"Có loại nam nhân rất dễ bị loại nữ nhân này mê hoặc, loại nam nhân này có mắt không tròng, người tốt hay xấu cũng không biết rõ ràng, có chết cũng là đáng đời." Song chưởng của Long Tiểu Tửu đang dùng nước suối rót lên hai bầu vú ngạo nghễ của mình, không cho là đúng nói: "Loại nam nhân này ta từng gặp qua, sau khi hắn tỉnh ngộ trở lại bên người ta lại tự mình lên án bản thân có mắt không tròng, nói có chút nữ nhân dù là cởi sạch sẽ, cũng không cách nào hấp đãn nam nhân liếc mắt, ai! Ta cũng không biết hắn nói là thực hay giả, bất quá loại nam nhân giống như cây cỏ đầu tường này, lưu hắn lại có tác dụng gì...
Vạn Linh nghe vậy cả người đứng sững trong ao, Long Tiểu Tửu nói tuy rằng là lời nói vô căn cứ, nhưng vừa vặn bắn trúng uy hiếp của Vạn Linh, để cho nàng nhớ tới thư sinh đã từng gặp qua ở rất nhiều năm trước. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lúc đó nàng đúng là cởi hết, ai biết sau khi đối phương chủ động khinh bạc một phen, liền chẳng đáng ly khai, không hề có chút nào lưu luyến, ra vẻ thân thể của mình thực sự không có chút hấp dẫn đối với nam nhân.
"Di! Vạn Linh, ngươi làm sao vậy?" Long Tiểu Tửu ngoài miệng quan tâm, trên mặt lại nổi lên nét cười vui sướng. Trước đây cùng nàng ta đấu võ mồm nàng chưa bao giờ thắng, nghĩ không ra hôm nay mình lại có thể đả kích nàng ta không còn lời gì để nói.
"n..." Vạn Linh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhịn không được dừng một chút trên bộ ngực đối phương, miễn cưỡng cười nói: "Không có gì. Đột nhiên nhớ tới chút sự tình."
Long Tiểu Tửu nga một tiếng, bỗng kỳ quái nói: "Vì sao ngươi lại mặc yếm tắm rửa, lẽ nào hai nữ nhân như chúng ta trần trụi nhìn nhau mà ngươi còn xấu hổ sao?"
"Ha hả! Do nước quá lạnh thôi...Vạn Linh không yên lòng cười đáp cho có lệ.
"Lời này của Vạn cô nương sai rồi, ở trong nước mặc đồ càng thêm khó chịu." Long Tiểu Tửu vẻ mặt hảo ý chuyển ra sau lưng Vạn Linh, nói: "Nào, ta giúp ngươi cởi ra."
"Không cần, như vậy rất tốt." Vạn Linh dùng hai tay ôm ngực xoay người tránh né, nhưng nàng càng tránh né Long Tiểu Tửu càng muốn nhìn thấy vùng ngực trần của nàng có thua chị kém em hay không, ra vẻ ước gì phải kéo cái yếm của đối phương xuống mới chịu. Không để ý đối phương liên tục cự tuyệt, cứ dán người đi tới, hảo ý nói: "Không sao, chỉ là nhấc tay giúp đỡ mà thôi, ta giúp ngươi!"
Kết quả đã bức Vạn Linh tới bờ ao, lui không thể lui, tay đối phương sờ soạng tới, nhất thời vừa thẹn vừa giận quát: "Cút! Cút ngay!" Nàng chưa từng mất tự tin đến như vậy, nhưng bởi vì lời nói vô căn cứ của Long Tiểu Tửu lại bắn trúng uy hiếp của nàng, lập tức trở nên không còn lực hoàn thủ tới mức khó tin, ở trước mặt Long Tiểu Tửu lại giống như con sơn dương đang chờ làm thịt.
Vạn Linh xấu hổ từ trong nước bay ra, bức khô hơi nước trên người, lấy ra y phục vừa đi vừa qua loa mặc vào, hoảng sợ rời đi...
Long Tiểu Tửu sững sờ đứng trong ao, sau đó trên mặt bắt đầu nổi lên ý cười, càng cười càng đắc ý không chút kiêng nể, thiếu chút nữa cười đến nghẹn thở, ôm lấy hai bầu vú run run cười ngã ngửa...
Trong căn phòng tắm đầu bên kia, năm nam nhân vừa tắm vừa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên bị tiếng thét thói tai mơ hồ truyền đến của Vạn Linh làm kinh sợ, nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phát sinh chuyện gì. Hai mắt Dược Thiên Sầu khép lại, thanh âm kia như thế nào nghe thấy giống như tiếng kêu sau khi gặp phải sắc lang mà phát ra, chẳng lẽ là người nào vô sỉ chạy tới chỗ này rinh coi?"
"Các vị! Xin lỗi, ta đi trước một bước!" Nghiễm Niệm Tổ hướng mấy người chắp tay, sau đó rời khỏi ao mặc lại y phục. Hắn vừa bay ra thông đạo ngầm, liền nhìn thấy Vạn Linh đang mang theo nước mắt chạy bộ ra ngoài, không khỏi sửng sốt, ma nữ này
Đang khóc?
Nghiễm Niệm Tổ sốt ruột chạy tới đầu thông đạo bên kia, đi tới trước cửa thì dừng lại, ở đây dù sao cũng là chỗ tắm rửa của nữ nhân, không tiện xông vào. Đúng lúc này, bên trong bỗng nhiên truyền đến tiếng cười vui sướng đắc ý của Long Tiểu Tửu, Nghiễm Niệm Tổ đã lâu không được nghe qua tiếng cười này của nàng, sự tình có vẻ có chút cổ quái, hắn đứng bên ngoài bất an hô: "Tửu nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì, ta tốt...Sao ngươi lại chạy tới đây, đây là địa phương tắm rửa của nữ nhân, ngươi chạy tới đây làm gì? Đừng đi vào." Thanh âm Long Tiểu Tửu từ bên trong truyền ra.
"Ách..." Quảng Niệm Tổ ngần ra, đứng bên ngoài lúng túng nói: "Tửu nhi, đừng hiểu lầm, ta chỉ là vừa mới thấy Vạn Linh khóc chạy ra, cho rằng ở đây xảy ra chuyện gì, cho nên..."
"Nàng khóc?" giọng nói của Long Tiểu Tửu có vẻ rất ngoài ý muốn, sau đó lại cười một trận khanh khách, cười đến thở hồng hộc nói: "Được rồi, ngươi không nên đứng ở ngoài nữa, bằng không cả người ta không được tự nhiên...Ta ngâm mình một lát, suối nước của Thiên Hạ thương hội xác thực ngâm rất thoải mái."
"Vậy.., vậy ngươi có việc thì kêu ta, ta sẽ không đi quá xa." Nghiễm Niệm Tổ hô một tiếng, nghiêng tai lắng nghe một hồi, thấy người bên trong không để ý chính mình, không thế làm gì khác hơn là thở dài xoay người đi. Đi tới đường ra thông đạo, lại nhìn về phía phòng tắm dành cho nam nhân ở phía trước, nghĩ hiện tại quay lại tắm cũng không quá thích hợp, nên đơn giản đứng dựa vào tường lẳng lặng chờ.
Lúc này tâm tình Long Tiểu Tửu đang vui sướng ngâm mình trong nước, ở trong ao thản nhiên tự đắc một hồi, bỗng nhiên ở trong nước bỏ luôn chiếc khố của mình, trần truồng chuyển động trong ao, không ngừng ngắm nghía vóc người của mình, địa phương nên to thì to, nên tròn thì tròn, nên nhỏ thì nhỏ.
Nàng lần đầu tiên đối với vóc người của mình vô cùng thỏa mãn, hai tay xoa lấy bầu vú mình, thần tình một mảnh mê luyến...
Bên phòng tắm nam Dược Thiên Sầu mắng một tiếng nổi lên trên mặt nước, lấy ra y phục chuẩn bị mặc vào, Thủy Minh Thanh cũng nổi lên mặt nước, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long nhìn nhau, Đỗ Phong kỳ quái nói: "Hai người các ngươi hoang mang rối loạn làm gì?"
Dược Thiên Sầu cầm y phục quét mắt nhìn vẻ thờ ơ của hai người, tức giận nói: "Lẽ nào tiếng thét chói tai vừa rồi hai ngươi không nghe được?"
Đỗ Phong và Hỏa Vân Long nở nụ cười, Đỗ Phong cười nói: "Dược huynh, nếu ngươi bởi vì việc này, ta khuyên ngươi không nên đi, để cho các nàng tự mình giải quyết, bằng không ngươi sẽ không biết nên giúp bên nào mới tốt."
"Có ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu hồ nghi nói.
Thủy Minh Thanh cũng mịt mờ, có một số việc một đệ tử từng nằm ở tầng dưới chót như hắn vẫn chưa từng nghe nói qua.
"Vừa rồi Nghiễm Niệm Tổ ở chỗ này, đã nói có việc rất đúng. Xuống đây, xuống đây, hai người các ngươi xuống đây, hãy nghe ta nói xong hai người sẽ hiểu rõ." Hỏa Vân Long cười nằm trong ao ngoắc tay.
Hai người nghi hoặc lại đi xuống nước, lúc này Hỏa Vân Long mới cười hì hì đem ân oán giữa Vạn Linh và Long Tiểu Tửu chậm rãi kể ra, sau đó còn cười nói: "Cho nên nói hai nữ nhân này chỉ cần vừa chạm trán, sẽ giận dỗi, việc này rất bình thường, người ngoài thật không có biện pháp can thiệp."
Dược Thiên Sầu và Thủy Minh Thanh nhìn nhau không nói gì, hai người nghĩ không ra Vạn Linh nhìn qua cũng thật xinh đẹp, không ngờ lại thích chơi trò ngang ngược giành giật nam nhân của người khác, lẽ ra bằng vào vẻ đẹp của nàng nam nhân thích nàng cũng không ít, vì sao phải làm ra chuyện biến thái đến như thế?
Đỗ Phong cười nói tiếp: "Dược huynh, bên ngoài thịnh truyền ngươi và Vạn Linh có mờ tối, nói ngươi là ăn cơm đàn bà, nói ngươi sáng tạo Thiên Hạ thương hội dùng tiền của Vạn Linh, nhưng ta xem cũng không giống. Nhưng thật không nghĩ ra vì sao ngày ấy Vạn Linh phải nắm tay ngươi ngay trước công chúng, rốt cục hai người lại có quan hệ gì?"
Dược Thiên Sầu triệt để hết chỗ nói, thực sự không biết nói đến điều gì mới tốt. Tiền thành lập Thiên Hạ thương hội đúng thật do Vạn Linh cấp, hắn dừng một chút chửi ầm lên nói: "Ai lại loạn tin phao ngôn, lão tử đường đường chính chính là chính nhân quân tử, chỉ là nhận thức qua Vạn Linh mà thôi, không dơ bần như ý nghĩ của các ngươi."
Thấy hắn nóng nảy, mấy người đều cười ha ha, kỳ thực không ai xem là thật. Mấy người dây dưa thêm một hồi, Dược Thiên Sầu lôi chuyện trở vào chính đề, nhìn Thủy Minh Thanh nói: "Thủy huynh, có chuyện phiền phức ngươi gặp sư phụ ngươi chuyển lời dùm."
"Nói cái gì?" Thủy Minh Thanh hỏi.
Dược Thiên Sầu tựa vào thành ao, hai tay khoát lên bờ ao chậm rãi nói: "Tu vi của Thiên Hạ thương hội từ trên xuống dưới đều có hạn, hiện tại muốn làm buôn bán lớn thì thực lực cũng có hạn, vì vậy chuẩn bị làm chút buôn bán. Ngươi giúp ta hỏi sư phụ của ngươi một chút, ta muốn đại lượng mua tiên đan của Triêu Thiên cung, sau đó đặt tại Thiên Hạ thương hội bán ra, kiếm chút tiền chênh lệch giá. Việc này ngươi trước tiên giúp ta nói qua với sư phụ ngươi, nếu có khả năng hợp tác ta sẽ đích thân tới cửa đàm."
"Không thành vấn đề, trở lại ta tìm sư phụ nói." Thủy Minh Thanh gật đầu.
Hỏa Vân Long ở một bên nhất thời mặc kệ, hét lên: "Dược huynh, vì sao không tìm Ly Hỏa cung mà đàm? Ngươi hoàn toàn có thể nhờ vào Ly Hỏa cung thu mua tiên khí, sau đó đặt trong Thiên Hạ thương hội bán chênh lệch giá a!"
"Yên tâm! Chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hiện nay tài lực của Thiên Hạ thương hội có hạn, trước tiên phải dùng tiên đan trước." Dược Thiên Sầu khoát tay, bỗng nhiên nhướng mày, nhìn Đỗ Phong và Hỏa Vân Long kỳ quái nói: "Hai ngươi không phải đã sớm truy cầu Mục Thiên Kiều sao? Bằng địa vị hai nhà các ngươi trong Tiên giới, hẳn phải sớm tới tay mới đúng, vì sao Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng lại chặn ngang được một cước?"
Lời này vừa nói rạ, trên mặt hai người nhất thời tràn ngập vẻ khổ sáp, Thủy Minh Thanh lại có vẻ có chút hiếu kỳ, không nghĩ tới hai vị này từng truy đuổi Mục Thiên Kiều. Đỗ Phong chậm rãi lắc đầu nói: "Dược huynh, sự tinh quá khử không cần nói ra, như người ta đã là danh hoa có chủ, nói thêm cũng không còn ý nghĩa gì. Miễn cho gặp phải phiền phức không cần thiết."
Hỏa Vân Long chìm đầu vào trong nước, ở trong nước hồi lâu mới toát đầu ra, lắc đầu làm nước tung tóe bốn phíạ, cười ha ha nói: "Muốn trách thì trách thực lực hai nhà chúng ta không đủ, người ta chướng mắt cũng là bình thường. Toàn bộ Tiên giới lấy Tiên cung làm đầu, có thể tìm được người của Tiên cung làm chỗ dựa vững chắc, người khác cầu còn không được, chúng ta còn có thể nói cái gì? Dù sao cũng từng là bằng hữu, chỉ có thể chúc phúc cho nàng thôi."
Dược Thiên Sầu nghe ra vẻ bất đắc dĩ cùng sự ghen tuông nồng đậm trong lời nói của hai người, ý tứ rất rõ ràng, đơn giản là Mục Thiên Kiều nhìn trúng quyền thế của Tiên cung mà cự tuyệt hai người bọn họ. Nhưng Dược Thiên Sầu ngẫm lại chợt nhướng mày, nghĩ Mục Thiên Kiều hẳn không phải là người như vậy, Mục Thiên Kiều là một nữ nhân có lòng tự tôn rất mạnh, không giống như loại nữ nhân vì coi trọng vinh hoa phú quý mà không biết xấu hổ. Đây cũng là địa phương mà nàng có thể hấp dẫn người khác, bằng không Đỗ Phong và Hỏa Vân Long cũng sẽ không coi trọng nàng, mà nàng cũng sẽ không từ xa xôi chạy tới Thiên Hạ thương hội khom lưng chúc mừng...