Tinh Tinh Vơ Nguyệt

Chương 11: Chân tướng năm xưa




Edit: Pei Pei

Nói xong câu đó, Hoàng Đế trầm mặc rời đi.

Bạch Nguyệt Quang ngơ ngác mà quỳ gối trên long sàng, chậm rãi ngẩng mặt lên, từ trong gương đồng mơ hồ thấy được bộ dáng của chính mình.

Áo lót ngổn ngang, tóc tai rối tung, lớn bụng thấp hèn mà quỳ gối trên long sàng, khóc lóc cầu xin kẻ đã hủy hoại một đời y.

Y bây giờ, biến thành dáng vẻ như vậy sao?

Bạch Nguyệt Quang ngã ngồi trên giường, run rẩy che mặt mình.

Thân nhân của y... Y giẫm nát sự kiên cường của mình để bảo vệ cha mẹ, đến cùng vẫn phải chết dưới hoàng quyền.

Y không biết Bạch gia đến tột cùng có hay không có dính vào mưu phản, y không nghĩ ra nguyên nhân Bạch gia mưu phản.

Bây giờ... Bây giờ y còn có thể làm cái gì?

Y còn có thể hi sinh cái gì để cứu cha mẹ người thân.

Thanh âm "Kẹt kẹt" bên cửa vang lên, Hoàng Đế đi được nửa đường lại quay lại, thần sắc phức tạp nhìn người trên giường đang suy sụp sắp đổ, trầm mặc một lát mới nói: "Bạch Minh Hiên, trẫm đáp ứng ngươi, dù như thế nào cũng sẽ lưu lại tính mạng cha mẹ ngươi."

Nước mắt Bạch Nguyệt Quang chảy xuống, không kịp ngẫm nghĩ nữa, y nắm thật chặt này phao cứu mạng này, nghẹn ngào quỳ lạy: "Thần thiếp tạ hoàng thượng ân điển... Tạ ơn hoàng thượng..."

Hoàng Đế không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Nguyệt Quang, hắn nắm chặt thành quyền, khàn giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, hài tử trong bụng ngươi nếu như xảy ra chuyện gì, trẫm cũng sẽ không để Thái y viện bảo đảm hai cái dã chủng đâu."

Bạch Nguyệt Quang đã không còn quan tâm.

Y chỉ cần cha mẹ sống sót, chỉ cần Hoàng Đế chịu tha cho tính mạng cha mẹ y, sẩy thai y cũng không để tâm.

Bạch Nguyệt Quang trong hoảng hốt nhớ lại, y cũng không phải đứa trẻ của Bạch gia.

Tuổi nhỏ ký ức rất mơ hồ, nhưng y rốt cuộc cũng nhớ tới.

Y là đứa trẻ bị vứt bỏ mà Bạch lão gia cùng phu nhân vào kinh làm ăn khi ấy nhặt về, thân thể dị dạng này trong truyền thuyết chính là tai họa, người thường tránh còn không kịp.

Nhưng phu thê Bạch gia lại mang y về nhà, như ruột thịt cẩn thận che chở nuôi lớn, chưa bao giờ ghét bỏ thân thể y, cũng không sợ y sẽ đưa tới tai hoạ.

Nhưng y rốt cuộc đã mang đến cho Bạch gia tai hoạ.

Bạch Nguyệt Quang ôm chặt chính mình, mơ hồ làm đau hài tử trong bụng.

Cha mẹ y, sẽ tiếp tục sống sót...

Bệ hạ đáp ứng y, bệ hạ đã đáp ứng y... Cha mẹ y sẽ tốt thôi, bệ hạ đã đáp ứng y...

Hoàng Đế không biết mình tại sao lại đáp ứng điều kiện như vậy.

Tội lớn mưu phản, sao có thể không giết?

Nhưng hắn không chịu nổi Bạch Minh Hiên tuyệt vọng, không chịu nổi Bạch thiếu gia đã từng thanh quý kiêu căng lộ ra bộ dáng thấp kém bất kham như vậy.

Bạch nguyệt trong sáng từng làm hắn vừa liếc nhìn hồn vía đã lên mây kia, làm sao sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ?

Hoàng Đế trong lòng run lên một cái mà đau đớn, hắn tựa như hài tử không cẩn thận làm rơi vỡ món đồ chơi yêu thích nhất, tay nâng mảnh vỡ gào khóc. Nhưng ngoại trừ tiếp tục nâng, hắn lại không biết mình còn có biện pháp gì để có thể chữa lành tình cảm trong lòng người.

Quá khứ của hắn trống rỗng, không ai dạy hắn nên làm sao bù đắp cùng trả lại.

Quốc cữu Tô Hiển Sâm đã đợi ở ngự thư phòng rất lâu rồi.

Nhưng hắn cũng không vội vã, chỉ là có chút bất đắc dĩ: "Bệ hạ, Bạch gia có chuyện, Ngọc phi nương nương nhất định tâm tình bất ổn, người phải thường xuyên ở cùng hắn."

Hoàng Đế không muốn cùng người khác tán gẫu chuyện của Bạch Nguyệt Quang.

Hắn tựa như tiểu hài tử bá đạo mà độc chiếm người trong Minh Nguyệt cung, không muốn bị người khác nhiễm nửa phần, cho dù là cái tên Bạch Minh Hiên, hắn cũng không muốn nghe từ miệng người khác.

Hoàng Đế ngồi sau ngự án, lạnh nhạt nói: "Quốc cữu, tin Bạch gia mưu phản, ngươi là như thế nào có được?"

Tô Hiển Sâm nói: "Là một vị lão hữu của Bạch Sùng Sơn - Dương Thẩm vạch trần. Hắn cùng Bạch Sùng Sơn lớn lên từ nhỏ, là bạn thân cũng là đồng môn. Thời điểm Bạch Sùng Sơn cấp bạc cho phản tặc, hắn cũng đang ở tạm tại Bạch gia."

Hoàng Đế cau mày: "Người này hiện tại ở nơi nào?"

Tô Hiển Sâm nói: "Bẩm bệ hạ, người này đã ở ngoài điện chờ."

Hoàng Đế cúi đầu nhìn lời khai, nói: "Cho hắn vào."

Dương Thẩm vóc người không cao, mắt dài lông mày nhỏ nhắn, mang theo một luồng kham khổ lãnh túc khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: "Thảo dân tham kiến bệ hạ, tham kiến Tô đại nhân."

Hoàng Đế xem xong lời khai, ngẩng đầu cũng muốn hỏi Dương Thẩm chút sự tình.

Cặp mắt dài của Dương Thẩm lãnh túc nhìn thẳng hắn, Hoàng Đế thoáng hoảng thần, đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong lòng buồn bực không chịu nổi.

Ký ức trông rỗng như biển yên bỗng nổi sóng, đau đớn bỗng bao phủ toàn thân.

Thái giám rít gào lên gọi: "Truyền thái y! Mau truyền thái y a!!!"

Hoàng Đế nằm mơ.

Hắn luôn nằm mơ, ký ức nửa đời trước hết thảy trống không, thật giống như phải dựa vào mộng cảnh hỗn loạn để bù đắp.

Hắn trước đây mơ tới nhiều nhất là rừng cây, là sơn dã, là cây già xanh um tươi tốt cùng lão hổ sói hoang rít gào lao nhanh.

Nhưng giấc mộng này rất đau, hắn chỉ có thể nghe được tiếng gào khóc của chính mình, còn có da thịt gân cốt không chỗ nào không đau đớn.

Một đôi mắt đau khổ lãnh túc ở trên cao nhìn xuống hắn, bên trong đôi mắt là hận đến run rẩy điên cuồng khoái ý.

Hoàng Đế ra sức giãy dụa, gầm thét chạy ra khỏi mảnh sương mù, một đầu lao xuống vách đá vạn trượng.

Hắn cuối cùng từ trong mộng tỉnh lại, trên người đã bị thái y châm thành con nhím, trong phòng đàn hương mát lạnh.

Hoàng Đế mỏi mệt hít sâu một hơi: "Quốc cữu đâu?"

Thái giám nói: "Bệ hạ, Tô quốc cữu tới ngục thẩm vấn phu thê Bạch gia."

Hoàng Đế vội vàng nói: "Truyền khẩu dụ, vô luận Bạch gia có liên lụy mưu nghịch án hay không, đều phải để trẫm tự mình xử trí!"

Thái giám đáp lại, bước nhanh ra ngoài tìm tiểu thái giám truyền lời.

Đầu Hoàng Đế vẫn còn đau, hắn miễn cưỡng chỉnh lý tâm tư, hỏi: "Nói Bạch gia tạo phản Dương... Dương cái gì đó, đâu rồi?"

Thái giám nói: "Tô quốc cữu thấy người thân thể không khỏe, trước hết mang Dương Thẩm về phủ trông giữ, chờ bệ hạ tinh thần tốt hơn, tra hỏi lại cũng không muộn."

Hoàng Đế xoa trán.

Hắn cảm thấy đầu rất đau, rất mệt mỏi, không mở mắt ra được.

Hắn thật sự cần nghỉ ngơi, đầu óc hỗn loạn không có cách nào suy nghĩ, càng không cách nào làm cho hắn tìm về trí nhớ của chính mình.

Chỉ cần Bạch lão gia cũng phu nhân còn sống, hắn nghỉ ngơi một hồi... Cũng không có chuyện gì...

Liền chợp mắt chốc lát...

Bên trong Đại Lý tự, Tô Hiển Sâm mang theo một chút nghi hoặc gặp phụ thân Bạch Nguyệt Quang phụ thân.

Hắn cũng không hiểu, Bạch gia đời đời giàu có gia thế thuần khiết, tại Lịch Châu rất có uy vọng, nghĩ không ra tại sao lại dính vào chuyện mưu phản như vậy.

Bạch Sùng Sơn ngồi trong phòng giam, trầm mặc nhìn thẳng hắn, nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Tô đại nhân."

Tô Hiển Sâm có chút ngoài ý muốn: "Ngươi biết ta?"

Bạch Sùng Sơn nói: "Tương mạo Tô đại nhân, cùng Tân phi nương nương giống nhau đến mấy phần, thảo dân vừa thấy liền nghĩ tới."

Tân phi là muội muội Tô Hiển Sâm, trong hậu cung tiên đế độc thụ ân sủng.

Nhưng sau đó Tân phi lại sanh ra một đứa trẻ dị dạng, quỷ dị khủng bố, Hoàng Đế kinh nộ, lệnh Hoàng hậu phái người diệt trừ yêu vật để hoàng tử tránh đem tai họa cho thiên hạ.

Tân phi cũng bởi vậy bị đày vào lãnh cung, âu sầu mà chết, cứ thế Tô gia mấy chục năm qua không được Thánh tâm, bị áp chế thập phần khó chịu.

Tô Hiển Sâm nghe ra Bạch lão gia này phảng phất cùng muội muội của hắn có giao tình, trong lòng dâng lên một cơn giận vô danh.

Tô gia cũng là bởi vì Tân phi sinh ra yêu vật mới nín nhịn nhiều năm như vậy, tuổi trẻ tươi đẹp của hắn đều bị chôn vùi, mãi đến tận khi tìm về hoàng tử bị vứt bỏ kia mượn cơ hội đoạt quyền, mới lại thấy ánh mặt trời.

Tô Hiển Sâm đối với muội muội mang theo oán giận, trên mặt lại một bộ bi thương hồi tưởng: "Tiên sinh quen biết bào muội của tại hạ?"

Bạch Sùng Sơn nói: "Ngày xưa ta cùng phu nhân ở kinh thành bị mưu hại, Tân phi nương nương tâm địa thiện lương, khuyên bệ hạ lệnh kinh thành phủ doãn phúc thẩm án này, ta cùng phu nhân mới có thể rửa tội trở về cố hương."

Tô Hiển Sâm hỏi: "Sau đó thì sao?"

Bạch Sùng Sơn nói: "Sau đó ta và phu nhân lần thứ hai đi vào kinh buôn bán, hữu duyên gặp mặt thị nữ Tân phi nương nương, lại biết được nương nương sắp sinh, luôn sầu não uất ức. Sau khi Hoàng tử sinh ra, trong kinh một phen hoảng loạn, ta nghe nói thời điểm trong cung xử lý sự tình, sẽ từ cung thành Tây Bắc ném xuống sông hộ thành. Vì vậy ta liền cùng phu nhân đi vào đó, thật sự nhặt được một đứa trẻ thân thể dị dạng."

Tô Hiển Sâm sắc mặt tái xanh, lại cực lực làm ra vẻ thân thiết muội muội cùng chất nhi: "Sau đó ra sao? Đứa trẻ kia đâu?"

Bạch Sùng Sơn ngẩng đầu lên, nhìn Tô đại nhân.

Đây là thân ca ca của Tân phi nương nương, những năm gần đây nhất định cũng liều mạng tìm kiếm khả năng sống sót của chất nhi.

Huyết nhục chí thân, đây mới là huyết nhục chí thân chân chính của hài tử kia.

Bạch Sùng Sơn nói: "Ta và phu nhân dối xưng kia là con của chúng ta, dẫn hắn rời kinh thành, mang về Cửu Hòa trấn nuôi lớn."

Tô Hiển Sâm trong lòng sóng to gió lớn, thật lâu không thể bình tĩnh.

Bạch gia vị thiếu gia kia, cũng là trời sinh dị dạng, thì ra... thì ra đó mới là con của Tân phi.

Tô Hiển Sâm rốt cuộc là con cáo già, hắn hỏi: "Già trẻ nam nữ ra vào kinh thành đều có giấy tờ, ngươi làm sao có thể mang theo hơn một hài tử xuất kinh?"

Bạch Sùng Sơn trên mặt thần sắc bi thương nguội lạnh, hắn nhìn cửa sổ nho nhỏ trong nhà giam, nơi đó có một tia sáng rơi trên khoá sắt.

Hắn khàn khàn giọng nói: "Lúc đó... Lúc đó ta và phu nhân mang theo tiểu nhi tử vào kinh, vì lưu lại huyết mạch của Tân phi nương nương, chúng ta đem nhi tử của mình phó thác cho cố hữu, ngày sau lại nghĩ cách mang về nhà. Ta cho là... Ta cho là chỉ cần đợi thêm hai ba năm, chờ sóng gió qua đi, liền nghĩ biện pháp đón nhi tử của ta về nhà. Tân phi nương nương đối với Bạch gia có đại ân, thảo dân... Thảo dân vạn tử không đủ vi báo..."

Tô Hiển Sâm tay chân lạnh lẽo.

Năm đó sau khi Tân phi sinh con trai, Tô Hiển Sâm muốn thể hiện lòng thành hộ quốc, cùng thân tín của Hoàng hậu giám thị, tự mình đem hài tử vừa ra đời vào bao vải ném xuống sông vệ thành.

Hài tử nhỏ như vậy, lại bị buộc kín trong bao vải, chẳng mấy chốc sẽ bị nghẹn chết.

Hắn so với tất cả mọi người càng xác định hoàng tử Tân phi sinh ra đã chết, cho nên mới không kiêng kị mà từ Lịch Châu tìm tới một dã nhân điên điên khùng khùng thân thể dị dạng, giả tạo thân phận mạo danh hoàng tử đưa lên long ỷ.

Nhưng hoàng tử kia vẫn chưa có chết, trái lại maxui quỷ khiến lần thứ hai trở lại hoàng cung, không biết gì cả mà hãm sâu vàovòng xoáy quyền lực.