Không được bao lâu, trên hải đảo đã một mảnh hôn ám, chỉ còn lôi đình soàn soạt chiếu rọi trên nền trời, gần vạn người đang trợn mắt há hốc mồm, một đám người khoanh chân ngồi nhìn thẳng, "oanh long long" cuồn cuộn điện quang quanh quần trong mây đen, lúc này cũng đã tích súc đủ năng lượng, Dược Thiên Sầu tránh trên ngọn núi ánh mắt từ trên không trung nhìn xuống phía dưới, truyền âm nói: "Trương Bằng, bảo bọn họ chuần bị sẵn sàng."
Lúc này Trương Bằng phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía gần vạn đội viên đang khoanh chân ngồi trước mắt, giờ cao tay phải quát: "Chuẩn bị!"
Ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức thu nhiếp tinh thần nhắm hai mắt lại, đúng lúc này, trong mây đen áp đỉnh trên không có vô số điện xà đang sưu sưu tán loạn chung quanh, Trương Bằng vừa ngẩng đầu, ánh mắt lập tức ngây ra, chỉ thấy gần vạn đạo tinh quang sét đánh "bá" thẳng tắp vọt xuống tới, thật chuẳn đánh trúng trên người mỗi đội viên.
Gần vạn đạo sét đánh xanh trắng chói mắt liên miên, không ngừng uốn lượn vặn vẹo trên không gian, vừa xuyên toa trong mây đen, vừa xuyên xuống trên người mỗi đội viên, giống như từ trên bầu trời bỏ xuống vô số dây thừng, tình cảnh phi thường đồ sộ.
Các đội viên trước tiên đều run lên, đợi khi phát hiện lực phá hoại của lôi điện đều khống chế vừa đúng, một đám người đều an tâm, ngưng thần lợi dụng lôi điên cùng tiên nguyên phát sinh phản ứng kỳ diệu cải thiện thân thể, chỉ thấy từng đạo lôi điện xanh trắng chói mắt vây trên người bọn họ cao thấp lưu chuyển.
Trương Bằng nhìn một màn đồ sộ trước mắt trong lòng cảm khái không thôi, đối với thủ đoạn thần kỳ do sư phụ không ngừng bày ra bội phục sát đất, không thể tưởng được sư phụ ngay cả lôi đình đầy trời cũng có thể triệu hoán, khống chế trong bàn tay dễ dàng, phân lượng của Dược Thiên Sầu trong lòng hắn càng thêm tăng cao, cũng càng phát ra kính sợ.
Ngay trong lúc hắn đang cảm khái, chợt phát hiện bên người xuất hiện thêm một người, người đến không phải ai khác mà chính là Hồng Thất. Chỉ thấy gương mặt cười hì hì của Hồng Thất chợt cứng đờ, trợn tròn mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt.
"Trương Bằng! Nơi này có ta nhìn được rồi, các ngươi cũng bắt đầu đi!" Dược Thiên Sầu truyền âm bên tai hai người, hai người không dám do dự lập tức bắt đầu chấp hành. Trương Bằng đưa đan dược cho Hồng Thất, hai người khoanh chân ngồi đối diện mọi người, ăn đan dược vào luyện hóa...
Đợi khi hai người trải qua lễ rửa tội của thiên lôi chú thành tiên thể, vừa mở mắt liền nhìn thấy đối diện có gần vạn đôi mắt vui vẻ tinh quang lòe lòe, đó là những đội viên đã chú tạo tiên thể trước họ. Nhưng vẫn giống như hai người họ, cả người trần trụi khoanh chân ngồi dưới đất, trước khi nhận được mệnh lệnh, bọn hắn luôn ngồi yên một chỗ chờ đợi, đây đều là kết quả huấn luyện nhiều năm có được.
Mây đen không trung bắt đầu theo gió tiêu tán, bầu trời xanh trong lại một lần nữa hiện ra. Trên ngọn núi Dược Thiên Sầu phi thường hài lòng nhìn xuống phía dưới, ký luật nghiêm mình, đây mới là quân đội có sức chiến đấu hùng mạnh, là chi quân đội mà hắn muốn có. Làm một chi quân đội nếu thiếu tu vi có thế nghĩ biện pháp bù lại, nếu đánh mất tinh khí thần vậy không cần giữ lại làm gì nữa.
"Đứng dậy.., mặc quần áo!" Theo tiếng hiệu lệnh của Trương Bằng phát ra, gần vạn người "bá" một tiếng toàn bộ đứng lên, nhanh chóng nhặt lên túi trữ vật trên mặt đất, lấy ra y phục mặc vào. Sau khi mặc lại quần áo tử tế, một đám người đều đứng thẳng bất động.
Nhìn thấy một màn này Hồng Thất không ngừng hâm mộ, chi đội ngũ này mặc dù
Không được nhiều người như Hồng bang của hắn, nhưng vẫn cường hãn hơn đám quân ô hợp dựa vào bang quy ước thúc kia. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Gần vạn người, toàn bộ đều là Tiên cấp tu vi, hơn nữa một đám kỷ luật nghiêm mình, không sợ hi sinh, chỉ đâu đánh đó, Hồng Thất nhìn vào trong đám người mấy lần vẫn không nhìn thấy Quan Vũ, lúc này hiểu được sư phụ đã áp dụng phương thức nước nóng nấu ếch, chậm rãi đem quyền chỉ huy chi đại quân này giao cho sư đệ Trương Bằng, có thể nghĩ được, người mà hiện tại sư phụ tín nhiệm nhất chính là hai sư huynh đệ hắn. Trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo, lại nhịn không được chép chép miệng hâm mộ nhìn Trương Bằng.
Tuy rằng hắn ở bên ngoài tự do hơn rất nhiều, nhưng nếu như sư phụ đồng ý, hắn sẽ không chút do dự đổi vị trí cho Trương Bằng. Bởi vì mỗi ngày ở bên ngoài cùng người lục đục vô cùng mệt mỏi, nào có sảng khoái như dẫn dắt chi đại quân đáng tin này. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, luận việc mang binh đánh giặc huấn luyện mình kém hơn sư đệ, Trương Bằng là vị mãnh tướng tại chiến trường nhân gian đầy kinh nghiệm giết chóc, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sư phụ đem đại quân ô Thác Châu giao cho Trương Bằng. Nếu sư đệ Trương Bằng không có năng lực đó, cho dù là đệ tử của sư phụ, sư phụ cũng sẽ không giao chi quân đội này cho hắn, đây là điều không thể nghi ngờ.
Bên dưới chân núi, ngoại trừ Hồng Thất vẫn đứng với dáng dấp thả lỏng, những người khác cùng Trương Bằng vẫn giữ nguyên dáng đứng thẳng tắp không nhúc nhích...
Dược Thiên Sầu từ chỗ ẩn thân trên ngọn núi bước ra, ngồi trên một tảng đá yên lặng nhìn chăm chú vào đại quân phía dưới, trong lòng vô cùng cảm khái. Chi tinh binh này do hắn tốn hao nhiều tâm huyết tạo ra, cũng là dựa vào thời gian tích lũy từng chút ra tới, đã có được quân hồn cao độ thống nhất. Đội ngũ như vậy, dù chết đi một người, đều là tổn thất thật lớn.
Nhưng giá trị tồn tại của một chi quân đội là chiến tranh cùng giết chóc, nhưng chiến tranh cùng giết chóc sẽ luôn có hi sinh, vậy đại biểu cho chi đội ngũ này sẽ không ngừng bị giảm quân số. Huống chi bằng vào thực lực của bọn họ, nhân gian đã mất đi tư cách trở thành chiến trường của họ, chiến trường của họ có thể không lâu trong tương lai sẽ ở trình tự thật cao, có lẽ là ở Tiên giới hoặc Minh Giới...
Có thể thực lực của họ đối với Tiên giới cùng Minh Giới mà nói hiện tại quả là quá yếu, như vậy ý nghĩa sẽ càng có thêm hi sinh lớn hơn nữa!
Ánh mắt Dược Thiên Sầu không biết từ khi nào đã đưa mắt nhìn tận sâu trong biền khơi, sau một phen suy tư bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn xuống bên dưới, thầm nghĩ: "Ta sẽ tận hết năng lực lớn nhất đề cao tu vi của các ngươi, cũng cho các ngươi võ trang tốt nhất, để nghênh đón lễ rửa tội tàn khốc nhất của chiến tranh, ta muốn tạo các ngươi trở thành đòn sát thủ giàu ý chí kiên cường cùng giàu lòng hi sinh của ta!"
Thân hình chợt lóe, Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Lúc trước hắn vốn không muốn làm cho mọi người biết hắn có liên hệ với lôi đình đầy trời vừa rồi, nhưng sau khi trải qua quan sát, hắn đối với chi quân đội này thật trọn vẹn tin tưởng, đây là một chi quân đội đáng giá cho hắn tin cậy!
Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện vẫn chưa làm chi đội ngũ này phát sinh chút động tĩnh, mọi người vẫn như cũ nhìn phía trước không hề chớp mắt. Chi đội ngũ này trải qua việc rèn luyện của Trương Bằng, đã muốn thoát khỏi một tầng vướng víu cuối cùng, không giống như lúc trước, mỗi khi thấy được Dược Thiên Sầu đều khẩn cấp hô lớn thủ lĩnh.
"Kính lễ!" Trương Bằng mệnh lệnh một tiếng, chính mình dẫn đầu hành lễ, gần vạn người đều nhịp "bá" một tiếng đồng thời hướng Dược Thiên Sầu cúi chào. Cách chào theo nghi thức quân đội này do Dược Thiên Sầu trộm lấy từ thời kiếp trước đưa đến quy tắc cho đội ngũ này, tuy rằng nhìn thấy có chút ghê tởm và khó chịu, nhưng Dược
Thiên Sầu cảm thấy so với việc quỳ xuống, chắp tay cùng xoay người đều thật thoải mái hơn, vì thế đã đem ra sử dụng.
Những phong cách ý chí kiên cường của những binh nghiệp kia dừng trong mắt Hồng Thất, lại làm trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Dược Thiên Sầu hướng mọi người hài lòng gật đầu, Trương Bằng lại ra lệnh một tiếng, mọi người lại lần nữa khôi phục tư thế đứng nghiêm.
Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu mở ra hai tay, thần thức nhanh chóng bao phủ mọi người, đảo mắt toàn bộ biến mất ngay tại chỗ. Bên cạnh chỉ còn lại một mình Hồng Thất hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn tò mò hỏi: "Sư phụ, bọn hắn đi đâu?"
"Quan tâm chuyện của ngươi đi." Dược Thiên Sầu lại vung tay lên, đưa hắn trở về, chính mình cũng theo sau biến mất.
Bên trong Thần Khư Cảnh, Dược Thiên Sầu lại xuất hiện trong sơn cốc lúc trước đã gặp Thủy Minh Thanh, liền nhìn thấy đại quân trong tình trạng báo động phân tán khắp bốn phía. Lúc này hắn lấy ra một đống ngọc điệp giao cho Trương Bằng đứng bên người, dặn dò: "Nơi này là địa phương lịch lãm của mọi người, ở đây tìm kiếm địa hình có lợi mà hạ trại, làm tốt chuấn bị trường kỳ trú huấn. Đồ vật trong này ngươi rút thời gian đưa cho mọi người tranh thủ học tập, ta đi trước dò thám tình huống." Sau khi đơn giản giao phó công việc xong hắn lại biến mất không thấy.
Trong đại hạp cốc làm người ta vô cùng ghê tởm kia, Dược Thiên Sầu hiện thân trong thông đạo đi vào ổ nhện, nhìn chung quanh một chút liền lắc mình đi thẳng vào sâu trong huyệt động. Ai ngờ bay không bao xa, liền thấy một đạo mạng nhện phong tỏa thông đạo, mắt võng quá nhỏ, muốn chui qua thật không quá khả năng, Dược Thiên Sầu nhướng mày, trên người bốc cháy lên Tử hỏa, "sưu" một tiếng trực tiếp xuyên phá một lỗ lớn trên mạng nhện.
Bên trong đại không gian tận sâu trong huyệt động, thân hình đại tri chu chợt lóe hồng quang, lại biến thành một nữ nhân xinh đẹp mang thai. Ngay khi nàng vừa phiêu nhiên rơi xuống đất, Dược Thiên Sầu đã lắc mình đi vào trong động phủ, đứng ngay trước mặt nàng hờ hững nói: "Vì sao phải phong tỏa thông đạo vào động?"
Thải Phượng phì phì cười nói: "Dược tiên sinh không nên hiểu lầm, ta chỉ là sợ tiên sinh mạo muội tới chơi lại không quen nhìn thấy nguyên hình của ta, vì thế bố trí một mạng lưới tin tức, chỉ cần lưới bị rách, ta liền có thể trước tiên chuần bị." Sau đó lập tức nói sang chuyện khác: "Không biết lần này Dược tiên sinh trở về có gì chỉ giáo?"
"Ta có thể tin tưởng ngươi sao?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Thải Phượng ngần rạ, ngừng một chút nói: "Bằng tuệ nhãn của tiên sinh chẳng lẽ nhìn không ra ta cũng không có ác ý sao? Đến nỗi có tin hay không, coi như ta có nói hay cách mấy cũng khó thuyết phục được tiên sinh hoàn toàn tin tưởng ta, tín nhiệm là một việc trải qua thời gian khảo nghiệm, không biết ta nói có đúng hay không?"
Dược Thiên Sầu nhìn nàng có chút khác lạ nói: "Nhìn không ra Tri Chu tinh như ngươi cũng biết rõ cách đối nhân xử thế."
"Ờ trong Thần Khư Cảnh, yêu cũng là người. Người xông vào trong mắt chúng ta ngược lại là yêu." Thải Phượng vuốt vùng bụng mang thai của mình cười nói: "Ta đã có tên, tiên sinh không biết là xưng hô tên của ta sẽ thích họp hơn sao? Cần gì phải đem Tri Chu tinh nói mãi ngoài miệng?"
"Nói ra giống như là ta thất lễ." Dược Thiên Sầu nhìn nhìn bụng của nàng, cười nhạt nói: "Sau này ta gọi ngươi là Thải Phượng phu nhân đi! Đương nhiên, khi nào ta có thể tin tưởng ngươi, nếu để cho ta phát hiện ngươi không đáng tín nhiệm..." Dược Thiên Sầu bước chậm ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng sờ sờ lên bụng nàng, bên tai nàng vừa cười vừa nói: "Như vậy ta sẽ giết ngươi, ngay cả hài tử trong bụng ngươi cũng cùng giết chết, cho Thần Miếu Thải Chu nhất mạch của các ngươi triệt để tuyệt chủng."