Tinh Thần Châu

Chương 984: Pháp chỉ của Tiên Đe




Sau khi quan sát tình hình đám tiểu thải chu xong, Dược Thiên Sầu liền quay về Thiên Hạ thương hội, mới vừa từ bên trong gian phòng trên tầng lầu hai mươi hai bước ra, thì đã nhìn thấy Vi Xuân Thu, Vân Bằng cùng Đại mình Luân đang đứng ngoài hành lang nói chuyện phiếm. Dược Thiên Sầu nao nao, Đại mình Luân người này chính là nhân vật, nếu vô sự sẽ không tiến vào điện tam bảo, một khi đã tới đây thì chắc chắn là phải có sự tình. Lúc này vừa bước tới, vừa ôm quyền cười nói: "Khách quý, khách quý, bái kiến chấp chưởng Đại mình Luân."
 
Đại mình Luân vừa gật đầu, đang muốn lên tiếng nói chuyện thì đã nghe từ phía bên kia hành lang truyền đến thanh âm cứng rắn, giống như có thứ gì đó đập xuống mặt bàn. Tiếp theo vang lên một tiếng: "Đánh!"
 
Mẹ nó! Người nào nhân phẩm kém như thế, đánh bài mà cũng cần phải kêu lớn tiếng đến như thế hay sao? Dược Thiên Sầu diễn cảm trên mặt cứng đờ, muốn bước tới giải thích, nhưng liền đã phát hiện ra, ba người này đứng ở đây lâu rồi, cho nên tập mãi cũng thành thói quen, không hề cảm thấy kì quái, hiển nhiên động tĩnh này không phải là lần đầu nghe thấy.
 
"Ha ha! Mấy nữ nhân trong nhà không hiểu chuyện, đáng chê cười mất rồi..." Dược Thiên Sầu còn chưa nói xong, phía bên kia hành lang, lại truyền ra thanh âm của Tử Y kích động hét lên: "Khanh khách, Tuyết nhi muội muội thua rồi. Ha ha! Lợi thế của ngươi không còn nữa, mau nhường chỗ cho Vũ tỷ thượng bàn đi."
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, Tử Y cũng đang chơi bài hay sao?
 
"Phượng hoàng muội muội, đều tại ngươi. Nếu ngươi không kêu ta đánh, thì Tử Y đâu thể nào ăn quân của chúng ta." Đây là thanh âm của Võ Lập Tuyết.
 
"Tuyết nhi tỷ tỷ, ta không phải cố tình." Đây là thanh âm của con quái điểu kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Bốn nam nhân đứng bên ngoài nghe ngóng thêm hồi lâu, khẽ đưa mắt nhìn nhau. Đại mình Luân cau mày nói: "Đánh cái gì sao?"
 
Vi Xuân Thu lắc đầu giải thích: "Ta cũng không biết các nàng đang đánh cái gì, mà cơ hồ đều đánh một hai ngày nay rồi, còn chưa ngừng nghỉ. Dược Thiên Sầu, rốt cuộc mấy nữ nhân kia đang làm cái gì đó?"
 
Dược Thiên Sầu lúng túng giải thích: "Các nàng đang chơi mạt chược.., ách, là một loại trò chơi giải trí trong những lúc sầu muộn."
 
Vừa nghe nói như thế, thì ba người mới tỏ ra thông suốt. Lúc này Vi Xuân Thu hai mắt tỏa sáng nói: "Trò chơi gì mà có thể đánh suốt hai ngày không dừng tay? Đi, chúng ta mau qua bên đó xem một chút."
 
Đại mình Luân cùng Vân Bằng liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng có điểm hiếu kỳ, ôm thêm lòng mở mang kiến thức, cho nên cùng đi theo. Dược Thiên Sầu trợn mắt há mồm nhìn ba người rời đi, sau khi giật mình bừng tỉnh, mới vội vàng chạy theo tiếp đón ba người.
 
Vừa bước vào trong gian phòng đang phát ra thanh âm huyên náo, thì đã thấy bốn nữ nhân ngồi vây xung quanh một chiếc bàn. Ba người Vi Xuân Thu càng phát ra tính tò mò, sôi nổi bước tới gần quan sát. Dược Thiên Sầu không biết phải nói như thế nào, nghĩ thầm, mấy nữ nhân này chẳng lẽ chơi suốt không thèm dừng tay hay sao? Lúc này liền bước qua, ho khan một tiếng nói: "Trước tiên dừng tay đã, mau đứng lên bái kiến chư vị tiền bối đi nào."
 
Chúng nữ vừa ngẩng đầu nhìn, liền vội vàng đứng lên hành lễ, bất quá vẫn không quên đem bài của mình cài xuống, Dược Thiên Sầu chứng kiến hành động này thì mí mắt không khỏi co giựt, lại ho khan vài tiếng, hướng các nàng giới thiệu Đại mình Luân cùng Vân Bằng, về phần Vi Xuân Thu thì các nàng đều biết qua rồi.
 
"Không cần đa lễ, các ngươi chơi tiếp đi, ta đứng bên ngoài xem là được rồi." Vi Xuân Thu làm chủ, hướng chúng nữ đè tay xuống, theo sau đi tới gần chiếc bàn, cầm một quân cờ hình chữ nhật lên ngắm nghía, tìm hiểu xem rốt cuộc nó là thứ đồ chơi gì. Nào ngờ con Dã Kê đóng trên bả vai Võ Lập Tuyết đột nhiên quát: "Thanh biên bức, mau buông xuống cho ta, không cho phép ngươi nhìn lén bài."
 
"Ách..." Vi Xuân Thu giật mình sửng sốt, nhưng lời nói của Dã Kê đối với hắn dường như cũng phát sinh tác dụng. Vì thể đành phải ngượng ngùng đem quân cờ đặt trở về chỗ cũ.
 
Đại mình Luân có chút tò mò liếc mắt nhìn Dã Kê, phát hiện ra tu vi của nó chưa đến Tiên cấp, nhưng trong miệng đã phun chân ngôn. Lúc này liền phán định nó là yêu tu bình thường. Bởi vì hắn chưa từng gặp qua phượng hoàng bao giờ.
 
Thấy chúng nữ chơi không tự nhiên lắm, nên Đại mình Luân cũng không còn hứng thú quan sát nữa. Lúc này quay sang Dược Thiên Sầu nói: "Chúng ta ra ngoài thôi, ta tìm ngươi là có chuyện muốn chuyển cáo."
 
Theo sau bốn nam nhân liền bước ra ngoài.
 
Dược Thiên Sầu vừa đi vừa hỏi: "Không biết chấp chưởng Đại mình Luân tìm vãn bối là có chuyện gì?"
 
Đại mình Luân bỗng nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đánh giá thêm chốc lát. Theo sau liền trầm giọng nói: "Ta phụng chỉ Tiên Đế, mà đến tìm ngươi."
 
"A..." Dược Thiên Sầu hét lên một tiếng kinh hãi, trong lòng xuất hiện vô số ý niệm. Thoáng liếc mắt nhìn sang Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu, chứng kiến diễn cảm trên mặt hai người có chút quái dị, hiển nhiên là biết Tiên Đế tìm mình làm chuyện gì. Lúc này hồ nghi nói: "Tiên Đế tìm ta? Chuyện này không có khả năng xảy ra đi! Chấp chưởng phải chăng là đang nói đùa hay sao?"
 
"Không phải chuyện đùa." Đại mình Luân cau mày nói: "Những chuyện không nằm trong quy củ, ta sẽ không nói! Tiên Đế truyền pháp chỉ, muốn ngươi ở trong ngày hôn lễ của Tiên Đế cùng Tiên Hậu Cơ Vũ dâng tặng lễ vật, không được phạm sai lầm!"
 
Dược Thiên Sầu mồm miệng há hốc ra, một lúc lâu sau mới hiền như khúc gỗ nói: "Chuyện này là như thế nào ah!"
 
Đại mình Luân ngập ngừng giải thích: "Lộ cô nương sau khi được Cơ Vũ Tiên Hậu dẫn đi, Cơ Vũ Tiên Hậu rất thích khúc nhạc mà nàng đàn hát, sau từ trong miệng nàng biết được, cầm khúc đó đều là do ngươi sáng tác, nên đã thỉnh cầu Tiên Đế truyền pháp chỉ, để ngươi sáng tác một khúc nhạc lưu danh bách thế tặng người, vào trong ngày hôn lễ. Chuyện tình này không phải trò đùa, bởi vì nó liên quan đến thể diện của Tiên Đế, nên Tiên Đế đã đích thân đến nơi ở của Cơ Vũ Tiên Hậu, nghe qua những khúc nhạc do Lộ cô nương đàn hát, kết quả phi thường hài lòng, khen không ngớt lời, cũng thổi phồng Cơ Vũ Tiên Hậu quả nhiên là có nhãn quang. Sau khi xác nhận những khúc nhạc kia là do ngươi làm ra, liền lập tức triệu ta đến...Sự tình chính là như vậy!"
 
"Ha ha!" Vi Xuân Thu mang theo ngữ khí trào phúng cười nói: "Dược Thiên Sầu,
 
Nhận thức ngươi thời gian dài như vậy, ta như thế nào chưa từng thấy qua ngươi múa bút hành văn chơi trò nho nhã bao giờ? Thật đúng là xem người không thể nhìn tướng mạo ah!"
 
Vân Bằng cũng kinh ngạc gật đầu tán thành ý lời nói này.
 
Dược Thiên Sầu đương trường trắng mắt khinh thường lườm hắn một cái. Theo sau nghiến răng nói: "Lộ Nghiên Thanh, ngươi dám hại lão tử nữa sao!"
 
Kỳ thật lần này Lộ Nghiên Thanh đúng là oan uổng. Bởi vì trên thực tế, đầu sỏ chân chính gây nên chuyện này là Ngạc Tiên Quân, Cơ Vũ theo trong miệng Ngạc Tiên Quân mà biết được tài năng của hắn. Sau đó chỉ là nhờ Lộ Nghiên Thanh xác thực xuống mà thôi.
 
"Dược Thiên Sầu, chuyện này không cần biết ngươi có nguyện ý hay không. Nhưng nếu Tiên Đế đã truyền pháp chỉ, khắp Tiên giới này không một ai dám làm trái ý nguyện của hắn. Nếu ngươi không chấp hành theo pháp chỉ, thì hậu quả sẽ...Ngươi tự mình suy nghĩ đi." Đại mình Luân hừ lạnh nói: "Nhưng nếu ngươi làm cho Tiên Đế cao hứng, đến lúc đó tru đãi của ngươi cũng sẽ có rất nhiều."
 
"Ưu đãi ai mà không muốn chứ!" Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười nói: "Nhưng ta vô phúc tiêu thụ ah! Muốn ta làm ra nhạc khúc lưu danh bách thế, đâu không phải là đang đùa giỡn hay sao! Ta không có bản lĩnh cao cường như thế."
 
Xem hắn không giống như đang nói láo, ba người đưa mắt nhìn nhau. Theo sau Đại mình Luân khẽ cau mày hỏi: "Phải chăng vị Lộ cô nương kia đã nói dối, khúc nhạc kia căn bản không phải là do ngươi thủ bút? Chuyện này ngàn vạn lần phải cần thẩn, hiện giờ đã không còn là chuyện tình riêng của ngươi nữa rồi. Nếu xảy ra chuyện, hai người đều phải liên lụy ah!" Ngón tay khẽ chỉ về phía Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng.
 
"Ta..." Dược Thiên Sầu giật mình, vô lực đáp: "Đúng là do ta làm ra, nhưng ta không kêu nàng đi chung quanh tuyên dương ah!"
 
Nghe hắn nói như vậy, Đại mình Luân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nếu là ngươi thủ bút, vậy ngươi đành phải cố gắng hết sức mà thôi! Cũng không cần phải nghĩ ra ngay bây giờ, ngày tổ chức hôn lễ còn cách khoảng chừng nửa năm thời gian nữa à." Tiếp theo lại bao hàm thâm ý mỉm cười nói: "Chuyện này đối với ngươi chính là tru đãi lớn lao, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra hay sao?"
 
"Ưu đãi gì?" Dược Thiên Sầu ngần người hỏi.
 
Đại mình Luân nhàn nhạt nói: "Tiên giới có bao nhiêu người nhận được pháp chỉ của Tiên Đế đây? Có đạo pháp chỉ này trong tay, còn ai dám động tới ngươi đây? Hơn nữa thế lực Tiên Cung cũng phải xuất lực trợ giúp ngươi, chẳng lẽ điểm này còn không phải là tru đãi lớn lao hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu nhất thời hai mắt bừng sáng lên, trầm ngâm nói: "Nói theo cách khác, trong khoảng thời gian này, không có người nào trong Tiên giới dám động tới ta?"
 
Đại mình Luân cau mày: "Còn chưa tới mức đó, bất quá chỉ cần không phải là chuyện tình quá phận..."
 
Hắn còn chưa nói xong, thì Dược Thiên Sầu đã vung tay áo gầm lên: "Tuyệt Tình Cung! Con mẹ các ngươi! Mau giúp ta san bằng Tuyệt Tình Cung trước đi."