"Vương Chí Đạo!" Vương Bảo Lực cũng đang bị bột ớt phủ đầy hai tròng mắt, nóng bỏng rát không mở ra được, nghe được thanh âm Vương Chí Đạo, không khỏi tức giận mắng ầm lên: "Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, thân là Tinh Võ Môn đệ tử, nhưng lại chỉ biết chuẩn bị mấy thứ cạm bẫy âm hại này!"
"Hèn hạ tiểu nhân!" Vương Chí Đạo hừ lạnh một tiếng: "Ngươi bị bột ớt cay choáng váng đầu óc rồi hay sao, các ngươi xông vào phòng ngủ Chu Điệp tiểu thư, rõ ràng có ý bất lương, lại có thể còn mặt mũi chỉ trích ta là hèn hạ tiểu nhân sao?"
Vương Chí Đạo thân thể vừa động, nhanh như chớp xông lên, một trận quyền đấm cước đá, vang lên tiếng gãy xương, trong nháy mắt bốn người ngã xuống. Vương Bảo Lực võ công vốn cao hơn Vương Chí Đạo một chút, đáng tiếc hắn bị bột ớt cay làm mắt bị mù, tâm thần đại loạn, năng lực phát ra không đến ba phần, vừa đánh được mấy chiêu đã bị Vương Chí Đạo một quyền thật nặng đánh vào trên mặt, cổ thiếu chút nữa bị bẻ gãy.
Vương Chí Đạo đang muốn tiếp tục xuất thủ, kết liễu thằng này, đột nhiên cảnh giác, linh cơ chợt lóe, một thanh phi đao bay xẹt qua bên cổ hắn chỉ cách vài ly.
Lý Ngạo Sơn vọt qua cửa sổ nhảy vào, lạnh lùng nhìn hắn.
Vương Chí Đạo cười nói: "Hảo bản lĩnh, thế mà có thể chịu được xúc động, không cùng bọn họ xông vào. Ngươi là Lý Ngạo Sơn gì đó sao?"
Lý Ngạo Sơn nói: "Đại công tử sai chúng ta tới giết ngươi!"
"Chỉ sợ đây không phải là mục đích chủ yếu đấy chứ? Viên qua tử mục đích chân chính là nhắm vào cô Chu Điệp, nếu không các ngươi sẽ không cùng nhau xông vào phòng ngủ của Chu Điệp tiểu thư như thế này!"
Hừ lạnh một tiếng, Lý Ngạo Sơn hỏi Vương Bảo Lực: "Vương Bảo Lực, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là nhìn không thấy gì thôi." Vương Bảo Lực oán hận nói.
"Vậy trước hết các ngươi rời đi, còn lại sự tình tất cả để một mình ta giải quyết hết!" Lý Ngạo Sơn phân phó nói.
"Khẩu khí không nhỏ, đáng tiếc các ngươi đêm nay ai cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi đây!"
Vương Chí Đạo nói xong, một cước đem Lý Đông nằm trên mặt đất đang muốn bò dậy đá văng về hướng Lý Ngạo Sơn, sau đó hắn thân mình nhanh như điện chớp xông lên, theo sát thân thể Lý Đông, Băng quyền một đòn thẳng tắp hướng xuống đánh vào bụng dưới Lý Ngạo Sơn.
Không ngờ, Lý Ngạo Sơn căn bản là mặc kệ sinh tử của Lý Đông, lập tức xông lên, mạnh mẽ đem Lý Đông húc ngược trở về hướng Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo cảm thấy ngoài ý muốn, Băng quyền theo bản năng đánh về thân thể Lý Đông đang bay tới. Kết quả Lý Đông thật xui xẻo, bị hai người giáp công đánh cho hai mắt lồi ra, đang còn sống sờ sờ đã lập tức chết tươi.
Lý Đông thân thể còn chưa ngã đến trên mặt đất, Lý Ngạo Sơn lại vọt tiến lên, quyền phải lướt qua người Lý Đông mà đánh tới trái tim Vương Chí Đạo, thế tới hung mãnh cực kỳ.
Vương Chí Đạo thân thể lùi nhanh, tránh được một quyền này. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Lý Ngạo Sơn tiếp tục tiến sát theo, một cái khuỷu tay lại hướng Vương Chí Đạo bắn tới, lại nhằm đánh vào bộ vị trái tim.
"Thình " một tiếng, Vương Chí Đạo một quyền đã đánh trước lên ngực Lý Ngạo Sơn, nhưng lại cảm giác giống như đánh lên miếng bảng sắt. Lý Ngạo Sơn khuỷu tay ngắn mất đi hiệu lực, lập tức biến thế thành dùng vai húc, đem Vương Chí Đạo húc liền mấy tiếng "huỵch huỵch" đẩy lùi về phía sau tới hơn chục bước.
"Mãnh hổ hạ sơn, Thiếp sơn đả (1), ngươi quả nhiên là Bát Cực quyền thủ!"
Vương Chí Đạo vừa than một câu, thuận theo thế tiến lên chân phải đã bắn ra, mũi chân giống như mũi dùi bắn về bụng dưới Lý Ngạo Sơn. Đúng lúc Lý Ngạo Sơn hóp bụng tránh đi, ngọn cước này của Vương Chí Đạo đột nhiên trên không trung biến chiêu, từ Đạn Thích chuyển thành Cao Tảo, thoáng một cái đã quét tới mặt Lý Ngạo Sơn rồi.
Công kích hai chiêu liên hoàn, không, là ba chiêu liên hoàn. Bởi vì Vương Chí Đạo động tác còn chưa hết, trong nháy mắt khi đang thu hồi chân phải, chân trái hắn đã đạp ra, cơ hồ nhanh đến không phân biệt được trước sau, nặng nề đạp lên bụng Lý Ngạo Sơn, đá cho hắn gần như ngã trên mặt đất.
Nhưng là Bát Cực Quyền được xưng là "Cương trung chi vương" (2) trong quyền pháp, hễ là quyền thủ tập luyện Bát Cực Quyền thì đều luyện tập qua bài tập chịu đòn, thân thể năng lực chịu đòn cường hãn vô cùng. Lý Ngạo Sơn trúng hai cước ấy của Vương Chí Đạo, nhưng cũng chỉ lui lại có hai bước, liền tiếp tục xông tới dường như không có việc gì.
Vương Chí Đạo biết Bát Cực Quyền am hiểu nhất chính là thiếp thân cận chiến, liền không dám để cho Lý Ngạo Sơn tiến lại gần người, hai chân liên hoàn đá ra, chân đá phát lực như roi thép khiến Lý Ngạo Sơn cảm thấy một chút uy hiếp, liền bị ngăn cản ở khoảng cách trung bình, không thể tiến lại gần.
Lý Ngạo Sơn trong lòng tức giận, tay phải vuốt xuống bên hông một cái, tức thì một thanh phi đao đã xuất hiện trên tay phải hắn.
Nhưng là hắn không có đem phi đao này ném tới Vương Chí Đạo, mà lại dùng phi đao làm vũ khí, hướng tới cước của Vương Chí Đạo mà đâm.
Dù cho có lợi hại tới chân sắt cước thép cũng không có khả năng chọi với lưỡi dao sắc bén, Vương Chí Đạo lập tức thu cước trở về.
Lý Ngạo Sơn thừa dịp hắn thu chân, đồng thời như bóng với hình đã tiến sát vào hắn, lại muốn cùng hắn thiếp thân cận chiến. Bất quá lúc này đây Lý Ngạo Sơn cầm trên tay một thanh tiểu đao sắc bén, mũi đao lóe hàn quang, thay thế cho thiết chưởng cương quyền, lực uy hiếp lại càng đáng sợ.
Nghênh diện chưởng biến thành nghênh diện đao, mũi nhọn đâm thẳng vào mặt Vương Chí Đạo.
Mũi đao đã tới trước mặt, đao nhọn hoắt phát ra kình phong khiến cho trên da Vương Chí Đạo đã cảm thấy hơi đau. Nhưng là trong một nháy mắt này, Vương Chí Đạo thân thể đột nhiên xoay tròn một vòng, tránh được lưỡi đao sắc bén, đồng thởi trở tay hóa thành một chưởng hướng cổ Lý Ngạo Sơn chém tới.
Chưởng đi nửa đường đột nhiên lại mọc thêm ra một đoạn vũ khí vừa nhọn vừa dài hình như con thoi ba cạnh, thoáng cái đã đâm ngập vào bên cổ Lý Ngạo Sơn, đâm vào còn chưa rút ra, máu tươi đã chia thành ba đạo phun trào lên.
Lý Ngạo Sơn trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên khó có thể tin được mình vì khinh địch bị Vương Chí Đạo giết chết như thế. Trước khi ngã xuống đất còn kịp nghe được Vương Chí Đạo lạnh lùng nói với hắn: "Chơi dao ta so với ngươi còn thành thạo hơn nhiều!"
Theo Lý Ngạo Sơn ngã xuống đất, vũ khí trên tay Vương Chí Đạo mới lộ ra hình dáng thực. Đó là một thanh tiêm đao (3) hình ba cạnh, dài ước chừng ba mươi centimet, thân đao hình như con thoi dệt vải, ba mặt có xẻ rãnh thoát máu thật sâu, chính vì rãnh thoát máu ở ba mặt này mà khi đâm trúng Lý Ngạo Sơn máu tươi mới dồn dập phun ra. Cây tiêm đao như con thoi này, vừa nhìn đã biết là vũ khí giết người tốt nhất.
Thanh tiêm đao này là Vương Chí Đạo ở Tinh Võ Môn nhờ Lưu Chấn Đông hỗ trợ tìm được một người thợ thủ công chế ra, hắn cảm giác được ở thời đại này, chỉ một đôi tay trần không đủ cho hắn hoành hành, liền có ý chuẩn bị vũ khí dấu ở trên người đề phòng vạn nhất. Vốn là hắn muốn kiếm một khẩu súng ngắn, đáng tiếc hắn vừa tới thời đại này, quen biết không nhiều người lắm, cũng không biết kiếm đâu ra súng ngắn, Lưu Chấn Đông đối với loại chuyện này cũng không biết đường nào, kể cả hắn có biết đường lối, cũng không dám kiếm cho Vương Chí Đạo một cây súng. Vì vậy Vương Chí Đạo bỏ qua ý này, nhờ Lưu Chấn Đông tìm thợ khéo chế ra thanh đao ba cạnh. Thanh tiêm đao này hình dáng chính là mượn theo hình dáng kết cấu của lưỡi lê trong Giải phóng quân Trung Quốc đời sau. Mặc dù không phải làm từ hợp kim cứng rắn nhất, nhưng được một người thợ tay nghề lô hỏa thuần thanh chế ra, thanh tiêm đao này vẫn có thể dễ dàng đâm thủng bản thép dày tới hai phân. Vương Chí Đạo không tin ở thời đại này còn có ai có thể đem thân mình luyện đến mức cứng rắn hơn cả bản thép hai phân. Lưu Chấn Đông khi mới nhìn thấy thanh tiêm đao ba cạnh này, kinh dị một hồi lâu, hắn hiển nhiên có thể nhìn ra được loại vũ khí này chế ra chuyên để giết người. Lưu Chấn Đông không rõ Vương Chí Đạo như thế nào có thể nghĩ ra được một cái vũ khí giết người như vậy, bất quá cũng không thu lại của hắn, chỉ là năm lần bảy lượt dặn dò Vương Chí Đạo, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không nên sử dụng loại vũ khí này, tránh gây chết người.
Vương Chí Đạo là lần đầu tiên lãnh giáo Lưu Chấn Đông vốn tính tình hảo sảng lại ăn nói dong dài như thế, nghe đến nỗi trong tai muốn nở hoa, trong lòng lại không hề cho những gì Lưu Chấn Đông nói là đúng. Vì hắn xem ra, đến lúc tính mạng đã bị uy hiếp, sao có thể còn băn khoăn nhiều như vậy, còn băn khoăn thì người chết chính là mình. Tỷ như một Lý Ngạo Sơn này, chỉ tính riêng công phu quyền cước đã không ở dưới mình, lúc sau hắn lại còn dùng binh khí, nếu như chính mình không quyết đoán sử dụng lưỡi lê, người chết nhất định là mình.
Vương Bảo Lực lúc này mở được mắt ra, hắn vốn là người cuối cùng chui vào qua cửa sổ, hơn nữa phản ứng năng lực của hắn so với đám người Lý Đông mạnh hơn một chút, khi bột ớt cay tập kích bọn họ, hắn kịp thời nhắm hai mắt lại, chỉ bị dính một chút bột cay, thương tổn cũng không lớn. Sau khi hai tròng mắt chảy nước mắt ra, cảm giác nóng rát đã biến mất, tầm nhìn miễn cưỡng được khôi phục lại. Nhưng hình ảnh đầu tiên hắn thấy khi tầm nhìn khôi phuc lại chính là Lý Ngạo Sơn trên cổ phun máu ngã xuống đất.
Vương Bảo Lực ngây dại, hắn giật mình nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo, nói: "Ngươi lại có thể giết hắn rồi sao?"
"Chẳng lẽ ta đợi hắn tới giết ta sao? Loại người như các ngươi, chết không đáng tiếc!"
Vương Bảo Lực đột nhiên cười to, nói: "Vương Chí Đạo, ngươi rõ ràng giết hắn! Ha ha, ngươi xong đời rồi, ngươi chết chắc rồi, ngươi biết hắn là ai không?"
Vương Chí Đạo có chút kỳ quái không hiểu, lạ lùng nhìn Vương Bảo Lực đang cười như điên dại, hỏi: "Hắn là ai vậy, không phải là cận vệ của Viên qua tử sao? Chẳng lẽ ngươi lại cho rằng ta còn sợ Viên qua tử tìm ta báo thù cho cận vệ của hắn hay sao?"
---------------------
Chú thích:
(1) - Mãnh hổ ngạnh sơn, Thiếp sơn đả: tên các chiêu thức của Bát Cực Quyền.
(2) - Cương trung chi vương: vua trong đám cứng rắn. Bát Cực Quyền là loại quyền thuật thiên về ngoại gia, dùng sức mạnh cơ bắp cùng cơ thể cứng rắn đánh nhau, không phải là dạng nội gia quyền thiên về khí lực, khí công. Bát Cực Quyền chuyên dụng khuỷu tay, vai, đầu gối đánh cận chiến, nên chiêu thức hay dùng lối đánh "thiếp thân", dính sát vào người đối phương, tấn công liên tục không tách rời.
(3) - Tiêm đao: loại đao ngắn chỉ chuyên dùng để đâm, không chém được.