Tinh Thần Châu

Chương 910: Nhục! Nhục! Nhục!




Ngày hôm nay Mục Thiên Kiều xinh đẹp phá lệ, cả người mặc kim bào sáo trang, đầu đội kim sắc phượng quán đi cùng Ô Hùng khí thế uy nghiêm, càng khiến cho hai người trông phi thường xứng đôi vừa lứa.
 
Thường nói nữ nhân thời gian xinh đẹp nhất chính là trong buổi lễ thành hôn, Dược Thiên Sầu ngồi ở góc khuất trong lòng cũng không thể không cảm thán. Mục Thiên Kiều này quả nhiên hưởng phước trời ban, có Ô Hùng làm chỗ dựa, từ nay về sau một nữ nhân như nàng cũng không cần phải lao đao khổ cực.
 
Ờ phía sau nàng, Mục Binh thần thái sáng lạn quét mắt nhìn quần hùng phía dưới, xem ra đối với hôn sự của nữ nhi, kẻ làm cha như hắn tựa hồ cũng phi thường cao hứng, còn Đại mình Luân đứng bên cạnh Mục Binh diễn cảm vẫn bình thường như mọi ngày, bất quá xem vị trí hắn đang đứng chính là đại diện cho nhà trai, hiển nhiên mối quan hệ cùng Ô Hùng là không hề tầm thường.
 
Trên bậc thang Ô Hùng nhìn xuống phía dưới giờ tay lên, lập tức có hai gã kim bào nhân bưng khay bước đến. Ô Hùng cùng Mục Thiên Kiều theo trên khay nâng lên một chén rượu, Ô Hùng hai tay bưng chén nói: "Hôm nay là ngày thành hôn của Ô Hùng, may mắn được chư vị hào kiệt tứ phương đến tham dự, Ô Hùng cảm kích vô cùng. Lúc này phu thê ta kính chư vị một ly trước!"
 
Hai vợ chồng nhìn nhau khẽ mỉm cười, đồng thời nâng chén uống một hơi cạn sạch. Chúng nhân phía dưới cũng sôi nổi nâng chén lên uống cạn.
 
Uống xong chén rượu này, Mục Thiên Kiều mắt sáng như sao ngắm nhìn bốn phía xung quanh, ở trong đám người không trông thấy Dược Thiên Sầu, cuối cùng chứng kiến hắn ngồi cô đơn một mình trong góc khuất, nhìn nhìn đám người đại biểu cho các môn phái trước mặt, trong lòng nhất thời đã hiểu ra hết thảy, không khỏi có chút hổ thẹn, tự trách bản thân mình đã lo lắng không chu đáo. Chính mình tuy rằng có hảo ý mời hắn đến tham dự buổi lễ thành hôn, nhưng lại không thể nghi ngờ là đã khiến cho hắn phải khó chịu, đám người này căn bản không muốn thân cận với hắn.
 
Dược Thiên Sầu ngồi trong góc khuất, nói không nhìn ra, nhưng lại là cảnh tượng thu hút nhất, ngay cả Ô Hùng trông thấy hắn ngồi cô đơn thê thảm cũng không khỏi giật mình. Đại mình Luân thoáng liếc mắt nhìn về phía hắn một cái...Nhưng Mục Binh trông thấy Dược Thiên Sầu thì chân mày khẽ cau lại...
 
"Bên trong thảo viên còn có bằng hữu Tiên Cung, phu thê chúng ta xin mạn phép một chút!" Ô Hùng hướng mọi người chắp tay, Mục Thiên Kiều khẽ cúi người hành lễ. Dưới thanh âm chúc phúc của mọi người mà rời đi.
 
Bất quá vẫn đề hai người Đại mình Luân cùng Mục Binh ở lại tiếp khách. Hai người phân biệt sang hai bên, bắt đầu bước đến từng bàn mời rượu. Ngày hôm nay Mục Binh phi thường cao hứng, khách nhân có mặt trong ngày xưa kia bản thân hắn muốn diện kiến cũng là khó khăn. Nhưng hiện giờ một đám lại đang tung hứng chúc mừng ca tụng chính mình, khiến cho cái miệng của hắn cười không đóng lại được.
 
Còn Đại mình Luân thì vẫn lãnh đạm như thường ngày, chỉ thuận miệng chào hỏi qua loa vài câu. Khách nhân trong bàn hắn đi qua, cũng không người nào dám hàn huyên nhiều lời vô nghĩa.
 
Dược Thiên Sầu ngồi một mình ở chiếc bàn phía cuối cùng, dù sao chốc nữa hai người kia cũng bước đến đây. Vì thể ung dung bốc trái cây lên gặm nhấm, chuốc rượu vào trong miệng. Bất quá những người tu vi đã tới trình độ này, nếu như không muốn say, căn bản là say không dứt.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu kì thật cũng có điểm hương vị mượn tửu quên sầu, nhưng không phải là do bị mọi người bài xích, mà hắn cảm thấy lo lắng vì thực lực của bản thân mình cùng các mồn phái khác chênh lệch nhau quá nhiều. Sợ ngày sau Thiên Hạ thương hội lăn lộn trong Tiên giới sẽ không có ngày bình yên, chỉ riêng một cái Tuyệt Tình Cung đã đủ khiến cho hắn phải đau đầu lắm rồi.
 
Mục Binh cười nói vui vẻ, mời rượu khách nhân đến gần bàn cuối cùng xong, lúc
 
Này mới nhìn thấy Dược Thiên Sầu, khuôn mặt tươi cười của hắn khẽ nhíu lại. Thật lòng, Mục Binh cảm giác Dược Thiên Sầu không nên xuất hiện ở trong buổi hôn lễ này, chỉ là một cái tiểu nhân vật bất nhấp lưu, làm sao xứng tiến vào trong phủ của ngoại vụ đại thống lĩnh Tiên Cung đây? Nhìn bộ dáng lúc này của hắn còn ra cái thể thống gì nữa, làm như chúng ta không chiêu đãi hắn chu đáo hay sao! Thực đúng là xui xẻo.
 
Kì thật Mục Binh lo sợ nhất vẫn là trong lòng Ô Hùng sinh ra chuyện hiểu lầm. Bởi vì trước kia Mục Thiên Kiều đã nhận lời làm bằng hữu cùng Dược Thiên Sầu, hơn nữa ngày hôm nay còn cố tình mời hắn đến tham dự buổi hôn lễ, chuyện này bảo Mục Binh làm sao không lo lắng cho được. Mục Binh luôn phải đối chuyện tình mời Dược Thiên Sầu đến đây, nhưng Mục Thiên Kiều khăng khăng một mực như thế, bản thân hắn cũng không có biện pháp nào.
 
Mục Binh khẽ cau mày, vốn định coi thường Dược Thiên Sầu, chuyển qua một bàn khác, tiếp tục mời rượu. Thế nhưng lúc này Dược Thiên Sầu đã phi thường hứng khởi 5đứng lên dẫn đầu nâng chén chúc mừng nói: "Chúc mừng Mục hội trưởng, chúc mừng Mục hội trưởng!"
 
Mục Binh chân mày nhất thời nhăn lại thành một đoàn. Nhưng người ta ăn nói rất đúng mực, lại hứng khởi tươi cười, hôm nay là ngày đại hỉ bản thân hắn cũng không dám thất thố. Cho nên Mục Binh kìm chế cảm xúc, dẫn theo hai gã kim bào nhân đi tới...
 
Từ đầu đến cuối Thương Vân Tín vẫn chú ý tới Dược Thiên Sầu. Lúc này đã phát hiện ra Mục Binh đối với Dược Thiên Sầu dường như không quá hảo cảm. Vĩ thế nhanh chóng đứng lên, cao giọng nói: "Mục tiên sinh, không biết Dược Thiên Sầu này có bối cảnh như thế nào, mà lại có tư cách ngồi ngang hàng cùng chúng ta. Điều này khiến cho lão phu không thể tưởng tượng nổi ah!"
 
Lời này vừa nói rạ, chúng nhân trong lòng đều biết, Thương Vân Tín đang muốn làm xấu mặt Dược Thiên Sầu. Đại mình Luân đang kính rượu phía bên kia, thoáng quay đầu trành mắt lạnh về phía Thương Vân Tín.
 
Mục Binh hiển nhiên cũng biết Thương Vân Tín này ở trong Tiên giới là nhân vật như thế nào. Thoáng quay đầu nâng chén mỉm cười xin lỗi. Theo sau đi tới trước mặt Dược Thiên Sầu... Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
Dược Thiên Sầu chẳng thèm quan tâm đến Thương Vân Tín, hướng Mục Binh nâng chén nói: "Chúc mừng Mục hội trưởng...Chúc mừng tân hôn của lệnh ái!"
 
"Dược Thiên Sầu, vì sao ngươi ngồi một mình ở bàn này?" Mục Binh hòa nhã hỏi.
 
Ban đầu Dược Thiên Sầu còn tưởng đối phương thấy mình ngồi cô đơn ở đây, nên quan tâm hỏi thăm chính mình. Cho nên đã cười dài đáp: "Không sao, xung quanh đều là chư vị cao thủ trong Tiên giới, Dược Thiên Sầu ta vô đức vô năng, cũng không dám ngồi cùng một bàn với chư vị cao thủ!"
 
"Hóa ra là ngươi cũng biết, nếu vậy thì đâu cần phải tới đây, tự rước lấy nhục. Ngươi cho rằng nơi này là địa phương mà ai cũng có thể đến hay sao?" Mục Binh chau mày bình thản nói, dứt lời nâng chén lên uống một hơi cạn sạch. Theo sau xoay người rời sang bàn khác, tiếp tục nghênh đón khách nhân.
 
Dược Thiên Sầu đang rót rượu, vốn còn muốn nói thêm vài câu chúc mừng. Nào ngờ Mục Binh phun ra một câu như thế, khiến cho Dược Thiên Sầu ngây dại ra.
 
Một màn này cho dù nằm mơ Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ đến. Chưa cần nhắc đến thời điếm Tứ Thông thương hội rơi vào tình thế nguy nan, chính mình ở trong Thần Khư Cảnh đã đứng ra ngăn cơn sóng dữ. Hơn nữa song phương trước nay cũng chưa từng có ân oán gì cả. Lùi vạn bước mà nói, mình là do nhận được thiếp mời nên mới đến tham dự hôn lễ. Thực không phải mình mặt dày tới đây cầu xin chén rượu ah!
 
Thêm nữa xưa nay mình chưa bao giờ từng làm ra những chuyện có lỗi với Mục Binh, vì sao hắn lại muốn đánh lên mặt lão tử ở trước mắt chúng nhân đây? Chẳng lẽ hắn không biết, nếu ở trong Thần Khư Cảnh, lão tử không cứu nữ nhi của hắn, thì nàng
 
Ta còn có ngày hôm nay hay sao?
 
Dược Thiên Sầu không nghĩ ra, cho hắn một vạn lý do hắn cũng không thể nghĩ ra.., đánh chết hắn cũng không nghĩ ra, vì sao Mục Binh phải làm như thế?
 
Bất quá hắn là người duy nhất ở trong này mới không hiểu thôi. Còn những người khác trong lòng đều biết rõ, lúc trước Thương Vân Tín nói dăm ba câu, cho nên lúc này Mục Binh liền muốn cấp thể diện cho Thương Vân Tín.
 
"Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì?" Dược Thiên Sầu trong tay vẫn còn nâng chén rượu mới rót đầy chưa kịp uống, đang không ngừng tự vấn lòng mình.
 
Đám người sôi nổi đánh chén xung quanh, thi thoảng quẳng ném ánh mắt khinh thường lên trên người Dược Thiên Sầu, không ai cảm thấy ngạc nhiên khi hắn rơi vào tình huống nhục nhã như thế này. Bởi vì ở trong mắt bọn hắn, Dược Thiên Sầu vốn là không đủ tư cách ngồi ngang hàng cùng bọn hắn. Lúc này chỉ riêng Vạn Lý Hồng ở trong đám đông là khẽ lắc đầu, không hiểu Mục Binh rốt cuộc đã uống nhầm thuốc gì. Tạm thời không nhắc đến bối cảnh mà bản thân Mục Binh không thể nhắm trúng, chỉ tính riêng hôm nay là buổi thành hôn của nữ nhi ngươi ah! Sao có thể mắng chửi khách nhân đến chúc mừng ngày vui của nữ nhi ngươi như thế đây?
 
"Ha ha! Còn đứng ngây ra đó làm gì, Mục tiên sinh đã nói phi thường rõ ràng, nơi này không phải là địa phương mà Dược Thiên Sầu ngươi có tư cách tiến vào." Thanh âm châm chọc của Thương Vân Tín đã đánh thức Dược Thiên Sầu hồi tỉnh lại từ trong cơn mê. Thoáng ngẳng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thương Vân Tín đang cười lạnh nói: "Lúc này ta rất hoài nghi thiếp mời của ngươi là giả tạo, hy vọng nhân mã trong phủ đại thống lĩnh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Xem có đúng là ngươi hỗn vào trong đám người chúng ta hay không?"
 
Dược Thiên Sầu không thèm quản đến hắn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Mục Binh, bỗng dưng lớn tiếng chất vấn: "Mục hội trưởng! Phải chăng là ngươi không chào đón Dược mỗ tới đây?"
 
Mục Binh quay đầu nhìn thoáng qua hắn một cái, chẳng thèm đáp lời, mà tiếp tục nâng chén mời rượu khách nhân. Hành động này không thể nghi ngờ là đã trực tiếp xác mình hết thảy vấn đề. Lúc này Dược Thiên Sầu uất hận đến mức thần tình đỏ bừng, cả người khẽ run rẩy, chén rượu trong tay bất tri giác đã hóa thành bụi phấn. Hắn lại đề cao thanh âm nói: "Mục hội trưởng! Phải chăng là ngươi không chào đón Dược mỗ tới đây?"
 
Thương Vân Tín đứng lên, cười lạnh chen ngang: "Đây là địa phương nào mà ngươi dám ở trong này hô to gọi nhỏ?"
 
Mục Binh quay đầu nhìn hai gã kim bào nhân đứng sau lưng, hờ hững nói: "Hôm nay khách nhân đến tham dự rất nhiều, đừng cho ngoại nhân trà trộn vào trong phủ đại thống lĩnh, phá hỏng hảo sự!"
 
Hai gẫ kim bào nhân lập tức hiểu ý, lúc này thuấn di xuất hiện ở trước bàn của Dược Thiên Sầu.
 
Nhưng ở trong sát ná này, Đại mình Luân bất thình lình đã hiện thân, chắn ở phía trước hai người, trành mắt lạnh nhìn chằm chằm bọn hắn. Hai gã kim bào nhân vội vàng khom lưng, không dám làm càn, Đại mình Luân thuận thế cầm bầu rượu trong khay của hai gã kim bào nhân, đích thân rót hai chén đầy, cầm chén rượu lên, lớn tiếng quát: "Cút!"
 
Hai gã kim bào nhân không dám nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng lui sang một bên, Đại mình Luân đảo mắt lạnh qua Mục Binh, cuối cùng rơi lên trên người Thương Vân Tín, thản nhiên hỏi: "Thương Vân Tín, ngươi ở trong này châm ngòi ly gián, rốt cuộc là muốn làm gì? Phải chăng là ngươi muốn làm loạn ở trong ngày vui của Ô Hùng. Xem trên thể diện Tuyệt Tình Cung, ta không thèm tính toán với ngươi...Nhưng nếu còn dám càn rỡ, đừng trách ta sẽ không khách khí!"
 
Dứt lời nâng chén hướng Dược Thiên Sầu nói: "Chiêu đãi không được chu đáo, Dược chưởng môn chớ trách!"