Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Chương 10




Mạc Tang tưởng mình nghe lầm, đứng dậy vươn vai, chuẩn bị ngủ. Nhưng đầu kia điện thoại, thấy cô không phản ứng gì, Đường Tụng nhắc lại câu nói đó, không hề thay đổi một chữ.

Cô đành cảnh cáo anh: “Chuyện cười này không buồn cười chút nào.”

“Phải chiều ý người có sinh nhật chứ”, giọng anh uể oải, Mạc Tang cảm thấy ngán ngẩm trước sự kiên nhẫn vô duyên vô cớ của Đường Tụng. Vừa lúc đi tới cạnh chiếc tủ, cô đưa tay mân mê một chiếc hộp nhỏ trên bàn, trong đó có rất nhiều bưu thiếp ở các nước trên thế giới. Đường Tụng sưu tập và xếp lại thành chồng. Cô vừa lật xem bưu thiếp vừa nói với anh: “Anh muốn học Lục Viễn Kha hả? Vậy thì cũng dễ, người đó… Kính Dao?”

Khi nghe tới tên này, Đường Tụng cười rất nhẹ, “Em không vui à?”

“Tôi chẳng có ý gì khác, chỉ là ngẫu nhiên trông thấy món quà của cô ấy, đơn cử một ví dụ thôi, tôi chẳng có hứng muốn biết cô ấy là ai.” Mạc Tang lấy vài chiếc danh thiếp, đưa ra trước ánh đèn để đọc, quay người tựa lên tủ. “Thôi được, đó không phải vấn đề quan trọng.”

“Anh nghiêm túc đấy.”

“Thế anh biết tôi là ai không? Tôi là gián điệp không có thân phận. Anh thấy rồi đấy, tôi muốn trốn đi nhưng vì đã biết quá nhiều bí mật của cấp trên, bị anh ta đuổi giết hơn ba năm rồi.”

Đường Tụng tiếp lời: “À, mọi người gọi anh ta là K, thực tế… anh ta là người Trung Quốc, tên thật là Tiêu Sam. Chưa rõ K sinh ra ở đâu, chỉ biết được thuê làm việc ở nước ngoài, kiếm tiền bằng việc mua bán thông tin tình báo.”

Ngón tay Mạc Tang khẽ nắm lại, cô nói với anh: “Không nhiều người có thể lần ra được tên thật của K.”

“Cũng không nhiều người có thể đoạt được Tuyết Sơn Chi Lệ.” Lúc tự phụ anh cũng rất vui vẻ, khiến người khác không cảm thấy sự ngông cuồng ngạo mạn. “Trước đây em chủ yếu hoạt động ở Zurich và Budapest, em còn nói mình từng có một đứa con… Về tới Diệp Thành thì bị K bắn thương, được anh cứu về nhà, anh còn cần biết thêm gì nữa không?”

Mạc Tang chăm chú nhìn tấm bưu thiếp trên tay mình, nó mang vẻ đẹp đậm chất Zurich, có hình chocolate làm bằng tay, tên đường trên dấu bưu điện là Niederdorf, nơi cô từng lang bạt. Đó là khu thành cổ, phố xá ngoằn ngoèo, chật hẹp với những tòa kiến trúc Gothic san sát.

Trong hàng loạt tấm bưu thiếp, hình ảnh ở Zurich mang vẻ cổ xưa, không như tháp Eiffel hay Pisa.

Mạc Tang ngắm nhìn một lúc rồi từ từ xé vụn tấm bưu thiếp, không buồn hỏi ý kiến chủ nhân của nó. Chỉ đơn giản vì cô thấy chướng mắt, không muốn nhìn lại hình ảnh đó.

“Tối thứ Tư cùng vào thành phố ăn cơm nhé.” Đường Tụng không nài nỉ thêm, “Thế nhé, hôm nay muộn rồi, ngủ thôi.”

“Tôi chưa đồng ý.”

“Em tặng quà cho anh, người được chúc sinh nhật đương nhiên nên mời em ăn cơm.” Lúc định tắt máy, Đường Tụng chợt nhớ ra điều gì quan trọng, nghiêm túc hỏi cô: “Đợi đã, có thật em không muốn hỏi chuyện của Kính Dao?”

“Không muốn, dù đó có là người tình cũ nào đó của anh.” Mạc Tang bắt đầu ngáp ngủ.

“Thật giống một con mèo kỳ quặc”, anh khẽ than thở, khiến Mạc Tang tức đến nỗi ném mạnh điện thoại sang một bên.

Mạc Tang gối đầu, vặn ánh đèn tối hơn một chút nhưng vẫn cảm thấy hơi khó ngủ. Lúc trở mình, cô nhìn thấy những mảnh vụn trên nền nhà ở góc xa. Đó là tấm bưu thiếp mà cô vừa xé. Con đường ấy lưu giữ gia đoạn quá khứ bê tha của cô, như thể nút thắt trong huyết mạch, gây ứ đọng, biến dị, khiến cô đau đớn khôn nguôi.

Mạc Tang bỗng nhớ lại ngày của ba năm về trước, sức công phá của vụ nổ khiến cô ngã xuống đường, tai nghe bị văng ra, chỉ thấp thoáng nghe câu nói cuối cùng của K: “Em có biết, con của em…” Cô chỉ kịp nghe một nửa, từ đó trở đi không có cơ hội hỏi anh ta.

Mạc Tang ngủ chập chờn cả đêm, cho tới khi trời gần sáng, cô mới chắc chắn rằng mình bắt đầu xao động. Không biết những hồi ức đó có thể giống như tấm bưu thiếp kia, bị xé nát vụn… Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, câu nói của Đường Tụng văng vẳng bên tai, anh nói ngắn gọn mà hàm ý sâu xa.

Càng nghĩ Mạc Tang càng đau khổ, con tim chẳng thể nào không rung động. Nếu gặp được Đường Tụng ở độ tuổi của Ngải Lợi Lợi thì tốt biết mấy, khi đó chưa xảy ra chuyện gì. Dù hồi đó cô đã làm một số chuyện nhưng ít nhất còn có cơ hội bù đắp.

Một đầu khác của thành phố, đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, chỉ có tấm rèm voan đỏ xa hoa bên cửa sổ đang khẽ bay theo gió. Bỗng tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc réo lên, người đàn ông trên giường ngán ngẩm rúc mặt vào kẽ vai người phụ nữ mà anh đang ôm trong lòng. Nhưng đối phương đã thức dậy. Daisy chăm chú nghe tiếng chuông, xác nhận một lúc, sau đó đẩy cánh tay người đàn ông, “Em đi nghe điện thoại.”

“Mấy giờ rồi, muộn thế này rồi…”, Lục Viễn Kha kéo Daisy không chịu buông, anh trở người, không muốn để cô chú ý tới điện thoại. Nhưng Daisy rất kiên quyết, khẽ cắn lên vai anh ta, sau đó hôn vỗ về, “Không nghe thì nó sẽ đổ chuông mãi, còn ồn hơn.”

Lục Viễn Kha chửi thề một câu, buông cô rồi lấy gối úp lên mặt.

Daisy nhón chân đi sang căn phòng bên cạnh nghe điện thoại. Với vẻ điệu nghệ, cô quay vài vòng, quấn cơ thể không mảnh vải che thân bằng tấm rèm voan dài, sau đó ngồi lên cửa sổ.

Gió đêm hè thổi nhẹ, cô đung đưa chân, nói nhỏ: “K.”

“Cục cưng, dạo này em có gặp con mèo nhỏ của chúng ta không?”

Daisy dừng động tác nhưng giọng không mảy may thay đổi: “Không, em vẫn đang tìm cô ấy.”

“Thế à, có vẻ như cô ta sống rất thoải mái.” Giọng K trầm trầm, ho lên vài tiếng, dường như đang hưởng thụ loại thuốc lá cao cấp nào đó. K nói tiếp: “Daisy, nếu người yêu của em ở bên cạnh người khác, tâm trạng em sẽ thế nào?”

Daisy ngừng trong giây lát, tiếp tục nói với vẻ không bận tâm: “Em chưa từng yêu ai, em không biết.”

“Anh rất đau khổ… Daisy, cô ấy yêu anh, chỉ có thể yêu anh.” Nói rồi, K hít một hơi thuốc, cười khản đặc, sau đó hỏi với chút bỡn cợt: “Ai đang bên cạnh cưng đấy?”

“Chỗ này không có ai cả, anh nói đi.” Daisy quay đầu nhìn, bốn góc tĩnh lặng chẳng có gì khác lạ.

“Em là tác phẩm đẹp nhất của anh, quý cô Butterfly vĩ đại. Đừng dại dột, hiểu ý anh chứ?”

Ngón tay Daisy khẽ nắm lại, nhớ tới khuôn mặt của Lục Viễn Kha, cô đưa tay che mắt rồi nói với vẻ trịnh trọng: “Em sẽ cố sớm hỏi ra tung tích của Tuyết Sơn Chi Lệ.”

Phía K vang lên tiếng đạn bắn vỡ kính, Daisy bịt loa điện thoại, cố không để âm thanh vang ra xa. K nói nhỏ: “Anh tin năng lực của em. Anh muốn hỏi, khi con mèo nhỏ không tìm được đường về nhà, là người bạn thân thiết của cô ấy, em sẽ làm thế nào?”

Daisy trả lời rất nhanh: “Đương nhiên em hy vọng cô ấy trở về, bao năm rồi, em cũng lo lắng cho cô ấy.” Daisy nói với vẻ thân thiết chân thành, không chút sơ hở, thậm chí còn có vẻ sốt ruột hơn K. Cuối cùng K hài lòng, không dò hỏi thêm, thẳng thừng bấm tắt điện thoại.

Daisy tựa vào cửa sổ lạnh ngắt một lúc rất lâu, sau đó thở dài, khẽ bước về phòng ngủ.

Lục Viễn Kha dường như cảm thấy Daisy đã trở lại, mơ mơ màng màng trở mình, đưa tay ôm lấy cô.

Tay Daisy rất lạnh, không cử động. Rõ ràng Lục Viễn Kha còn mộng mị, nhưng trong tiềm thức, anh vẫn nắm chặt tay cô. Chẳng ai tin Lục Viễn Kha chân thành, tất cả phụ nữ ở Diệp Thành đều không tin nhưng không hiểu tại sao, Daisy tin.

Lục Viễn Kha ủ tay cô trong tay mình, dường như đang nói mơ: “Được rồi, không sao đâu, hết lạnh rồi, ngủ thôi em.” Tiếng anh vang rõ bên tai cô.

Có lần Lục Viễn Kha bảo rằng tay cô lạnh, cần tới gặp bác sĩ, có thể thử khám Trung y cổ truyền. Daisy nói thể chất cô vốn như thế, từ nhỏ, dù là mùa hè chân tay vẫn lạnh.

Sau lần đó, Lục Viễn Kha luôn bao bọc tay cô.

Daisy lấy tay che mắt, cô cảm thấy giữa các kẽ tay có gì đó lạnh ngắt trực tuôn rơi, lòng dâng trào cảm xúc nhưng cô kìm nén tất cả.

Cô quay người lại ôm chặt lấy anh.

Ngày hôm sau Diệp Thành hửng nắng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi.

Mạc Tang trằn trọc cả đêm, tới gần sáng thì ngủ thiếp đi. Cho tới khi mở mắt, đã gần bước sang chiều. Thức dậy, cô quyết định không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa. Dù sao người đó bình thường không có nhà, chuyện của thứ Tư chi bằng cứ để tự nhiên. Đợi tới hôm đó hẵng hay.

Ai ngờ khi Mạc Tang vừa xuống tầng thì thấy Đường Tụng.

Chú Thẩm và anh đang ngồi trên sofa xem qua một lượt các món quà được gửi đến.

Cô có chút thảng thốt, nghĩ gì đó song lại không nói gì, chào hỏi anh rồi vò vò tóc đi ăn sáng. Một lúc sau, Đường Tụng cũng theo vào phòng ăn, tay cầm một chiếc hộp gỗ.

Đó là món quà mà cô ngắm kỹ hôm trước, chú Thẩm dặn dò người giúp việc chú ý bảo quản.

Mạc Tang cắn chiếc dĩa, nhìn anh với đôi mắt còn ngái ngủ, “Có cái gì hay thế?”

“Trà, loại Đại Hồng Bào thơm ngon nhất, chú Thẩm biết năm nào cô ấy cũng tặng cái này nên giữ lại cho anh.” Nói rồi anh mở hộp, đeo găng tay, từ từ đổ trà vào chiếc hộp kín đã được chuẩn bị sẵn.

Mạc Tang lờ đờ ngồi ăn cơm, tối qua cô ngủ quá muộn, giờ tỉnh dậy trông uể oải hơn cả không ngủ, đầu đau như búa bổ. Thấy biểu hiện của Mạc Tang, Đường Tụng biết cô ngái ngủ, có vẻ lấy làm thích thú vì điều đó. Anh đưa tay ra sau cổ Mạc Tang, giữ lấy đầu cô rồi lắc đi lắc lại, “Sao thế? Ngủ không ngon à?”

Vừa đụng vào trà nên mùi hương trên người anh càng đậm hơn. Cô bắt đầu thấy quen với mùi hương thanh khiết đó, ậm ừ một tiếng, cau có bảo rằng mình không vui. Sau đó cô nhìn anh bảo: “Hôm qua anh làm tôi hết hồn, đau cả đầu.”

Đây là biến tướng của… làm nũng chăng?

Mèo là như vậy, nhiều lúc nó sẽ vô tình giơ móng vuốt ra và cào người ta một cái không mạnh cũng chẳng nhẹ.

Đường Tụng cười, đưa tay ấn ấn lên trán cô, bảo: “Anh làm gì mà em sợ, anh chỉ mời em đi ăn thôi mà.”

Mạc Tang đẩy tay anh, uống sữa với vẻ khó khăn, đầu óc quay cuồng, mắt cũng không buồn mở ra.

Kẻ máu bết đầy mình đi trong mưa là cô, lạnh lùng từ chối người khác là cô, mà giờ đây, người phụ nữ bé nhỏ buồn ngủ tới mắt sụp xuống cũng là cô. Đường Tụng nghiêng đầu nhìn, mắt như đang cười. Anh ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên mái đầu. Không làm nũng được nữa, Mạc Tang chuyển sang giày vò người khác. Cô cố tình ôm lấy cổ Đường Tụng với vẻ tình tứ, sau đó đẩy mạnh ra. Đường Tụng ngán ngẩm, hôn nhẹ lên trán cô, bảo: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa, ngủ thêm chút nữa nhé, đúng là chẳng khác gì Đường Đường cả.”

Anh dỗ Mạc Tang dịu dàng như đang dỗ con gái mình.

Cô cười khúc khích, biết mình đang gây sự vô cớ nên thả tay, không chọc anh nữa, “Nhưng mà tôi chẳng có ông bố tốt như anh.” Mạc Tang mắc chứng huyết áp thấp từ lâu, sợ nhất là kiểu đau đầu không thuốc chữa này. Cô tựa lên vai anh lắc lắc đầu. “Nằm xuống mà ngủ không được, có khi tôi lên núi bắn vài phát súng cho rồi.”

Đường Tụng phản đối với vẻ rất nghiêm khắc, kéo cô lên tầng, “Không được.”

Một lúc sau, Mạc Tang cầm tách trà Đường Tụng pha, ngửi mùi hương thơm ngát, cuối cùng cô cũng thư thái hơn, bước tới ngồi lên chiếc ghế mây.

Thấy Mạc Tang nhìn những chiếc bút lông trên bàn với vẻ hiếu kỳ, Đường Tụng lấy xuống, trải giấy ra, hỏi cô: “Biết viết tiếng Trung không?”

Mạc Tang gật đầu, sau đó lại lắc, bảo: “Tôi chỉ biết viết vài chữ, mà viết xấu lắm.”

“Dạy em viết chữ, qua đây.” Anh chỉ cho cô cách mài mực. Mạc Tang chưa làm bao giờ nên cảm thấy hay ho, liền nhảy tới, buộc gọn tóc lên, sau đó nghịch chiếc nghiên một hồi lâu. Bị Đường Tụng chỉnh đốn, cuối cùng cô cũng chịu cúi xuống kiên nhẫn mài mực cho anh.

Đường Tụng chăm chú viết chữ, Mạc Tang ngẩn người nhìn, bỗng nhớ lại lời Daisy từng nói, người đàn ông hấp dẫn nhất là khi đang nghiêm túc làm việc gì đó.

Quả nhiên là vậy.

Mạc Tang không hiểu thư pháp, nhưng người trong nghề như cô tất nhiên am hiểu đồ cổ, cô từng được ngắm thiếp chữ khắc bia. Nhìn chữ viết vuông vức, sắc sảo trên giấy Tuyên Thành, cô không khỏi thán phục. Ngày xưa, vua Tống Huy Tông(*) tự sáng tạo loại chữ riêng, tới nay thành độc nhất vô nhị. Thể chữ Sấu Kim thư(**) của Đường Tụng vừa tiếp thu được tinh túy của Tống Huy Tông, lại có thần thái của riêng anh.

(*) Tống Huy Tông tức Triệu Cát (1082-1135), là vị hoàng đế thứ tám của triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc. Ông còn được hậu thế biết đến như một nhà nghệ thuật xuất sắc.

(**) “Sấu kim thể” hay “Sấu kim thư” – một kiểu viết chữ trong nghệ thuật thư pháp do Tống Huy Tông sáng tạo nên. Tên gọi “Sấu kim thể” là do trên thực tế kiểu viết của Tống Huy Tông thanh mảnh tương tự như sợi vàng, xoắn và đảo ngược.

Đường Tụng viết một câu, hàng chữ thanh thoát mềm mại chỉ có thể được viết ra từ bàn tay tài hoa.

Tòng thiên nhi tụng chi, thục dữ chế thiên mệnh nhi dụng chi.

Mạc Tang nhìn mãi, cảm thấy biết từng mặt chữ nhưng khi đặt chúng thành câu thì không hiểu có ý nghĩa gì. Cô trừng mắt nhìn anh, có chút không phục, bèn cầm bút lên, viết một chữ “Tụng” xiên xiên vẹo vẹo, nét không ra nét, như chữ của học sinh tiểu học.

Đường Tụng cười, giơ chữ của cô lên, “Ông nội mà biết em viết thế này chắc chắn sẽ nổi điên lên mất. Cái tên mà ông đặt cho anh…”

“Câu này nghĩa là gì?” Cô cắn chiếc bút Tử Hào, chỉ vào câu mà Đường Tụng vừa viết. Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy ví dụ đơn giản giải thích cho cô: “Đừng nên khuất phục trước số mệnh. Ví dụ như, ai nấy đều nghĩ rằng trên đời này… anh trai cả của anh chắc chắn sẽ có tất cả, nhưng anh không cho là như vậy.”

Lúc nói câu đó, anh vẫn rất tĩnh lặng từ trong đáy mắt.

Đường Tụng làm mẫu cho cô cầm bút đúng cách, đó là bút Tử Hào đã được lên mực. Người xưa có câu, bút Tử Hào quý như vàng, đến nay loại cao cấp của nó giá phải trên một vạn. Vậy mà Mạc Tang chỉ nghí ngoáy lung tung. Anh cầm tay cô, chấm bút vào mực, dạy cách cầm bút sau đó từ từ viết từng nét chữ, “Ông nội cũng nói như thế, ông tin anh.”

Đều là cháu của mình, cớ sao phải nhọc công tính kế lật đổ một người và bênh vực một người? Mạc Tang thấy khó hiểu.

Đường Tụng từ từ nắn tay cô, thở đều đều, không hề có vẻ bị phân tán. Tuy nhiên cùng lúc đó, anh kể một câu chuyện bí mật: “Anh có ba người anh trai nhưng anh cả và anh hai sinh cùng năm.”

Mạc Tang có vẻ hiểu ra một chút, “Anh cả không phải con ruột của bố mẹ anh?”

“Không, cùng cha khác mẹ, mẹ anh ta qua đời vì đẻ khó. Không biết tại sao món nợ này bị đùn đẩy cho nhà họ Đường, có người cho rằng năm đó ông nội gây cản trở nên xảy ra mâu thuẫn. Từ nhỏ anh ta không gần gũi với người khác, ông nội cũng không thích anh ta. May mà mẹ anh đối xử với anh ta rất tốt, bà tha thứ cho bố, coi anh ta như con đẻ của mình. Nhưng anh ta không đáp lại ý tốt đó.”

Đường Tụng nhìn nét mặt nghiêm túc của Mạc Tang, tỏ ý bảo cô thả lỏng hơn, chuyện này không có gì quá hệ trọng. “Hôm qua em bảo chúng ta chưa đủ hiểu về nhau. Đúng thế, anh nên nói với em về chuyện của mình.”

Mạc Tang sững người, lắc đầu: “Tôi không có ý đó, mỗi người đều có bí mật riêng… Hơn nữa chuyện của gia tộc anh và tôi cũng…”

“Nếu anh muốn em biết thì sao?” Đường Tụng vẫn rất thư thái, nắm tay cô viết nét cuối cùng của chữ “Tụng”. Anh giơ lên ngắm, tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó tiếp tục câu chuyện: “Cái chết của hai anh trai ruột anh đều có liên quan tới anh ta.”

Nhìn vẻ bình tĩnh của Đường Tụng, Mạc Tang hơi run tay, mực ở đầu bút lông rơi lên giấy, loang ra một vết đen.

Anh chậm rãi kể: “Ông nội nói rằng, thời chiến tranh, ông liều tính mạng gây dựng cơ nghiệp, vì thế không thể để tất cả vào tay Đường Diệp. Kẻ đó lòng lang dạ sói, luôn có ý muốn báo thù, sớm muộn anh ta cũng sẽ hủy hoại nhà họ Đường.”

Mạc Tang nhìn Đường Tụng, bất giác nắm chặt tay anh. Cuối cùng cô hiểu được gánh nặng mà người đàn ông này mang trên vai. Cô không biết nên làm thế nào, mà dường như Đường Tụng cũng không cần an ủi hay khuyên nhủ.

Quả nhiên Đường Tụng hiểu được ý Mạc Tang, nhìn cô cười cười: “Không sao đâu, gia đình kiểu này đều như vậy. Hồi nhỏ Lục Viễn Kha còn tận mắt trông thấy sát thủ xông vào nhà cậu ta, bây giờ chẳng phải vẫn sống ung dung đấy thôi!”

Mạc Tang chỉ cảm thấy, che giấu mọi khả năng của mình, chịu đựng sự coi thường, hiểu lầm của người khác là việc gian khổ khó mà chịu đựng lâu dài. Vậy mà Đường Tụng coi đó như chuyện thường tình. Cô nói: “Anh che đậy bản thân bao nhiêu năm qua, không mệt sao?”

Đường Tụng nhìn cô lắc đầu, “Anh cả của anh được đón về từ nhỏ. Anh ta hận từng người trong gia tộc này nhưng vẫn phải che giấu điều đó tới tận hôm nay, nhằm báo thù triệt để. Giờ đây anh ta còn đóng vai người thừa kế tận tâm tận lực. Mạc Tang, trên đời chẳng ai sống dễ dàng, cuộc sống là một bàn cờ, ai cũng phải đổ mồ hôi, tâm huyết. Kẻ nào không thể bình thản ngồi yên, kẻ đó thua cuộc.”

Mạc Tang thở dài, hỏi: “Thế tại sao anh lại kể cho tôi nghe?”

Đường Tụng tựa vào mép bàn, chậm rãi rót đầy nước vào bình trà nhỏ, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Ai nghĩ về anh thế nào cũng được, riêng em thì khác.” Anh cười, khuôn mặt mờ mờ trong hơi nước ấm đang bốc lên, “Nếu trên đời này chỉ duy nhất một người hiểu được mình, anh hy vọng đó là em.”

Chiếc bút Tử Hào trên tay Mạc Tang dựng đứng trên tấm giấy Tuyên Thành một lúc lâu, vết mực càng lan rộng. Có những sự việc hết lần này đến lần khác đi quá xa so với dự tính, Mạc Tang không chấp nhận cũng không phản bác.

Suốt vài ngày sau, cô không lên núi bắn súng vào buổi chiều nữa mà bắt đầu say mê sự thanh tịnh, an yên mà việc luyện chữ mang lại.

Mạc Tang quả thật không có năng khiếu thư pháp, thú vui có tác dụng tu tâm dưỡng tính này vốn xa vời với cô, song nhờ sự hướng dẫn của Đường Tụng, cuối cùng cô cũng học được cách cầm bút sao cho ra dáng.

Tuy vậy, chữ viết của Mạc Tang còn xiên xiên vẹo vẹo, khiến cả hai dở khóc dở cười.

Luyện thế nào Mạc Tang cũng không sửa được khi viết chữ “Tụng” trong tên Đường Tụng, mỗi lần cô đều viết tách rời hai phần trái – phải của nó, nhìn vào giống hai chữ chứ không vuông vắn, hài hòa với nhau.

“Thôi được, coi như đây là sự đãi ngộ đặc biệt của em dành cho anh.” Đường Tụng giơ chữ “Tụng” xấu xí mà Mạc Tang viết lên, vui vẻ chấp nhận nó. Anh nghĩ trong giây lát rồi nhìn cô nói thêm: “À, so với hộp trà kia, anh thích món quà này hơn.”

Mạc Tang dấy lên sự xúc động khi thấy Đường Tụng cẩn thận cất tờ giấy mà mình viết. Cô ghé sát mặt anh hỏi: “Hà tất phải tốt với tôi như thế?”

“Nếu anh nói thích em, em có tin không?”

Cô mở tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy.

“Sao lại không tin? Đến bí mật lớn nhất anh cũng nói với em. Chuyện gia đình anh rồi Tuyết Sơn Chi Lệ…”, Đường Tụng tỏ vẻ không hiểu, ngón tay vuốt lên mái tóc dài của cô, nói khẽ: “Tinh thần cảnh giác của em quá cao.”

Cô thừa nhận Đường Tụng nói đúng, mắt hơi nhíu lại, bất ngờ hỏi: “Vậy anh kể cho tôi, trước đây mẹ của Đường Đường xảy ra chuyện gì?”

Bàn tay Đường Tụng chậm lại, anh khẽ chau mày, lắc đầu, nói: “Cái này thì không được.”

Mạc Tang cười, “Chứng tỏ anh còn chưa điên.”

Đường Tụng nhìn lịch, nhắc cô một lần nữa: “Thứ Tư cùng đi ăn cơm, anh đã đặt nhà hàng ở Loan Đỉnh, nơi đó cảnh đẹp.” Nói rồi anh bước ra ngoài, nhưng bất ngờ quay lại ôm eo Mạc Tang, nhìn cô với vẻ nghiêm túc, “Cho anh một thời gian suy nghĩ kỹ, anh sẽ nói với em chuyện đó… được chứ?”

Mạc Tang nhìn vào mắt anh, gật đầu, “Được.”

Ngày tháng yên bình luôn trôi đi rất nhanh, hình như quãng thời gian bận rộn của Đường Tụng đã qua, gần đây anh rất nhàn nhã. Cho tới khi Mạc Tang biết viết một đoạn tiếng Trung hoàn chỉnh, thì đã tới sinh nhật hai mươi tám tuổi của Đường Tụng.

Mấy hôm trước Ngải Lợi Lợi lại đến nhà Đường Tụng. Cô gái luôn tỏ ra đối đầu với Mạc Tang, trông thấy cô và Đường Tụng ở bên nhau thì không vui vẻ gì. Từ lúc vào cửa, Lợi Lợi đã đá thúng đụng nia. Vốn tới để chúc mừng sinh nhật anh trai, song cuối cùng cô gây sự nên bực tức ra về.

Lúc đi dạo với Mạc Tang, Đường Tụng tỏ vẻ đau đầu, kể rằng Lợi Lợi được ông nội nuông chiều nên đâm hư. Từ trước đến nay không ai coi Lợi Lợi là con nuôi, cả nhà lại chỉ có cô bé là con gái, được mọi người hết sức cưng chiều, thế nên cô bé sinh bệnh nói năng không nể nang gì.

Mạc Tang có chút ngưỡng mộ Lợi Lợi, “Lúc mười mấy tuổi tôi chẳng đẹp như thế. Cô bé như đóa hoa nở dưới nắng, có giận dỗi cũng chẳng ai nỡ ghét.”

Đường Tụng không nói gì, nhẹ nhàng quấn lọn tóc dài của Mạc Tang qua các ngón tay, tiếp tục dạo bước cùng cô trên đường núi. Một lúc sau, anh nói khẽ: “Không, em luôn rất đẹp.”

Dường như từ rất lâu rất lâu về trước, anh đã gặp cô, nhớ cô và yêu cô sâu nặng.

Nhưng cô chỉ coi đó là một câu nịnh nọt mà không dám nghĩ đó là thật.

Thứ Tư, ban ngày trời đổ mưa, thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều. Tới chiều tối, trời vẫn còn lất phất.

Mạc Tang từng nghe nói, chỗ Đường Tụng đặt là nhà hàng quay duy nhất của Diệp Thành, tọa lạc ở tầng hai mươi ba tòa tháp đồng hồ cũ. Mười năm trước, khi thành phố còn chưa xây nhiều tòa nhà lớn, đây là nhà hàng ngắm cảnh thuận tiện nhất. Cho tới khi các kiến trúc cao tầng dần mọc lên trong trung tâm, độ cao không còn là ưu thế của nhà hàng này nữa. Sau đó, nó được đầu tư mới, chuyển sang chỉ làm các món ăn thượng hạng chính hiệu, không đón khách ồ ạt, khách đến đây đều cần đặt bàn trước. Nhà hàng hình tròn chầm chậm quay, cửa kính bao quanh, từ bên trong có thể trông thấy toàn bộ Diệp Thành.

Mạc Tang tiện tay chọn một bộ đồ mặc vào rồi xuống lầu. Nhìn hình ảnh phản quang, lần đầu tiên cô thấy mình mặc không đẹp, liền chạy về phòng, lục tìm chiếc váy đen tơ tằm. Cô xỏ đôi giày cao gót dùng tới sơn trang Tử Kim lần trước, ngắm ngược ngắm xuôi rồi mới đi xuống, cùng Đường Tụng lên xe.

Thường ngày, vì có Đường Đường, Đường Tụng hay lái chiếc xe thể thao bốn cửa, hôm nay anh dùng chiếc Maybach màu đen. Thấy Mạc Tang chạy lên chạy xuống thay quần áo, anh hơi ngạc nhiên, cho rằng cô hiểu nhầm họ đang tới sự kiện lớn nên giải thích: “Chỉ có hai chúng ta thôi.”

Mạc Tang khẽ xoay đầu nhìn ra cửa sổ, không để tâm đến anh, nhưng khuôn mặt ửng lên. Một lúc sau, không nhịn được cô mới bảo: “Tôi mặc không phải để người ta nhìn.”

Đường Tụng mím môi cười, khi xe xuống núi, anh không nhịn được nên đắc ý cười thành tiếng. Lúc này đường rợp bóng cây, trong xe lại không bật đèn, anh ghé mặt đến gần Mạc Tang, muốn hôn cô trong ánh sáng mập mờ nhưng cô né tránh, “Làm trò gì thế, lái xe đi.”

“Có câu thành ngữ, ý là không kìm nén được tình cảm”, Đường Tụng một tay cầm vô lăng, một tay kéo cô lại gần.

Hai người cười vang trong bóng tối, mưa bay lất phất, xe chạy thẳng về phía ánh đèn lung linh của thành phố.