Giảm mỏng chín thành? Dược Thiên Sầu nhất thời giống như bị dẫm trúng đuôi mèo, thét to: "Vậy chẳng phải chỉ dày có một hào mễ (một milimet), quá mỏng, quá mỏng. Không được, không ngăn trở được gì cả, như vậy còn xem là giập trụ sao? Nếu không phải lo lắng đến sức nặng, một ly ta cũng đã ngại mỏng."
"Một hào mễ không tệ." Nam Minh lão tổ tận tinh khuyên bảo giải thích: "Ngươi đừng quên đây là gì, đây chính là Thiên Ngoại Kim Tinh! Chỉ bằng độ dày một hào mễ, ngươi bảo Viên Hồng dùng toàn lực cũng khó mà công phá, nếu không phải lo lắng cần gia tăng thêm trận pháp cùng độ dầy khi luyện chế cho thỏa đáng, ta cảm thấy còn phải mỏng hơn càng tốt, dầy cũng là lãng phí. Nếu có ai có tu vi thật sự cao tới mức có thể phá vỡ được Thiên Ngoại Kim Tinh, cho dù ngươi bỏ dầy thêm một thước cũng chỉ là uổng công, người ta vẫn có thể công phá. Hơn nữa sau khi bên trong gia tăng thêm trận pháp, lực phòng ngự còn có thể đề cao...
"Ngô...Ngươi nói cũng có chút đạo lý." Nói xong giập trụ trên người hắn lại lui bước như nước thủy triều đang rút xuống, một lần nữa sát nhấp vào đài cao ngăm đen. Dược Thiên Sầu phất phất tay, giập trụ chỉ còn lại một miếng mỏng manh, nói: "Các ngươi đợi chút, ta sẽ quay lại..." Nói xong liền chạy ra khỏi lòng núi, hắn muốn tìm người thử độ bền chắc của áo giập chỉ dầy có một hào mễ này.
Thầy trò hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết hắn lại chạy đi đâu. Bỗng nhiên, Nam Minh lão tổ phát hiện mồ hôi đầm đìa trên trán Viên Vương, không khỏi kỳ quái nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Viên Vương lau mồ hôi, nhìn chằm chằm đài cao ngần ngơ, sau đó trong lòng còn sợ hãi hỏi: "Sư phụ, tu vi của hắn rốt cục cao đến tình trạng gì?"
Hắn thật sự bị thủ đoạn của Dược Thiên Sầu hăm dọa, Thiên Ngoại Kim Tinh trong hang động là do hắn dùng hơn năm vạn năm thời gian mới tích lũy ra tới như thế, hiện giờ chứng kiến ở trong tay Dược Thiên Sầu lại chẳng khác gì đồ chơi, hắn không khỏi lại thấy ác mộng.
"Ngươi hỏi ta?" Nam Minh lão tổ lắc đầu cười khổ nói: "Ta lại nên đi hỏi ai đây? Ta cũng không biết tu vi của hắn hiện tại đã đến tình trạng gì. Tóm lại thầy trò hắn không thể phỏng đoán theo lẽ thường, đều là quái vật...
Tại lầu hai mươi hai trong Thiên Hạ thương hội, cửa một gian phòng mở ra, Dược Thiên Sầu từ bên ứong xông tới, trực tiếp bay lướt thẳng tới bên người Vi Xuân Thu đang khoanh chân ngồi canh giữ trước cửa phòng, trước tiên liếc mắt nhìn vào bên trong cánh cửa, theo sau tùy tay bày ra cách âm kết giới, cầm miếng áo giập Thiên Ngoại Kim Tinh chỉ dầy có một hào mễ, đưa đến trước mắt Vi Xuân Thu đang ngồi khoanh chân quơ quơ nói: "Vi bức vương, ngươi xem ta mang thứ tốt gì đến cho ngươi?"
"n?" Đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu mở ra không chút do dự, nhìn vật thể đen thui trước mặt một lúc lâu, sau đó hồ nghi đứng lên hỏi: "Ngươi có hảo tâm tặng thứ tốt cho ta sao, không phải chỉ là một miếng sắt thôi sao? Đây tính là thứ tốt gì?"
"Hắc hắc! Cái này ngươi không biết đâu! Thứ này phải mất lực lượng chúi trâu cùng hai hổ ta mới làm ra." vẻ mặt Dược Thiên Sầu cười gian vung vẩy vật trong tay nói: "Vật này tên là Thiên Ngoại Kim Tinh, đừng nhìn nó chỉ nho nhỏ như vậy, nhưng lực phòng ngự lại kinh người, ta dám cam đoan, dù ngươi dùng hết toàn bộ tu vi cũng không cách nào phá vỡ nó."
"Đúng hay sai vậy? Thực sự lợi hại như ngươi nói?" Ánh mắt Vi Xuân Thu sáng lên, nhất thời bị Dược Thiên Sầu câu dẫn nổi lên hứng thú, theo bản năng muốn đưa tay tới lấy nhìn xem.
Ai ngờ Dược Thiên Sầu lại đưa tay giấu ra phía sau, cười tủm tỉm nói: "Ngươi đã không tin, chúng ta đánh cuộc đi?"
Lúc này Vi Xuân Thu liền cảnh giác, cười lạnh nói: "Đánh cuộc cái gì? Ta xem ngươi lại đang mưu đồ gây rối đi! Cái gì là Thiên Ngoại Kim Tinh? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua, chỉ là một miếng sắt, ngươi thích đưa thì đưa, ta không có gi
Lạ."
"Ngươi xem nhìn ngươi nha! Ta nói ngươi không tin, nếu chỉ là miếng sắt bình thường, thì trên đời này cũng không còn thứ gì tốt..." vẻ mặt Dược Thiên Sầu như xem thường từ phía sau đem miếng sắt ra, thở dài: "Như vậy đi! Vi nghiệm chứng ngươi nói đây chỉ là miếng sắt, ta nghĩ đưa cho ngươi chứng minh Thiên Ngoại Kim Tinh này có sự kiên cố không gì phá vỡ nổi, chúng ta đánh đố. Nếu ngươi không thể công phá nó, vậy xin lỗi rồi, đồ vật ta thu hồi, không tặng cho ngươi. Nếu như ngươi có thể công phá nó, ta sẽ tặng ngươi."
"Thật sự kiên cố không phá vỡ nổi?" Vi Xuân Thu ngẫm lại vô luận tặng không cần tiền đối với chính mình mà nói căn bản cũng không có tổn thất, hồ nghi cầm đồ vật lên, dùng ngón tay phủi phủi kiểm tra. Kết quả thật sự phát hiện không phải vật bình thường, ánh mắt lại sáng lên, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
"Thế nào? Ta không có lừa ngươi chứ?" Dược Thiên Sầu thúc giục nói: "Mau thử xem xem, nhìn xem ngươi có thể công phá nó hay không?"
"Đương..." Ngón tay Vi Xuân Thu mang theo thanh quang điểm lên trên mành sắt, theo sau hai người ghé đầu vào xem, mặt trên không có chút dấu vết. Lúc này Vi Xuân Thu "Di" một tiếng, ngay sau đó lại liên tiếp lóe thanh quang dùng ngón tay đâm vào miếng sắt kia. "Đương, đương, đương..." Tiếng bạo vang liên tiếp, mặt trên có chút vết cắt rất nhỏ, nhưng thật xa không đạt tới nông nỗi hư hao.
Vật mỏng như vậy không ngờ lại kiên cố không phá vỡ nổi! Vi Xuân Thu lúc này tấm tắc có tiếng, ngạc nhiên nói: "Quả nhiên là thứ tốt."
"Đó là đương nhiên." Dược Thiên Sầu vui sướng không quên nói: "Ta nói lão biên bức, ngươi có chút kỹ năng như vậy, có xuất ra toàn bộ tu vi hay không đó? Tiếp tục thêm chút sức a! Nếu như không phá được, ta sẽ thu hồi lại đồ vật...
"Ngươi gấp cái gì?" Vi Xuân Thu trợn mắt, lại vận lực chọc lên miếng sắt một trận, kết quả chỉ để lại từng vết cắt rất nhỏ, thật sự làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng. Chỉ thấy Vi Xuân Thu vẫn còn không cam lòng, hai tay nắm chặt hai bên miếng sắt, dùng hết toàn bộ sức mạnh, dùng sức bẻ cong nói: "Thứ này gọi là Thiên Ngoại Kim Tinh sao! Ngươi từ đâu làm ra? Ở trong này thật sự không thế hoàn toàn thi triển được, ra vẻ phải tìm một địa phương hẻo lánh mới động tới nó được, nếu không thật đúng là khó khăn phá vỡ nó, thứ tốt! Luyện chế thành bảo bối thật sự không thể tốt
Hơn7..."
Miếng sắt bị hắn dùng sức bẻ cong như vậy, nhưng lại có dấu hiệu hơi gấp khúc, nhưng khi buông lỏng tay, lập tức liền khôi phục nguyên hình.
"Được rồi, được rồi. Ngươi ngừng trước đã..." Dược Thiên Sầu lấy lại miếng sắt trong tay hắn, trực tiếp thu hồi nói: "Nhìn bộ dạng cố sức của ngươi, tiếp tục gây sức ép cũng vô dụng." Hắn xoay người liền đi, thí nghiệm tới nước này hắn cũng đã mãn ý, bằng tu vi Vi bức vương cũng thật khó công phá, nếu để Nam Minh lão tổ luyện chế thêm một chút, ân, phòng ngự tất sẽ càng thêm cường hãn. Trong tâm lý nắm chắc là được, muốn thử lại thì đợi luyện xong giập trụ rồi hãy thử!
"Dược Thiên Sầu, ngươi đừng đi! Ta còn chưa dùng hết toàn lực, ta thử lại lần nữa. Vi Xuân Thu ở phía sau hô lên, đồ tốt như vậy hắn chuần bị đem lừa lấy tới tay
Rồi nói sau, nhưng Dược Thiên Sầu căn bản không mắc mưu hắn, mặc cho ngươi gian trá như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của lão tử! Dược Thiên Sầu quay đầu lại cười hắc hắc, hướng Vi Xuân Thu khoát tay chui vào một gian phòng.
"Ách..." Vi Xuân Thu nhìn cửa phòng mình đang thủ vệ sau lưng, ngẫm lại vẫn là khoanh chân ngồi xuống. Nhưng vừa mới nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, lắc mình đuổi tới gian phòng Dược Thiên Sầu đi vào, kết quả phát hiện Dược Thiên Sầu đã không nhìn thấy, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi...
Hắn tỉnh táo lại mới phát hiện mình lại mắc mưu Dược Thiên Sầu, hắn bị Dược Thiên Sầu nói chuyện lách đông lách tây lòng vòng, hắn thật không nghĩ ra vì sao mình lại đánh cuộc như vậy với tên tiểu tử kia. Đồ vật phá không vỡ thì không cho mình, phá vỡ ngược lại sẽ tặng mình, vậy chính mình chẳng phải dù thắng hay thua đều nếm thiệt thời? Nếu đồ vật còn có thể đánh vỡ, chính mình cần loại rác rưởi đó làm chi?
"Tiểu tử này ăn no rửng mỡ, hảo hảo chạy tới chơi trò này làm gì?" Vi Xuân Thu ngẫm lại cảm thấy kỳ quái. Dược Thiên Sầu đánh cuộc như vậy có vẻ như cũng không có chỗ gì hay đi! Nhưng hắn thật không hay biết, Dược Thiên Sầu thuần túy chỉ muốn dùng hắn làm thí nghiệm, không biết sau khi hắn biết được sẽ có cảm tưởng gì?
Trong Đại Diễm sơn, Dược Thiên Sầu lại lần nữa phủ thêm giập trụ, hắn trải qua thí nghiệm liền nghe theo Nam Minh lão tổ đề nghị, đem giập trụ giảm mỏng hết chín thành, sức nặng tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều.
Tiếp đó lại nghe theo Nam Minh lão tổ đề nghị, khi mặc giập trụ cần phải làm ra đủ loại động tác, những bộ vị gây trở ngại sự vận chuyển linh hoạt của các đốt ngón tay như trùy đinh đều loại bỏ. Còn có trùy đinh bên trong bộ vị tứ chi, cùng trùy đinh gây trở ngại bộ vị gấp khúc đều toàn bộ trừ đi. Cứ như vậy, sức nặng lại giảm bót không ít.
Cuối cùng lại điều chỉnh để tùy thời có thể mặc cùng cởi thật nhanh, sau khi thoải mái giảm bớt trọng lượng, Dược Thiên Sầu lại rút thanh trường kiếm đeo sau lưng, rút kiếm bay nhanh trong hang động vài vòng, đáp xuống trước người Nam Minh lão tổ cười nói: "Phiền toái giúp ta luyện chế thanh kiếm này một chút, để bộ trang bị này có được sự phòng thủ chẳng những kiên cố còn không thể phá vỡ. Còn phải có lực công kích không thể phá vỡ, nhờ!"
Nói xong đem trường kiếm cắm trở lại, cởi bỏ giập trụ trên người xuống xếp lại. Nam Minh lão tổ cười khổ nhận vào trong tay, thở dài: "Ta làm hết sức mà thôi! Ách...Ngươi làm gì?" Chỉ thấy Dược Thiên Sầu quay trở lại đài cao, lấy ra mấy khối ngọc điệp, cầm trong tay nhắm hai mắt lại, trong ngọc điệp ghi chép số liệu tỉ mỉ xác thực về hình thể của gần vạn người trong đại quân Anh Hùng, phía trước đã tìm Trương Bằng bọn họ bàn bạc, chính là vì chuẩn bị cho giờ khắc này.
Chẳng được bao lâu, chỉ thấy trên cả bình đài chậm rãi trồi lên mấy trăm bộ giập trụ, đem Dược Thiên Sầu vây quanh bên trong. Bên trong giập trụ trống rỗng, lộ ra hốc mắt rỗng tuếch, đang đứng thẳng tắp nơi đó. Phía sau đeo trường kiếm, lại thêm tạo hình của giáp trụ dữ tợn khủng bố, làm cho người ta không khỏi hoài nghi đây đều là U Minh chiến sĩ từ dưới đất chui ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Dược Thiên Sầu mở hai mắt cởi ra một thủ trạc, thu hết mấy trăm bộ giập trụ vào trong. Đây là nhóm đầu tiên, ngay sau đó trên đài cao ngăm đen lại liên tiếp xuất hiện hơn mười lần nhóm áo giập dữ tợn như vậy, cộng lại gần vạn bộ toàn bộ cất vào trong thủ trạc trên tay.
Sau khi chuần bị đông đủ, Dược Thiên Sầu ngừng lại, mà đài cao dày hơn bốn thước lúc này chỉ còn lại hơn một thước. Lúc này, Dược Thiên Sầu cầm thủ trạc trong tay, lấy ra thêm một thủ trạc trống rỗng khác, hướng Nam Minh lão tổ đang trợn mắt há hốc mồm đi tới.