Tinh Thần Châu

Chương 996: Dám đánh lén lão tử




Thương Vân Tín nhất thời không nói gì, nghiêng đầu nhìn qua, ngay địch nhân là ai cũng không biết rõ ràng, ngươi lại dám mắng trước, vạn nhất gặp phải vị cao thủ nào không thể trêu vào, chẳng phải ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
 
Nhưng vẻ khách khí của hắn lại không được người ta để ý tới, nhưng hiện tại tiếng cười kỳ quặc kia đột nhiên bị ngừng bặt, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, đánh giá người nọ chính bị tên tiểu tử này mắng mỏ mà dừng cười. Thương Vân Tín không khỏi có chút buồn bực, xem ra người này đối xử với người khác luôn luôn không hề có chút e ngại sợ hãi, chứ không phải chỉ riêng đối đãi với mình mới như thế. Nhưng nếu ở Minh Giới hắn còn không chịu thu liêm xuống, chính mình sớm hay muộn cũng sẽ bị người này liên lụy hại chết.
 
"Tiểu tử vô tri, khẩu xuất cuồng ngôn, lão phu sẽ ăn thịt ngươi ngay cả xương cốt cũng không thừa." Thanh âm mờ mịt vô tung lại từ bốn phương tám hướng vang lên, như gần như xa lại như vang bên tai.
 
"Loại người giả thần giả quỷ thế này ngươi muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn cũng vô dụng, chỉ là do thiếu bị mắng chửi, ngươi xem vừa mắng liền hiện ngay đó." Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, ngược lại hỏi Thương Vân Tín: "Bằng vào bản lĩnh của ngươi thu thập hắn hẳn là không thành vấn đề đi!"
 
Người cũng không thấy, ta làm sao biết có vấn đề hay không! Gương mặt Thương Vân Tín co rút, người như thế thật sự không thể so sánh cùng cấp bậc với chính mình.
 
Thấy hắn không nói lời nào tỏ thái độ, Dược Thiên Sầu lập tức không hề khách khí, tiến lên một bước một chân đạp lên mép thuyền phất tay hướng màn đêm quát lớn: "Lão vương bát đản, ta cảnh cáo ngươi, vị bên cạnh gia gia chính là tuyệt đỉnh cao thủ, chính là đại cung phụng Thương Vân Tín của Tiên giới đệ nhất đại phái Tuyệt Tình cung, thức thời hãy mau nhường con đường đi ra, nếu không hắn đối với ngươi không khách khí."
 
Thật chưa thấy qua người vô sỉ như vậy! Thương Vân Tín mới trừng mắt liếc hắn, lại nghe thanh âm mờ ảo vô tung "anh anh" cười lên nói: "Thật ra có nghe qua chưởng môn Vong Tình của Tiên giới Tuyệt Tình cung, còn cung phụng gì đó, chưa từng nghe thấy. Dù chính chưởng mồn Vong Tình của Tuyệt Tình cung pháp giá thân lâm, thì tính sao? Đây là Minh Giới, không tới phiên người Tiên giới các ngươi tới đây hung hăng càn quấy."
 
Lúc này Dược Thiên Sầu tấm tắc nhìn bốn phía chỉ loạn một trận, nhìn Thương Vân Tín lắc đầu nói: "Lão già kia rõ ràng là không coi ngươi ra gì a!"
 
Trên thực tế Thương Vân Tín đã muốn thừa dịp này lợi dụng cảm giác đem bốn phương tám hướng xem xét mấy lần, nghe vậy ánh mắt lóe ra nhìn bốn phía nói: "Ta cùng tôn giá không oán không cừu, không muốn cùng tôn giá phát sinh xung đột, mong rằng tôn giá dừng tay, được không?"
 
Dược Thiên Sầu nhất thời tinh thần rung lên, trong lời nói của hắn đã nghe ra điểm hương vị là lời cuối cùng, xem ra vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.
 
"Dừng tay?" Thanh âm mờ ào vô tung "anh anh" cười nói: "Chuyện cười! Ta còn không ra tay, là chính các ngươi xâm nhấp vào trong Thận Vụ đại trận của ta. Ngay cả Thận Vụ đại trận của ta đều không thể xông ra, chỗ nào có tư cách cùng ta động thủ?"
 
Thương Vân Tín hừ lạnh một tiếng, giống như Dược Thiên Sầu, một chân đạp lên mép thuyền, nhìn chằm chằm phía dưới hờ hững nói: "Các hạ ẩn thân trong Minh Hà, nghĩ ra có lẽ Thủy tộc trong Minh Hà. Hay ngươi nghĩ rằng ẩn thân trong Minh Hà ta sẽ không có biện pháp làm gì được ngươi?"
 
Minh Hà? Dược Thiên Sầu giật mình, nhanh chóng thò đầu nhìn xuống bên dưới, thật đúng là mơ hồ nhìn thấy phía dưới có một con sông thật lớn đen như mực kéo dài mênh mông tận hai đầu không thấy được biên giới, hẳn chính là Minh Hà trong miệng Thương Vân Tín.
 
Đối phương dừng một chút, hiển nhiên đối với việc Thương Vân Tín phát hiện được chỗ ần thân của mình mà có chút ngoài ý muốn, theo sau lại "anh anh" cười nói: "Lão phu không sính miệng lưỡi lợi hại với ngươi, để ngươi phá được Thận Vụ đại trận của ta rồi nói sau, phá không được cứ chờ chết!"
 
"Điêu trùng tiểu kỹ! Giết ngươi đương nhiên có thể phá." Thương Vân Tin cũng không quay đầu lại nhìn chằm chằm phía dưới, nói với Dược Thiên Sầu: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, để ta trừ xong yêu nghiệt này lại tiếp tục chạy đi." Trong lời nói của hắn đã tràn ngập sự tự tin cường đại đối với thực lực của chính mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
"Ừ ân!" Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu nói: "Ngươi tùy tiện, ta có thể tự chiếu cố tốt chính mình."
 
Chỉ thấy hai chân Thương Vân Tín nhẹ nhàng đạp một cái liền phiêu phù trên không trung, ánh mắt lạnh lùng đảo qua phía dưới, "sưu", một tiếng hóa thành một đạo lưu quang màu lam phóng thẳng xuống dưới. Dược Thiên Sầu nhanh chóng chống tay trên phi hành thơi, quỳ ngay đầu thuyền chổng mông nằm úp sấp nhìn xuống xem náo nhiệt bên dưới.
 
Mắt thấy đạo lưa quang kia khắp va chạm lên mặt sông rộng lớn, rồi đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai của Thương Vân Tín: "Tuyệt Thiên!"
 
Trong đầu Dược Thiên Sầu lập tức nhớ tới ngày ấy Vi Xuân Thu từng nói qua với mình, Tuyệt Tình cung Bạt Kiếm Thức phân chia ngũ thức, nhất thức tên Tuyệt Thiên, nhị thức tên Tuyệt Địa, tam thức tên Tuyệt Tình, tứ thức song kiếm hợp nhất, ngũ thức tam kiếm hợp nhất. Ngũ thức của Bạt Kiếm Thức Thương Vân Tín đã biết hết, như vậy lúc này Tuyệt Thiên hẳn là thức thứ nhất trong Tuyệt Tình cung Bạt Kiếm Thức.
 
Ngay khi ý niệm trong đầu hắn vừa thoáng hiện, một đạo cường quang chói mắt bỗng nhiên chiếu rọi thiên địa, tuy có bụi vụ hơi mỏng bao phủ, nhưng tình hình bốn phía có thể thấy được rõ ràng trong nháy mắt, mặt sông sóng lớn cuồn cuộn chiếu ngược lên cường quang chói mắt. Trên không trung kiếm quang mạnh mẽ cùng ảnh ngược giữa sông kịch liệt đánh vào nhau, "oanh", đêm đen yên lặng liền bị đánh phá...
 
Trong Minh Hà rộng lớn trong nháy mắt khuếch tán ra một vòng sóng mạnh thật lớn, vang ầm ầm dâng khắp bốn phương. Từ ngay giữa trung trơng tạc ra bọt nước trắng xóa ào ào dâng cao tới trăm trượng thẳng lên phi hành thơi, Dược Thiên Sầu kêu to "kháo" một tiếng sử dụng Thủy quyết đánh ra một chưởng, bọt nước mãnh liệt đang trùm tới lập tức phân tán khắp nơi, phi hành thơi bị nâng lên thật cao. Nước vốn nhu hòa nhưng có thể tạc lên bọt nước cao đến như thế, có thể thấy được uy lực một kích này của Thương Vân Tín lớn đến bao nhiêu.
 
Theo sau, Dược Thiên Sầu trơ mắt nhìn thấy dưới một kiếm của Thương Vân Tín, Minh Hà rộng chừng gần ngàn thước cơ hồ nhìn thấy được đáy sông. Mà dư kình Bạt Kiếm Thức của Thương Vân Tín còn chưa tiêu, trực tiếp oanh trên một gò đất thật lớn, "a.., một tiếng hét thảm vang lên, cả Minh Hà trong nháy mắt kể cả Thương Vân Tín đều cùng nhau bao phủ, cường quang chói mắt vừa hiện lập tức biến mất.
 
Cùng lúc đó trong không khí truyền tới sự rung động, Dược Thiên Sầu cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ thấy mông mông bụi vụ trong phạm vi lớn vang lên tiếng "ti ti" bị thổi đi, đang tụ tập xuống dưới mặt nước Minh Hà, giống nhU Minh Hà chính là một chiếc máy hút bụi thật lớn.
 
Xem ra Thận Vụ đại trận gì đó đã bị phá! Lúc này Dược Thiên Sầu không ngừng tấm tắc, thầm nghĩ không hổ là cao thủ cấp bậc Tiên Đế, dưới một kích liền có thể giải quyết vấn đề, gọn gàng, cũng không biết Thương Vân Tín có giết chết yêu quái kia hay không.
 
Còn đang cân nhắc, chợt nghe phía sau "đông" vang nhỏ một tiếng, hắn quay phắt đầu nhìn lại, đã thấy một bàn tay thật lớn đang hướng cổ mình nhanh chóng chộp tới. Dược Thiên Sầu kinh hãi, cơ hồ không chút do dự xoay tay chụp lại, một đám tinh vũ màu tím bắn ra đương trường đánh cho bàn tay chộp tới kia tan vỡ thành từng mảnh vụn.
 
"A..." Người kia hét thảm một tiếng, nhưng phản ứng cũng nhanh, bàn tay vừa bị
 
Phế, không đợi đám tinh vũ màu tím bắn trúng chính mình, liền thuấn di vọt ra ngoài vài trăm thước, quay đầu liền chạy.
 
Lúc này giữa sông lóe lên một đạo lưu quang màu lam "oanh" một tiếng lao ra mặt nước, tà tà chặn tới, nhô lên cao chặt đứt đường chạy của người kia, người vừa hiện thân chính là Thương Vân Tín.
 
Trên người đạo nhân ảnh kia đột nhiên nổ tung một trận bụi vụ nồng đậm che giấu tai mắt người, trong nháy mắt trùm về hướng Thương Vân Tín, chính bản thân hắn lại lao ra khỏi sương mù, nhằm Minh Hà lao xuống. Dược Thiên Sầu ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nhìn thấy thật rõ ràng liền giận dữ hét: "Vương bát đản, dám đánh lén lão tử, trốn đi đâu!" Một đám kiếm vũ màu tím "hưu hưu" truy tới, chính hắn cũng mặc kệ hết thảy, ném phi hành thơi thuấn di đuổi theo, trước hết giết người quan trọng hơn!
 
Đoàn bụi vụ nồng đậm cũng không biết có lực lượng gì thần kỳ, lại có thề vây khốn được Thương Vân Tín trong thoáng chốc. Chờ sau khi Thương Vân Tín lao ra bụi vụ, vừa lúc nhìn thấy phi hành thơi mất đi động lực rớt xuống, liền vung tay lên trực tiếp thu phi hành thơi, ánh mắt bỗng nhiên trành xuống phía dưới.
 
Chỉ thấy người vừa hốt hoảng chạy trốn mới lủi vào trong nước, gần trăm đạo phi kiếm màu tím đã "phanh, phanh, phanh" như súng bắn liên hồi lao theo, theo đuổi không bỏ. Dược Thiên Sầu cũng gầm lên một tiếng: "Còn chạy!" Hắn đuổi theo đồng thời mạnh mẽ đánh ra một chưởng, Minh Hà cuồn cuộn phía dưới trong nháy mắt trở nên rạng rỡ trong sáng.
 
Trên không trung đồng tử của Thương Vân Tín co rụt lại, nhịn không được hít sâu một hơi, tuy rằng có nghe nói qua truyền thuyết Dược Thiên Sầu từng đóng băng Sinh Từ Cương tại Mê Huyễn Tiên Thành, nhưng xa không rung động bằng việc tận mắt chứng kiến, một đoạn mặt sông có bề rộng chừng gần ngàn thước ngay trong nháy mắt bị đóng băng.
 
"Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi." Thanh âm ai ai thê thê từ phía dưới lớp băng truyền đến. Dược Thiên Sầu dừng trên mặt băng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới, tựa hồ đang suy nghĩ có nên hạ sát thủ hay không.
 
Thương Vân Tín thu lại thanh kiếm trong tay, bay xuống dừng trên mặt băng, nhìn thấy bên dưới lóp băng không biết nói gì. Người kia bị lóp băng bao phủ còn bị mấy trăm thanh phi kiếm màu tím bao vây, có mũi kiếm cũng đã chạm vào thân thể hắn, phỏng chừng nếu không phải Dược Thiên Sầu dừng tay đúng lúc hắn đã bị xuyên thành con nhún.
 
Kỳ thực bản thân người nọ cũng buồn bực, hắn thật không nghĩ ra, mặt sông vì sao lại kết băng, hơi thoáng một chút liền bị mấy trăm thanh kiếm bao vây. Nếu phi kiếm bình thường hắn cũng không sợ, nhưng những phi kiếm này hắn cũng đã lĩnh giáo qua, vô cùng sắc bén không nói, lại giống như trời sinh là khắc tinh của mình, một thân tu vi ở trước mặt chúng giống như không có gì, chỉ đến gần liền cảm giác được một cỗ áp chế thật mãnh liệt, không cần hoài nghi, có thể dễ dàng đánh mình thành cái sàng, chính mình căn bản sẽ không có biện pháp gì có thể ngăn trở được chúng nó.
 
"Người này là một con trai ngọc tu luyện thành công, tu vi đạt tới mình Tôn sơ kỳ, tương đương với Đại Tiên sơ kỳ của Tiên giới." Thương Vân Tín thản nhiên nói, hắn ở giữa sông hiển nhiên đã nhìn thấy được nguyên hình của đối phương.
 
"Là trai ngọc? Mình Tôn sơ kỳ?" Dược Tiên sầu nhíu mày, tựa hồ hiểu được điều gì, tiến lên vài bước, lớp băng bên dưới tan rã, cả người nhanh chóng chìm xuống. Hắn rơi xuống trước mặt người nọ bị phi kiếm vây quanh, nhìn trên dưới mấy lần, cả thân thể người kia đen gầy, bộ dạng thoạt nhìn không già lão, con mắt hoảng sợ đang quay tròn loạn chuyển. Trên người ngoại trừ phi kiếm của hắn ra, cũng có vài lỗ hổng dài hẹp tuôn máu, hiển nhiên là bị Thương Vân Tín làm bị thương.
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, run lên tay áo, một viên thanh châu xuất hiện trong tay, kẹp bằng hai ngón xuyên qua võng kiếm đưa tới bên miệng người nọ, quát: "Không muốn chết thì nuốt vào cho ta!"