Tinh Thần Châu

Chương 966: Ân oán tình thù




Phong cảnh bên trong Bách Hoa Cốc vẫn như xưa, nhiều năm qua không hề thay đổi. Nhưng đối với ngày thường mà nói, bầu không khí trong ngày hôm nay có điểm khác thường, hiển nhiên là bởi vì Yến Truy Tinh gây họa, cho nên Dược Thiên Sầu mới hạ lệnh xuống tay san bằng Vạn Ma Cung. Cũng không ít người âm thầm suy đoán, sợ rằng mục tiêu kế tiếp của Dược Thiên Sầu chính là Bách Hoa Cung ah!
 
Lúc này trên không trung Bách Hoa Cốc, bất thình linh oanh động một trận, ngay cả dưới mặt đất cũng không ngừng chao đảo, chúng nhân cả kinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo lưu quang mạnh mẽ phá vỡ phòng hộ đại trận của Bách Hoa Cốc, trực tiếp xông vào, phiêu phù ở giữa không trung.
 
Người có bản lĩnh phá vỡ đại trận phòng ngự của Bách Hoa Cốc, tu vi há lại có thể bình thường.
 
Bốn phía xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, giống như hết thảy đều si ngốc ở trong khoảnh khắc này, cả đám đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, không hề nhúc nhích.
 
Những người trường kỳ sống trong Bách Hoa Cốc cũng đều nhận thức Dược Thiên Sầu, sau khi chóng kiến người đến là Dược Thiên Sầu xong, có không ít người trong lòng đã suy nghĩ, sợ rằng Dược Thiên Sầu muốn tới Bách Hoa Cung gây phiền toái ah! Quả nhiên, sau khi quét mắt nhìn xuống phía dưới một cái, Dược Thiên Sầu liền hóa thành lưu quang, trực tiếp bay về phương hướng Bách Hoa Cung, bốn phía xung quanh Bách Hoa Cốc không ngừng vang lên những thanh âm bàn tán xôn xao.
 
Trong Bách Hoa Cung, vốn có rất nhiều người bởi vì chuyện tinh Yến Truy Tinh đắc tội Dược Thiên Sầu, mà trong lòng bất an không yên. Sau khi nghe được thanh âm chấn động bên ngoài Bách Hoa Cốc, tất cả mọi người trong cung đều kinh ngạc bước ra, còn chưa kịp nhìn người đến là ai, thì đã chứng kiến một đạo lưu quang trực tiếp xông qua sườn núi, đáp xuống trước cửa Bách Hoa Cung, đứng đối diện với Bách Hoa cung chủ.
 
"Quan Mộ Tuyết, đã lâu không gặp rồi." Dược Thiên Sầu băng lạnh nhìn chằm chằm vào Bách Hoa tiên tử, trực tiếp kêu tên của nàng, rất có hương vị lai giả bất thiện*. (*: Người đến mang ý đồ không tốt.)
 
Bách Hoa tiên tử vẻ mặt phức tạp ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, nàng hiển nhiên đã nghe nói qua chuyện tình, con trai mình từng bị Dược Thiên Sầu đánh thành trọng thương. Đối mặt với người đánh con mình trọng thương, nàng không có quá nhiều oán hận, dù sao lần này là do con mình chủ động trêu chọc người ta, rước lấy phiền phức, nàng chỉ hận chính là mình không thể ngăn cản được Yến Truy Tinh. Cho tới lúc này, có nói điều gì cũng đều quá muộn mất rồi.
 
Bách Hoa tiên tử hơi khom lưng, một câu cũng không hề nói. Dược Thiên Sầu híp mắt ngắm nhìn trên dung nhan tuyệt sắc, đã xuất hiện vài nếp nhăn phiền muộn, hiển nhiên là đang hao tâm khổ não vì chuyện tình mà Yến Truy Tinh gây ra.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi muốn làm gì?" Một bóng thân ảnh lao vút ra, Yến Tử Hà hai mắt sưng húp, dang rộng song chưởng ngăn cách trước người mẫu thân của mình. Có vẻ như nàng lo sợ, Dược Thiên Sầu sẽ hạ thủ đối với mẫu thân của nàng.
 
Dược Thiên Sầu ánh mắt thoáng liếc nhìn qua gương mặt ngây thơ của Yến Tử Hà, trầm giọng nói: "Ngươi mau tránh ra, ta có lời muốn nói cùng mẫu thân của ngươi."
 
"Không!" Yến Tử Hà kiên quyết bảo vệ trước người mẫu thân của mình, lạnh lùng nói: "Chuyện tình ca ca ta làm ra, không có quan hệ gì đến mẫu thân, ngươi muốn giết thì cứ việc giết ta đi."
 
"Nga!" Dược Thiên Sầu lãnh đạm nói: "Bách Hoa tiên tử, ngươi đừng nói với ta rằng, lần này trước lúc Yến Truy Tinh nháo sự, chưa từng đến gặp ngươi qua ah!"
 
Hắn đã thông qua miệng Lý Thu Hương và Thiên Dã biết được hành tung ngày trước của Yến Truy Tinh. Cho nên chuyện tình này không thể giấu diếm nổi hắn.
 
"Tử Hà, con mau tránh ra." Bách Hoa tiên tử vươn tay kéo Tử Hà về, diễn cảm trên mặt đã khôi phục sự thản nhiên ngày thường, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược...Chưởng Hình Sứ, mời vào bên trong, có chuyện gì vào trong nhà hãy nói."
 
Dược Thiên Sầu cũng không hề khách khí, nhanh chóng đi qua mẫu tử hai người, bước vào chỗ sâu nhất trong nội đường, khoanh tay mà đứng. Hắn lần này đến, tuy rằng không phải san bằng Bách Hoa Cung, nhưng ít nhất thì cũng phải cảnh cáo một phen.
 
Bách Hoa tiên tử cầm tay an ủi nữ nhi của mình, ý bảo nàng không cần phải khẩn trương. Theo sau hướng đám người bên ngoài vẫy tay, ra hiệu cho mọi người lui đi. Tiếp đó mới chậm rãi bước tới phía sau Dược Thiên Sầu, dò hỏi: "Lần này Chưởng Hình Sứ đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì muốn làm?"
 
"Quan Mộ Tuyết, ngươi biết rõ mà còn cố tình hỏi..." Dược Thiên Sầu vừa xoay người lại, thì ánh mắt đã nhìn ra phía bên ngoài đại môn, chỉ thấy có hai bóng thân ảnh vừa mới đáp xuống. Bách Hoa tiên tử cũng quay đầu nhìn lại, nhất thời kinh hô: "Nãi nãir
 
Theo sau nàng bước nhanh qua đỡ lấy người. Còn Yến Tử Hà cũng quát lên: "Tổ mỗ mỗ!" Hai mẹ con trái nâng phải đỡ một thân hình già nua, trong tay cầm theo quải trượng. Người này không phải ai khác mà chính là Ma Cửu Cô, cung phụng Phù Tiên Đảo, phía sau còn có thêm một người nữa là Phí Đức Nam. Dưới sự nâng đỡ của hai mẹ con Bách Hoa tiên tử, Ma Cửu Cô chậm rãi bước vào trong nội đường, khí sắc trầm trọng, xem ra cũng sắp đến ngày thọ hạn không sai biệt lắm rồi.
 
Dược Thiên Sầu quẳng ném ánh mắt dò xét về phía Phí Đức Nam. Phí Đức Nam liền lắc đầu cười khổ, truyền âm giải thích: "Cửu Cô lão nhân gia nghe nói ngươi đánh Yến Truy Tinh trọng thương, theo sau hạ lệnh đối phó Vạn Ma Cung. Lo sợ ngươi sẽ quay về xuống tay với Bách Hoa Cung, nên bắt ta phải dẫn tới đây. Ta cũng không có biện pháp nào nha!"
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Ma Cửu Cô thong dong bước tới, trong lòng đã minh bạch hết thảy ý đồ của lão nhân gia, vì thế còn đem cả cha vợ mình kéo tới đây. Trên thực tế chuyện tình Phí Đức Nam chính là cha vợ mình, chỉ giới hạn có vài nhân vật trong lớp cao tầng Phù Tiên Đảo biết chuyện mà thôi, đối với ngoại nhân nghiêm khắc phong tỏa tin tức. Ma Cửu Cô hiển nhiên là một trong số những người biết rõ ràng chuyện này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Ma Cửu Cô khom lưng bước tới, híp mắt cười nói: "Xem ra lão già ta đến coi như đúng lúc, vừa vặn ah!"
 
Theo sau bước tới trước người Dược Thiên Sầu, chấp tay hành lễ: "Bái kiến Chưởng Hình Sứ!"
 
Nghe vậy, khóe miệng Dược Thiên Sầu không khỏi co rút một trận, bái lễ của lão nhân gia này, bản thân hắn không gánh vác nổi. Lúc này nhanh chóng vươn tay ra nâng đỡ người, theo sau còn phải khom lưng hành lễ: "Gặp qua Cửu Cô!"
 
Lúc này Ma Cửu Cô ngưng thần nhìn hắn, liên tục gật đầu tán dương nói: "Hảo hảo hảo! Xem ra năm xưa ta không hề nhìn lầm người."
 
Chụp cái mũ nhân tình năm xưa lên đầu của Dược Thiên Sầu trước. Theo sau mới hỏi tiếp: "Nghe nói Chưởng Hình Sứ đã hạ pháp chỉ diệt trừ Vạn Ma Cung. Đáng tiếc lão thân đã già rồi, không phụng chỉ hành sự được, nếu không nhất định sẽ làm gương cho quân sĩ, dẫn đầu tiên phong đi san bằng Vạn Ma Cung! Mong Chưởng Hình Sứ thứ tội ah!"
 
Nói xong, Ma Cửu Cô làm dáng khom lưng bồi tội.
 
Dược Thiên Sầu không biết nói gì, lão nhân gia này hắn sớm đã lĩnh giáo qua rồi, tuy người đã già nhưng trong ngữ khí cương nhu đầy đủ lễ nghĩa, khiến cho người khác khó lòng mà phản bác nổi. Bất đắc dĩ, hắn lại vội vàng khom người nâng đỡ Ma Cửu Cô, nói: "Không dám, ta như thế nào dám sai khiến lão nhân gia ngài phải xuất đầu đây chư!"
 
Nhưng Dược Thiên Sầu cũng không thể cho đối phương mượn tình riêng mà khiến cho địa vị của mình bị yếu thế. Lúc này thẳng thắn nói tiếp: "Huống chi Vạn Ma Cung đã giải quyết xong rồi. Ta đã phái người san bằng Vạn Ma Cung, Yến Vô Trần dung túng cho Yến Truy Tinh đã hướng chúng nhân thỉnh tội, tự mình ra tay chém đứt thủ cấp của Yến Bất Quy. Theo sau cũng tự vẫn mà chết, chuyện tinh Vạn Ma Cung đã giải quyết xong xuôi ổn thỏa, Cửu Cô sẽ không cần phải hao phí tâm sức thêm nữa."
 
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong nội đường liền biến đổi. Dược Thiên Sầu cảm giác cánh tay của Ma Cửu Cô khẽ run rẩy. Còn Phí Đức Nam thì đang trợn mắt há mồm nhìn hắn, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã san bằng môn phái ma đạo đệ nhất trong thiên hạ.
 
"Yến Bất Quy đã chết rồi sao!" Bách Hoa tiên tử diễn cảm nháy mắt liền trở nên trắng bệch, thân hình lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Kì thật tình cảm phu thê của nàng cùng Yến Bất Quy vẫn còn nồng đậm, tách ra sống riêng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Hiện giờ nghe nói trượng phu đã chết, nàng có điểm không chịu nổi đả kích này.
 
"Ngươi giết cha ta! Ta phải giết ngươi." Sau khi thất thần hồi lâu sau, bỗng nhiên Yến Tử Hà điên cuồng gào lên, hướng Dược Thiên Sầu lao tới, nhưng còn chưa đụng tới người của Dược Thiên Sầu, thì đã bị quải trượng trong tay Ma Cửa Cô điểm trúng, đương trường hôn mê ngã lăn xuống dưới sàn nhà.