Tinh Thần Châu

Chương 944: Đi tới Đại Diễm sơn




Lộng Trúc cũng gật đầu nói: "Lão nhị thực sự là hảo thủ đoạn, muốn tiến lại trước tiên làm lui không nói, còn chơi thủ thuật che mắt lão đại, không ngờ còn khóc hô đòi đi, tình huynh đệ này thực sự làm lão đại cảm động, đáng tiếc hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão đại thế nào cũng chưa từng nghĩ đến là đệ đệ tình thâm ý trọng của mình đang bán đứng mình. Vì vậy lão đại cam tâm tình nguyện không một câu oán hận chạy đi chịu chết, nếu như lão đại không phải trùng họp biết được sự thật, chỉ sợ đến chết cũng sẽ nhớ thương phần tình nghĩa huynh đệ này. Chậc chậc, lão nhị đích thật là lợi hại, trách không được Ly Hỏa cung có thể kéo dài mà không suy. Nam Minh lão nhi, ngươi cũng đừng oán nữa, nói đến dù sao tổ tiên của ngươi cùng là người một nhà, ngươi và chưởng môn Hỏa Quân của Ly Hỏa cung cũng cùng một tổ tông, sự tình đều đã qua lâu như vậy, đã qua thì cứ cho nó qua đi."
 
"Ta.., ta có nói ta oán điều gì sao?" Nam Minh lão tổ dở khóc dở cười, không biết hai vị này ở đây an ủi mình cái gì, liền trợn mắt lườm hắn nói: "Ta nói hai người có phải cùng người của Ly Hỏa cung trên Tiên giới kết giao bằng hữu hay không, bằng không thế nào lại nói giúp cho Ly Hỏa cung?"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc song song không nói gì, Nam Minh lão tổ một lời trúng đích, nói đến đích thật Dược Thiên Sầu và người của Ly Hỏa cung kết giao bằng hữu, tuy rằng chỉ là lợi dụng hư tình giả ý với nhau, Lộng Trúc nhanh miệng giảng hòa: "Nam Minh lão nhi, nghe ngươi nói hùng hồn như thế, có phải tổ tiên của ngươi đem tay nghề luyện chế bảo bối của Ly Hỏa cung truyền xuống tới?"
 
Dược Thiên Sầu lập tức cũng nhớ tới việc này, nhất thời con mắt chiếu sáng.
 
Nam Minh lão tổ dừng một chút, trầm ngâm một lúc mới nói: "Đúng vậy, đích thật là truyền xuống tới. Vốn tổ tiên nhà ta rốt cục cũng xem như mạng lớn, vẫn ngao được tới trận đánh cuối cùng khi Tiên mình hai giới đánh bại Vạn Kiếm Ma Quân, hắn lẽ ra có thể bình yên trở về Tiên giới tìm lão nhị tính sổ, ai biết lúc đó thiên địa biến sắc, trên khắp bầu trời đánh xuống hằng hà kim sắc sét đánh chưa từng gặp qua bao giờ.
 
"Sét đánh kim sắc? Thật hay giả?" Lộng Trúc ngạc nhiên nói, Dược Thiên Sầu cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn từng nghe Tất Trường Xuân nhắc qua, lịch đại chưởng hình sử kể lại, đích xác có sét đánh kim sắc tẩy trừ cuộc chiến nhân gian, về phần là chuyện gì xảy ra không ai biết được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Hẳn là không giả." Nam Minh lão tổ hồi tưởng nói: "Tổ tiên nhà ta có để lại di ngôn, sét đánh kim sắc uy lực phi thường cường hãn, hầu như đem toàn bộ cao thủ Tiên mình hai giới đang du đãng tại nhân gian đánh giết không còn một mảnh, thiếu chút nữa ngay cả Tiên Đế và Minh Hoàng cũng không may mắn tránh khỏi tai nạn, may là hai vị kia tu vi xác thực cường hãn, hai vị chí tôn Tiên mình hai giới cuống quýt bỏ chạy, tổ tiên nhà ta rốt cục mạng lớn, mặc dù không bị sét đánh kim sắc trực tiếp bổ trúng, nhưng cũng bị dư uy liên lụy, đánh cho hắn từ một cao thủ Tiên Đế sơ kỳ trực tiếp đánh thành người phàm."
 
Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc nhìn nhau, ngay Tiên Đế và Minh Hoàng cũng phải bỏ chạy trối chết, bởi vậy cũng biết, uy lực của sét đánh kim sắc chỉ sợ kinh khủng thật khó thể tưởng tượng. Lộng Trúc có chút không hiểu hỏi: "Nói như thế nào cũng là cao thủ Tiên Đế sơ kỳ, dù tu vi bị đánh tan, dựa vào thân thể cường hãn cũng không đến nỗi rơi xuống thành người phàm chứ?"
 
Nam Minh lão tổ lắc đầu nói: "Tổ tiên nhà ta cũng không biết do nguyên nhân gì, dù sao trực tiếp bị đánh thành người phàm, cuối cùng chỉ có thể quy thành bị trời phạt."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy chợt có đăm chiêu, hắn dùng lôi điện sét đánh mới chú thành tiên thể, vì vậy sét đánh kim sắc có lẽ thật có khả năng trực tiếp đánh tiên tu biến thành người phàm.
 
"Không chỉ trực tiếp bị đánh thành người phàm, ngay cả đan điền cũng bị làm hỏng hoàn toàn." Nam Minh lão tổ thở dài nói: "Kể từ đó, liền triệt để đoạn tuyệt ý nghĩ trở về Tiên giới của tổ tiên ta. Thử nghĩ nếu đã thành người phàm, một người còn có thể
 
Sống được bao lâu? Tuổi thọ liền trở thành vấn đề lớn nhất, khi tổ tiên cảm giác được tử vong đang từng bước tới gần, nhưng hắn không cam lòng, ở tại nhân gian cưới vợ, trước khi chết để lại di thư cho hậu nhân, hi vọng trong hậu nhân có người có thể trở về Tiên giới báo thù cho hắn, đoạt lại quyền to trong Ly Hỏa cung, nhưng sau đó một đời kéo dài xuống một đời nhưng đều chỉ là người phàm binh thường, không có tư chất tu hành, may là đủ loại truyền thừa cùng mười vạn năm kinh lịch vẫn chống đỡ được, thẳng cho đến sau khi ta sinh ra...Ai, nhưng con đường thăng tiên dài dằng dặc không nói, vô cùng gian nan, huống chi cừu hận của mười vạn năm trước đối với hậu nhân như ta mà nói đã không còn cần phải kéo dài."
 
Dược Thiên Sầu cùng Lộng Trúc đều thổn thức một trận, nghĩ không ra đường đường một cao thủ Tiên Đế sơ kỳ không ngờ lại bị rơi vào một hạ tràng như vậy, làm cho người ta phải cảm thán cho số phận.
 
"Nếu Nam Minh lão nhi nắm giữ bản lĩnh luyện khí của Ly Hỏa cung, xem ra thật không cần đi tới Thần Khư Cảnh trộm tay nghề của Viên Vương." Lộng Trúc đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu nói.
 
"Có lẽ do ta kiến văn ít ỏi." Dược Thiên Sầu hơi trầm ngâm nói: "Nhưng ta thấy vật Viên Vương luyện chế thật không giống người thường. Nam Minh tiền bối không ngại theo ta đi một chuyến, nếu như thực sự không đáng nhắc tới, chúng ta quay trở về là được."
 
"Cũng tốt, ta đi theo ngươi nhìn xem." Trong giọng nói của Nam Minh lão tổ có vài phần tự ngạo, lúc này Dược Thiên Sầu vui vẻ cười triệt bỏ cách âm kết giới, trực tiếp đi tới chỗ Phù Dung, kéo tay Phù Dung nói: "Ta lại phải đi rồi."
 
Phù Dung chỉ gật đầu nói: "Ta chờ huynh trở về."
 
"Ta sẽ nhanh chóng tiếp đón nàng." Dược Thiên Sầu nói xong lại nhìn chung quanh một chút, trên nét mặt mang theo vẻ hồ nghi, Phù Dung tâm tư linh thông cười nói: "Nhan tỷ tỷ bọn họ đang bế quan tu luyện sau hậu viện, bởi vì ngày sau muốn giúp đỡ huynh, nếu huynh muốn thì có thể đi thăm họ."
 
Dược Thiên Sầu lập tức phóng xuất thần thức quét về sau hậu viện, chỉ thấy trong trúc phòng thanh tĩnh, Nhan Vũ và Bách Mị Yêu Cơ đang ở trong phòng ngưng thần tu luyện, nhìn thấy hai người không có việc gì, lại lắc đầu nói: "Tạm thời không quấy rối hai nàng." Phù Dung nhu thuận dạ một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu lập tức lấy ra một phi hành thơi ném lên không trung, ngược lại đưa tay mời Nam Minh lão tổ nói: "Nam Minh tiền bối, theo ta đi Đông Cực Thánh Thổ." Nam Minh lão tổ gật đầu lắc mình nhảy lên.
 
Nói đến Đông Cực Thánh Thổ, Lộng Trúc tựa hồ nghĩ tới việc gì, bay tới hỏi: "Tiểu tử, ngươi triệu tập tu sĩ biết luyện đan trong thiên hạ tới Đông Cực Thánh Thổ làm gì?"
 
"Ngày sau ngươi sẽ biết." Dược Thiên Sầu chắp tay cáo từ, Tử Y đang đứng một bên nhìn suốt nửa ngày bỗng nhiên hô: "Tên lừa gat, ngươi đi đâu? Mang ta cùng đi chơi."
 
Chơi trên giường, ngươi đi hay không đi? Dược Thiên Sầu trợn mắt không thèm đề ý nàng, thuấn đi đi lên phi hành thơi, điều khiển phi hành thơi hóa thành lưu quang bay đi cực nhanh, lúc này làm Tử Y tức giận đến liên tục giậm chân mắng to tên lừa gạt.
 
Lộng Trúc nhìn Tử Y đờ rạ, trong lòng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ cảm thấy trong miệng một mảnh khổ sáp, cả người tràn ngập cảm giác vô lực, hôm nay Dược Thiên Sầu đã không còn như ngày xưa, hắn căn bản là vô lực làm được gì, mà trong lòng Tử Y tuy rằng thích hắn lại không hiểu nên làm sao mới lấy lòng được nam nhân, Dược Thiên Sầu là một tên tiểu tử ăn mềm không ăn cứng, mình nên làm sao mới thành toàn được hạnh phúc cho nữ nhi?
 
Trên phi hành thơi, Nam Minh lão tổ âm thầm líu lưỡi với tu vi của Dược Thiên
 
Sầu, cảm giác Dược Thiên Sầu điều khiển phi thành thơi còn nhanh hơn cà tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ phi hành, trách không được cần dùng phi hành thơi để đưa mình theo. Hắn không biết Dược Thiên Sầu không muốn bại lộ việc hắn có công năng khóa giới thuán di, nếu không đã sớm trực tiếp đua hắn tới thẳng Thần Khư Cảnh, căn bản không cần phải chạy tới Đông Cực Thánh Thổ.
 
Phía dưới địa cung do Minh Giới tu sĩ lưu lại, Nam Minh lão tổ lần đầu tiên quang lâm, biết được đó là một tòa truyền tống trận, còn chưa kịp quan sát, tràng cảnh trước mắt đã thay đổi, hắn chợt thấy mình đang ở trong một khu rừng rậm che kín trời đất.
 
Dam lên lóp lá vàng khô nát, nhìn quanh những gốc đại thụ vô danh cổ xưa, Nam Minh lão tổ ngạc nhiên nói: "Ở đây là Thần Khư Cảnh?"
 
"Ấn, đi theo ta." Dược Thiên Sầu gọi một tiếng thoát ra rừng rậm, Nam Minh lão tổ đi theo sau, Dược Thiên Sầu khoát tay chỉ hướng ngọn núi màu nâu bốc khói phía xa xa nói: "Nơi đó chính là Đại Diễm sơn của Viên Vương."
 
"Quà nhiên là địa phưong tốt để luyện đồ vật." Nam Minh lão tổ dùng ánh mắt của hành gia đánh giá, Dược Thiên Sầu dặn dò hắn chú ý một chút chuyện cấm kỵ, hai người cùng nhau đi tới, chỉ chốc lát sau liền trực tiếp hạ xuống trước sơn động ngay sườn núi Đại Diễm sơn.
 
"Có người xông tới." Động tĩnh lập tức làm đàn Cự Lực Hỏa Viên rống lên rít gào, nhìn thấy là Dược Thiên Sầu, liền an tĩnh xuống tới. Nam Minh lão tổ lần đầu nhìn thấy đàn Cự Lực Hỏa Viên không khỏi nhìn thêm vài lần, Dược Thiên Sầu đang muốn kêu gọi Viên Vương, Viên Vưong đã bị sự kinh động bên ngoài liền đi ra.
 
"Ha ha, Dược huynh rốt cục tới." Viên Vương long hành hổ bộ đi ra ha ha cười nói, vừa nhìn thấy Nam Minh lão tổ liền suy đoán chính là người đồng đạo mà Dược Thiên Sầu đã nói, không khỏi tinh tế quan sát, phát hiện người này mới có tu vi Hóa Thần trung kỳ, trên mặt không khỏi xuất hiện thần tình hoài nghi, hoài nghi không biết người này có đúng thật là cao thủ luyện khí như lời Dược Thiên Sầu đã nói hay không.
 
Dược Thiên Sầu giới thiệu đôi bên, trong lòng Nam Minh lão tổ hơi có chút thấp thỏm, dù sao hắn là lần đầu tiên nhìn thấy tu sĩ cấp bậc Đại Tiên kỳ, ánh mắt hắn nhìn thêm vài lần trên bộ áo giáp trên người Viên Vương, phỏng chừng chính là kiện đồ vật Dược Thiên Sầu đã nói, sau đó Viên Vương phất tay chỉ vào động nói: "Thỉnh hai vị vào trong, cho ta kiến thức thủ đoạn luyện khí của Nam Minh tiên sinh."
 
"Ha hà...Dược Thiên Sầu khách khí cười nói: "Chúng ta là khách nhân, sao có thể lấn quyền đoạt chủ, Viên huynh phải cho chúng ta kiến thức trước tài nghệ của ngươi mới đúng." Hắn đã hạ quyết tâm, nếu như kỹ thuật của Nam Minh lão tổ không bằng Viên Vương, nếu như đã không cần thì hắn cũng lười lãng phí thời gian, phải sớm đưa tiễn Nam Minh lão tổ trở về.
 
"Cũng tốt." Viên Vương sảng khoái vung tay: "Thỉnh vào trong." Sau đó dẫn đầu đi vào.
 
Sơn động rộng mở cũng đủ dung nạp bảy tám người cùng đi ngang hàng, bên trong cuộn lên sóng nhiệt không ngừng tuôn ra, đi không bao xa đã thấy những thềm đá, ba người chậm rãi đi xuống phía dưới, đi tới bên trong ruột núi mạo hiểm hồng quang, bên trong có không ít Cự Lực Hỏa Viên đang lui tới.
 
Ngẳng đầu nhìn lên không gian bên trong lòng Đại Diễm sơn, giống như ếch ngồi nơi đáy giếng, có thể thấy được tròi xanh mây trắng trên đỉnh đầu.
 
Viên Vương nhìn thoáng qua hai người đang quan sát, bỗng nhiên hống lên một tiếng, âm thanh quanh quẩn trong lòng núi, lập tức giống như phát ra hiệu lệnh, khắp nơi đều có tiếng bước chân đang chạy nhanh, hai Cự Lực Hỏa Viên đang khiêng ra thi thể đại tri chu.