Tinh Thần Châu

Chương 982: Mạt chược




Nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy chính mình đang đoán mò, mấy thứ quý quái trong nhân gian đều là do kiệt tác của Vạn Kiếm Ma Quân lưu lại, sở dĩ đều là muốn nhằm vào Tiên - mình nhị giới! Ngắm nhìn thần kiếm trong tay, trong lòng thầm nhủ không thôi, không hiểu chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh thần kiếm khác đang nằm ở chỗ nào? Đều nói Vạn Kiếm Ma Quân chết ở nhân gian, nếu như thế thì thần khí của hắn hẳn cũng phải ở trong giới này mới đúng. Vĩ sau một chút tung tích đều không nghe thấy, rốt cuộc là đang cất giấu ở địa phương nào?
 
Nếu có thể đem tất cả thu thập, quy về làm một, khống chế vạn kiếm ngăn địch, thử hỏi có bao nhiêu người ứng chiến nổi? Nói vậy mùi vị sẽ vô cùng thích thú đi! Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, cảm giác mình có điểm muốn làm Vạn Kiếm Ma Quân thứ hai, suy nghĩ này đúng thực là kì quái. Theo sau thu hồi thần kiếm, tiếp tục quay đầu nhìn về phía môn khẩu Ma giới đã bị phong ấn.
 
Cũng không biết lần này Yến Truy Tinh đến Ma giới là hung hay cát! Liệu hắn có khả năng thống lình quần ma, phá hủy phong ấn quay về tìm mình báo thù hay không? Phỏng chừng cũng không đơn giản như vậy, bởi vì Vạn Kiếm Ma Quân sẽ không bao giờ phí hoài tâm cơ, mà bố trí ra một cái phong ấn kết giới không đáng giá tiền.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu phủ định suy nghĩ này của mình. Theo hành động lúc trước của Yến Truy Tinh, thì có thể nhìn thấy được, hắn vẫn còn một điểm mấu chốt, nếu không phải dưới tình huống bất khả kháng, Yến Truy Tinh sẽ không dẫn quần ma sang tàn sát bừa bãi nhân gian, dù sao nhân gian vẫn còn thân nhân của hắn. Trừ phi hắn có năng lực chỉ huy quần ma, nếu không khai mở phong ấn, đối với hắn một chút tru đãi cũng đều không có.
 
"Yến huynh, oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt, tốt nhất ngươi hãy chết ở bên trong đó đi!" Dược Thiên Sầu ngắm nhìn phong ấn môn khẩu Ma giới nói thầm một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa. Bởi nếu Yến Truy Tinh quay về, cũng chẳng phải là chuyện tình một sớm một chiều, hắn đi là chuyện tốt, ít nhất nhân gian tạm thời sẽ không cần phải lo lắng thêm nữa. Theo sau Dược Thiên Sầu liền lắc mình, lao lên khỏi mặt hồ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
"Nàng thế nào rồi?" Bên trong gian phòng của Phù Dung, Dược Thiên Sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu sau, mới hỏi ra những lời này. Người trong câu hỏi kia không phải ai khác, mà chính là Bách Mị Yêu Cơ, vẫn luôn khiến cho hắn phải rối rắm bấy lâu nay.
 
Phù Dung đứng phía sau, ôm lấy cánh tay hắn, khẽ lắc đầu nói: "Thoạt nhìn giống như nàng không đem chuyện đó để vào trong lòng. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, nụ cười của nàng không còn vui tươi như trước kia nữa."
 
"Đâu cần phải cố chấp như thế chứ!" Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, nhưng không hiểu là đang nhắc nhở chính mình, hay là nhắc nhở Bách Mị Yêu Cơ.
 
Phù Dung quay sang nhìn hắn, trầm ngâm thêm chốc lát. Cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: "Có thể đem chuyện của hai người, kể cho ta nghe được không?"
 
"Khi đó ta vừa mới bước chân vào tu chân giới..." Có thể đúng lúc đang nhớ tới những chuyện xưa. Nên Phù Dung vừa hỏi, Dược Thiên Sầu liền uyển chuyển nói ra, ngữ khí có điểm bất đắc dĩ.
 
Sau khi nghe xong, Phù Dung mới lặng lẽ nói: "Xem ra Diệp tỷ đúng là rất thích
 
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //thegioitruyen.com/
 
Ngươi."
 
Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu không hồi đáp.
 
T£Nàng vì ngươi mà đã buông bỏ chức chưởng môn tôn sư ah!" Phù Dung khẽ nhắc nhở một câu, theo sau lại nói ra một câu bao hàm triết lý: "Ngươi đối với chính mình không tin tưởng, hay là đối với nàng không tin tưởng? Bất quá ta cảm giác ngươi không hề ghét bỏ nàng ta."
 
Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc, quay đầu sang ngắm nhìn Phù Dung, theo sau khẽ mỉm cười: "Đều nói người hay trầm mặc, mới chính là người biết quan sát tinh tế, ta dường như đã coi nhẹ nàng rồi."
 
Phù Dung nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu, theo sau mới ngẩng đầu lên, lảng tránh nói: "Ngươi vẫn là đi thăm Diệp tỷ một chút đi!"
 
Dược Thiên Sầu chần chừ hồi lâu, sau đó mới gật đầu nói: "Chúng ta cùng đi."
 
Sở dĩ hắn kêu Phù Dung đi cùng, là bởi vì hắn không muốn một mình đối diện với Bách Mị Yêu Cơ, nhưng sau khi hắn mở cửa gian phòng của Bách Mị Yêu Cơ ra, thì mới phát hiện, đám nữ nhân đều đang líu ríu bên trong phòng rồi.
 
Nhìn thấy Dược Thiên Sầu bước vào, mấy nữ nhân đều liếc qua người hắn, rồi sau đó chuyển sang nhìn Bách Mị Yêu Cữ. Nhưng sau khi nhìn hai người bước vào xong, diễn cảm trên mặt Bách Mị Yêu Cơ, vẫn bình thản tươi cười như cũ. Điều này khiến cho Dược Thiên Sầu có điểm chột dạ, cười nói: "Đều ở trong này sao! Ha ha! Vậy mấy người tán gẫu đi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa."
 
"Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi!" Tử Y nghe vậy, liền nhảy dựng lên phàn đối.
 
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Hiện giờ Tuyệt Tình Cung thời khắc nào cũng đang theo dõi chúng ta, các ngươi đi ra ngoài sẽ không quá phương tiện, chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi!"
 
"Mỗi ngày ở trong phòng rất khó chịu ah! Phi thường không có ý nghĩa gì." Tử Y than thở nói.
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn chúng nữ, hơi chần chừ nói: "Nếu không ta dạy cho các ngươi một trò chơi này, rất độc đáo?"
 
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, Tử Y nhãn tình sáng lên, không ngừng hoan hô nói: "Hảo! Hao..."
 
"Các ngươi chờ ta một lát." Dược Thiên Sầu nói xong, cả người liền biến mất, ước chừng nửa canh giờ sau, hắn lại mang theo một chiếc hộp gỗ tiến vào, đi tới giữa gian phòng khách mới mở ra, đổ rầm rầm một đống quân cờ hình chữ nhật màu tím xuống bàn. Chúng nữ hiếu kỳ vây quanh đến, diễn cảm trên mặt đều hoài nghi, không biết những thứ này để làm cái gì.
 
Tử Y cầm một quân hình chữ nhật lên, xem mà níu lưỡi nói: "Đây không phải là dùng tử trúc làm ra hay sao? Ngươi chặt trúc tía của sư phụ ta?"
 
Vừa rồi Dược Thiên Sầu đúng thật là đã đi một chuyến đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, làm ra thứ đồ chơi này. Nhưng hắn lại không cho là đúng giải thích: "Nhiều trúc tía như vậy, lại không thể ăn, chặt một hai gốc thì đã làm sao...Ngươi dài dòng cái gì,
 
Không muốn chơi thì bước qua một bên đi."
 
"Ai nói ta không muốn chơi, nhưng nếu sư phụ biết chuyện, nhất định là sẽ trách mắng ah!" Tử Y dẩu môi lên nói, theo sau nàng mới phát hiện trên bề mặt những quân hình chữ nhật này có khắc đủ loại hoa văn. Lúc này liền dùng quái thanh nói: "Tám vạn, ba vạn, đông...Mấy chữ này biểu thị cho cái gì?"
 
"Trung, một vạn, nam..." Chúng nữ cũng cầm mấy quân hình chữ nhật lên xem, sau đó dùng ánh mắt hồ nghi xen lẫn tò mò nhìn nhau. Có vẻ như không ai biết, Dược Thiên Sầu đang muốn làm gì.
 
Dược Thiên Sầu binh thản ngoắc tay hướng chúng nữ giải thích: "Thứ này kêu là mạt chược, hiện giờ ta sẽ dạy các ngươi phương pháp chơi..."
 
Sau khi dạy chúng nữ cách nhận thức quân mạt chược, cùng phương pháp chơi. Bốn người Bách Mị Yêu Cơ, Nhan Vũ, Phù Dung cùng Võ Lập Tuyết liền ngồi thành một bàn, Dược Thiên Sầu đứng bên ngoài chỉ điểm...
 
Bằng vào ngộ tính của mấy người, hơn nữa có danh sư Dược Thiên Sầu đứng ngoài chỉ điểm, khoảng hai canh giờ sau, chúng nữ đã thành thục phương thức chơi cái trò mạt chược này!
 
Dược Thiên Sầu đứng ngoài quan sát, phát hiện không có sai lầm gì xong, liền hướng mấy người chào hỏi: "Ta còn chuyện tình cần phải đi giải quyết, các ngươi chậm rãi chơi nhé. Nếu như muốn, thì có thể dùng linh thạch đặt cược cho mỗi ván bài..."
 
Chúng nữ đang chăm chú chơi, như thế nào còn tâm tư quản đến hắn, nhất tề đều "ân" một tiếng, cũng có người phất tay, ý bảo ngươi bận việc thì cứ đi thôi! Dược Thiên Sầu diễn cảm xám xịt, cũng không biết dạy cho các nàng chơi trò mạt chược này, là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
 
Khẽ lắc đầu đang muốn ly khai, thì Tử Y đứng bên ngoài kéo hắn lại, ai oán nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi dạy chúng ta cách chơi năm người trò này đi! Một mình ta đứng bên ngoài xem không có ý nghĩa ah!"
 
Dược Thiên Sầu nhìn nàng hồi lâu sau, mà không biết phải nói cái gì, khẽ phất tay giải thích: "Trò này chỉ chơi được bốn người thôi."
 
Theo sau vội vàng ly khai, không thèm quản đến Tử Y đang dùng ánh mắt ai oán nhìn theo bóng lưng của hắn. Nhan Vũ định đứng lên, đưa tiễn hắn, nào ngờ Võ Lập Tuyết dùng hai tay che bài, dẩu môi lên nói: "Nhan tỷ tỷ, không được phép nhìn lén bài ah!"
 
Nhan Vũ nghe vậy thì không khỏi giật mình, đành phải ngồi xuống tiếp tục chơi bài. Còn những người khác thì hết sức chăm chú, căn bản là không ai biết Dược Thiên Sầu đã ly khai rồi.
 
"Đánh! Tuyết nhi tỷ tỷ mau đánh đi, mau đánh đi." Trong gian phòng bỗng nhiên vang lên tiếng hét chói tai của con Dã Kê, Dược Thiên Sầu đang đi bên ngoài cũng phải dừng chân, sau khi kịp phản óng, thì không khỏi vươn tay lên trán lau mồ hôi lạnh, âm thầm thổn thức không thôi. Không ngờ con tiểu phượng hoàng này cũng hiểu cách chơi mạt chược ah!