“Tôi đang mang thai con của chồng cô đấy. Con của chúng tôi không thể thiếu cha được”
“Anh ấy đã chán cô rồi, hãy buông tha cho anh ấy đi”
Đây không phải lần đầu tiên tình nhân của chồng tìm đến cô, yêu cầu cô li hôn với chồng, nhưng Kha Nguyệt lại không ngờ rằng cô ta mang thai rồi.
Lần trước , khi Kha Nguyệt gặp Trình Hạo trong quán bar cùng với một người phụ nữ khác, hắn đã cầu xin cô, nói rằng đó là lần cuối cùng, sau này, hắn sẽ không tái phạm nữa.
Vì muốn cho con gái một gia đình trọn vẹn, Kha Nguyệt đã tin. Cô tha thứ cho hắn, không ngờ hắn vẫn chứng nào tật đấy. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Sao cô có thể tin hắn ta chứ?
Kha Nguyệt không khỏi đau đớn, nuốt nước mắt vào trong mà hỏi Lạc Tố Hinh.
“Cái thai này được mấy tháng rồi?”
Cô bị cắm sừng lâu như vậy rồi sao?
“Sáu tháng rồi, là con trai, là con trai đấy! Cô là cái đồ phụ nữ không biết sinh con trai, nên anh ấy mới chán cô đấy!”
“Cô…..”
Làm người thứ ba mà cũng giám lên mặt với chính thất như vậy sao?
Ngay khi Kha Nguyệt định cho Lạc Tói Hinh một cái bạt tai, bỗng nhiên có một bàn tay giữ chặt cổ tay cô lại. Kha Nguyệt không tài nào cử đông được.
Trịnh Hạo gạt Kha Nguyệt sang một bên, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Lạc Tố Hinh.
“Cô ấy đang mang thai, em động tay động chân là sao hả? Em muốn giết chết một sinh mạng vô tội sao?”
“Trình Hạo! Ả tình nhân của anh các cái bụng to như thế kia đến thị uy với tôi, anh còn muốn tôi phải hầu hạ, cung kính cô ta hả? Anh coi mẹ con tôi là gì chứ?”
“Im mồm!”
Và sau tiếng quát tháo ấy chính là một cái tát thật mạnh. Đầu Kha Nguyệt ong ong, bên má phải đau rát, bàn tay năm ngón đỏ ửng hằn lên khuôn mặt trắng bệnh của cô.
Trình Hạo vì cô ả tình nhân kia mà tát cô sao?
“Kha Nguyệt, cô không sinh con trai cho tôi thì thôi đi, đến cả động vào cô, cô cũng không cho. Mẹ nói! Có người vợ nào mà mấy năm trời không cho chồng mình động vào không?”
“Anh tưởng rằng tôi muốn như thế lắm sao?”
Nhưng bóng ma tâm lý ấy……cô không thể nào vượt qua được. Cho nên khi thấy Trình Hạo phạm sai lầm trong hôn nhân, cô vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn lần cuối.
“Kha Nguyệt, cô không thể hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ thì hãy để người khác làm đi!”
Lạc Tố Hinh mỉm cười, vuốt nhẹ ngực người đàn ông bên cạnh cô ta.
“Đúng vậy, cô không biết ở trên giường, anh ấy mãnh liệt ra sao, chúng tôi hạnh phúc đến thế nào đâu”.
Thật kinh tởm…..
“Vậy thì ly hôn đi”.
Kha Nguyệt tưởng rằng làm vậy, Trình Hạo sẽ vui, ai ngờ hắn ta lại nổi khùng, giữ cô lại.
“Cô nghĩ cô có quyền đó sao? Tôi không ly hôn đấy, tôi muốn giày vò cô từng ngày qua ngày….”
“Đồ khốn nạn…..”
Sau lần đó Kha Nguyệt dứt khoát bỏ đi.
……..
Tuy rằng chính bản thân Kha Nguyệt biết, cô không có tình cảm với người chồng này. Nhưng khi thấy hắn ta ngoại tình hết lần này tới lần khác, cô vẫn cảm thấy đau đớn.
Đau cho con của cô
Cô đã không thể cho bé một gia đình trọn vẹn.
Kha Nguyệt cứ đắm chìm trong những suy nghĩ đau thương ấy, không biết bản thân đã uống hết bao nhiêu ly rượu. Cô ngà ngà say, gương mặt đỏ bừng. Khi cô suýt nữa gục xuống bàn , lại có một bàn tay đỡ cho cô.
Người đàn ông đăm chiêu nhìn Kha Nguyệt
“Muốn trả thù chồng cô không?”
“Anh……là ai?”
Người đàn ông thật lạ, nhưng lại có gì đó quen thuộc.
“Tôi là cấp trên của chồng cô”.
“Ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô trả thù tên cặn bã ấy”.