Tinh Tú Mùa Hạ

Chương 23: Anh gia sư và cô học trò may mắn




* Tên truyện mình xàm l đấy, tại bí quá 

Tám rưỡi tối, phòng thư viện tại dãy nhà B vẫn sáng đèn.

Nhật Hạ ngồi im không động đậy trên chiếc ghế gỗ của thư viện, cảm xúc sợ hãi khi nãy giờ đã bị lấp đầy bởi sự xấu hổ. Ai lại đi khóc trước mặt người mình thích bao giờ, đã thế còn là vì lý do hết sức nhảm nhí: sợ ma. Nếu có thể, Nhật Hạ chỉ muốn đứng dậy đi về luôn, nhưng làm như thế là bất lịch sự, cũng đâu có ai dám không nói lời nào mà bỏ mặc "crush" ở đây.

"Tối rồi em còn làm gì ở thư viện thế?" - Hoàng Anh Tú nhận thấy bầu không khí căng thẳng, liền lên tiếng trước.

"À, em học bài thôi. Ở kí túc em không tập trung được." - Nhật Hạ vẫn chưa hết căng thẳng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em học toán à, có cần anh giúp không?" - Anh nhìn lên xấp vở lộn xộn trên bàn, trong đó còn lẫn một vài quyển sách giáo khoa toán cùng sách tham khảo.

Lời đề nghị của anh cứ như mơ vậy, nhưng Nhật Hạ lại không dám để anh kèm cặp. Cô không muốn để lộ việc mình rất dở toán, lại càng không muốn làm phiền anh.

"Em ổn anh ạ. Với lại, nhờ có quyển vở này mà em cũng hiểu kha khá rồi." - Nhật Hạ vừa nói vừa giơ quyển vở mà cô mượn được của cô Hoa về.

"Quyển vở đấy ... em lấy ở đâu vậy?" - Anh hỏi.

"Cô giáo của em cho mượn ạ. Cô bảo đây là vở của cháu cô nên em có thể tham khảo thử."

"Vậy à, cho anh mượn xem chút được không?"

"Đây ạ." - Nhật Hạ cẩn thận đưa cuốn vở cho anh.

Anh đọc lướt qua một cách nhanh chóng, sau đó lại quay qua hỏi Nhật Hạ.

"Em có thấy chữ của người này trông như gà bới không? Anh thấy khó được vãi."

"Tuy là chữ có hơi khó đọc thật, nhưng em vẫn có thể dịch được." - Nhật Hạ bênh vực cho chủ nhân cuốn vở.

"Vậy à?"

Khóe miệng anh cười một cách khó hiểu. Nhật Hạ chợt nhớ ra cô vẫn chưa biết tại sao anh Tú lại ở đây vào giờ này, cô mới hỏi:

"Còn anh ở đây làm gì ạ?"

"À, anh đang chép phạt vì đi học muộn. Ở phòng không tập trung viết được nên lên thư viện. Bây giờ đang vẫn đang viết đây."

"Ồ..." - Nhật Hạ gật gù, bỗng nhận ra điểm vô lý - "Khoan đã, em nhớ là anh ở kí túc xá mà, sao có chuyện đi học muộn được ạ?"

"Ờm... Thật ra..." - Anh bối rối, ánh mắt bỗng đảo đi chỗ khác - "Thôi được rồi! Thật ra thì anh bị chép phạt do phòng kí túc xá bừa bộn, cô phụ trách đi kiểm tra thì bắt được."

Nhật Hạ có hơi bất ngờ nhìn anh. Lần đầu tiên cô thấy anh xấu hổ như vậy, vành tai cứ đỏ hết lên. Bất chợt, anh lại nói tiếp:

"Nhưng mà, em đừng hiểu nhầm nhé! Không phải do anh ở bẩn đâu, mà là do thằng Hoàng cứ vứt đồ linh tinh khắp phòng, rồi lấn sang cả chỗ anh nữa. Thế là cả phòng anh bị chép phạt." - Anh liên tục thanh minh.

"Rồi, em hiểu mà. Em hộ anh chép phạt nhé?"

"Thôi, mỏi tay lắm đấy."

Anh từ chối, cố tình dùng cánh tay che đi tờ giấy chép phạt. Nhật Hạ để ý thấy vậy, cô đoán rằng anh muốn giấu đi nét chữ có lẽ không-được-đẹp-lắm của mình. Cô cũng không làm khó anh nữa, liền quay trở lại với đống bài tập toán. Bỗng nhiên, gió từ cửa sổ thổi mạnh, khiến cho một vài giấy tờ và đề thi rơi xuống đất, bao gồm cả tờ giấy chép phạt của anh.

Nhật Hạ cúi xuống nhặt hộ dù đã bị Tú ngăn cản. Cô nhặt tờ giấy lên, ánh mắt dần chuyển sang nghi ngờ khi nhìn thấy từng nét chữ nguệch ngoạc, xấu y chang như nét chữ trong cuốn vở toán cô mượn được kia. Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy chép phạt như vậy, đành phải lên tiếng:

"Ừm ... Em đưa tờ giấy cho anh được không?"

"Anh từ từ đã."

Nhật Hạ vẫn tiếp tục nhíu mày, từ chối trả lại anh tờ giấy chép phạt. Cô đưa nó lại gần cuốn vở toán cũ kỹ để khẳng định suy đoán của mình. Nét chữ hoàn toàn trùng khớp, tất cả đều bị nghiêng sang phải và đặc biệt là cách viết chữ "T" mà cô chưa từng thấy bao giờ.

"Thật ra đó là quyển vở của anh." - Anh lên tiếng thừa nhận.

Đúng như Nhật Hạ đã nghĩ, nét chữ xấu độc nhất vô nhị như này không thể là trùng hợp được. Cô khó xử nhìn anh, không biết phải phản ứng sao cho phù hợp.

"Giờ em biết quyển vở đó là của anh rồi, em có đổi ý không?" - Tú bất chợt lên tiếng.

"Đổi ý gì ạ?" - Câu nói mù mờ của anh khiến cô khó hiểu.

"Em vừa từ chối học bài với anh để học với quyển vở kia mà. Giờ thì sao? Nghe giải thích bằng lời vẫn dễ hiểu hơn chứ." - Anh vừa để một tay chống cằm, vừa cười vừa nói.

"Em ... như thế anh có phiền không?" - Nhật Hạ ngại ngùng nói.

"Phiền gì, dạy học cho người khác cũng là một cách ôn bài đấy. Nào, em mở sách ra đi."

Mới đầu, Nhật Hạ khá lưỡng lự vì không muốn anh biết khả năng học toán yếu kém của mình. Nhưng đứng trước sự nhiệt tình của anh, cô lại không nỡ từ chối, cuối cùng cũng chịu mở sách ra học.

Tú bắt đầu giảng từ những kiến thức căn bản nhất, anh cố gắng nói một cách chậm rãi để cô có thể theo kịp và hiểu rõ hơn. Ngay cả những lúc Nhật Hạ ngập ngừng vì không thể trả lời được câu hỏi, anh cũng kiên nhẫn giảng lại từ từ cho cô. Nhật Hạ cảm thấy rằng, trong suốt 11 năm đi học đến giờ, đây là lần đầu tiên cô lại thấy yêu môn toán đến thế. Môn học mà trước đây cứ khi đến tiết là cô lại nhìn đồng hồ đếm ngược đến khi hết giờ, ngay lúc này lại khiến cô muốn học mãi không thôi.

Tú giảng bài một lúc rồi dừng lại hỏi:

"Em hiểu chưa?"

"Ừm, sương sương ạ." - Nhật Hạ ngượng ngùng đáp, dù sự thật là cô có chút lơ đễnh vì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cô không ngờ anh Tú lại giảng chi tiết đến vậy, đến cả những chỗ tưởng như mình đã biết rồi anh vẫn hỏi lại cho chắc chắn.

"Nếu chưa hiểu thì bảo nhé."

Nhật Hạ gật đầu, cảm thấy hơi ngượng. Cô chăm chú nhìn lại vào quyển vở, cố gắng hiểu rõ lời giải thích của anh. Có thể nói, sự nghiêm túc của Tú khiến cô cũng nghiêm túc hẳn lên, không còn cảm giác buồn ngủ như trước.

Một lúc sau, anh hỏi:

"Em thử làm bài này nhé, anh muốn xem em hiểu đến đâu."

Nhật Hạ nhìn vào bài toán anh chỉ. Dù đã học qua rồi, cô vẫn thấy hơi hoang mang. Nhưng khi bắt tay vào làm, những gì anh vừa giảng như hiện lên trong đầu, khiến cô có thể tự tin hơn hẳn. Cô cố gắng làm từng bước thật cẩn thận. Chừng năm phút sau, cô đẩy quyển vở về phía anh:

"Anh xem giúp em."

Tú chăm chú đọc, gật gù một cách hài lòng:

"Cũng ổn đấy. Cứ làm từ từ như vậy là tốt rồi."

Nhật Hạ khẽ thở phào. Cô không ngờ mình lại làm đúng, cảm thấy tự hào một chút. Tú ngẩng lên nhìn cô:

"Em thấy không, không cần phải giỏi sẵn mới học được. Quan trọng là chịu làm bài thôi."

Nhật Hạ cười nhẹ:

"Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được ai đó khen vì làm đúng một bài toán."

Tú lắc đầu, vẻ hài hước:

"Em có vẻ xem thường bản thân quá. Nếu cứ nghĩ mình không làm được, thì đến khi nào mới tự tin?"

Cô nhìn anh, nhận ra anh đang rất nghiêm túc. Sự thật là cô thường tự ti về việc học, nhất là với môn toán. Nhưng không hiểu sao, nghe anh nói như vậy lại khiến cô cảm thấy mình có thể làm tốt hơn. Cô khẽ gật đầu:

"Anh nói đúng... em sẽ cố gắng hơn."

Tú cười, gõ nhẹ lên quyển sách trước mặt cô:

"Được rồi, bây giờ làm thử bài tiếp theo nào."

***

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cả hai chăm chú làm bài, thỉnh thoảng trao đổi vài câu ngắn gọn. Thư viện lúc này đã yên tĩnh hoàn toàn, mọi người đều đã ra về hết. Không gian tĩnh lặng khiến Nhật Hạ thấy bình yên lạ thường, cô cảm nhận rõ từng tiếng động nhỏ, như tiếng bút viết của Tú hay tiếng gió thổi qua khung cửa sổ.

Gần mười giờ tối, bảo vệ bắt đầu đi kiểm tra các phòng, ông khẽ nhắc nhở:

"Mấy em chuẩn bị về thôi, muộn lắm rồi đấy."

Cả hai ngẩng lên, nhận ra đã muộn. Nhật Hạ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng đành thu dọn sách vở. Tú giúp cô xếp gọn lại đống tài liệu, rồi đứng dậy cùng đi ra khỏi thư viện. Họ bước chậm rãi qua dãy hành lang vắng lặng, ánh đèn vàng rọi bóng hai người xuống nền gạch.

Bước ra đến sân trường, Tú bỗng dừng lại, quay qua hỏi:

"Học đến giờ muộn vậy, em có bị kiểm tra không?"

"Không sao đâu ạ, em xin phép rồi." Nhật Hạ đáp, cố giữ giọng bình thản, dù thật ra cô hơi lo lắng.

"Ừ, tốt. Mà nhớ học dần dần, đừng dồn ép một lúc như tối nay." anh nhắc nhở, ánh mắt đầy quan tâm.

Nhật Hạ khẽ mỉm cười, cảm thấy một niềm vui nhỏ bé lan tỏa trong lòng. Lần đầu tiên cô thấy học toán không quá đáng sợ, tất cả nhờ sự kiên nhẫn của anh Tú.

"Tối nay... cảm ơn anh rất nhiều."

"Có gì đâu, giúp nhau mà," Tú đáp nhẹ nhàng, rồi gật đầu chào cô trước khi rẽ về khu ký túc xá nam.

Nhật Hạ nhìn theo bóng anh khuất dần, cảm giác như vừa có một ngày thật đặc biệt, dù không có điều gì quá to tát xảy ra. Một nụ cười khẽ nở trên môi cô, và cô tự nhủ mình sẽ cố gắng hơn trong những buổi học sắp tới – không chỉ vì bản thân, mà còn vì sự giúp đỡ chân thành từ "anh gia sư" bất ngờ này.