Dù là Vân Bằng biết Bạch Tố Trinh không phải tiểu Ngọc nhi, nhưng khi nhìn thấy ngọc bội biên bức cài bên đai lưng nơi vùng eo duyên dáng yêu kiều của Bạch Tố Trinh, cũng không nhịn được tinh thần hoảng hốt, đột nhiên lại ăn khớp với hình ảnh tiểu Ngọc nhi trong trí nhớ ngày xưa, hầu như không có chút nào kém cỏi, phảng phất như chính tiểu Ngọc nhi vừa nhìn thấy mình liền cười tùm tỉm hiện diện ngay trước mắt.
"Nàng không phải là tiểu Ngọc nhi, chỉ có gương mặt giống hệt tiểu Ngọc nhi mà thôi." Vân Bằng nhẹ thở dài nói.
Đại mình Luân kinh ngạc nhìn tới, vì vậy Vân Bằng đem sự việc kể lại một lần, nói cho hắn nữ nhân trước mặt tên là Bạch Tố Trinh, chính là nữ nhân của Dược Thiên Sầu, hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
"Giống, quá giống." Đại mình Luân lắc đầu sợ hãi than thở nói.
Lúc này Vi Xuân Thu cười ha hả chỉ vào hai người nói với Bạch Tố Trinh: "Đây là Đại mình Luân bá bá của con, đây là tam thúc Vân Bằng."
Ngày xưa ba người ở chung, phân biệt Đại mình Luân là lão đại, Vi Xuân Thu là lão nhị, Vân Bằng là lão tam, không bàn mà họp ý với kệ ngữ "Một vầng trăng sáng nhô lên cao chiếu, thanh dực ngọc sí ảnh tương tùy."
Danh đầu của hai người này, Bạch Tố Trinh cũng nghe Dược Thiên Sầu nói qua, tiền bối đã cáo tố như vậy, dựa theo xưng hô trưởng bối gọi hai tiếng cũng không quá đáng. Lúc này nàng hướng hai người hành lễ nói: "Đại bá, Vân tam thúc."
Đại mình Luân và Vân Bằng cùng hít sâu một hơi, xưng hô quen thuộc như thế đã rất nhiều năm chưa từng nghe quạ, đều có vẻ cảm khái gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt!"
Dược Thiên Sầu đứng một bên nhìn người này, lại nhìn qua người kia, cuối cùng nhìn lại Bạch Tố Trinh, thật sự không biết nói gì. Trong lòng hắn nhiều ít còn đang cảm thán vận khí của Bạch Tố Trinh thật quá tốt, vừa đến Tiên giới liền nhận thức một nghĩa phụ, còn có một vị đại bá và một vị tam thúc, đây chính là ba vị cao thủ Tiên Đế sơ kỳ a! Nhất là thân phận chấp chưởng Thương Hội Liên mình của Đại mình Luân, thật nguy a! Có được ba người này tráo cho, thử hỏi người binh thường ai dám động Bạch Tố Trinh?
Loại tình huống này đối với Dược Thiên Sầu mà nói, hắn rất vui vẻ nhìn thấy. Nhưng Dược Thiên Sầu nhiều ít có chút phiền muộn, Bạch Tố Trinh là nữ nhân của mình, mà hiện tại Vi Xuân Thu lại là nghĩa phụ của Bạch Tố Trinh, thân phận của mình chẳng phải tự nhiên thấp hơn một bậc, ra vẻ ngày sau muốn động tay động chân cũng sẽ không quá phương tiện nữa.
Toàn bộ những người trong phòng người cao hứng nhất không ai ngoài Vi Xuân Thu, hắn vẫn đứng yên một chỗ cười toe toét. Dược Thiên Sầu hiểu được lão gia hỏa có bệnh tinh thần này đã tìm được nơi ký thác tinh thần của mình, hắn đã đem tình thương của người cha vốn không nơi ký thác lại đổ dồn lên trên người Bạch Tố Trinh, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Bầu không khí nhiệt náo cuối cùng theo Đại mình Luân và Vân Bằng rời đi mà kết thúc, Vi Xuân Thu cứ đứng cười ha ha nhìn Bạch Tố Trinh, càng xem càng có vẻ thuận mắt. Kỳ thực dung mạo cùng khí chất dịu dàng dễ thân của Bạch Tố Trinh vốn rất dễ dàng cho người ta một loại cảm giác thân cận, loại khí chất này là phản ứng từ trong phát ra ngoài, tràn ngập vẻ yên lặng không tranh thế sự, giả vờ cũng không thể được.
Dược Thiên Sầu đứng một bên có chút không nhịn được ho khan một tiếng nói: "Vi bức vương, hiện tại đừng lo cười mãi, nên đi vào chính đề rồi."
"n? Nga!" Vi Xuân Thu chợt phản ứng, dáng tươi cười thay thế vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Bạch Tố Trinh chậm rãi nói: "Trong Vạn Yêu Tâm Kinh của Vạn Yêu Chi
Tổ Thái Thúc Chính có một câu dạo đầu, yêu có đạo của yêu, người có đạo của người, quý có đạo của quỷ, ma có đạo của ma, luyện được thân trường sinh bất tử, tu đạo có phương pháp thiên biến vạn hóa, được pháp thuật quý thần khó lường, gọi là yêu đạo."
"Là cái gì vậy?" Dược Thiên Sầu nghe được đầu đầy mờ mịt thò qua hỏi: "Vừa người, vừa quý, vừa ma phức tạp như vậy làm sao tu luyện?"
"Quan ngươi cái rắm, ngươi chen miệng cái gì? Ách...Sao ngươi còn ở nơi này?" Đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu trừng lên nói: "Đây là đại pháp của yêu tộc chúng ta, không phải cho ngươi nhìn trộm, cút ra ngoài cho ta."
"Ách...Ta không học, ta bảo chứng không hề chen lời nữa, ta đứng bên cạnh chỉ nghe một chút." Dược Thiên Sầu ha hả cười làm lành nói.
"Ngươi cút hay không cút?" Gương mặt Vi Xuân Thu lộ vẻ dữ tợn nói.
"Được được được, ngươi chậm rãi truyền thụ, ta cút ta cút." Dược Thiên Sầu cúi đầu khom lưng thối lui về phía sau, hắn thuần túy chỉ là vì hiếu kỳ, thực sự không có ý tứ muốn học trộm, huống chi đại pháp của yêu tộc hắn cũng không tu luyện được, hơn nữa Bạch Tố Trinh còn đang học, vì không ảnh hưởng Bạch Tố Trinh, hắn chỉ đành tự cút đi.
Bạch Tố Trinh thấy tính tình của hắn, nhịn không được che miệng cười khẽ, kết quả đổi lấy ánh mắt trợn trắng của Dược Thiên Sầu trước khi ra cửa. Đợi đóng cửa xong, Vi Xuân Thu vẫn lo lắng, lại liên tục bố trí vài cách âm kết giới trong phòng, lúc này mới đi trở về nói: "Vạn Yêu Tâm Kinh này tuy rằng cha nghiên cứu đã lâu, nhưng bởi nguyên nhân khác cho đến nay chưa từng tu luyện qua, nhưng trải qua vạn năm phỏng đoán, từng bước tu luyện đã rất thành thục, hẳn là nhiều ít có thể giải khai cho con một ít nghi hoặc. Cho nên cha chỉ có thể truyền pháp cho con, về phần hành công tu luyện thì phải xem chính con. Chúng ta tiến hành theo chất lượng, từ quyển thứ nhất bắt đầu, con ngồi xuống nghe cha chậm rãi nói."
Vi Xuân Thu vung lên tay áo, những chiếc ghế trong phòng khách dạt sang sát vách tường, hai người khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ. Đợi cho tâm thần một mảnh yên lặng, Vi Xuân Thu bắt đầu chậm rãi giảng về Vạn Yêu Tâm Kinh...
Dược Thiên Sầu đứng bên ngoài cửa hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, nhịn không được dòm qua khe cửa, hắn rất muốn nhìn thấy bảo điển do đại nhân vật có thể đánh đồng với Ma Thần rốt cục có chỗ nào thần kỳ. Thế nhưng chỉ thấy được hai người đang khoanh chân ngồi, hắn nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, lại nghe không được chút thanh âm nào, không khỏi phẫn nộ phất tay áo rời đi...
Nhân gian tu chân giới, hôm nay đã vô cùng bình tĩnh, bởi lĩnh chủ các quốc gia cường lực ước thúc, các quốc gia đều đem đệ tử nhà mình co rụt lại, nghiêm lệnh không được ra ngoài gây sự, chỉ có thể ở yên trong môn phái chuyên tâm tu luyện. Mà Hoa Hạ tu chân giới, hai đại bang phái Thanh, Hồng đều truyền pháp chỉ của Dược Thiên Sầu cường lực can thiệp, cũng khiến cho các môn phái phải ngừng lại cuộc tranh đấu với chư quốc. Đến tận đây, cả nhân gian tu chân giới liền xuất hiện sự bình tĩnh chưa từng có.
Mà bởi vì thiếu sự can thiệp của tu chân giới, Hoa Hạ Thạch thị hoàng triều cũng bắt đầu khí khái chỉnh đốn nhân sinh, Hoa Hạ ứải qua nhiều năm chiến hỏa cũng tiến nhấp trạng thái tu dưỡng sinh lợi, giảm thuế phú, trăm họ vô cùng hoan hỉ nghênh tiếp tân hoàng triều...
Trong một vùng núi sâu tại Hoa Hạ, trên ngọn núi cao nhất trong dãy núi liên miên phấp phồng, có một đàn kiến trúc khí thế to lớn liên tiếp, ở đây chính là Vạn Ma Cung của ma đạo đệ nhất đại phái, ở trong khu rừng già phía sau hậu sơn, có một tòa đại viện cô độc dựa vào núi mà kiến tạo, ở đây chính là nơi tĩnh tu của tiền nhiệm chưởng môn Vạn Ma Cung Yến Vô Trần.
Một trận gió thu thổi tới, trên ngọn cây từng phiến phiến lá vàng phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống sân viện, một gã tiểu đệ tử chuyên môn hầu hạ tiền nhậm chưởng môn
Đang cầm chổi quét lá rụng trên sân, thanh âm sàn sạt vang lên quanh quần trong sân viện an tĩnh.
Trên bậc thang sân viện, Yến Vô Trần trong một thân hắc y cao gầy, tóc bạc theo gió vũ động, hắn cứ an tĩnh đứng trên bậc thang, con mắt đang nhìn tên tiểu đệ tử quét sân không nháy mắt. Cũng không biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì hoặc trong lòng có cảm giác gì, Yến Vô Trần chợt khe khẽ thở dài. Vào đúng lúc này, một bóng người rơi vào ngoài viện, Cừu Vô Oán bước vào, đi ngang qua tên tiểu đệ tử đang quét sân, bỗng nhiên dừng chân "Di" một tiếng nói: "Thủ Trần, hồi lâu cũng đã không gặp ngươi, ngươi đi đâu vậy?"
Tên tiểu đệ tử tên Thủ Trần ngừng lại hành lễ nói: "Sư thúc nói đùa, Thủ Trần một mực phụng dưỡng sư tổ, còn có thể đi đâu? Có thể mỗi lần sư thúc tới, vừa lúc không chạm mặt mà thôi." Hắn chính là đệ tử của chưởng môn Vạn Ma Cung Bộ Vân Tiêu hiện tại, được sư phụ hắn đưa tới đây chuyên môn phụng dưỡng sư tổ.
Nghe hắn vừa nói như thế, Cừu Vô Oán cũng không để ý, gật đầu liền trực tiếp đi tới trước mặt Yến Vô Trần đang đứng trên bậc thang, hành lễ nói: "Sư phụ! Đệ tử xấu hổ, đã phái không ít người đi tới chư quốc hỏi thăm, thế nhưng không tìm được chút tin tức nào của đại sư huynh bọn họ, cũng không biết rốt cục đại sư huynh bọn họ đã ần thân tới nơi nào rồi."
Hôm nay các quốc gia tu chân giới binh an vô sự, không hề đối địch đánh giết, lúc này mới cho Cừu Vô Oán phái người đi hỏi thăm tin tức phụ tử Yến Bất Quy, nếu đặt ở trước đây, người của Hoa Hạ tu chân giới căn bản không dám hành tẩu tại chư quốc.
"Ai!" Yến Vô Trần nhẹ thở dài một tiếng nói: "Vô Oán, tâm ý của ngươi vi sư tâm lĩnh, bọn họ là gieo gió gặt bão, sống hay chết tày bọn họ đi thôi! Ngươi không cần quan tâm nữa."
"Điều này sao được." Cừu Vô Oán cung kính nói: "Đại sư huynh là con trai duy nhất của sư phụ, Truy Tinh còn là cháu nội duy nhất của ngài, dù cho bọn họ đã từng làm nhiều chuyện có lỗi, nhưng dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của ngài, người khác có thể mặc kệ, đệ tử làm sao có thể mặc kệ."
Nói xong vung tay lên, một cây hắc sắc loan nguyệt dài chừng hơn một thước, bề ngang tới hai thước phiêu phù ngay trước người hắn. Toàn thân Hắc Nguyệt lãnh u u dọa người, thế nhưng vẻ sắc bén của lưỡi dao lóng lánh lại ẩn chứa hồng ảnh lạnh lẽo, biểu hiện ra đủ loại đồ án kỳ quái. Đây vốn là một kiện bảo vật ngày xưa Yến Vô Trần nhặt được trong lúc ngẫu nhiên vô ý, tuy rằng lai lịch không rõ, thế nhưng sắc bén không gì sánh được, giúp đỡ Yến Vô Trần thành tựu hung đanh năm xưa, được cho là pháp bảo nhất đẳng, Yến Vô Trần gọi nó là Hắc Nguyệt Phật. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cừu Vô Oán tiếp tục nói: "Hắc Nguyệt Phật chính là bào vật tư nhân của sư phụ, sư phụ từng nói qua, muốn truyền lại cho tử tôn Yến gia, câu nói này đệ tử vẫn ghi tạc trong lòng."
Ngay trong tích tắc Hắc Nguyệt Phật hiện thân, tên đệ tử quét rác trong sân đột nhiên thoáng dừng lại, hai tròng mắt Thủ Trần bộc phát ra dị dạng quang thải, gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Nguyệt Phật phiêu phù trên không trung, sau đó lập tức cúi đầu, tiếp tục quét sân.
Nhưng toàn bộ cử động của hắn rơi vào trong mắt Yến Vô Trần lúc nào cũng luôn quan tâm hắn, đôi mày Yến Vô Trần nhăn lại, có chút tức giận nhìn chằm chằm Cừu Vô Oán nói: "Nếu đã truyền cho ngươi, thì có đạo lý truyền cho ngươi, đừng nhiều lời, thu hồi lại cho ta, cút ra ngoài. Không có ta triệu kiến, không cho ngươi trở lại đây."
Cừu Vô Oán sửng sốt, sư phụ đã lâu không phát tính tình với mình, cũng không biết ngày hôm nay là làm sao vậy. Hắn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sư phụ thật sự tức giận, lúc này đành chắp tay nói: "Dạ." Sau đó lập tức thu hồi Hắc Nguyệt Phật, cung kinh lui ra phía sau xoay người, thành thành thật thật cút đi...