Trong phòng họp loại nhỏ ở lầu hai mươi mốt tại Thiên Hạ thương hội, Dược Thiên Sầu cùng Lộng Trúc đang ngồi bên bàn hội nghị hình tròn, hai người đối mặt ngồi thật lâu.
Hai người ngồi nơi này không vì nguyên nhân nào khác, "giai nhân" Lộng Trúc thật sự không còn chịu nổi nữa, suốt ngày nghe Dược Thiên Sầu sai sử không nói, trọng yếu nhất là, Dược Thiên Sầu buộc hắn làm toàn việc vặt, chuyện gì phải mất mặt đều để hắn làm, chuyện phát truyền đơn khi Thiên Hạ thương hội mới thành lập thì cũng không nói, hiện tại lại phái cho hắn một nhiệm vụ, muốn hắn đứng tiếp khách ngay cửa lớn, chỉ cần có nữ khách tới cửa, Lộng Trúc sẽ ỷ vào tướng mạo tuấn mỹ đi thuyết phục nữ khách hàng mua đồ vật nào đó.
Đối với việc an bài như vậy, Lộng Trúc thực sự không vui vẻ, thế nhưng Dược Thiên Sầu lại an bài ngay trước mặt chư quốc lĩnh chủ, Lộng Trúc cũng không thể cự tuyệt ngay trước mặt mọi người, nhiều ít cũng phải cấp cho Dược Thiên Sầu một chút mặt mũi, nhưng dù hắn có muốn cự tuyệt, cũng phải nhìn sắc mặt Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu đang nhìn hắn chằm chằm, Lộng Trúc chỉ đành phải tự an ủi trong lòng, thật có khả năng con dơi tinh kia chỉ là vì đố kỵ mình tuấn mỹ hơn hắn.
Nhưng nói đi còn nói lại, gương mặt tuấn mỹ mới có lợi, không ít nữ khách hàng đều vì mặt mũi của Lộng Trúc mà trở thành khách hàng quen. Thế nhưng nguyên nhân khiến cho Lộng Trúc nổ bạo quyết định phủi tay mặc kệ chính là ngày hôm nay có hai nữ khách hàng song song tới cửa, đều đòi chính Lộng Trúc ra tiếp khách, nhưng Lộng Trúc lại không có thuật phân thân, một lần cũng chỉ có thể bồi một người.
Kết quả chính vì vậy, chọc giận vị nữ khách bị vắng vẻ, nữ khách kia ngay tại chỗ phát tiêu, đánh ra một đống lớn linh thạch điểm danh muốn Lộng Trúc ra tiếp khách, chỉ cần Lộng Trúc ra bồi nàng, đống linh thạch nọ sẽ đưa cho Lộng Trúc.
Cả đám chư quốc lĩnh chủ nghẹn cười nhìn Lộng Trúc nổi điên, thiếu chút nữa tát cho nữ khách kia một cái, lão tử cũng không phải bán mình. Thế nhưng luận động thủ, tu vi nữ khách cao hơn hắn nhiều lắm, người ta là Tiên cấp cao thủ, chỉ sợ không chiếm được tiện nghi, hơn nữa quy củ của Thiên Hạ thương hội không cho tùy ý vô lễ với khách nhân. Đó chính là nguyên nhân chủ yếu Lộng Trúc chạy tới đây lên án đòi bỏ mặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Ai, ta đã sớm gọi ngươi ở lại Nam Hải Tử Trúc Lâm lo bảo hộ Phù Dung và Tử Y các nàng, đừng chạy tới Tiên giới đòi giúp vui. Nhưng ngươi cứ không chịu nghe." Dược Thiên Sầu thổn thức cảm khái nói, vẻ mặt thần tinh như đã sớm biết là vậy thì ngày trước sao còn đòi đi làm.
"Phanh." Lộng Trúc giận dữ vỗ bàn, bỗng nhiên đứng lên chỉ tay mắng: "Ít ở chỗ này làm mèo khóc chuột giả từ bi, ngươi đừng cho rằng ta không biết, ngươi đang cố ý chỉnh ta, muốn bức ta trở lại, ngươi đúng là một súc sinh không có lương tâm, dù sao ta với sư phụ ngươi cũng là chí giao hảo hữu, hiện tại sư phụ ngươi đi mất, ngươi lập tức trở mặt, thật sự là người rét lạnh cả lòng."
Dược Thiên Sầu cũng không hề tức giận, không cho là đúng tựa trên ghế xòe tay nói: "Ta thật không có bức ngươi, mọi người đến Tiên giới giành thiên hạ, tự nhiên đều phải phát huy sở trường. Ngươi nghĩ a, Lộng Trúc tiên sinh ngươi ở tại nhân gian tuy rằng là cao thủ nhất đẳng, nhưng ở tại Tiên giới ngươi lại không hề dính tới chữ cao thủ bình thường, ngươi nói ngoại trừ gương mặt của ngươi, ngươi lại có tru điểm gì? Ngươi đã có tru điểm như vậy, ta tự nhiên phải cho ngươi phát huy sở trường, việc này để cho người khác đi làm, nữ khách người ta còn không chút nể tình. Ngươi nói mấy ngày nay ngươi đã làm đám nữ khách đào ra bao nhiêu ức thần phẩm linh thạch, nói lời thành thật, ngươi muốn đi ta còn không muốn thả ngươi đi, không bằng ngươi tiếp tục lưu lại thử xem, có lẽ thời gian dài một chút sẽ quen...
"Câm miệng." Lộng Trúc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng làm bộ dáng này, ta
Xem như ngươi lợi hại. Ta không chơi, ta đi về."
"Thực sự phải đi về?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, đứng dậy đi tới bên người Lộng Trúc trịnh trọng hỏi: "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa, ta cũng không ép buộc, rốt cục ngươi muốn trở về hay lưu lại?"
"Ta không phụng bồi nổi, ta phải đi về." Một câu nói hét lớn thiếu chút nữa phun đầy nước bọt vào mặt Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu không nói hai lời, lúc này liền dẫn hắn đi tới một gian phòng, nơi đó hắn giả vờ bày ra một truyền tống trận. Một trận khói sương tràn ngập dần dần tán đi, quanh thân đã thay đổi tràng cảnh, chính là địa cung do mình tu đào ra khi trước. Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, Dược Thiên Sầu ở phía sau hô to: "Thay ta vấn an Phù Dung và Tử Y bọn họ."
Kết quả Lộng Trúc mặc kệ, Dược Thiên Sầu đứng tại chỗ lắc đầu cười khổ, sở dĩ hắn cố ý bức bách Lộng Trúc, chính là vì thực sự lo lắng cho an toàn của Phù Dung các nàng, bởi vì tên Yến Truy Tinh đánh mãi không chết kia rốt cục là xảy ra chuyện gì, đến bây giờ hắn còn không hiểu được rõ ràng. Tại nhân gian bây giờ xem như không có cao thủ đứng đầu tọa trấn, vạn nhất Yến Truy Tinh lần thứ hai xuất hiện, phỏng chừng những cao thủ Hóa Thần kỳ bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, lưu lại một cao thủ Hóa Thần hậu kỳ như Lộng Trúc, nhiều ít hắn cũng an tâm hơn một chút. Dù Lộng Trúc không đối phó được Yến Truy Tinh, chí ít cũng có thể kéo dài thời gian chờ hắn kịp chạy về.
Cất bước Lộng Trúc, Dược Thiên Sầu vừa trở lại Thiên Hạ thương hội không bao lâu, liền có người đến bầm báo, nói Thủy Minh Thanh của Triêu Thiên cung đã tới, đang ở phòng khách chờ hắn.
Dược Thiên Sầu cau mày, biết Triêu Thiên cung bởi vì đợi vài ngày không thấy Tiên cung xử lý mình, nghĩ tới thăm dò tình huống, nói vậy không bao lâu mấy nhà khác cũng sẽ tới cửa, liền cười lạnh nói: "Nếu như có người của môn phái khác tới tìm ta, ngươi nói ta không ở đây."
Lĩnh chủ phụ trách chạy vặt lúc này liền lĩnh mệnh, Dược Thiên Sầu vừa đi tới phòng khách lầu sáu, Thủy Minh Thanh liền bước tới, chắp tay xin lỗi nói: "Dược huynh, thực sự là không phải, chính ta cũng không có biện pháp đi ra..." Lúc này hắn đem nguyên nhân nói lại một lần, quả nhiên không khác với lời nói của Vạn Linh.
Thấy hắn ăn ngay nói thật không hề giấu diếm, chút ngăn cách trong lòng Dược Thiên Sầu cũng tiêu trừ, phất tay thỉnh hắn ngồi xuống, hai người đối mặt nhau, Dược Thiên Sầu hỏi: "Lần này sư phụ ngươi muốn ngươi tới làm gì? Chuyện Thiên Hạ thương hội muốn mua tiên đan hắn có đáp ứng hay không?"
Thủy Minh Thanh do dự một trận, cuối cùng cũng nói ra tình hình thực tế: "Kỳ thực lần này đến, là sư phụ ta muốn ta hỏi ngươi một chút, người của Tiên cung có tới tìm ngươi hay không, về phần chuyện mua tiên đan, sư phụ ta nói, Thiên Hạ thương hội chọc quá nhiều phiền phức, không nói Tiên cung, dù là Tuyệt Tình cung cũng sẽ không buông tha ngươi, căn bản không cách nào họp tác, trong thời gian ngắn Triêu Thiên cung sẽ không suy nghĩ chuyện hợp tác. Hắn nói, nếu như ngươi hỏi việc này, muốn ta không nên nói thẳng, còn bảo ta nói đang chờ sự quyết định của tông môn, hắn không làm chủ được."
"Mẹ nó!" Dược Thiên Sầu nghe vậy tung một cước đá văng chiếc ghế bên cạnh, trong lòng liên tục cười nhạt, hiện tại hắn rốt cục thấy rõ, dưới tình huống thực lực hơn kém nhau, ngay cả tư cách hợp tác bình đẳng cũng không có. Mình hoàn toàn dùng mặt nóng đi đối diện cái mông lạnh của người ta, người ta còn xem ngươi không ra gì, lần này không chơi trò độc địa là không xong.
Thủy Minh Thanh thấy hắn phát hỏa, lúc này an ủi nói: "Kỳ thực ngươi cũng không cần tức giận, sư phụ ta làm như vậy cũng là không muốn nhận trách nhiệm, nếu như ngươi thật muốn mua tiên đan, cũng không phải không có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Dược Thiên Sầu thiếu hứng thú thuận miệng hỏi.
"Tiên cung ngoại vụ đại thống lình Ô Hùng sập sửa đại hôn, đến lúc đó các phái chưởng môn sẽ đích thân tới chúc mừng hoặc là sẽ phái ra người nào có địa vị cao trong môn phái tới đó, Triêu Thiên cung cũng sẽ không thể không tới. Ngươi và Mục Thiên Kiều là bằng hữu, sao không nhân cơ hội đi chúc mừng cùng người của Triêu Thiên cung có tư cách nói chuyện cùng liên hệ trực tiếp, cũng miễn cho việc sư phụ ta đưa đẩy trách nhiệm ở nơi này." Thủy Minh Thanh ra chủ ý.
"Đại hôn của Mục Thiên Kiều ta vốn muốn đi..." Dược Thiên Sầu trầm ngâm đáp một câu, bỗng nhiên tiện tay bày ra cách âm kết giới, kéo ghế ngồi gần hỏi: "Ngươi có nghĩ được biện pháp giúp ta có được phương thuốc luyện đan của Triêu Thiên cung hay không?"
"Việc này..." Thủy Minh Thanh kinh hãi, thế nhưng biết bản thân đã bị xuyên trên thuyền cùng Dược Thiên Sầu, không khỏi cười khổ nói: "Một ít phương thuốc luyện đan phổ thông để đệ tử trong môn phái lấy ra luyện tập, lấy tới tay thật không khó, nhưng những phương thuốc như vậy ở Tiên giới cũng không tính là bí mật gì. Từ chỗ khác cũng có thể biết được, ta nghĩ ngươi cần phương thuốc luyện đan sẽ không phải là phương thuốc phổ thông."
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, ngồi thẳng nói: "Lời thật nói với ngươi, dù sao cũng là huynh đệ, cũng không giấu diếm ngươi, vốn định đi qua con đường bình thường hướng Triêu Thiên cung các ngươi mua tiên đan, nhưng Triêu Thiên cung các ngươi căn bản không quan tâm tới chút tiền trinh của chúng ta, đã như vậy, tiết kiệm một chút cũng được. Con người của ta làm người luôn thẳng thắn, trong bụng cũng không có nhiều quanh co liễu nhiễu, ta mặc kệ là phương pháp luyện đan binh thường hay không, hết thảy ta đều cần thiết, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta mượn đi ra." Nhiều ít hắn cũng có chút tu dưỡng, tuy rằng nói trắng ra là trộm, nhưng lòng vòng lại dùng từ mượn, nói trộm thật sự quá khó nghe.
"A." Thủy Minh Thanh cả kinh đứng bật lên, liên tục xua tay nói: "Điều này không có khả năng, ngay tu vi Tiên cấp ta còn chưa đạt tới, ngay tư cách tiến vào vấn Kinh Các cũng không có, thế nào khả năng đem toàn bộ những phương thuốc trộm vào tay? Huống chi phương thuốc cao cấp nhất là do chưởng môn tệ phái tùy thân mang theo, ta ngay cả đến gần hắn còn không được, thế nào khả năng trộm được vật trên người hắn."
"Ngô, không vội, ngươi đừng sốt ruột, ta cũng không gấp, ngươi gấp cái gì, ngồi xuống chậm rãi nói." Dược Thiên Sầu phất tay an ủi, hắn biết mình có chút nóng vội, thế nhưng không có biện pháp, bởi vì sau lưng mình còn có một đám huynh đệ đang chờ đợi nữa kia.
"Ta.., ta có thể không gấp sao? Dược huynh, việc này thật quá nguy hiểm, ngươi đừng làm ta sợ, ta thật sự bất lực." Thủy Minh Thanh cười khổ nói.
"Sự tình luôn luôn có biện pháp giải quyết, chúng ta không phải đang thương lượng sao." Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, cười nói: "Vấn Kinh Các của các ngươi có phải là nơi đặt phương thuốc luyện đan?"
"Không chỉ là nơi đặt phương thuốc luyện đan, còn có công pháp tu luyện của Triêu Thiên cung chúng ta." Thủy Minh Thanh thấy hắn còn chưa hết hi vọng, vì vậy đem những sự lợi hại bên trong nói rõ ràng: "Phương thuốc cùng công pháp tu luyện đều được phân đẳng cấp, chỉ có đạt được tu vi tương xứng mới có tư cách đi vào xem. Mà người ngoài không có biện pháp xông vào, có rất nhiều cao thủ âm thầm thủ hộ. Đừng nói bên trong mỗi một tầng đều có cao thủ tọa trấn, trọng yếu nhất chính là mỗi một khối ngọc điệp đều bị hạ cấm chế, không thể phục chế, không thể đem ra Tàng Kinh Các, bằng không nội dung trong ngọc điệp sẽ lập tức tự hủy. Ngươi không chiếm được thứ gì, lại thêm người thủ hộ cũng sẽ nhận được cảnh báo ngay lúc ngọc điệp tự hủy. Thử nghĩ dưới sự bảo vệ nghiêm mật như vậy, ai có thể trộm ra cho được đây?"