Tinh Thần Châu

Chương 993: Dục thù lừa gạt lòng người




"Đại nhân nghe lầm rồi." Mục Thiên Kiều bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Là ta thấy phụ thân trường kỳ ở đây cũng không phải biện pháp hay, để người quay về Tứ Thông thương hội lo lắng phát triến mới đúng."
 
Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến cho Mục Binh biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nữ nhi có chút ai oán, hắn cảm giác nữ nhi bởi vì mình nhiều lời nhắc đến Dược Thiên Sầu dăm ba câu mà đã mất hứng, đây là đang muốn đuổi mình quay trở về. Điều này càng khiến cho nội tâm của hắn phát ra ghen ghét với Dược Thiên Sầu...
 
"Nga!" Ô Hùng không ý kiến gì, thản nhiên liếc nhìn qua Mục Binh, cùng giao tiếp với vị nhạc phụ đại nhân này một khoảng thời gian xong, đối với nhân phầm con người này hiển nhiên là đã nhìn thấu. Cho nên khẽ cười nói: "Phu nhân quá lo lắng rồi, nhạc phụ tự nhiên sẽ an bài cho người khác thay thế giải quyết chuyện tình bên trong Tứ Thông thương hội, không cần quay về làm gì. Nếu như cảm thấy không ổn, không bằng đem Tứ Thông thương hội đóng cửa đi, ở Mê Huyễn Tiên Thành đăng kí thêm một cái thương hội khác nữa, như vậy sẽ gần gũi nhau hơn. Nếu nhạc phụ tán thành phương pháp này, ta sẽ liên hệ với chặp chưởng Đại mình Luân, nhiều ít sẽ phương tiện hơn một chút."
 
"Hảo! Biện pháp này của Đại Thống Lĩnh rất hay." Mục Binh vui vẻ ra mặt nói.
 
"Không được!" Bỗng nhiên Mục Thiên Kiều lên tiếng phản đối. Theo sau đứng dậy, hai mắt hàm sát nhìn chằm chằm Mục Binh, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ phụ thân đã quên mẫu thân chính là bởi vì Tứ Thông thương hội mà chết hay sao? Chẳng lẽ phụ thân không nghĩ đến tình cũ, mà muốn đóng cửa Tứ Thông thương hội ư?"
 
Khuôn mặt nàng đã biến thành trắng xanh, nhất là khóe mắt toát lên tầng lệ quang, xưa nay nàng luôn luôn kiên cường, chưa khóc bao giờ. Kỳ thực nàng còn một câu nữa mà chưa nói ra, nếu không phải vì Tứ Thông thương hội, nếu không phải bởi vì mẫu thân trả giá quá lớn cho Tứ Thông thương hội, thì chính mình cũng không có kết cục như ngày hôm nay.
 
Tứ Thông thương hội là do mẫu thân dùng cái chết để duy trì. Ở trong lòng nàng chính là địa phương không cho phép tiết độc!
 
Trong lương đình nháy mắt liền yên tĩnh xuống, Mục Binh diễn cảm xấu hổ đứng như trời trồng. Ngay cả Ô Hùng cũng sững sờ không thôi, Mục Thiên Kiều ở trước mặt hắn luôn là người phụ nữ hiền lành dịu dàng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng phát hỏa lớn đến như thế, hơn nữa đối tượng còn là phụ thân của nàng. Sau khi Ô Hùng phục hồi tinh thần, trong lòng càng vui mừng hơn, từ chuyện này thì có thể thấy được nàng là một người trọng tình trọng nghĩa, chính bản thân mình không có nhìn lầm người ah!
 
Theo sau mới đứng lên, bước tới bên người Mục Thiên Kiều, nắm tay nàng an ủi: "Phu nhân đừng nóng nảy! Nếu phu nhân không muốn thì..."
 
Còn chưa nói dứt lời, liền đã quay sang Mục Binh nói: "Ta xem chuyện này vẫn là không bàn đến nữa. Nhạc phụ hãy an tâm kinh doanh ở Tứ Thông thương hội, nếu cần gì thì cứ lên tiếng, nằm trong khả năng ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Đợi ngày sau Tứ Thông thương hội khếch trương lên, sẽ thành lập thêm phân đà ở Mê Huyễn Tiên Thành cũng không muộn. Nhạc phụ cảm thấy phương án này như thế nào?"
 
Nếu Ô Hùng đã phán như thế, bản thân Mục Binh còn lời gì để nói, liền xấu hổ gật đầu. Hắn cũng không dám lưu lại đây cho bầu không khí thêm nặng nề, mà nhìn hai người mỉm cười nói: "Vừa lúc nhớ ra ở Tứ Thông thương hội còn có chuyện tình cần giải quyết. Ta quay về trước đây."
 
Ô Hùng thấy Mục Binh xấu hổ xin cáo lui, trong lòng cũng ngượng ngùng không thôi, dù sao người đưa ra ý kiến này cũng chính là mình. Cho nên khoát tay nói: "Ta tiễn nhạc phụ đại nhân ra ngoài!"
 
Nhìn hai nam nhân rời đi, Mục Thiên Kiều cắn răng, nước mắt bất tri giác theo khóe mắt rơi xuống. Những điều nàng khuyên giải, mà phụ thân chẳng thèm ngó ngàng tới... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Đưa Mục Binh ra ngoài đại môn xong, Ô Hùng nhìn Mục Binh sắc mặt xám như tro tàn, đạm nhạt cười nói: "Đều là người một nhà, lời của phu nhân nói, nhạc phụ đừng để vào trong lòng. Nàng đối với ngài không hề có ác ý, điều này ngài biết chứ!"
 
Mục Binh khóe miệng hơi co giật, trầm ngâm hồi lâu sau mới lên tiếng: "Chuyện tình không phải là như thế. Sở dĩ nàng phát bực lên.., chính là bởi vì tên Dược Thiên Sầu kia thôi."
 
"Dược Thiên Sầu?" Ô Hùng ngần ra, trong lúc nhất thời không hiểu nổi, chuyện này vì sao còn liên quan đến Dược Thiên Sầu. Cho nên kinh ngạc hỏi: "Quan hệ gì tới Dược Thiên Sầu?"
 
"Lúc trước nàng vẫn bình thường, nhưng ngay khi ta nhắc đến hành động vô lại của Dược Thiên Sầu ở Mê Huyễn Tiên Thành, thì nàng liền mất hứng. Cho nên mới nổi cáu đuổi ta quay trở về ah!" Mục Binh diễn cảm buồn bã giải thích nói.
 
Ô Hùng mắt lóe tinh quang, hờ hững nhìn Mục Binh hỏi: "Ngài nói cho ta chuyện này là muốn gì?"
 
"Đại thống lĩnh đừng hiểu lầm, không phải như ngươi nghĩ đâu." Mục Binh xua tay liên hồi, tự nhiên hắn sẽ không nói mình đang muốn mượn đao giết người. Mà chỉ thở dài giải thích: "Đại thống lĩnh có điều này còn chưa biết, lúc trước Dược Thiên Sầu kia đặt chân vào trong Tứ Thông thương hội của ta, hắn đã từng theo đuổi Thiên Kiều, ta liếc mắt liền nhìn ra gẫ tiểu tử này không phải là cái hạng người gì tốt lành. Vì thế kiên quyết phản đối, Thiên Kiều đối với hắn cũng không nhìn vào trong mắt, nhưng gã tiểu tử kia khăng khăng không dứt bỏ ý niệm, vẫn còn chút động tâm với Thiên Kiều ah!"
 
Một cỗ sát khí không thề nào kiềm chế nổi, từ quanh người Ô Hùng tản xuất ra. Thử hỏi có nam nhân nào nghe thấy chuyện tình, nữ nhân của mình bị người khác ve vãn mà không phẫn nộ đây chứ? Sau khi ánh mắt lóe ra tinh quang, mới nhớ tới đêm tân hôn Mục Thiên Kiều đã vương lạc hồng*, dường như nàng chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với mình. Cho nên sát khí chậm rãi thu liêm vào, thản nhiên nói: "Nhạc phụ, chuyện đã qua không cần phải nhắc tới, nếu không đối với ai đều cũng không tốt lắm đâu. Huống chi ta không phải là người thích truy cứu những chuyện đã qua." (*: Máu trinh)
 
Mục Binh hơi sững sờ, không nghĩ ra Ô Hùng có thể binh thản như vậy. Bất quá vẫn trầm giọng nói: "Nhưng ta sợ hắn sẽ nói hươu nói vượn, làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thiên Kiều. Người làm cha mẹ như ta, sao có thể để cho chuyện tình này phát sinh, nếu có chút manh mối, liền sẽ phải nghĩ biện pháp vùi dập ngay lập tức."
 
Ô Hùng ngần ra, có chút hồ nghi nói: "Ngài muốn giết chết hắn?"
 
Mục Binh dùng sức gật đầu, nhưng Ô Hùng đã nhướng mày nói: "Nhạc phụ đừng liều lĩnh, ngày hôm nay Dược Thiên Sầu đã nhận được pháp chỉ của Tiên Đế, nếu xảy ra chuyện gì, thì không phải ta và ngài có khả năng gánh vác nổi."
 
"Nhưng ta nghe nói hắn đang tới Minh Giới. Nếu như hắn xảy ra chuyện ở Minh Giới, thì ta và ngươi sẽ chẳng có quan hệ gì?" Mục Binh thần tình âm hiểm, nhìn Ô
 
Hùng gằn từng chữ nói.
 
Ô Hùng có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Mục Binh, không nghĩ ra con người này còn tâm cơ đến vậy, lúc trước đúng thật là đã coi thường hắn rồi. Trầm ngâm hồi lâu sau, Ô Hùng mới bình thản nói: "Nhạc phụ đại nhân vẫn là nên buông tha ý niệm này đi! Bên cạnh hắn ngày hôm nay đã có Thương Vân Tín bảo hộ, hiện giờ tu vi của Thương Vân Tín đã tới cảnh giới Tiên Đế trung kỳ, hơn nữa còn luyện thành tuyệt kĩ nổi danh Bạt Kiếm Thức - Tam Kiếm Hợp Nhất của Tuyệt Tình Cung, đừng nói nhạc phụ đại nhân, ngay cả bản thân ta cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của hắn đâu."
 
Tuy trong lời nói là khuyên can, nhưng hôm nay Mục Binh giống như tâm ý tương thông, đã nghe ra một hàm ý khác trong lời nói này của Ô Hùng.
 
Cho nên thường nói, có đôi khi cừu hận quả thật đúng là lực lượng không hề tầm thường, nó sẽ khiến cho con người ta càng trở nên cường đại hơn. Lúc này chỉ thấy Mục Binh cười lạnh nói: "Thương Vân Tín và hắn có thù giết cháu, ta cũng không tin Thương Vân Tín sẽ buông bỏ thù hận trong lòng, mọi thời khắc đều bảo hộ bên người của Dược Thiên Sầu. Huống chi, Minh Giới hỗn loạn, nếu Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn, Thương Vân Tín có năng lực làm được cái gì."
 
Lời này vừa nói ra, Ô Hùng càng cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi cao thấp đánh giá Mục Binh thêm lần nữa, người có tâm cơ thủ đoạn như thế này, vì sao lại kinh doanh Tứ Thông thương hội sa sút đến vậy? Vốn hắn muốn thăm dù Mục Binh một chút xem, năng lực của người này như thế nào. Nếu quả thật có năng lực thì mới để cho hắn hành sự, còn nếu không có năng lực, thì sớm phải triệt bỏ suy nghĩ của hắn, tránh để ngày sau rước lấy những điều phiền toái không cần thiết.
 
Nhưng không nghĩ ra Mục Binh còn là một người có tâm cơ thủ đoạn. Bất quá Ô Hùng vẫn muốn thăm dò thêm chút nữa, cho nên khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói: "Coi như thời gian Thương Vân Tín sơ suất, thì ra tay hành động. Nhưng tên kia cũng có chút bản lĩnh đó, nhạc phụ đại nhân nghe nói qua trận chiến ở Sinh Tử Cương chứ. Sợ rằng người bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn đâu."
 
Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, chính là đang nói Mục Binh ngươi không phải là đối thủ của Dược Thiên Sầu.
 
"Ta không phải là đối thủ của hắn cũng không sao. Nhưng người chết vi tiền, chim vì ăn mà bỏ mạng. Nếu xuất tiền, chắc là sẽ không thiếu người có thể làm đối thủ của hắn." Mục Binh âm hiểm cười nói.
 
Ô Hùng nguyên bản là sợ hắn làm mạnh bạo, sẽ liên lụy tới chính mình. Nhưng sau khi nghe nói, hắn không đích thân ra tay thì mới an tâm xuống. Lúc này chỉ nhàn nhạt cười nói: "Xem ra trong lòng nhạc phụ đã hạ quyết tâm muốn đến Minh Giới rồi. Nhưng Minh Giới hỗn loạn, tiểu tế quả thực là lo lắng tới an nguy của nhạc phụ đại nhân. May mắn tiểu tế là Đại Thống Lĩnh xử lí những chuyện tinh bên ngoài của Tiên Cung, cho nên cùng Hắc mình Đại Quân của Minh Giới có giao tình không cạn. Nếu nhạc phụ gặp phiền toái gì, thì hãy tìm Hắc mình Đại Quân xin trợ giúp, nói cho bọn hắn biết ngài là nhạc phụ của ta. Nhất định bọn hắn sẽ dốc lòng trợ giúp."
 
Mục Binh nghe vậy thì càng mừng rõ, Tứ Thông thương hội của hắn đã từng qua Minh Giới buôn bán, hiển nhiên là biết uy danh hiển hách của Hắc mình Đại Quân. Nếu có Hắc mình Đại Quân tương trợ, coi như Dược Thiên Sầu có thêm Thương Vân Tín bảo hộ, muốn giết hắn cũng đơn giản thôi. Nhất thời tin tưởng gia tăng, chắp tay nói: "Đại thống lĩnh bận nhiều chuyện, khó có được thời gian nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy thêm nữa, cáo từ!"