toán xong ân oán, từ nay về sau sẽ không tiếp tục chiếm chỗ tốt gì của hắn.., ờ trong ổ cỏ của mình vẫn an tâm hơn!"
Cơ Vũ cười khổ lắc đầu nói: "Đây là Tiên giới, là thiên hạ của hắn, không ai đấu qua hắn. Tất cả mọi người thân bất do kỷ, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy, trước tiên bảo trụ tính mạng mới là quan trọng nhất."
"Hừ! Thân bất do kỳ còn có nhiều, vậy vì sao ngươi không lấy hắn, trở thành Tiên Hậu của hắn?" vẻ mặt Ngạc Tuyết Quân châm chọc: "Vị trí kia dưới một người trên vạn người nga! Tiên giới có bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ a!"
Vùng trán trơn bóng của Cơ Vũ nhăn lại tức giận nói: "Cơ Vũ này còn chưa tới mức bán mình cầu vinh!"
"Vui đùa! Vui đùa! Muội tử đừng giận." Ngạc Tuyết Quân liên tục xua tay, ngửa đầu thở dài nói: "Kỳ thực ngươi ta đều bị giam lỏng nơi đây, muốn giết muốn chém chỉ trong một ý niệm của Kim Thái, phải nhìn xem hắn có thể kiên trì được bao lâu, đợi khi hắn mất đi kiên trì, muội tử làm sao xử lý? Ta thì không gì để nói, ta đã là người chết qua hai lần, lần đầu tiên được tiểu tử thối cứu, lần thứ hai ngươi từ trong tay Kim Thái cứu tay, hai ân cứu mạng, thật không biết làm sao báo đáp a!"
"Chuyện tới hôm nay cũng chỉ đành đi một bước xem một bước thôi." Cơ Vũ lắc đầu, không muốn tiếp tục nhắc tới vấn đề này, ánh mắt rơi xuống cây đàn trên mặt bàn, kỳ quái nói: "Ngạc đại ca thực sự là có nhã hứng, nghĩ như thế nào lại đánh đàn ca hát, chẳng lẽ là muốn phát tiết?"
"Phát tiết cái rắm, ta chỉ nhớ tới tên tiểu tử kia, nói đến từ khi thoát khốn tại nhân gian, thời gian cùng tiểu tử chạy loạn làm bừa thật là thống khoái nhất." Ngạc Tuyết Quân đặt tay lên dây đàn nói: "Ngươi đừng nhìn tiểu tử như vậy, kỳ thực cầm khúc vô song, thiên hạ không có người thứ hai, người không chỉ xem tướng mạo a!"
Cơ Vũ chần chờ nói: "Ngươi còn đang hoài nghi Dược Thiên Sầu sáng lập Thiên Hạ thương hội tại Tiên giới là Dược Thiên Sầu tại nhân gian sao?"
Ngạc Tuyết Quân trợn mắt lườm nàng nói: "Cái gì mà hoài nghi, ta dám khẳng định chính là tên tiểu tử kia, ngoại trừ hắn ta thực sự nghĩ không ra có người nào cũng tên Dược Thiên Sầu lại làm ra nhiều trò như vậy."