Tinh Tú Mùa Hạ

Chương 17: Năm Giây






Nhi, Hoàng và anh Tú im lặng bước vào thang máy. Nhi tiến đến gần Nhật Hạ, kéo tay cô ra một chỗ riêng, thì thầm hỏi cô về cậu bạn kia. Nhật Hạ chỉ ra hiệu cho Nhi im lặng một chút, lát nữa về phòng cô sẽ giải thích sau.

Thang máy lên đến tầng bốn thì dừng lại, Dũng bước ra khỏi thang máy, không quên quay lại chào cô bạn của mình:

"Chào nhé, tớ về phòng đây."

"Ừ, chào cậu."

Nhật Hạ vẫy tay chào. Cửa thang máy đóng lại, Nhật Hạ quay sang nhìn anh Tú, không biết anh nghĩ gì khi thấy cô nói chuyện với một người con trai lạ mặt nhỉ. Liệu anh có cảm thấy ghen không? Dù chỉ là một chút thôi?

Trái ngược với suy nghĩ của cô, anh trông vẫn rất bình thường, thậm chí còn quay sang nói chuyện với Hoàng như không hề để tâm chuyện vừa rồi, không một chút tò mò về cậu bạn của cô. Cũng đúng thôi, việc Nhật Hạ gặp lại Dũng đâu có liên quan gì đến anh, anh cơ bản chẳng có lý do để bận tâm đến chuyện đó. Dù biết là thế, nhưng Nhật Hạ vẫn cảm thấy hơi chạnh lòng trước sự thờ ơ của anh. Cô tự cảm thấy bản thân thật vô lý và xấu hổ vì đã mong rằng anh sẽ ghen một chút.

Thang máy lên đến tầng năm, cả bốn người cùng bước ra. Trai về phòng trai, gái về phòng gái. Vừa bước vào trong phòng, Nhi đã tò mò "hỏi cung":

"Bạn vừa nãy là ai đấy? Mày quen bạn đấy à?"

"Ừ, bạn hàng xóm ngày xưa của tao."

"Tên gì? Học chuyên gì thế?"

"Tên là Đặng Hoàng Dũng, học chuyên Toán ở chuyên Thái Bình. Mà mày hỏi làm gì?"

"Không có gì. Chỉ đơn giản là tao muốn xin info trai đẹp thôi. Đúng là ai để tóc ivy league cũng đẹp trai hết!" - Nhi hào hứng nhớ lại cậu bạn mới gặp ở thang máy.

"Thế còn Hoàng thì sao? Hoàng cũng để tóc ivy league mà." - Nhật Hạ nói chen vào.

"Eo, thằng đấy là trường hợp ngoại lệ rồi."

Nhi bĩu môi khi nghe nhắc đến Hoàng. Có lẽ do lớn lên cùng nhau nên Nhi không coi Hoàng như một người con trai, mà Hoàng đối với Nhi lại giống một người em hơn, một người em phiền phức. Dù vậy nhưng Nhi vẫn phần nào ý thức được vẻ đẹp của Hoàng với cái giao diện "trai hư" chết người của cậu ta, chỉ là Nhi không muốn thừa nhận nó thôi.

_____________________________________

Hai người nghỉ ngơi đến một rưỡi chiều rồi lại chuẩn bị lên đường đi ôn tiếp, lịch trình căng đến nỗi còn không đủ để ngủ một giấc đàng hoàng.

Buổi học chiều kết thúc lúc 5 giờ, Nhật Hạ bước ra khỏi phòng học, vẫn là tâm trạng uể oải như sáng nay vì cô đã quá buồn ngủ. Bốn tiếng ngồi trong phòng học làm mắt cô cứ lim dim, không thể nào tập trung vào bài học. Nếu không có Thanh Giang gọi dậy, có lẽ cô đã bị thầy giáo bắt vì ngủ trong giờ.

Nhật Hạ cùng đi với Thanh Giang xuống dưới tầng. Dù chỉ mới quen nhưng Thanh Giang đã tỏ ra rất thân thiết, thậm chí không ngần ngại khoác tay Nhật Hạ. Điều này khiến cô có hơi bất ngờ một chút, nhưng dần dần cũng làm quen với tính cách này của Thanh Giang.

Dù đã hết giờ học nhưng các đội tuyển khác vẫn chưa tan nên hai người quyết định ngồi đợi tại ghế đá. Nhật Hạ vừa nói chuyện với Thanh Giang, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên nhìn căn phòng của đội tuyển Toán trên tầng ba. Mắt cô sáng lên khi thấy có bóng người bước ra khỏi cửa, cuối cùng thì đội Toán cũng được ra rồi. Nhật Hạ phải nheo mắt mãi mới có thể tìm thấy anh. Hoàng Anh Tú bước ra cuối cùng, trên tay vẫn cầm tờ đề luyện thi, vừa đi vừa trao đổi gì đó với một người bạn ở bên cạnh, có lẽ anh vừa mới quen được.

Anh bước xuống cầu thang, Nhật Hạ vội đứng dậy đi ra chỗ anh, Thanh Giang thấy thế cũng chạy theo. Đi bên cạnh Hoàng Anh Tú ấy thế mà lại là Đặng Hoàng Dũng, hai người mải mê trao đổi về bài toán của mình đến mức không để ý đến ai khác xung quanh. Hai mắt anh Tú dán chặt vào tờ đề, khiến anh bước hụt một bước xuống cầu thang. Cả cơ thể anh mất đà, chỉ một chút nữa thôi là khuôn mặt ăn tiền này của anh tiếp đất thành công rồi, may sao Nhật Hạ đã nhanh chóng chạy đến đỡ lấy người anh. Một bên tay anh bám vào thành cầu thang, bên còn lại theo phản xạ mà ôm lấy lưng người con gái nhỏ nhắn trước mặt. Ai đi qua không biết còn tưởng hai người đang ôm nhau, một cảnh tượng hết sức gây hiểu lầm.

"Anh xin lỗi, em có sao không?" - Anh lo lắng hỏi.

"Em không sao."

Khoảng năm giây, cô đỡ người anh trong khoảng năm giây, cũng là năm giây anh ôm lấy cô, rồi tự mình đứng vững lại. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã khiến khuôn mặt Nhật Hạ đỏ bừng lên như trái cà chua, những chỗ được anh chạm vào nóng râm ran. Cô thật sự không thể nhìn thẳng vào mắt anh được nữa, liền đưa mắt sang chỗ khác.

Dũng và Thanh Giang đứng đó, thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ ngại ngùng của hai người nữa. Dũng mới đi lại rồi kéo anh ra xa, giọng nói có phần phiền phức:

"Anh đi cẩn thận đi."

"Ừ." - Anh chỉ nhìn Dũng rồi đáp lại cụt ngủn.

"Hai người quen nhau à?" - Nhật Hạ tò mò hỏi.

Dũng toan trả lời thì lại bị anh dành nói trước:

"Bọn anh mới quen thôi. Mà mình mau ra xe đi, không các thầy cô lại đợi đấy."

"À, vâng."

Nhật Hạ liền đồng ý với anh rồi chạy theo anh ra xe, không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt hai người bạn của mình. Dũng vẫn đứng đó nhìn theo, hàng lông mày hơi cau lại. Thanh Giang cũng để ý thấy biểu cảm thú vị của cậu, bèn giở giọng trêu chọc:

"Dũng này, em thích bé Hạ à?"

Câu hỏi bất ngờ của Thanh Giang khiến Dũng thảng thốt, khuôn mặt điển trai trở nên đỏ lừ, cậu chỉ biết đáp lại một cách ngập ngừng:

"Ơ... Không phải thế ... Em không thích Nhật Hạ!"

"Không thích Nhật Hạ? Trời ơi, vậy chẳng nhẽ em thích cái bạn con trai kia à?" - Thanh Giang vẫn cố nhịn cười để trêu chọc người em trai này.

"Đã bảo không phải rồi! Chị đừng trêu em nữa, đi về thôi!"

Dũng giận dỗi liền bước ra ngoài cổng trước, để mặc cho Thanh Giang đuổi theo, chị vẫn cố đùa giai cho bằng được. Tất cả chỉ tại cậu dễ đoán quá, khiến người ta không kìm được mà trêu chọc.