Ờ phòng khách lầu sáu, Dược Thiên Sầu lẳng lặng đứng bên cửa sổ thủy tinh nhìn bên ngoài, sau khi nghe được phía sau có động tĩnh, nhìn lại thì ra là Lộ Nghiên Thanh tới, liền cười nói: "Lộ...Lộ đại mỹ nữ tới."
Mỗi lúc đối mặt đơn độc xưng hô, hắn mới phát hiện không biết nên gọi nàng là gì mới tốt, gọi Lộ tiền bối hiển nhiên đã lỗi thời, trực tiếp gọi tên lại cảm giác có điểm là lạ, tuy rằng hiện tại hắn có tư cách gọi như vậy. Cho nên hắn lại tiếp tục phát huy phong cách qua quýt, xem như khích lệ ca ngợi cho qua chuyện.
Nghe xưng hô như thế, bước chân Lộ Nghiên Thanh không nhanh không chậm hơi khựng lại, thần tình phức tạp nhìn Dược Thiên Sầu, tu sĩ nho nhỏ năm xưa ngay trước mặt mình cũng không dám phóng túng, thành tựu hôm nay đã làm cho tất cả nhân gian cao thủ theo không kịp nữa. Nàng phải sợ hãi than thở ánh mắt độc đáo của Tất Trường Xuân, chọn một người không chút nghiêm túc như thế làm đệ tử, nhưng lại có thể làm cho toàn bộ cao thủ nhân gian phải ở dưới trướng nghe lệnh, có một điểm vị đạo trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực tiếp tục thần thoại bất bại của mình trong nhân gian. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nàng cũng chỉ thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hắn, mang theo một tia tò mò hỏi: "Ngươi tìm ta có việc?"
Dược Thiên Sầu đưa bàn tay đặt sau lưng đi ra, từ hai tấm thiệp vàng rực rỡ rút ra một tấm, đưa cho nàng nói: "Đây là thiệp cưới do Mục Thiên Kiều gởi cho ngươi." Nhìn ngón tay thon dài trắng muốt như ngọc tiếp nhận tấm thiệp cưới, trong lòng hắn không tránh được khẽ thở dài một tiếng, không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tại nhân gian.
Lộ Nghiên Thanh mở ra lẳng lặng xem qua, thần tình có chút kinh ngạc, hiền nhiên cũng không nghĩ tới chỉ mới ở chung với Mục Thiên Kiều một đêm, không ngờ đã gởi thiệp cưới cho mình. Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn một tấm thiệp khác trên tay Dược Thiên Sầu, nhàn nhạt hỏi: "Ta có thể đi sao?"
Dược Thiên Sầu vẫy tấm thiệp trong tay, cười nói: "Đây chính là thiệp cưới do Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng liên danh gởi tới, ta dám ngăn trở sao? Ngày mai cùng ta đi thôi!"
Lộ Nghiên Thanh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại mở to mắt nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Đã lâu không gặp Lộng Trúc, có phải hắn đã quay về nhân gian rồi không?"
"Là hắn muốn đi về, hắn không bỏ xuống được Tử Y." Dược Thiên Sầu thuận miệng nói, hắn tự nhiên không nói là do mình bức trở về.
"Không có việc gì thì ta đi." Lộ Nghiên Thanh nở nụ cười khổ sáp nói.
"Chờ một chút!" Dược Thiên Sầu gọi nàng, Lộ Nghiên Thanh dừng bước nhìn hắn, chỉ thấy hắn khổ sở gãi đầu nói: "Chúng ta không thể đi tay không đến uống rượu mừng của người ta a! Dù sao cũng phải mang theo chút lễ vật! Thế nhưng hôm nay thân phận người ta không tầm thường, lễ bạc thật không lấy được ra tay, lễ trọng...Người ta cũng không quan tâm chuyện này, thế nhưng thế nào cũng phải biểu đạt một chút tâm ý, ngươi cũng là nữ nhân, nghĩ nên tặng lễ vật gì mới tốt? Ta nói sáng tỏ trước, hay nhất nên chọn lễ vật họp tâm ý của nàng, dù sao hiện tại thân phận nàng đã không còn tầm thường, nói không chừng ngày sau còn cần nàng hỗ trợ."
"Việc này..." Lộ Nghiên Thanh ngần người, đối với lời nói trắng trợn của hắn có chút không quen, sau một thoáng trầm ngâm, nhíu mày nói: "Ta cũng không nghĩ tới nàng thực sự mời ta, đêm đó nàng từng nói qua, ta còn cho rằng nàng chỉ thuận miệng mà nói. Ta nhớ kỹ nàng từng nói, hi vọng ta có thể đàn hát một thủ từ khúc xem như chúc mừng nàng...- Ngươi đồng ý không?"
Khóe miệng Dược Thiên Sầu co quặp, lúng túng nói: "Tùy ngươi thôi! Vậy.., ta nên tặng nàng thứ gì?"
Ánh mắt Lộ Nghiên Thanh sáng lên, cắn môi nói: "Ta xem nàng rất thích từ khúc của ngươi, nếu không ngươi sáng tác một bài, xem như lễ vật đưa cho nàng, ta nghĩ nàng sẽ thật cao hứng."
"Ách..." Dược Thiên Sầu có chút sợ hãi liên tục xua tay nói: "Bỏ đi, thật quá buồn nôn, hiện tại dù sao ta cũng đường đường là chưởng môn Thiên Hạ thương hội, trước mắt bao người lại làm ra chuyện có hiềm nghi muốn nịnh nọt, sau này cũng sẽ bị người ta trạc cột sống. Dù sao ngươi cũng là người của Thiên Hạ thương hội, ta tùy tiện tìm một kiện lễ vật có thể thông qua một chút là được, cứ như vậy đi!"
Nghe hắn nói như vậy, Lộ Nghiên Thanh nhiều ít có chút thất vọng, không có biện pháp nghe được tân khúc của hắn, nhưng nàng biết hiện tại mình không có tư cách ép hắn, gật đầu nói: "Không có việc gì ta về trước." Thấy Dược Thiên Sầu không nói gì, nàng lẳng lặng xoay người rời đi.
Nàng đi rồi, Dược Thiên Sầu lập tức tâm sự trùng trùng cau mày hướng trên lầu đi đến. Sở dĩ tâm sự nặng nề, là bởi vì hắn cũng biết ở trong Thần Khư Cảnh từng đắt tội một ít người, nhất là Tuyệt Tình cung, chỉ cần mình vừa rời khỏi Mê Huyễn Tiên Thành, Tuyệt Tình cung sẽ nhân cơ hội giết chết mình, phải tìm người giúp đỡ mới xong.
Hiện nay trong Thiên Hạ thương hội người có thể giúp đỡ hắn tự nhiên chỉ có Vi Xuân Thu và Vân Bằng, nếu có hai vị cao thủ này, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hẳn hoàn toàn không thành vấn đề. Hôm nay lo lắng nhất là sự an toàn của Bạch Tố Trinh khi ở đây, nhưng ngẫm lại nghĩ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, Tiên giới có ai dám động thủ tại Mê Huyễn Tiên Thành, thực sự không được đành tạm thời đưa Bạch Tố Trinh trở về Ô Thác Châu.
Dược Thiên Sầu đi tới cửa phòng ngay lầu hai mươi hai, đang muốn nhìn qua khe cửa quan sát động tĩnh bên trong, thế nhưng vừa thò đầu tới, cửa cũng vừa mở ra. Vi Xuân Thu ngần ra, lập tức trừng mắt truyền âm quát: "Ngươi lại tới nhìn lén cái gì?"
"Ách." Dược Thiên Sầu thuận thế nhìn vào bên trong, phát hiện Bạch Tố Trinh đang nhắm mắt khoanh chân phiêu phù giữa không trung, một viên hạt châu trắng muốt đang treo trên đỉnh đầu nàng tản ra quang mang nhàn nhạt, từng sợi hào quang màu trắng từ bên trong hạt châu tràn ra quay xung quanh Bạch Tố Trinh, cả người Bạch Tố Trinh bị bạch quang bao phủ, tràng diện đoan trang tường hòa giống như Quan âm Bồ Tát phủ xuống phàm trần, tràng diện dị thường thần kỳ. Thế nhưng còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, cửa phòng liền bị Vi Xuân Thu đóng lại.
"Ta không nhìn lén, ta là tới tìm ngươi." Ánh mắt Dược Thiên Sầu bị che khuất đành xấu hổ cười nói.
"Tìm ta?" Vi Xuân Thu tiện tay bày ra một đạo cách âm kết giới, tức giận nói: "Chuyện gì?"
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, lúc này đem chuyện mình nhận được thiệp mời nói ra, cuối cùng nhược nhược nói: "Lo lắng nếu ta đi như vậy có chút phiêu lưu, muốn mời ngươi và Vân Bằng cùng nhau đi một chuyến."
"Ngươi không phải có năng lực rất lớn hay sao? Sợ chết?" Vi Xuân Thu như đinh đóng cột cười lạnh nói: "Không đi!"
Dược Thiên Sầu nóng nảy: "Vi bức vương, ngươi không thể nói chuyện không giữ lời! Ngươi đáp óng qua phục vụ ta một trăm năm."
Gương mặt Vi Xuân Thu không chút biểu tình hất cằm vào phòng nói: "Không phải ta nói chuyện không giữ lời, mà là Bạch Tố Trinh tu luyện tới thời khắc mấu chốt, đang đúng ngay thời gian quan trọng, hiện tại nàng không thể bị bất luận điều gì quấy rối, ta phải ở chỗ này nhìn nàng chằm chằm, bảo hộ nàng, ngươi nói ta có thể đi sao?"
Dược Thiên Sầu trợn tròn mắt, lỷ do này cũng đủ bịt miệng hắn, vì sự an toàn của Bạch Tố Trinh, hắn còn có thể nói cái gì? Hắn bất đắc dĩ quay đầu nói: "Xem ra chỉ đành thỉnh Vân Bằng tiền bối đi theo ta một chuyến."
"Không cần tìm hắn, ta căn dặn qua hắn, muốn hắn ở trên lầu canh chừng, không cho kẻ nào bên ngoài tiếp cận tầng lầu này. Ta thủ bên trong, hắn thủ bên ngoài." Vi Xuân Thu gằn từng chữ: "Ta phải bảo đảm cho nữ nhi của ta tuyệt đối an toàn, bất luận kẻ nào cũng không thể gây nguy hiểm cho an toàn của nữ nhi ta, ngươi cũng không được."
"Vậy an toàn của ta làm sao bây giờ? Ta chỉ cần đi ra Mê Huyễn Tiên Thành, lập tức sẽ bị người của Tuyệt Tinh cung trành tới." Đôi mắt Dược Thiên Sầu đầy vẻ trông mong nói: "Ngươi nghĩ a! Giả như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nữ nhi của ngươi khẳng định sẽ thương tâm khổ sở, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn nữ nhi của ngươi thành quả phụ?"
Gương mặt Vi Xuân Thu co quặp, cuối cùng cắn răng mò ra một khối ngọc phù, rót vào một ít gì đó, sau đó bóp nát, một đạo ánh sáng mờ yếu ớt cấp tốc tiêu tán trong không khí.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, thứ này hắn biết, chính là phương thức đưa tin của Tiên cấp cao thủ, tu vi càng cao cùng người câu thông cự ly càng xa. Đợi không bao lâu, trong không khí truyền đến một trận ba động yếu ớt, Vi Xuân Thu lộ ra thần tình nghiêng tai lắng nghe, sau đó nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ta và Vân Bằng không đi được, thế nhưng Đại mình Luân và Ô Hùng có giao tình, hắn sẽ đi. Ta đã nói với hắn, ngày mai hắn sẽ đến, tiện đường đưa ngươi cùng đi, có hắn mang theo ngươi, nói vậy người của Tuyệt Tình cung không dám động ngươi."
"Ha hả! Có thể có thể, ta không quấy rối ngươi nữa." giải quyết xong phiền phức, Dược Thiên Sầu cười ha hả rời đi, theo Đại mình Luân tự nhiên càng an toàn.
Lầu mười một, Lộ Nghiên Thanh dừng trước một cánh cửa, có vẻ có chút do dự, còn không bao lâu, cánh cửa liền chủ động mở ra. Văn Lan Phong nhìn thấy chính là Lộ Nghiên Thanh, trên mặt lập tức trán phóng dáng tươi cười nói: "Ta nghe tiếng bước chân liền biết là ngươi. Muốn.., vào sao?" Nói xong nghiêng người nhường đường.
Lộ Nghiên Thanh cười gật đầu đi vào, nhìn quanh căn phòng bài biện giản đơn, đứng phía trước cửa sổ. Văn Lan Phong đóng cửa đi tới, có chút kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì sao?" Bởi vì từ sau khi đi tới đây, Lộ Nghiên Thanh là lần đầu tiên tìm đến hắn.
Lộ Nghiên Thanh trầm mặc, xuất ra tấm thiệp mời đưa cho Văn Lan Phong nói: "Ngày mai ta đi cùng Dược Thiên Sầu, sợ đến lúc đó ngươi không nhìn thấy ta mà lo lắng, cho nên đến nói với ngươi một tiếng."
Văn Lan Phong cầm tấm thiệp nhìn một chút, sau đó trả cho nàng, thở dài nói: "Cực Lạc Tiên Cảnh, nghe nói nơi đó là địa phương của Tiên cung, cao thủ nhiều như mây.., là địa phương mà ta bất lực."
"Cái gì?" Tay cầm thiệp mời, Lộ Nghiên Thanh có chút không hiểu ý hắn.
Văn Lan Phong xoay người đối mặt cửa sổ, vẻ mặt khổ sáp cười nói: "Kỳ thực đâu chỉ là Cực Lạc Tiên Cảnh...Dù là tại nhân gian có lẽ ta còn được xem như một cao thủ, nhưng từ sau khi đi tới Tiên giới, ta đã mất đi tư cách bảo vệ ngươi. Tiên giới nơi nơi cao thủ nhiều như mây, ta thậm chí cả tư cách bảo hộ chính mình cũng không có, lại làm gì có tư cách đi bảo hộ người khác. Chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu, xem ra ta thực sự nên tới lúc rời đi."
"Ngươi...Ngươi nói cái gì?" Lộ Nghiên Thanh cần cần thận thận hỏi: "Ngươi muốn về nhân gian sao?"
Văn Lan Phong lắc đầu, quay người lại, nhìn Lộ Nghiên Thanh hít sâu một hơi, nhàn nhạt cười nói: "Chỉ có ở địa phương có trình tự càng cao mà tu hành, tu vi mới có khả năng càng cao. Nghiên Thanh, lúc ta không ở, ngươi nhất định phải học cách tự chiếu cố cho mình."